blooming.
いち
Có lẽ đối với chàng, một kẻ ưa làm việc và luôn sẵn sàng dành hết thời giờ của một ngày chủ nhật đẹp trời chỉ để soạn thảo vài văn bản linh tinh chưa thật sự cần thiết trong tuần tới, sẽ chẳng bao giờ biết được thủ đô, nơi em sinh ra mới chớm sang Xuân sẽ xinh đẹp như thế nào đâu.
Em là người Hàn nhưng lại sống ở Nhật và được nuôi lớn bởi sự phồn hoa của Tokyo. Em thích chụp ảnh và dành cả tuổi trẻ, hơn hết là cả quãng đời chỉ để ngược xuôi theo tiếng gọi của đất trời muôn hình vạn trạng. Tuy vậy nhưng trước đây, chụp ảnh từng không phải là niềm yêu thích lớn nhất của em. Bởi lẽ đã có lúc em từng mơ về những ngày hạ chí râm rang trên gò đồi lộng gió khi mới là đứa bé cỡ bốn năm tuổi, em chỉ sẽ sống trong chính ngôi nhà dựng bằng gỗ mộc mạc bên cạnh những khóm hoa sơn trà tự trồng và bày biện vài loại trà thơm để bán lấy vui. Nhưng mãi đến khi lên năm Ba cao trung, ước mơ ấy chỉ còn đơn giản là muốn chui rúc trong căn nhà cổ kính nằm ở một góc của thủ phủ Kyoto trong vắt cả tháng trời, cùng với những bức tranh còn dang dở, đôi tay còn lấm lem màu. Nhưng cho đến cuối cùng, khi đã trưởng thành và quay đầu nhìn lại thì thật đáng buồn rằng, không có ước mơ thuở thiếu thời nào có thể trở thành hiện thực.
Tuy vậy em vẫn rất hạnh phúc, chưa bao giờ chàng thấy nét cười trên gương mặt em phai nhạt khi nói về những chuyến đi chẳng quản ngày đêm ấy. Em bảo rằng, chụp ảnh chính là một cách để lưu giữ cuộc đời của con người. Và đối với em, dẫu rằng đến một lúc nào đó bản thân cũng sẽ quên đi chặng đường nhân sinh mình đã trải qua như thế nào nhưng em vẫn muốn được ích kỉ giữ lấy nó một lần. Mặc cho em thật sự sẽ cảm thấy nhói đau như thể hàng vạn con dao đang từng lúc khắc vào trái tim mình, em vẫn sẽ mỉm cười. Bởi vì mọi chuyện đều trôi qua cả rồi, em của mười tám hay em của hai mươi ba giờ đây cũng đến lúc trở thành một mảnh ghép của quá khứ nên chẳng việc gì phải bận lòng. Bất kì ai sống trên cuộc đời này cũng sẽ có những nổi phiền muộn của riêng mình, nhưng đặc quyền cuối cùng của thánh thần ban cho trước khi tước đi mạng sống của một người chính là để họ quên đi những ưu sầu và ra đi một cách thanh thản.
Và dẫu cho người có nghe thấy hay chăng, em vẫn sẽ tạm biệt người ở một nơi nào đó thật xa. Em sẽ gửi lời thì thầm cuối cùng của mình dành cho người em yêu thương nhất đến với mây trời, rằng
" Cảm ơn người, đã là những ngày tươi đẹp nhất trong cuộc đời em "
に
Hai mùa xuân tại Seoul đến với em thật vội vã nhưng cũng thật rực rỡ làm sao.
Chàng vẫn nhớ rằng, mỗi sớm tháng Ba, khi mở mắt sẽ luôn nhìn thấy hình ảnh em bên khung cửa sổ mở toang đầu tiên. Em chống cằm và thơ thẩn một cách xinh đẹp bên ô cửa sổ đầy ấp những cánh hoa đào sau một tối gió lộng. Vài tia nắng nhàn nhạt chẳng biết vô tình hay hữu ý vỡ vụn trên tán cây hồng rực rồi bất chợt đậu trên đôi gò má hây hây của em. Cảm giác ấm ấm luôn làm em thấy hơi ngứa ngáy, tựa như chiếc lông vũ khe khẽ cọ vào đáy lòng. Em lười nhát cong môi, nhẹ nhàng đưa bàn tay ra khỏi ô cửa sổ để bắt lấy một cánh hoa đang bị cuốn theo chiều gió.
Em có thói quen ép những cánh hoa đào mình bắt được vào một quyển nhật kí thật dày. Và theo chu kì, tháng Ba mỗi năm đều sẽ như thế. Em sẽ đợi đến khi hoa đào tàn phai cũng là lúc em cất đi quyển nhật ký cùng những dòng tâm tư nặng trĩu lòng mà chàng không thể nào hiểu thấu.
Cảm ơn người đã đến bên em và xin lỗi. Em sẽ mãi trân trọng những gì chúng ta đã cùng nhau trải qua.
Chàng không hiểu những gì em đã nói
Và em cười, chàng cũng sẽ cười, vì em.
