Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cố nhân vi an (故人为安)

Ta thấy cầu Hỉ Thước từ bên kia bắc sang bên này, lúc người từ đầu bên kia bước tới, ánh mắt nhìn về phía ta tràn đầy ôn nhu.

—— văn án.

*Bối cảnh cổ đại giả không

*Thiết lập nam tử làm hậu

*Siêu cấp ngắn

*Kẹo bạc hà của wuli mẹ chồng  ElizabethTea

_

Đăng cơ ba mươi mốt năm, Hoàng đế ban cho Hoàng thái tử một hôn sự, Hoàng thái tử vừa mới hai mươi ba tuổi, là một nhân tài kiệt xuất. Người đã từng thấy Hoàng thái tử đều nói hắn mặt như mỹ ngọc, ôn nhu lễ độ. Ngoài đường cũng có họa sĩ vì Hoàng thái tử mà vẽ tranh, trên bức tranh là một nam tử thân mặc thường phục, khuôn mặt như tiên, giống như điêu khắc dùng một nhát dao, vẽ bằng một nét bút mà tỉ mỉ khắc nên.

Cổ thư có câu: "Duyệt Dịch nhược cửu xuân, khánh chiết tự thu sương."

Cũng chỉ có thể sánh ngang với nửa phần dung mạo của Hoàng thái tử.

Đại hôn của Hoàng thái tử, đương nhiên là tất cả bá tánh đều chúc mừng.

Hôn sự này khiến vô số người vui vẻ, nhưng cũng sẽ có người thương tâm.

Vương Nhất Bác cũng không hẳn là thương tâm đau buồn, chỉ là phải gả cho một nam tử mà mình chưa từng gặp, suy cho cùng thì trong lòng vẫn có chút khó chịu. Tuy nói rằng người này là Hoàng thái tử, dưới một người trên vạn người, nhưng trong lòng y vẫn có chút e ngại.

Người nhà nói với y, "Hoàng thái tử là một người thiện lương, khi người hạ sinh, các quan đều nói: 'Đêm qua thần xem thiên tượng, phát hiện thiên tượng có dị động, tử khí ngưng tụ, triều đình ta đã ngàn năm không có thịnh thế, quốc thái dân an, thương dân như con. Còn là Ngũ Tinh Liên Châu, đối với thần quả thật là vô cùng hiếm thấy!' Sau khi sắc phong thái tử đến nay, người luôn rất được lòng dân, mấy năm trước, lúc ngươi còn nhỏ, Đông Nam có nạn hạn hán, Hoàng thái tử vẫn luôn cải trang đến đó tuần sát, vừa mới đến Giang Nam, ông trời đã đổ mưa."

Vương Nhất Bác không quá mê tín mọi chuyện như thế, y chỉ muốn gả cho người mình thích, chứ không phải là một người chưa từng gặp, hơn nữa còn là một nam tử cao cao tại thượng.

Nhưng mà ý chỉ của hoàng gia không thể làm trái, Vương Nhất Bác cho dù có không tình nguyện thì y cũng không thể không tuân theo thánh chỉ.

Ngày đó đại hôn, Vương Nhất Bác là nam tử, tuy nói là gả vào Hoàng thất nhưng cũng không cần phải đội khăn trùm đỏ. Y bước lên kiệu, đến trước cầu Hỉ Thước ngoài cung.

"Ngừng kiệu!" Âm thanh bén nhọn của công công ngoài kiệu vang lên, đâm vào tai Vương Nhất Bác khó chịu vô cùng, có người đỡ tấm rèm kiệu lên, y được người ta đỡ từ trong kiệu bước ta ngoài.

Vương Nhất Bác vừa ra khỏi kiệu ánh mắt đã bị nam tử áo đỏ thân như trường ngọc đứng đối diện cầu Hỉ Thước câu mất.

Họa sĩ vẽ bức tranh kia y đã từng thấy, dù sao cũng là phu quân tương lai của y, cho dù y có nửa không tình nguyện thì cũng nửa mong chờ muốn biết dáng vẻ của phu quân mình. Bây giờ xem ra, cũng chỉ là bảy phần tương tự mà thôi.

Nam tử áo đỏ đứng đầu cầu kia chính là Tiêu Chiến, mặt hắn như ngọc, mày đẹp như tranh. Từ nhỏ Vương Nhất Bác đã đọc không ít sách vở, moi hết ruột gan cũng không tìm ra được một từ ngữ nào có thể hình dung được dung mạo của người trước mắt.

Vương Nhất Bác nâng bước, từng bước từng bước một đi về phía phu quân của mình.

Thật lâu sau này, thái giám vẫn luôn đi theo Hoàng thái tử, cũng chính là người thân cận bên người Hoàng Thượng lúc đó mới nói, ngày đó đại hôn với Hoàng Hậu, chính là ngày mà Hoàng Thượng cười vui vẻ nhất. 

Đông cung.

Sau khi cửa nội điện khép lại, Vương Nhất Bác có chút lo lắng nhìn về phía Hoàng thái tử đang đứng trước mặt mình.

