Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

Ngày xửa ngày xưa, có một vị quốc vương sinh được mấy người con, ai trong các cũng vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là hoàng tử út, chàng đẹp trai tuấn tú vô cùng.
Có một lần, khi cậu đang chơi vui vẻ trong sân vườn thì quả cầu vàng của cậu bỗng rơi xuống đầm nước và chìm mất. Đầm nước ấy rất sâu. Sâu đến mức không thể nhìn thấy đáy. Cậu buồn rầu khóc lóc. Đang khóc, bỗng nhiên cậu nghe thấy có tiếng nói nhẹ nhàng bên cạnh:
- Hoàng tử xinh đẹp ơi, có chuyện gì mà khiến cậu phải ngồi khóc ở đây như thế?
Chàng hoàng tử út ngơ ngác, nhìn quanh không thấy ai. Tìm mãi chỉ thấy có một chú Ếch xanh xấu xí nhô lên từ đầm nước. Hoàng tử buồn bã nói với chú Ếch xanh:
- Quả cầu vàng của ta đã bị rơi xuống đầm nước rồi.
- Cậu đừng buồn, đừng khóc nữa! Tôi có thể giúp cậu vớt quả cầu lên. Nhưng...cậu sẽ lấy gì để báo đáp tôi nào?
- Ếch xanh yêu quý, Ếch muốn gì cũng được. Quần áo, ngọc trai và đá quý, thậm chí ngay cả chiếc vương miện trên đầu ta, ta cũng đều có thể đưa cho Ếch.
Nghe xong, Ếch xanh nói với chàng:
- Tôi không cần thứ gì cả, chỉ muốn được làm một người bạn tốt của cậu. Chúng ta cùng chơi đùa, cùng ăn cơm, cùng dùng đĩa vàng của cậu để đựng thức ăn, dùng chiếc bình cao của cậu để uống rượu. Và buổi tối, chúng ta sẽ cùng ngủ chung trên chiếc giường của cậu. Nếu hoàng tử đây đồng ý tất cả những yêu cầu này của tôi, tôi sẽ vớt quả cầu vàng lên cho cậu.
- Được rồi, ta hứa! Chỉ cần Ếch vớt quả cầu lên, ta sẽ đáp ứng tất cả những yêu cầu này của Ếch.
Sau khi nghe hoàng tử hứa, chú Ếch liền ngụp xuống đầm để tìm quả cầu. Vừa nhận được thứ đồ chơi yêu quý của mình, hoàng tử vui mừng khôn xiết. Chàng cầm quả cầu chạy thẳng về nhà mà quên luôn cả chú Ếch đáng thương. Ngày hôm sau, khi hoàng tử út vừa ngồi xuống bàn ăn, chuẩn bị dùng cơm trên chiếc đĩa vàng của mình thì nghe thấy có tiếng gọi lớn bên ngoài:
- Hoàng tử ơi, hãy mau mở cửa cho tôi vào với!
Nghe thấy tiếng gọi, hoàng tử nhỏ vội vàng chạy ra mở cửa sổ. Thì ra là chú Ếch xanh ở đầm nước hôm qua. Hoàng tử nhỏ đem câu chuyện ngày hôm trước kể lại với quốc vương. Quốc vương nghe xong liền tức giận sai người đuổi Ếch đi, còn miệt thị Ếch ta trèo cao, chỉ là con ếch nhỏ bé xấu xí mà đòi tiếp cận hoàng tử bé cao quý. Ếch ta nghe vậy không nói thêm gì, chỉ nhìn liếc qua vị hoàng tử nhỏ đang nấp sau áo choàng của vua cha rồi tức giận bỏ đi.

-

Thời gian thấm thoát thoi đưa, vương quốc của đức vua ngày một lớn mạnh, các hoàng tử công chúa cũng dần trở thanh những thanh thiếu nữ xinh đẹp, khôi ngô tuấn tú, họ cũng dần dựng vợ gả chồng. Với thế lực hùng mạnh của vương quốc, quốc vương lần lượt gả chon mình cho những người xứng đôi vừa lứa, không chỉ là kiếm một người bạn đời mà còn là một mối quan hệ để củng cố địa vị đế quốc. Các anh chị của mình dần có gia đình, hoàng tử út lại không muốn vậy. Cậu rất mệt mỏi với cuộc hôn nhân vì quyền lực, ghét sự hạnh phúc giả tạo của cái gia đình như vậy.

