CHƯƠNG 18
CHƯƠNG 18
A Tá lo lắng đến nhảy dựng lên, nếu bị Đỗ Triết hiểu lầm cậu thật sự không biết phải làm thế nào cho phải, đành mượn điện thoại của Daddy cậu bé gửi tin nhắn cho Đỗ Triết: "Em ở bệnh viện nhân dân 2."
Sau một hồi suy nghĩ, cậu gửi một lời dặn dò thừa thãi: "Anh chạy chậm một chút, lái xe cẩn thận".
"Ở đó chờ đợi, tôi lập tức tới ngay."
Nhìn thấy tin nhắn gửi lại, toàn thân A Tá như không còn chút sức lực, như ngọn lửa yếu ớt còn sót lại ở đuôi bấc, trước mắt mờ mờ ảo ảo không nhìn rõ, chỉ cần gió thổi nhẹ liền tắt, thân thể phiêu đãng ngoài phòng cấp cứu.
Daddy cậu bé nhanh chóng đỡ cậu ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Theo tự nhiên mà ấn mạnh khuỷu tay vào phần bụng đang đau của mình. Khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy. Daddy cậu bé kinh hoảng khi thấy môi cùng làn da cậu đều biến sắc.
Mu bàn tay đang ở trên mi mắt che đi ngọn đèn sợi đốt chói mắt trong bệnh viện, tế bào thần kinh mệt mỏi đột nhiên bị lôi ra khỏi hộp đen kí ức phá tan sự giả dối bịa đặt kia.
Lần cuối cùng Đỗ Triết cực kì tức giận là khi Nhu Nhu ba tuổi, ngay sau khi gặp lại Đỗ Triết không lâu, hắn không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào từ cậu, hoặc bất kỳ lời giải thích nào cũng đều là vô căn cứ trong ánh mắt hắn. Huyết áp thấp, tuột huyết áp và đau dạ dày vốn là bệnh trạng thất thường, cùng Đỗ Triết sau khi gặp lại, về đêm càng không thể ngủ. Bị tinh thần tra tấn đến mệt mỏi. Cảm thấy mình sống không còn được bao lâu, liền nghĩ cho mình chút việc để lo hậu sự sau này.
Cậu làm món trứng chiên tráng bao là đồ ăn yêu thích nhất của Nhu Nhu. Cậu muốn khi còn sống trên đời lưu lại chút kĩ niệm. Nhu Nhu nhấc chiếc ghế đẩu nhỏ cao hơn kệ bếp một chút, cậu cẩn thận mà giảng dạy Nhu Nhu cách chiên trứng tráng bao. Cách canh nhiệt độ cho dầu vào rồi đập trứng, cách lật mặt rắc chút muối cuối cùng là cho vài giọt nnước tương.
Vừa mới đến giai đoạn đổ dầu, không cẩ n thận liền bắn vài giọt lên mu bàn tay Nhu Nhu, Con bé mới ba tuổi không một chút cáu kinh, cầm thìa lên mà không hề trốn tránh, ngược lại rất có hứng thú nóng lòng muốn thử. Phòng bếp tối om, A Tá không nhìn thấy trên tay Nhu Nhu có những mụn nước nhỏ.
Đỗ Triết đi vào bếp, việc đầu tiên là tắt bếp và ném hết những quả trứng chiên chưa hoàn thành vào thùng rác, việc thứ hai là đưa Nhu Nhu trong phòng đọc sách tranh, việc thứ ba là để A Tá đứng trong phòng khách trống rỗng, rồi sau đó một loạt tiếng vang tất cả các tấm rèm trong phòng đều được mở ra.
Mặt trời lên cao, ánh sáng nóng rực chiếu vào phòng, trong không gian nhỏ bé như hóa thành một quả cầu lửa, cậu nhảy dựng chạy trốn tránh sau bức tường cách vách, run rẩy khoác chiếc áo màu đen lên người, giống như bị đốt cháy, ánh sáng quá nặng khiến cậu không thể ngẩn đầu lên, co rúm người lại nói: "Anh .. đóng rèm cửa lại được không? Nó rất nóng..."
(*Hồi trước từng đã nói rồi, A Tá sống dưới tầng chệch trong hầm không tiếp xúc ánh sáng, sau sinh Nhu Nhu mới chuyển lên lầu ở, mà ở chương mấy quên cmnr 😅. Cho nên A Tá khi tiếp xúc với ánh sáng bất chợt sẽ bị dị ứng da cháy bỏng.)