Tiêu Chiến ngồi xổm xuống trước mặt y, Vương Nhất Bác sững sờ, còn đang định quỳ xuống đỡ hắn thì đã bị Tiêu Chiến cản lại.

"Ta biết từ tận sâu trong lòng ngươi vẫn là không nguyện ý, nhưng vẫn xin ngươi đừng trách tội ta."

Nào dám trách tội chứ.

Mà Vương Nhất Bác cũng không thể nói trách tội hắn, bản thân hắn cũng chưa từng thích ai bao giờ, vốn cho rằng mình sẽ lấy một nữ tử chưa từng gặp mặt, bây giờ lại gả cho một nam tử chưa từng gặp mặt, cũng không nói gì.

Ngày đại hôn Tiêu Chiến cũng không làm gì y, hai người uống xong rượu giao bôi thì liền lên giường.

Vương Nhất Bác cũng không ngăn lại được cơn buồn ngủ, một lúc sau đã chìm vào giấc mộng.

Đăng cơ ba mươi hai năm, hoàng đế băng hà, thái tử kế vị, lấy niên hiệu là Thái An.

Thái An đế trị vì mười hai năm, hậu cung chỉ có một người, chỉ có Đế Hậu cùng Hoàng Đế bình khởi bình tọa.

Thái An năm thứ mười hai, người man phía Bắc xâm chiếm ba thành Tây Bắc, Hoàng đế xuất chinh, khải hoàn trở về, nhưng lại bị thương nghiêm trọng.

Lúc quay về hoàng cung, hắn đã giống như nỏ mạnh hết đà.

Máu theo cánh tay chảy xuống mu bàn tay hắn, người đầu tiên hắn gọi đến là Đế hậu, lệnh cho những người khác lui ra ngoài điện.

"Bệ hạ."

Mười hai năm, hai người tuy là phu thê, nhưng lại tương kính như tân.

Tiêu Chiến há miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói thành lời. Vương Nhất Bác quỳ gối bên cạnh, cúi thấp đầu không nhìn mặt Thánh thượng, chỉ cảm thấy ngón tay đối phương vuốt ve khuôn mặt y, sau đó là âm thanh suy yếu của Tiêu Chiến: "Ra ngoài đi."

Vương Nhất Bác lên tiếng: "Vâng."

Lúc y đứng dậy nâng mắt nhìn vị nam tử đã cùng mình bầu bạn suốt mười hai năm nay, nhìn thấy ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt đen nhánh của đối phương, y đột nhiên bỗng thấy mũi mình cay cay.

Lúc trước khi xuất chinh Tiêu Chiến đã lập di chỉ kế vị, lúc này hắn gọi thái giám bên cạnh mình đến: "Ngươi... Ngươi lại đem..."

Hắn nói xong câu đó liền tắt thở, bất động.

《Thái An sử ký》: "Tháng mười hai năm Thái An thứ mười hai, Hoàng Đế băng hà, truyền ngôi cho Dương thân vương, Đế hậu chuyển về Đông Hoa cung, mười hai năm sau, Đế hậu, băng hà."

Toàn bộ vương triều, chỉ có một người biết bí mật của Thái An đế.

Là mấy chục phong thư giấu ở trong tẩm cung kia, Thái An đế trước khi lâm chung đã phó thác cho hắn, đem đi thiêu hủy.

Lửa cháy thiêu rụi trang giấy cuối cùng, tro tàn bị chôn vào trong bụi đất gió thổi, hậu thế không còn ai biết đến.

Đó là khi Tiêu Chiến vẫn còn là Hoàng thái tử, lúc hắn ngồi trên kiệu ở ngoài kinh thành, gió thổi rèm cửa, hằn nhìn thấy thiếu niên duy nhất trên đời khiến hắn khó mà quên được.

Vừa nhìn thấy đã vui đến mức không thể kiềm lòng được, thỉnh cầu phụ hoàng ban thánh chỉ. Mười hai năm qua chưa từng vượt quá giới hạn, từ đầu đến cuối vẫn luôn đối xử với y như trân bảo trân quý.

Sau khi gặp mặt, lòng hắn ngập tràn vui vẻ mà trở về Đông cung, tâm tình không cách nào bình tĩnh, chỉ có thể nâng bút viết lên suy nghĩ trong lòng mình, một nét bút một chấm mực, đều là nghiêm cẩn nghiêm túc, đem chân tình ý thiết hóa thành nét họa, rơi lên mặt giấy.

Trăm tờ giấy này, cất giữ chân tình nhiều năm hắn không cách nào thổ lộ.

Đến cuối cùng cũng không để cho người đó biết.

-end-

-----------------------------

Kẹo bạc hà mùa hè đây ~ Có phải là mát lạnh luôn không nè?

wuli mẹ chồng có thích không? 

_

*悦怿若九春, 磬折似秋霜. (Duyệt Dịch nhược cửu xuân, khánh chiết tự thu sương.) - trích Vịnh Hoài Thi số 16 của Nguyễn Tịch

*平起平坐 (Bình khởi bình tọa): Ngang vai ngang vế

*相敬如宾 (Tương kính như tân): Tôn trọng nhau như khách

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com