Cậu đứng trên ban công, nhìn ra xa nơi cánh đồng trải dài trước cung điện. Từng bước chân của những đoàn quân tuần tra dưới kia chỉ càng làm lòng cậu nặng thêm. Từ nhỏ, Moon Woochan đã cảm nhận được sự cô đơn dù sống trong một vương quốc hùng mạnh. Những cuộc hôn nhân của các anh chị không phải là kết quả của tình yêu, mà chỉ là nước cờ quyền lực.
Mỗi buổi tiệc hoàng gia đều đầy rẫy những gương mặt giả tạo, những nụ cười không thật. Họ chúc mừng cho các cặp đôi mới, nhưng trong lòng lại ganh tị, lo lắng cho quyền lực của mình. Cậu không thể chịu đựng thêm việc trở thành một quân cờ như vậy. Cậu không muốn sống cuộc đời bị điều khiển bởi vương quyền hay chính trị.

Một đêm nọ, khi tất cả đang say sưa trong lễ cưới của người anh thứ năm, Woochan quyết định rời khỏi buổi tiệc. Cậu bước qua những hành lang dài vắng lặng, thoát khỏi ánh đèn chói lóa và tiếng nhạc vang rền. Tận sâu trong cung điện, một lối ra dẫn đến khu vườn bí mật mà từ nhỏ cậu luôn yêu thích.
Tại nơi này, Moon Woochan có thể là chính mình, không phải hoàng tử út của một đế chế, mà chỉ là một chàng trai trẻ tìm kiếm sự tự do. Ngồi trên chiếc ghế đá giữa những khóm hoa hồng, cậu nhắm mắt lại, cảm nhận gió mát thổi qua, mang theo hương thơm của những cánh hoa.

"Ta sẽ không kết hôn vì vương quyền," Moon Woochan tự nhủ. "Ta sẽ tìm một người yêu ta vì chính con người ta, không phải vì dòng máu hoàng gia."

Đang chìm trong mớ suy nghĩ mông lung thì thấy phía sau lưng có động tĩnh, cậu quay lại thì thấy một người đàn ông tuấn tú, anh ta đã đứng đó từ lúc nào.
- Anh là ai? Sao anh vào được đây?
Người đàn ông đó cúi đầu cười nhẹ, đi lại gần chỗ Moon Woochan nói:
- Thưa hoàng tử, ta là hoàng tử nước láng giềng-Kin Kiin. Ta thật sự không có ý đi theo hoàng tử, chỉ là ta muốn làm bạn với hoàng tử, ngặt nỗi trong đại sảnh quá đông người, không tiện cho lắm. Ta thấy ngài đi ra ngoài nên ta mạn phép đi theo. Ngài không phiền chứ, hoàng tử Moon Woochan?
Cậu hơi rùng mình, chàng trai này toát ra một thứ năng lượng gì đó vô cùng kỳ lạ mà cậu không thể giải thích được.
- Vậy anh muốn gì ở tôi?_cậu nghiêng đầu hỏi
- Tôi không cần thứ gì cả, chỉ muốn được làm một người bạn tốt của cậu. Chúng ta cùng chơi đùa, cùng ăn cơm, cùng dùng đĩa vàng của cậu để đựng thức ăn, dùng chiếc bình cao của cậu để uống rượu...
- Anh nói cái quái gì vậy?_cậu đứng bật dậy vì sốc và tức giận, sao người này có thể ăn nói hàm hồ như vậy chứ?
Người đàn ông đó cười xoà, khoát tay với Moon Woochan:
- Tôi chỉ đùa thôi, chỉ đùa chút thôi mà.
Moon Woochan đứng trước mặt Kim Kiin, lòng đầy ngờ vực. Dù lời nói của Kiin mang theo một sự thân thuộc nào đó, nhưng mọi thứ vẫn quá mơ hồ. Kiin dường như muốn tiếp cận cậu, nhưng không hoàn toàn giải thích rõ ý đồ của mình.
- Anh vẫn chưa trả lời tôi. Anh muốn gì từ tôi?_ Woochan nghiêng đầu, ánh mắt dò xét.
Kiin không đáp ngay lập tức. Thay vào đó, anh mỉm cười, bước chậm rãi về phía hàng cây trong khu vườn. Bóng dáng của anh dưới ánh trăng trông vừa thanh thoát, vừa bí ẩn.
-Ta chỉ muốn được ở gần ngài, hiểu ngài hơn. Hoàng tử, ngài không thấy cô độc sao?_ Anh quay lại nhìn Woochan, đôi mắt như xoáy sâu vào tâm trí cậu.
- Cô độc?_ Woochan nhíu mày, hơi lùi lại, như muốn giữ khoảng cách. "Tại sao anh lại nghĩ vậy?"
- Ta có thể cảm nhận được. Ngài luôn đứng ngoài cuộc đời của những người xung quanh. Họ đều tìm kiếm danh vọng, quyền lực, nhưng ngài... ngài chỉ muốn một chút tự do, một chút thật lòng._ Kiin nói chậm rãi, từng từ như đánh trúng nỗi niềm sâu kín của Woochan.
Woochan không thể phủ nhận rằng Kiin đã hiểu rất rõ cảm xúc của cậu, nhưng điều đó càng khiến cậu thêm nghi ngờ.
- Làm sao anh có thể hiểu được tôi như vậy?_ Cậu hỏi, giọng đã không còn gay gắt nhưng vẫn chứa đầy thận trọng.

