PHIÊN NGOẠI 1
Tết âm lịch đến gần, A Tá chỉ đơn giản đặt mua mấy món hàng tết cho mình, đến siêu thị bỏ ra năm đồng mua hoa, năm quả trứng và nấm đông cô. Mỗi năm vào thời điểm nàygiá cả rất đắt.
Năm quả trứng hết sáu đồng, một bọc nấm có giá mười hai lẻ tám đồng, cộng với một chai Pepsi. Cậu xoa xoa cái bụng tròn, nghĩ đến các bảo bảo trong bụng cần thêm dinh dưỡng nên không dám bắt đầu bằng mì gói.
Ban ngày đánh xong bản thảo, nghỉ ngơi một chút, mới bắt đầu vui vẻ chuẩn bị bữa tối giao thừa của mình.
Nhu Nhu sớm đã được Đỗ Triết đón đi từ vài ngày trước, bọn họ muốn tới nơi khác chơi mùa qua tết. Năm nay là cái tết đầu tiên từ lúc Đỗ Trình Tự ra tù, Đỗ Triết muốn mượn cơ hội này để chính thức đem Nhu Nhu giới thiệu với Đỗ gia. Đây cũng không phải là lần đầu A Tá tách khỏi Nhu Nhu để đón tết, tự nhiên cũng liền tập mãi thành thói quen.
Năm nay hơi may mắn một chút, cậu còn có hai bảo bảo trong bụng cùng mình.
Cậu chuẩn bị cho mình với hai bảo bảo một nồi cháo nấm thơm ngào ngạt, trứng luộc, một bữa tối giao thừa đơn giản. Bảo bảo tựa hồ đối với bữa tối này không mấy hài lòng. Phản đối đạp cậu đau đến thắt cả ruột gan. Mở nắp nồi cháo ra, đầu óc cậu quay cuồng nôn khan một trận. Rồi tự vỗ bụng trấn an, nói:"Các ngươi cái gì cũng đều không hiểu, ăn rất ngon a!"
Hít mùi hương trong nồi, cố dụ cho hai đứa nhỏ đang không ngừng phản khán hành hạ bụng mình, nói: "Ngửi được không, ngửi đi!"
Cậu lẩm nhẩm mà nói, không biết bảo bảo ngửi được hay không, dù sao thì cậu cũng đói rồi, các con đoán xem, chị các con đã cùng baba ăn xong cơm giao thừa rồi hay không, không cần phải nói đùi gà nhất định là của Nhu Nhu.
Múc cháo nấm ra khỏi nồi, lẻ tẻ mấy hạt gạo, vài miếng nấm nổi trên mặt nước cháo, quả trứng luộc giấu trong đó được gạt sang một bên, những hạt gạo dính trên đó được gạt ra sạch. Vỏ trứng nóng đến mức làm tay cậu đỏ bừng.
Đang suy nghĩ liệu Nhu Nhu có quên mình hay không, không ở bên cạnh, cũng không thể nào quên lời chúc tết đến Daddy chứ? Không đời nào!
Ý nghĩ đến cùng nhau, trên màn hình hiện lên số điện thoại của Nhu Nhu, không màn đến việc bóc vỏ trứng, ngón tay liền ấn nghe, lấy ống khăn giấy đặt phía sau, dịch chén cháo đang bốc khói, đặt cốc nước trước mặt. Mặt mày hớn hở đối với màn ảnh hi chào.
"Daddy ~ con nhớ người nhiều a~."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhu Nhu quả nhiên chiếm trọn màn hình, ngay sau khi được kết nối, liền gửi tới mấy cái hôn gió đến cậu.
A Tá cười nói: "Thật không? Con không phải đem theo gấu bông liền không cần Daddy. Thế nào, ăn cái gì ngon nói cho Daddy biết, cho Daddy thèm với."
A Tá làm cái động tác đầu lưỡi chảy nước miếng, Nhu Nhu cẩn thận điếm đầu tay, nói: "Có thịt gà, cá, vịt, tôm, cua đỏ. Nó có hai cái kẹp lớn, suýt chút nữa cắn nó muốn rớt răng ra! Đều được ông nội làm hết. Lần sau người cùng tới được không ~"
A Tá lập tức thở dài, hận không thể duỗi cổ ra nhìn về phía sau có ai hay khôngnghe được những câu nói không nên nói, cậu liền ý đồ nói sang chuyện khác: "Răng con nhanh như vậy yếu đi? Muốn thay răng sao? "
Nhu Nhu nghe như vậy, cố chứng minh cho cậu thấy răng cửa đã bị lung lay, lấy ngón tay làm lung lay chiếc răng cửa.
"Người xem, lung lay rồi!"
Với kỹ năng thuần thục của Nhu Nhu, cậu không khỏi dở khóc dở cười: "Con không đau chứ?"
Nhu Nhu lập tức lắc đầu nói, "Không đau không đau ..."
Vấn đề đáng lẽ phải kết thúc ở đây thì giữa họ xuất hiện bóng dáng của hai đứa nhỏ, buột miệng hỏi:
"Nhu Nhu, em trai em gái đâu, có uống sữa không?"