Đỗ Triết tiến đến trước mặt nói: "Mùa đông nhiệt độ làm sao có thể nóng được? Trước mặt tôi đừng giả vờ vô tội, cũng đừng ở trước mặt tôi nói sang chuyện khác. Tôi không muốn để Nhu Nhu nghe những gì tôi tranh chấp với cậu, nhưng tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu muốn tiếp tục nuôi nấng Nhu Nhu, thì đừng để còn làm những điều nguy hiểm. "
A Tá nuốt nước bọt mất tự nhiên mà xoa xoa cánh tay của mình. Cậu muốn bước lên kéo rèm lại, nhưng lại không dám động tay. Cậu lấy áo khoác màu xám bọc lên trên chiếc áo khoác đen quấn chặt lấy mình trốn đi ánh sáng chiếu đến. Trong đầu hỗn loạn, môi vài lần mấp máy mới hỏi ra: "Cái gì.... là chuyện nguy hiểm."
"Con bé mới ba tuổi. Cậu cho nó tiếp xúc với khi gas này còn chưa đủ nguy hiểm sao? Đồ Tá Chá, cậu thật sự điên rồi vô phương cứu chữa."
A Tá dừng lại động tác xoa hai tay, che đi khuôn mặt bị ánh mặt trời chiếu rọi, luống cuống tay chân che đầu ngước lên, đột nhiên suy nghĩ không rõ tự hỏi chiên trứng có gì nguy hiểm? cậu khi còn bé cũng vậy thôi, không chỉ là tự mình nấu đồ ăn, còn phải nấu cho người đó*, có chỗ nào không đúng sao? Như thế nào nguy hiểm?
Đầu óc cậu đầy nghi hoặc, phản ứng chậm chạp, nhưng trong mắt Đỗ Triết lại thành giả ngây giả dại.
Anh ấy đang nói gì vậy?
Ồhh, anh ấy nói giả vờ đáng thương cũng vô dụng. Đừng nghĩ đến việc lợi dụng Nhu Nhu để có được sự cảm thông và xóa bỏ những điều sai trái mà mình đã làm. Giữa bọn họ không còn khả năng nữa. Nếu cậu không thể chăm sóc tốt cho Nhu Nhu, hắn hoàn toàn có thể thay thế cậu. Dù sao thì Nhu Nhu vẫn còn nhỏ sẽ sớm quên đi mọi thứ, tạo ra một cuộc sống hoàn toàn mới.
.
.
.
.
Mu bàn tay che trên mí mắt càng ngày càng dùng sức, đè lên hốc mắt đau nhức, cậu là thật sự không chăm sóc Nhu Nhu sao?
Daddy cậu bé đưa cậu cốc nước ấm, lại khóc: "Anh .... Anh có sao không... Anh đừng kích động...."
A Tá thấy đỡ hơn nên ngồi dậy, từ từ uống ngụm nước ấm, mồ hôi lạnh tuông ra, không nói gì, một lúc sau thì như ngất đi rồi lại như bừng tỉnh khiến cả gia đình ba người kia đều hốt hoảng, khẩn trương. Baba cậu bé phải đi làm vào ca đêm, chỉ để lại Daddy cậu bé và cậu canh ở cửa.
Daddy cậu bé tên là Bạch Tinh Thuần. A Tá cả đời chỉ biết một họ Bạch. Lại còn là không phải thứ gì tốt. Ít nhất mấy vết sẹo trên lưng cậu là do tên kia đã dùng không ít lực tạo thành. Nhưng Bạch Tinh Thuần yếu ớt mềm mại trước mặt cùng Bạch Vũ cơ không giống nhau. Nên cũng vì vậy mà cậu không hận ngay chỉ vì một cái họ .
Bạch Tinh Thuần ở cantin bệnh viện mang về cho cậu một hộp cơm, cậu cái gì cũng không ăn vô, thậm chí còn cảm thấy phải có một điếu thuốc giữa đầu ngón tay của mình vào lúc này, khói thuốc tỏa ra mê hoặc mới giảm một chút lo lắng.
Nhưng cậu nhớ những điều này Đỗ Triết nói đều là thói xấu, cậu chỉ dám nhìn đèn đỏ trong phòng cấp cứu, ngóng trong nó khi nào tắt, mới lập tức đi trấn an cơn đau đang giãy dụa, hẳn là giờ phút này Nhu Nhu đau đến khóc bất tỉnh nhân sự.
Không biết máu Nhu Nhu đã ngừng chảy hay chưa, liệu con bé có nhúc nhích khiến vết khâu bị lệch hay không, cuộc phẫu thuật đã tiến hành hai tiếng rưỡi rồi mà vẫn chưa thấy bác sĩ hay y tá ra cung cấp thông tin. Thực sự làm rất sợ hãi.
