Chương 7
"Không định về thăm bố mẹ à?"
Bố Doãn ở đầu dây bên kia phàn nàn, thằng nhóc con này đã hơn 3 tháng không về nhà rồi, lúc nào cũng lấy lí do chăm tiệm, cái tiệm hoa nhỏ đó đóng cửa một ngày thì mất bao nhiêu khách chứ?
"Tuần sau con về."
"Lần nào anh cũng hẹn tuần sau, tôi bị anh lừa bao nhiêu rồi cơ chứ?"
Doãn Hạo Vũ nghe trong giọng nói của bố Doãn có chút thất vọng, vội vàng xoa dịu.
"Aida, bố biết không, gần đây con rất bận, không sắp xếp thời gian được..."
"Bố nói thế thôi chứ mày muốn lúc nào về chả được, chỉ cần chăm sóc bản thân thật tốt, trời lạnh nhớ mặc áo ấm vào."
Doãn Hạo Vũ mỉm cười: "Con biết rồi, dạo này mẹ còn đau vai không hả bố?"
Doãn Hạo Minh thở dài, chậm rãi lên tiếng: "Bố mẹ anh đều lớn tuổi rồi, đau vai đau chân là chuyện bình thường, bà ấy chăm dùng cao dán nên cũng không còn đau nhiều đâu."
"Con sẽ thu xếp tuần sau về nhà, nhớ bảo mẹ nấu đồ ăn ngon chờ con về đấy!"
Trong lúc Doãn Hạo Vũ nói chuyện với bố mẹ, Châu Kha Vũ hai tay xách hai túi đồ ăn lớn đi vào, hoàn toàn không để ý người kia đang có điện thoại, thoải mái lên tiếng.
"Hạo Vũ, tôi có mua cả nước ép em thích đây."
Bố Doãn phía bên kia cũng bị giọng nói trầm thấp kia làm cho giật mình. Từ trước đến nay, ngoài Ngô Vũ Hằng ra, hình như Doãn Hạo Vũ chưa từng kể với gia đình là cậu có bạn mới.
"Bố, đợi con một tí."
Doãn Hạo Vũ dùng tay che điện thoại, Châu Kha Vũ bên cạnh nghe cậu gọi bố cũng hiểu tình huống hiện tại, mỉm cười gật đầu, ý bảo cậu cứ nói chuyện đi, anh sẽ giữ im lặng.
"Kha Vũ, em nói chuyện với bố, anh đói không?"
"Tôi đợi em rồi cùng ăn."
"Em xong ngay đây, anh chờ em nhé!"
Thì thầm bao nhiêu cũng không thoát được tai của bố Doãn, một màn "anh anh - em em" kia Doãn Hạo Minh nghe không thiếu một chữ. Cái cậu trai gọi là "Kha Vũ" kia có vẻ rất quan tâm đến Doãn Hạo Vũ nhà ông, còn mua đồ ăn cho cậu cơ mà.
"Bố, con-"
"Mau ăn với bạn đi, giờ đã 8h hơn rồi, anh còn chưa chịu tống cái gì vào bụng à?"
"Bố và mẹ ngủ sớm đó, con ăn tối đã, vậy nhé?"
Doãn Hạo Vũ trầm giọng: "Con trai bố cũng nhớ Trùng Khánh lắm rồi, nhất định tuần sau về."
"Vâng, tạm biệt bố."
Doãn Hạo Vũ nói chuyện xong liền bỏ điện thoại vào túi áo, vừa quay sang đã bắt gặp Châu Kha Vũ dán mắt lên người mình, hai tai cậu có chút đỏ lên, ngại đến mức tách đũa cũng không xong.
Châu Kha Vũ bật cười, đem đũa từ trên tay cậu tách một phát.
"Tuần sau em về thăm bố mẹ à?"
"Vâng, lâu lắm rồi em không về nhà."
Doãn Hạo Vũ gắp một miếng thịt xào: "Bố mẹ gọi em về suốt, mẹ em lại đau vai nên chắc em phải về một chuyến."
Khoé môi của Doãn Hạo Vũ dính một ít sốt thịt, cậu lại không hay biết, Châu Kha Vũ im lặng đưa tay lau đi vết sốt cho cậu, hoàn toàn rất tự nhiên.
"Mẹ em đau vai lâu chưa? Hay em đưa mẹ lên đây đi, tôi nhờ Vương Chính Hùng kiểm tra."