さん
Chàng tỉnh dậy sau một giấc ngủ thật dài, đưa tay mò mẫm bên cạnh, vẫn là một khoảng trống lạnh lẽo khiến chàng vội vàng mở bừng đôi mắt và thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy hình dáng em. Tiếng cọ xác khe khẽ giữa drap giường và quần áo cũng chẳng thể níu lấy sự chú ý của em, em quay lưng về phía chàng, nắng sớm nhẹ nhàng phủ lên mái đầu màu nâu sáng của em một làn sức sống mới, nhẹ nhàng và ấm áp.
Vô thức chàng mỉm cười, đôi chân không tự chủ được mà từ từ tiến tới bên em. Bàn tay chàng lơ lửng muốn xoa nhẹ lên mái đầu người con trai ấy, chàng chắc rằng ngay sau đó em sẽ nhíu mày một cách không hài lòng nhưng chàng sẽ khiến cơn giận ấy nguôi ngoai bằng một chiếc hôn thật khẽ lên làn môi mềm. Nghĩ vậy, tâm tình chàng không khỏi cảm thấy tốt lên, bàn tay cũng nhanh chóng chạm vào mái đầu hơi ấm do nắng thì bỗng nhiên thân ảnh em hóa thành ngàn vạn hạt bụi li ti rồi biến mất như chưa từng tồn tại.
Chàng vẫn đứng ở đó, đôi mắt mở to như không tin vào điều mình vừa thấy. Lòng bàn tay chỉ còn lại khoảng trống không sao lấp đầy được và lòng chàng bắt đầu gợn lên những cơn đau quặn thắt. Hơi thở như nghẹn lại nơi cuống họng khô khan. Những giọt nước dần trượt khỏi hốc mắt, lăn dài nơi gò má hanh hao một cách vô thức. Đến cuối cùng, khi thoát ly khỏi giấc mộng đẹp của mình, chàng vẫn không thể chấp nhận hiện thực. Mọi thứ quá đổi hư ảo, chàng vì chấp niệm lớn lao của bản thân mà không tài nào phân biệt được đâu là mơ đâu là thực, tự tổn thương chính mình bằng những mộng tưởng của sự cùng cực. Đắm mình vào cơn sóng của quá khứ và mặc chúng đưa chàng đến những miền đất hứa, nơi còn vấn vương lại chút nắng của riêng em.
よん
Chàng nhìn phong bì màu vàng nằm trên bàn, đầu óc trống rỗng. Nguyên do là bởi chàng vừa nhận được thông báo chuyển đổi đơn vị và trớ trêu thay chàng được điều sang tổng công ty ở Nhật Bản đặt tại thủ đô Tokyo phồn vinh. Trong lòng chàng chợt nảy sinh vô số loại cảm xúc, chồng chéo lên nhau khiến chàng chẳng thể phân biệt được chính mình đang cảm thấy vui mừng như phát điên hay cảm thấy thống khổ, đau đớn. Được đến nơi cố hương của người mà ta yêu hơn tất cả mọi thứ trên cõi đời này thì tất nhiên ai cũng sẽ kềm lòng không đặng mà cảm thấy hạnh phúc. Nhưng đối với chàng, nếu đã không có em bên cạnh thì dù có được đặt chân lên thiên đường cũng chẳng thể khiến chàng cảm thấy mừng rỡ.
Chàng thầm thở dài, có lẽ ông trời trêu ngươi.
ご
Việc vận chuyển hay tìm chỗ ở cũng không mất quá là nhiều thời gian của chàng. Căn nhà cũ ở Hàn Quốc giao lại cho người thân còn mình thì lên chuyến bay đến một đất nước vừa xa lạ lại vừa thân quen.
Chàng được sắp xếp ở tại một ngôi nhà của công ty nằm tại một con đường được bao phủ bởi những cánh hoa anh đào đương mùa nở rộ, vô cùng đẹp mắt. Ngôi nhà tạm thời của chàng có màu trắng, gồm một tầng, giản dị, không xa hoa, cầu kì. Tuy vậy, lại mang cho chàng cảm giác thật ấm áp. Em đã từng bảo với chàng, nếu sau này yên bề gia thất cũng sẽ chọn một nơi giống như vậy. Và chàng sẽ chẳng bao giờ có thể quên được vẻ mặt hạnh phúc của em khi vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp về tương lai sau này. Lúc ấy, chàng cũng đã từng hạ quyết tâm sẽ biến ước mơ của em thành sự thật nhưng chỉ tiếc mộng tưởng đã hóa thành thực tại vậy mà người chẳng còn ở đây.
Mọi thứ chầm chậm nương theo dòng chảy của quá khứ ngày càng trôi thật xa khỏi tầm tay người lái đò vẫn vọng tưởng được quay về. Người chỉ còn biết tiếc thương cho những thứ đã qua đi, một mực muốn đuổi theo dòng chảy nhu thuận kia, bất giác lìa xa khỏi tương lai và thực tại, trở thành một cái xác sống vô tri vô giác bị tước đoạt linh hồn.
Yêu là một loại chấp niệm, chẳng thể trách được ai, muốn trách thì cũng trách cái chấp niệm kia quá lớn, đến mức con người ta sẵn sàng hi sinh những gì mà thượng đế đã ban tặng để chạy theo hư ảo mà chấp niệm tạo ra.
Thôi Thắng Triệt chính là một người như vậy, chỉ khát cầu một lần nữa được yêu em, trao cho em những ngày nắng dịu dàng. Dẫu cho là trong giấc mộng nhân sinh ngắn ngủi đi chăng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com