Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44 : Xin lỗi

[ Bầu trời còn sáng sao lòng người lại tối tăm ]
______

Tiêu Chiến đột nhiên lạnh toát sống lưng , ngón tay trắng bệch giữ trên trán , cứ ngỡ bản thân tụt huyết áp , nhưng mồ hôi lạnh lần lượt rỉ ra . Gương mặt hồng hào trong chốc lát trắng bệch không sức sống , mồ hôi rịn ra ngày càng nhiều , chậm rãi rơi xuống dọc theo xương gò má có phần gầy gò , ngừng lại ở xương quai xanh tuyệt đẹp dưới lớp áo phông trắng . Lông mi thon dài cong vút run rẩy kịch liệt , tiếp theo là một mảnh màu đen , cảm xúc bắt đầu hỗn loạn , không ổn định.

Chẳng lẽ..có chuyện gì sao ? Loại cảm giác này , y hình như đã từng cảm nhận một lần rồi , sau lần đó quả thực Vương Nhất Bác hôn mê sâu hai ngày , có điều lần này nặng hơn lần trước , đầu óc ong ong , cơ hồ còn ngửi thấy mùi máu tanh nồng , ruột gan quặn lại , ý thức mãi một hồi vẫn hoảng loạn . Bên ngoài Kì Tử lớn giọng nói gì đó , vệ sĩ lần lượt chạy ra khỏi tầm quan sát , Kì Tử ánh mắt phức tạp đối diện với Tiêu Chiến .

Vương Nhất Bác , đã xảy ra chuyện gì sao ?

" Ông chủ gặp tai nạn xe cộ , bị đâm 7 dao , Hiên tổng nói tình hình rất căng thẳng , thương tích nặng rất có thể . . ."

Anh ta vừa nói vừa nghẹn ngào , bàn tay nắm chặt lại thành quyền , hận không thể lao đến bên hiện trường tìm chủ nhân . Hận không thể tự trách chính bản thân sao có thể rời chủ nhân , một ngày rời , hắn liền gặp bất trắc , nếu như hôm nay anh đi cùng hắn vậy thì người nằm xuống là anh không phải hắn , đúng không?

Những lời sau cùa Kì Tử , y một chữ cũng không qua , bên tai là âm thanh ong ong vang dội .

Đoang

Điện thoại di động ở trên bàn bị hất xuống , lực đạo mạnh mẽ đập trên mặt đất , nát tan. Cả người Tiêu Chiến nhẹ bâng , đờ đẫn nhìn xuống miếng đổ nát của điện thoại , ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm những 8 miếng vỡ , bên mắt đen sì giống như toàn bộ bóng đèn trên thế giới đều tắt đi , trong nháy mắt trời đất suy sụp . Cơ thể cứng nhắc không nhúc nhích , như một pho tượng tinh xảo .

Ông chủ gặp tai nạn xe cộ , bị đâm bảy dao ... thương tích nặng rất có thể ...

Không đâu ?! Không phải như vậy !

Vương Nhất Bác sao có thể gặp tai nạn xe cộ , làm sao có thể bị đâm bảy dao ? Tuyệt đối không ! Vương Nhất Bác liên kết với bọn họ lừa gạt mình thôi, gạt mình đau khổ thêm một lần nữa .

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên , gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc , mái tóc đen che đi đôi mắt đục ngầu mất tiêu cự , mạnh mẽ níu lấy tay áo Kì Tử

" Haha , các người lại gạt tôi"

Giọng nói thê lương đến đau lòng , chính Kì Tử cũng phải hận chính bản thân , lúc này đứng ở đây tội lỗi khắp mình , anh ta theo Vương Nhất Bác đã gần 20 năm nay , anh có ơn với Vương Nhất Bác , thiết nghĩ cả đời không trả đủ trừ khi chết . Vậy mà chủ nhân hiện nay đã báo nguy cấp , anh vẫn ở đây khoẻ mạnh . Anh hận vì sao đó không phải mình , hận không thể giết chết chính mình , nhưng chủ nhân giao nhiệm vụ phải bảo vệ thật tốt nhân nhi mà hắn yêu đến xương tuỷ này , anh nhất định sẽ hoàn thành , chưa bao giờ để hắn thất vọng .

" Chúng ta đến bệnh viện thôi."