Bạch Tinh Thuần liên tục đưa nước ấm cho cậu, trong khoảng thời gian đó, cậu ta nhận được một vài cuộc gọi video của tiểu hài tử khóc, A Tá nghĩ rằng không liên quan gì đến mình, vì vậy nói: "Cậu không cần ở lại đây đâu."
Chủ yếu là không biết khi nào Đỗ Triết sẽ đến, nếu nhìn thấy Bạch Tinh Thuần, hắn sẽ không dễ nói chuyện như vậy. Cậu vừa rồi cũng không hỏi rõ tại sao cậu bé kia lại đẩy Nhu Nhu ngã khi đang an ổn xếp hàng.
Bạch Tinh Thuần cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Tôi muốn đảm bảo rằng Nhu Nhu của anh không có vấn đề gì."
A Tá cũng thực sự mệt mỏi, nhắm mắt được mười phút thì bị tiếng "Đỗ ca" đánh thức, vừa mở mắt ra đã thấy Bạch Tinh Thuần đứng trước mặt Đỗ Triết đang nói chuyện.
Bộ đồ được ủi phẳng phiu của Đỗ Triết dính đầy bụi đất, lông mày nhíu chặt, môi mỏng mím lại, nghi ngờ hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"
"Hoàng Hưng Trạch nhà tôi đã xô ngã một bé gái đang cấp cứu bên trong. Tôi ở lại với anh ấy chờ đợi kết quả."
Đỗ Triết vừa nghe lời này, khuôn mặt lạnh lùng vẫn lịch sự, lập tức biến thành vẻ mặt lạnh lùng không chút khách khí: "Là Hoàng Hưng Trạch nhà ngươi đẩy?"
Bạch Tinh Thuần thở dài: "Không phải cố ý, cũng không biết như thế nào mà đẩy một chút, vừa vặn đụng trúng một cục đá liền cắt ra vết thương dài, máu không ngừng chảy, thật là dọa người."
A Tá ấn mạnh khủy tay vào bụng mình chống lại cơn đau dạ dày, lắc đầu để tinh táo hơn, hận không thể cùng Bạch Tinh Thuần nói một câu 'Cậu mau im miệng đi' còn không biết tự viết chữ chết như thế nào.
Tuy răng có thể chết trước là cậu.
Quả nhiên, Đỗ Triết bóng dáng càng ngày càng lớn ở trước mặt cậu, giữa lông mày hiện lên vẻ mệt mỏi: "Đi với tôi."
Quay người không chút mảy may, tự tin cậu sẽ đi theo, A Tá lảo đảo theo phía sau, trên đường dạ dày không kìm chế được đau đớn mà run rẩy, mùi máu tanh trào ra từ cổ họng, liền vội vàng tìm thùng rác gần đó. Bên miệng tơ máu trào ra đầm đìa kéo dài, vội lấy tay áo mỏng lau đi khóe miệng, ho vài tiếng thở hổn hển rồi nôn ra hết sạch rồi dùng nước ấm súc miệng.
Đem hết toàn lực ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy cơn giận dữ của Đỗ Triết tỏa ra từ sau lưng như thể cậu đang ở trước một vụ nổ núi lửa.
Đỗ Triết không thô bạo mà kéo cậu vào hành lang, nhưng A Tá cảm thấy còn không bằng kéo cậu đi. Ít nhất giống như thế cục một nhà ba người kia, phát hỏa xong rồi lại như cũ gắn bó bên nhau.
Chỉ thiếu một cái động tác túm áo "thân mật", cảnh này liền trở nên quen thuộc, nhưng không có "Đồ Tá Chá" nào có thể cứu cậu thoát vây, nào ngờ Bạch Tinh Thuần chỉ đứng tại chỗ, còn chưa hiểu ra tại sao Đỗ Triết phải kéo Daddy của Nhu Nhu đến một nơi khác. Khi cậu ta phản ứng lại, cậu đã bị hắn mắng đến máu chó phun đầy đầu.
Đỗ Triết có vẻ không giỏi hỏi tội, cũng không thích hợp nổi giận, đôi mày lạnh lùng lộ ra vẻ dịu dàng như nước để đánh tan cơn tức giận đang trào dâng: "Không phải cậu nói bị đá làm trầy da sao?!"
A Tá khống chế bàn tay muốn ôm chặt bụng mình nâng lên, sau đó khẽ đặt xuống nghiến răng nghiến lợi, bám vào tường cong eo giảm bớt đau, nói: "Là Hoàng Hưng Trạch đẩy Nhu Nhu va vào một hòn đá, liền bị thương."