"Không sao mà, mẹ em cũng không chịu đi, bà bảo đi chỉ thêm tốn kém."
Doãn Hạo Vũ cầm bát của Châu Kha Vũ lên, múc cho anh một bát canh đầy, sau đó còn đệm thêm một câu.
"Anh ăn nhiều vào."
Châu Kha Vũ nhìn đứa nhỏ đang hạnh phúc với đống đồ ăn kia chỉ biết lắc đầu mỉm cười.
"À."
"Hửm?"
"Thì là, cái cô Chu Nhã Lạc gì đó..."
Châu Kha Vũ nghe đến Chu Nhã Lạc, tâm tình liền không tốt, anh đặt bát canh xuống bàn, chăm chú nghe cậu nói.
"Sáng nay cô ấy mới ghé chỗ em mua hoa, chắc là tình cờ vào ngay tiệm em."
"Chu Nhã Lạc có làm gì em không?"
Doãn Hạo Vũ cười đến run cả vai.
Châu Kha Vũ, dù sao em cũng không phải trẻ con, cô ấy làm gì được em đây?
"Làm gì chứ... người ta đến mua hoa thôi, cô ấy chỉ nói với em là cô ấy thích hoa hồng xanh, khi hai người yêu nhau, anh luôn tặng hoa hồng xanh mỗi khi cô ấy buồn."
Châu Kha Vũ nhìn người đối diện luyên thuyên, rốt cục vẫn không hiểu Chu Nhã Lạc tại sao lại tìm đến cậu, còn kể cho cậu nghe những chuyện vớ vẩn thế này, mặc dù anh biết Doãn Hạo Vũ không để tâm, nhưng suy cho cùng, anh vẫn không muốn Doãn Hạo Vũ dính đến Chu Nhã Lạc.
"Châu Kha Vũ, anh lãng mạn thật đó, còn rất dịu dàng nữa."
Hai bên má Doãn Hạo Vũ phồng lên vì nhai trứng luộc, trông cậu như một quả cà chua nhỏ, Châu Kha Vũ vì hành động của cậu mà cũng sớm quên đi tâm trạng đang không tốt của mình.
"Nghẹn bây giờ."
"Gần đây toà soạn không có việc gì sao? Anh cứ ghé chỗ em suốt..."
Còn không phải nhớ em nên mới đến đây à?
"Ừm, tôi hoàn thành dự án sớm hơn kế hoạch nên đang định nghỉ ngơi, việc trên toà soạn có thư ký Lâm lo, tôi thỉnh thoảng chỉ ghé ngang kiểm tra một chút."
"Phó tổng biên tập Châu rất ngầu nha."
Thật ra, Châu Kha Vũ có thể hoàn thành sớm cũng là nhờ Doãn Hạo Vũ.
Vì chân của cậu đau nên anh nói cậu không cần mang đồ ăn đến cho anh nữa, nói thì rất hay, nhưng hai ba ngày Doãn Hạo Vũ không đến toà soạn B, Phó tổng biên tập đây lại nhớ người ta. Bản thân anh lúc đó trên dưới đều là công việc, thế nên chỉ còn một cách là tranh thủ làm tất cả xong thật nhanh để đường đường chính chính đi gặp Doãn Hạo Vũ.
"Tuần sau em về thăm bố mẹ bao nhiêu ngày?"
"Chắc em về một tuần luôn."
"Châu Kha Vũ, anh thích ăn cay lắm đúng không? Em sẽ đem đồ ăn Trùng Khánh lên cho anh."
Châu Kha Vũ xoa đầu cậu, ôn nhu trả lời: "Em đem em mạnh khoẻ về cho tôi là được."
Doãn Hạo Vũ lảng tránh ánh mắt của anh, cúi đầu nhỏ giọng: "Em về với bố mẹ thì anh đừng lo."
"Được, về nhà chơi vui vẻ."
Doãn Hạo Vũ lúc này mới ngẩng đầu nhìn anh, Châu Kha Vũ ở đối diện vẫn đang mỉm cười với cậu.
Cậu luôn suy nghĩ, liệu rằng khi Châu Kha Vũ biết cậu thích anh, mối quan hệ của họ sẽ đi về đâu?
Cuộc gặp mặt của cậu và anh vô cùng đơn giản.
Đơn giản chỉ là bắt gặp nhau trên phố.