Kiin dừng bước, ánh mắt dịu dàng nhưng lại ẩn chứa một điều gì đó khó nắm bắt. "Ngài sẽ hiểu dần thôi, hoàng tử. Chỉ cần một chút thời gian."
Woochan im lặng nhìn theo, lòng cậu cảm thấy không thoải mái. Dù cậu không tin tưởng hoàn toàn vào những lời của Kiin, nhưng sự mơ hồ và những ẩn ý từ người đàn ông này khiến cậu không thể không tò mò.

Vài ngày sau, cung điện hoàng gia tổ chức một buổi tiếp đón đoàn sứ thần từ vương quốc láng giềng. Lần này, ngoài các quan chức cấp cao, còn có sự xuất hiện của một vị hoàng tử lạ mặt - Kim Kiin. Moon Woochan, dù không có ý định tham dự, nhưng buộc phải có mặt vì vị trí của mình trong hoàng tộc. Cậu ngồi lặng lẽ bên cạnh các anh chị, ánh mắt vô tình liếc nhìn về phía trước khi đoàn sứ thần bước vào.

Kiin đi giữa đoàn, dáng vẻ lịch lãm trong bộ trang phục hoàng gia, khác hẳn với hình ảnh thư sinh mà Woochan đã thấy vài ngày trước trong khu vườn bí mật. Ánh mắt của cậu và Kiin giao nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng sự phức tạp ẩn chứa trong đó thì quá nhiều để có thể che giấu. Cả hai như cùng nhớ lại buổi gặp gỡ kỳ lạ trong khu vườn, nhưng giờ đây trước mặt họ là ánh sáng chói lọi của chính trị và quyền lực.

Kiin cúi đầu chào đức vua, nói với giọng điệu trang trọng nhưng không mất đi vẻ tự tin:
- Thưa bệ hạ, thần là Kim Kiin, hoàng tử của vương quốc láng giềng. Hôm nay đến đây cùng đoàn sứ thần để bày tỏ thiện chí và cầu mong sự hòa hợp giữa hai vương quốc.

Đức vua ngồi trên ngai vàng, gật đầu với vẻ hài lòng. Nhưng đối với Moon Woochan, giây phút ấy dường như dài đằng đẵng. Cậu không thể không băn khoăn về ý định thực sự của Kiin. Tại sao anh lại ở đây? Mọi lời nói và hành động của Kiin đều quá hoàn hảo, như thể mọi thứ đều đã được tính toán trước. Vị hoàng tử này chắc cũng tầm tuổi cậu thôi, sao tất cả lời nói và ngữ điệu anh ta cứ như là đã sống hơn cậu cả một đời người vậy?

Trong suốt buổi lễ, Woochan và Kiin chỉ thỉnh thoảng nhìn nhau, nhưng ánh mắt chứa đầy sự phức tạp. Woochan có thể cảm nhận được sự quen thuộc kỳ lạ giữa họ, nhưng đồng thời cũng không thể hiểu rõ được tại sao Kiin lại xuất hiện vào thời điểm này. Cậu vẫn còn bối rối trước những lời ẩn ý mà Kiin đã nói với mình hôm đó, và giờ đây, sự bí ẩn càng dày đặc hơn bao giờ hết.

Khi buổi lễ kết thúc, Kiin bước tới trước mặt Woochan, cúi đầu nhẹ.
- "Hoàng tử, ta rất mong có dịp được gặp lại ngài, trong một không gian riêng tư hơn."

Woochan không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, nhưng lòng cậu rối bời. Lời nói của Kiin có gì đó ẩn ý, thế nhưng cậu lại không biết gì về người này dể suy đoán được ý của anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com