"Dì Hy Hy đang cùng baba uy sữa! Siêu đáng yêu, hai tiểu mập mạp! Siêu đáng yêu, Daddy, siêu đáng yêu!" Nhu Nhu tay nắm thành hình bình sữa, ngửa đầu bắt chước động tác uống sữa, xong thỏa mãn liền một hơi tán thưởng.
Nhu Nhu miêu tả động tác của em trai em gái, Đồ Tá Chá gãi đầu, trân trọng từng cái hành động, tủm tỉm cười đoán xem lớn lên họ giống ai
- Nhu Nhu, con ở nơi đó làm gì a?
Nhu Nhu giả làm giống như ăn trộm giơ lên đặt xuống lon coca nói, "Di Hy Hy đến, con vẫn chưa ăn cơm xong, Daddy, năm mới vui vẻ, chúng ta cụng ly nhé!"
A, thiếu chút nữa đã quên mất Uông Hy còn đag ở đó.
Thế nhưng vẫn nghĩ không ra, bọn họ hôn lễ không tổ chức, Đỗ Triết rốt cuộc mặc bộ tây trang nào, thiệp mời hình thức là như thế nào?
A Tá ôm trái tim ẩn ẩn đau của mình, vì sợ trong nháy mắt bị cúp điện thoại, lập tức mở ra lon Coca trước mặt, cầm cái cốc về phía trước, một hơi nói rất nhiều lời.
"Daddy cùng con cụng ly a! A, nhu Nhu, Daddy cho con lì xì giấu ử trong vali, con có tìm được không? Baba, ông và dì Hy Hy cũng có nha."
"Bất quá nếu bọn họ không lấy, con cứ cất trước đi!"
Nhanh chóng uống một ngụm, Nhu Nhu khẽ liếm miệng, tặc lưỡi hì hì nói, Daddy con như vậy thật thông minh ha, đã sớm tìm được rồi, vội vã mà xua xua cái tay chào.
Động tác chào tạm biệt của Đồ Tá Chá đông cứng lại trong không trung, đợi cho đến khi ánh sáng trên màn hình biến mất, phản chiếu khuôn mặt nhợt nhạt vô thần nhưng vẫn đầy ý cười.
Năm nay cậu 28 tuổi, trong cuộc đời chỉ có hai cái tết âm lịch là có người nhà làm bạn.
Khi còn nhỏ làm việc trong các nhà hàng để kiếm tiền. Đêm 30 đám người vây quanh chật ních, thường thường chỉ ăn một chút còn lại say rượu đến nửa đêm mới giải tán rời đi.
Đến tan tầm về nhà, đồ ăn xong cậu đều chuẩn bị xong.
Ở quán ăn cậu mệt đến chết khiếp, về nhà còn phải dọn hết những thứ trong nhà.
Sau này đi học đại học ở xa, bạn cùng phòng cũng phải về quê ăn Tết, cậu vẫn như cũ chống chọi với mấy công việc bán thời gian, nếu không thì học phí và sinh hoạt phí cho học kỳ sau không biết đến từ đâu, và đôi khi cậu phải chịu đựng việc sử dụng "làm tiền" để trang trải học phí.
Sau đó cũng chỉ có hai năm tết âm lịch là có người nhà làm bạn. Đó là từ lúc Nhu Nhu vừa sinh ra.
Trong hai hai năm đó sống với Nhu Nhu rất khó khăn, cùng Nhu Nhu nương tựa lẫn nhau sống bần cùng để trả nợ.Tết nào cũng mua một chai Pepsi 150ml uống từ 30 đến mùng 5 Tết, Nhu Nhu chỉ hiểu là uống được một ngụm, nói rằng nó ngọt ngào, đem đôi mắt cười đến tít lại.
Cho dù lúc đó Nhu Nhu vẫn còn là một đứa trẻ cần được chăm sóc, nhưng chỉ cần cậu nhìn thấy nụ cười của Nhu Nhu, mây mù liền biến thành hư không, bầu trời treo đầy cầu vồng.
Nói về điều này, Nhu Nhu là một đứa trẻ rất thích cười, cũng không biết giống ai
Mùa đông ở Quảng Ninh lạnh thấu xương, ý cười trên màn hình dần tắt đi, trước khi hạ nhiệt còn cùng cậu làm ra chữ V, sau đó lại tán thưởng một chút, cố ý mặc một cái áo màu đỏ để đón tết, mặc dù phía dưới có vài chỗ bị vá lại.
Trạm tái chế rất ít khi thu về quần áo màu đỏ, đây chính là bộ cậu vẫn luôn trân quý đến tết mới dám lấy ra mang.
Bụng ẩn ẩn đau, cháo nấm đã nguội lạnh vẫn tỏa mùi thơm phức, cậu uống vài ngụm nước cháo, nước cháo trôi vào trong bụng, cơn đau yếu ớt dịu đi một chút, hai đứa nhỏ đúng thật là dễ bị cậu lừa a.
Cậu hì hì cười khen: "Các ngươi cùng chị gái quả thật giống nhau a, rất dễ nuôi".