Đơn giản chỉ là chiếc áo khoác dày đêm đông mà anh khoác lên người cậu.
Đơn giản chỉ là những lần cậu đến toà soạn B tìm anh, sau đó lại nghiêm túc học nấu ăn để mỗi ngày đều có thể mang cơm tối đến.
Hay đơn giản chỉ là cậu thích Châu Kha Vũ, không phải điều gì to lớn, càng không phải là điều cầu kỳ gì cả.
Cậu cũng không dám mong tình cảm của mình được đáp lại, chỉ cần mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ bên cạnh anh ấy là được.
Vì qua lời kể của Chu Nhã Lạc.
Châu Kha Vũ chắc hẳn còn yêu cô ấy rất nhiều.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Doãn Hạo Vũ lập tức thay đổi, Châu Kha Vũ lo lắng lên tiếng.
"Em sao vậy? Không khoẻ hả?"
"Em no rồi."
"Em mới ăn một ít thôi mà?"
"Em ăn nhiều lắm đó, em no lắm lắm đây nè."
Cậu giả vờ ôm bụng, dùng giọng mũi làm nũng với anh.
"Không ép em ăn nữa."
"Anh..."
Châu Kha Vũ loay hoay dùng khăn lau bàn, sắp xếp gọn gàng đồ ăn thừa vào hộp.
"Mình đi dạo nhé?"
"Hả?"
"Em muốn đi dạo với anh."
"Được, đợi tôi một chút."
Châu Kha Vũ dọn dẹp xong, anh quay sang đội cho Doãn Hạo Vũ một chiếc mũ len đỏ, cẩn thận khoác áo lên người cậu, đem tay cậu đặt vào túi áo của mình, hai người một lớn một nhỏ dạo bước trên phố Bắc Kinh về đêm.
"Kha Vũ."
"Ừm?"
"Chu Nhã Lạc nói với em, khi hai người chia tay, anh đã khóc rất nhiều."
"Em không có ý định cười anh đâu, nhưng..."
Doãn Hạo Vũ đứng trước mặt Châu Kha Vũ, rút tay ra khỏi túi áo khoác của anh.
"Nếu anh còn yêu cô ấy, thì hãy nói với cô ấy đi."
Châu Kha Vũ bị câu nói của cậu làm cho ngẩn người.
Anh? Còn yêu Chu Nhã Lạc?
"Hạo Vũ, em?"
"Vì em là bạn của anh, nên em rất muốn nhìn thấy anh hạnh phúc."
"Có phải em hiểu lầm gì rồi không? Tôi đã hoàn toàn cắt đứt với Chu Nhã Lạc, tôi và cô ấy chia tay hơn 2 năm rồi."
Doãn Hạo Vũ lắc đầu: "Chu Nhã Lạc đã kể rất nhiều về anh cho em nghe, về cách anh yêu cô ấy, và lý do chia tay của hai người. Anh biết không, khi em nghe toàn bộ câu chuyện, em thấy hai người vốn dĩ không cần chia tay mà..."
Châu Kha Vũ ôm đầu, anh suy nghĩ một hồi lại kéo Doãn Hạo Vũ lại gần mình, trong giọng nói có chút tức giận.
"Nếu em muốn đi dạo chỉ để nói về Chu Nhã Lạc thì chúng ta đi về."
Vì mũ len đã che đi một phần gương mặt của Doãn Hạo Vũ, cậu nhỏ giọng lên tiếng: "Nếu anh còn yêu Chu Nhã Lạc, thì chúng ta sau này không nên gặp nhau nhiều như vậy..."
"Hạo Vũ, tôi-"
Anh ôm Doãn Hạo Vũ vào lòng, dồn hết dịu dàng của mình vào từng cái vỗ lưng nhè nhẹ để xoa dịu đứa nhỏ đang yên vị trong vòng tay anh.
"Đừng để tâm đến những lời Chu Nhã Lạc nói với em nữa. Tôi có thể khẳng định với em, tôi không còn bất kì tình cảm gì với cô ấy."
"Anh không cần khẳng định với em,
vì chúng ta có là gì của nhau đâu..."
Hay nói đúng hơn,
là em thích anh,
nhưng chúng ta có duyên không có nợ.
Giá như Châu Kha Vũ biết được, khi nói ra câu đó, khoé mắt Doãn Hạo Vũ đã sớm đọng một tầng sương mỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com