Đường đến bệnh viện phải đi qua con đường kia , cảnh sát cùng thám tử sớm đã đến hiện trường, Tiêu Chiến đờ đẫn đảo mắt qua nơi có nhiều ánh sáng đó , nhận ra chiếc xe Masserati quen thuộc liền điên cuồng muốn xuống xe , lao thẳng đến giữa chỗ xảy ra tai nạn đó . Cảnh sát hiện trường nhận ra Tiêu Chiến và Kì Tử , muốn ngăn rồi lại thôi , Kì Tử chạy đến đằng sau Tiêu Chiến , cả hai người đều ngỡ mình đau hơn người kia .

Nơi Vương Nhất Bác nằm xuống , một chỗ loang lổ những máu tươi , nồng nặc tanh nồng đến khó tả , không khó để tưởng tượng được lúc đó đã chảy máu bao nhiêu , chỉ biết rằng dưới ánh đèn đường hiu hắt , chỗ đục ngầu mảng lớn đó rất rõ , cứ như toả sáng,đâm thẳng hung hăng cào xé trái tim non nớt của Tiêu Chiến .

Rào

Từng giọt mưa lạnh lẽo rơi xuống bả vai , rơi xuống mái tóc đen nhánh , thấm đẫm chiếc áo phông mỏng, nhanh chóng làm ướt cả cơ thể nhỏ bé . Tiêu Chiến trơ mắt nhìn hiện trường tai nạn đầy máu của người mình yêu kia , lòng đau quặn lại , bụng dưới chợt trở nên đớn đau không chịu nổi, cứ như tâm can đều đang lộn ngược lại , hốc mắt khô khốc không rơi dù chỉ một giọt nước mắt . Có lẽ , đã đau lòng quá rồi , khóc dường như chỉ tồn tại là một hình thức...

Tầm mắt di chuyển đến khoảng giữa vũng máu , một bó hoa hồng xanh tươi ngát dính đầy máu tươi nồng nặc , Tiêu Chiến từ từ đến bên nơi đó , hạ người xuống ôm lấy bó hoa vào người , mặc kệ máu đỏ dính vào người mình , mặc kệ tất cả , ôm rất chặt cứ như y đang ôm hi vọng nhỏ nhoi của mình .

Y nở một nụ cười đau thương thê lương , sau đó ý thức dần trở nên mơ hồ , cả người đổ rạp xuống bên vũng máu ấy .

*
*
*

" Chúng ta hảo hảo yêu thương nhau"

" Anh yêu em "

" Chúng ta xứng với những điều tốt hơn "

" Anh nhớ em "

" Bảo bối , giữa chúng ta không cần xin lỗi và cảm ơn "

*
*
*

Hành lang bệnh viện tư không tiếng động , mặc dù có một số người ngồi cạnh trước cửa phòng cấp cứu , nhưng không có ai mở miệng , thời gian chờ đợi như ngừng thở , từng phút một lẳng lặng trôi qua như đếm trên đầu ngón tay , không dừng lại được , không ngừng run rẩy .

Kì Tử xồi xộc chạy đến , ánh mắt đặt lên người Vương Hạo Hiên nhếch nhác không kém đang ngồi ưu phiền ở góc kia

" Ông chủ chưa ra sao?"

Thời gian kéo dài càng lâu , chứng tỏ tình trạng của hắn càng nguy hiểm . Vương Hạo Hiên lắc đầu , bất lực ôm khẩu súng trong tay , mân mê một hồi

" Anh ấy đâu rồi ?"

Y biết rồi , vậy có đau lòng hay lại đờ đẫn ngồi đâu rồi? Người đâu? Thời gian như này nhất định không được để y một mình , chỉ sợ y nghĩ quẩn .

Kì Tử hốc mắt đỏ hoe quay đầu lại nhìn , sau lưng bản thân tối tăm không một bóng người , hành lang tĩnh lặng không tiếng động , không lấy một bước chân . Mấp máy cả buổi , mới trở về giọng của chính mình

" Cậu chủ tuyệt vọng đã ngất đi , hiện tại đang trong phòng hồi sức "

Vương Hạo Hiên liếc nhìn thuộc hạ của mình , căng thẳng tăng lên gấp đôi , ít ra Tiêu Chiến ngất cũng tốt , hôn mê sao thật tốt quá , ít nhất không phải lo lắng chờ mong kết quả như này . Hơn nữa , tốt hay xấu , thì triển vọng về phía xấu vẫn cao hơn , tất cả đều cầu nguyện hắn không sao , tàn tật cũng được , miễn là sống .

Tiếng giày cao gót vội vã pha lẫn bước chân giày da của đàn ông , không quay lại cũng biết được là ai , giọng nói ngọt ngào không che nổi hoảng sợ pha tan không khí nặng nề , đều hướng mắt lại nhìn , ánh mắt có chút hờ hững , riêng chỉ Vương Hạo Hiên là không , anh luôn đặt mắt xuống khẩu súng trên tay mình .