Đỗ Triết kéo cà vạt, việc hắn hoản cuộc họp chạy mấy trăm km tới đây, mệt mỏi hỏi: "Cái kia, việc máu không ngừng chảy là như thế nào?"
A Tá không tự giác mà cúi đầu, thành thật trả lời: "Em cũng không biết tại sao lại như thế này."
Ngọn núi lửa dần dần tỏa nhiệt, nhìn chằm chằm vào cậu, nhịn không được mà phun rathanh âm chất vấn: "Nếu như không chăm sóc được Nhu Nhu, thì cũng đừng chăm sóc nữa."
Như thế nào đến nguyên nhân cũng không biết!
A Tá ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi môi mỏng tức giận của hắn, cánh mũi hơi phập phồng vì chịu đựng. Đôi môi cậu tái nhợt run rẩy, thở ra một hơi dài để kiềm chế sự đau buồn, siết chặt lòng bàn tay để trấn tĩnh. Không phải cậu là người cảm thấy đau khổ nhất về vết thương của con gái mình sao?
Cuối cùng vẫn không khống chế được, thấp giọng vì chính mình đấu tranh một lần: "Đây là ngoài ý muốn! Không ai muốn cái này!"
Đỗ Triết nhất thời bị sự lãnh ngạnh của cậu làm cho sửng sốt, con ngươi đen tuyền không có ánh sáng liền nhếch mép: "Ngoài ý muốn? Để Nhu Nhu đổi sang trường mẫu giáo tốt hơn sẽ không có nhiều phiền phức như vậy."
Đồ Tá Chá từng nghĩ đến hắn muốn đưa Nhu Nhu sang học trường quốc tế song ngữ. Không chỉ giá thành đắt đỏ mà còn đối với nhà cậu cách khá xa. A Tá liền nhẹ giọng xuống nước, cười hề hề nói: "Đừng... Cái này không cần..."
'Cộc cộc' Bạch Tinh Thuần gõ cửa "Anh Chá, bác sĩ đã ra rồi, chúng ta mau qua xem một chút."
Lời còn chưa dứt, A Tá băng nhanh qua hành lang dài đến chỗ bác sĩ chuẩn bị rời đi,thở hổn hển hỏi tình huống Nhu Nhu hiện giờ như thế nào.
Bác sĩ hướng cậu giải thích rằng lượng tiểu cầu trong máu quá thấp gây ra việc chảy máu không ngừng, vết khâu xác xuất để lại sẽ rất ít nên người nhà cứ an tâm.
Bác sĩ vừa rời đi, cậu liền muốn đi xem Nhu Nhu, được nửa bước hai chân bỗng nhiên vô lực, lại không muốn ngã quỳ trên mặt đất, lảo đảo lui về phía sau vài bước, vịn vào cái ghế băng lạnh.
Hơi thở gấp gáp ngừng lại, đầu thiếu oxy đến đình trệ, thần kinh căng thẳng lại lần nữa thả lỏng, bóng tối bao trùm toàn bộ cảnh tượng trước mặt.
Cuối cùng, cơ thể gầy gò mệt mỏi căng thẳng từ lâu, trên hành lang đầy người ra vào chỉ phát ra một tiếng vang nhẹ nhàng trượt dài trên sàn nhà lạnh lẽo.
_____________&&&&&_________
Mọi người có thắc mắc vì sao không để tên nguyên vẹn của A Tá không.
Trong nguyên một bộ truyện tên ai cũng đẹp với dễ đọc. Chỉ riêng tên thụ là đọc hơi ngượng miệng với khó đọc khi dịch Việt.
涂佐柘 [Tú zuǒ zhè]
涂 [Tú]: có nghĩa là bôi xoá một thứ gì đó, hoặc xem như bỏ đi
佐 [zuǒ]: có nghĩa người phía sau phụ trợ người khác, mình không đáng nhắc tới
柘 [zhè]: nó là một loại cây gỗ quý hiếm
=> Kết lại cái tên thụ nói lên cái tựa của truyện. Một loại gỗ làm giấy rất quý hiếm, nhưng cứ vẽ rồi viết rồi xoá, nó cũng sẽ mất đi bản giá tuyệt đẹp ban đầu của nó (Tất cả điều trên là do tự tui suy diễn, không đúng thì tạm bỏ qua dùm 😁)
Nếu đọc theo tên TQ thì tên thụ đọc rất hay và còn đẹp. Chứ khi dịch qua Việt thì nó rất là ngượng😭)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com