Kim nhìn qua Vương Hạo Hiên một chút , hướng Kì Tử lập tức mở miệng hỏi

" Hắn ta sao rồi?"

" Chưa ra "

Giọng nói Vương Hạo Hiên đầy mệt mỏi , từ đầu đến cuối lạnh như băng , lạnh lẽo như muốn xuyên thấu qu da thịt đi vào xương cốt cô . Kim hiện giờ chẳng có tâm tư mà suy nghĩ nhiều , lòng như treo trên mây cao , đôi mắt âm u ngừng lại trên cánh cửa khép kín , vẻ mặt nặng nề , không nghĩ tới cuối cùng Vương Nhất Bác lại có chuyện này .

Hay là .. quả báo của hắn về những năm về trước?

Một hồi sau , Kim thu hồi tầm mắt phức tạp của mình về , vô định hỏi

" Chiến đâu?"

" Hồi sức "

Đều là Kim hỏi , Vương Hạo Hiên trả lời . Một người ôm súng trên người nhếch nhác đầy máu tươi , một người nắm chặt tay , móng tay dài đâm sâu vào trong da thịt mềm mại , ứa máu chảy xuống sàn trắng lạnh lẽo .

Không biết đã đợi bao lâu , hai vị bác sỹ có tiếng nhất trong Thượng Hải đi ra cùng với một bác sỹ phụ là viện trưởng bệnh viên tư nhân này , ba người lấy khăn che mặt xuống , trên mặt nặng nề , trán đều là mồ hôi ướt cả tóc .

" Sao ? Hắn ta sao rồi?"

Kim xúc động cầm lấy cổ áo bác sỹ vội vàng hỏi , bỏ qua cả hình thức bậc nhất của tổng tài Anh quốc hay nghi thức vớ vẩn , hiện tại với tư cách là bạn tốt cô lo lắng cho hắn đến mất cả ý thức rồi .

Vị bác sỹ nhìn vào cô một giây , rồi chuyển lên Vương Hạo Hiên có phần kích động bên cạnh , rồi di chuyển lên từng người. Trong lòng nặng nề không cách nào nói ra được , họ đều biết người vừa vào phòng cấp cứu là ai , những người trước mặt là ai , quan trọng như nào . Ai đều phải cố gắng cứu lấy hắn ta , hơn nữa đều là những người có kinh nghiệm bậc nhất Thượng Hải , cứu sống rất nhiều người .

Tiếc là - -

" Chúng tôi đã cố hết sức , thật xin lỗi"

Một câu nói nhàn nhạt được phát ra , không có tình cảm , lại trong một khắc kéo mọi người vào địa ngục , vĩnh viễn không thoát ra được .

" Có cái shit ! Ông xem lại đi ! Sao có thể ? Con mẹ nó hắn ta cái mạng chó kia ông không cứu được ? Bác sỹ như ông phải cứu được hắn ta chứ ? Vào lại đi , làm ơn , cứu Nhất Bác đi , xin ông , làm ơn , cứu hắn đi .. vào đi chứ...mặc kệ biện pháp nào...làm ơn hãy cứu hắn đi..Không phải mấy người thích tiền sao ? Cứu hắn...cứu hắn , tôi cho hết , có bao tiền tôi cho hết , làm ơn......"

Giọng nói bi thương vang vọng nơi hành lang vắng vẻ , tràn đầy ưu thương , khắp nơi tràn đầy tuyệt vọng .

Kì Tử như nổ đoàng một tiếng trong tim , đấm thật mạnh vào tường , máu từ tay chảy ra rỉ lên tường trắng .

Vương Hạo Hiên đem khẩu súng nhét vào trong túi áo , từ hốc mắt chảy ra một giọt lệ kìm nén bao lâu nay , lần đầu tiên anh khóc , cũng là lần đầu tiên anh thương xót cho Vương Nhất Bác , người anh này , đã quá khổ rồi , còn cả Tiêu Chiến nữa , y tỉnh dậy có chấp nhận nổi sự thật này không?

Kim điên cuồng khóc lóc van xin bác sỹ vào trong phòng cấp cứu , bàn tay dính máu be bét in lên cổ áo phẫu thuật của người bác sỹ già , Vương Hạo Hiên đưa mắt lên đau khổ không kém , vươn tay ra ôm lấy cô vào lòng , cả hai ngồi sụp xuống đất , hai tuyệt vọng ôm lấy nhau , tràn trề đau thương, tay siết chặt nữ nhân trong ngực , đau đến nỗi không nói được câu nào .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com