Dựa vào màn thầu để chịu đựng trong thời gian mang thai, cùng Nhu Nhu giống nhau, đều thông minh và lanh lợi.
Nhưng mà, không quá mấy ngày các ngươi cũng sẽ rời đi.
Cậu đã xin phép biên tập viên cho nghỉ bốn ngày, hẹn họ đến ngày thứ hai của năm mới làm xong cuộc phẫu thuật, Nhu Nhu cùng Đỗ Triết ở đó bên đó đến ngày thứ sáu, đợi vết phẫu thuật khép lại. Thời gian bốn ngày thế nào cũng đủ.
Không thể đòi hỏi quá lâu, dù sao việc gõ chữ là để kiếm tiền nuôi gia đình mà.
Bốn ngày thật ra rất nhanh, nghĩ đến đây, cậu cúi đầu sờ sờ bụng, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, lại như đối với không khí mà nói: 'Ở lại cùng ta đi."
Mấy ngày này, Daddy sẽ đưa các ngươi đi ăn sung mặc sướng, sẽ không uổng phí cuộc trải nghiệm trên thế giới.
Nhưng các ngươi a, đầu thai sai chỗ rồi, nếu người các ngươi chọn là Uông Hy thì thật tốt rồi, ít nhất còn một cái đường sống.
Cậu vỗ vỗ đầu chính mình, không nghĩ nữa, vô cùng vui vẻ ăn một bữa cơm rồi lại nói.
Nhìn những bức ảnh và video của Nhu Nhu và Đỗ Triết, góc chụp lén thật sự rất buồn cười. Nhìn đại bảo bối và tiểu bảo bối trong video là niền vui của cậu.
Tần suất cơ thắt bụng không hề ngừng lại, ám chỉ cậu phải thả lỏng, cười hì hì uống một miếng cháo, che lại trên môi và kẽ răng vết máu không kịp biến mất, vừa ăn vừa nôn ra. Các bảo bảo sức ăn xem ra thật lớn a, chắc là thích hương vị của trứng lòng đào này, hy vọng lát nữa không nôn ra lại, nếu không nó tương đương với việc " ăn không trả tiền", quá lãng phí a.
Một lúc sau, cậu tự mình đi rửa bát, Đỗ Triết gọi video đến, A Tá tưởng là Nhu Nhu dùng điên thoại của Đỗ Triết gọi nhầm đến, lập tức nhận máy.
Khuôn mặt của Đỗ Triết hiện ra trên màn hình, Nhu Nhu được anh ôm vào trong lòng Nhu Nhu vụng trộm nói: "Daddy, baba nói muốn chúc tết người a"
Đỗ Triết vẻ mặt không được tự nhiên nói: "Chúc mừng năm mới."
Mặc cho Đỗ Triết đã thốt ra lời những lời lạnh băng, A Tá vẫn không nhịn được cười khúc khích, Đỗ Triết vậy mà đối với cậu nói năm mới vui vẻ, ooh. Cậu vẫn giả vờ bình tĩnh nói: "Chúc mừng năm mới. Nhu Nhu có nghịch ngợm không?"
Bàn tay nhỏ đang phản kháng của Nhu Nhu đang giãy dụa, Đỗ Triết đôi mắt sủng nịnh nhìn Nhu Nhu nói: "Không có. Rất ngoan. Cha tôi, bọn họ cũngrất thích "
Nghe được cha anh thích Nhu Nhu cùng các bảo bảo, A Tá thở phào nhẹ nhõm mọt hơi: " Vậy là tốt rồi, thật tốt." Cậu lễ phép nói: "Cha anh thế nào rồi? Ở trong hành lí của Nhu Nhu em có để hộp bồi bổ thân thể, anh nếu không chê có thể đưa cho ông ấy không, nói là Nhu Nhu tặng cho ông nội."
Nhu Nhu không biết đã rời đi từ lúc nào, cách màn hình, ánh mắt sâu thẳm của Đỗ Triết xuyên đi hàng trăm km, như muốn nhìn thấu cậu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cho tôi thêm chút thời gian"
Đồ Tá chá hiểu rõ, lập tức trả lời: "Không việc gì, không sao đâu. Không nghĩ muốn anh liền mang về đây, anh uống cũng được đi. Mua ở cửa hàng chính hãng! Hoặc là anh nói muốn thêm vài ngày nữa rồi trở về, không sao đâu, anh cùng Nhu Nhu chơi vui vẻ là được.. "
Vừa lúc còn có một ít thời gian để nghỉ ngơi, nếu Nhu Nhu về sớm, phỏng chừng nửa đêm đều không thể lau mồ hôi cho Nhu Nhu được.
Phía sau đột nhiên có tiếng khóc của một đứa bé, A Tá không khỏi nhìn về phía sau, lấy hết can đảm nói: "Có thể cho em...."
-- Triết ca, chú kêu anh qua cùng chụp ảnh gia đình.
--Nhìn đứa bé xem.
Bóng dáng của Uông Hy xuất hiện ở phía sau, lời nói của Đồ Tá Chá bị mắc kẹt trong cổ họng, mạnh mẽ cùng máu nuốt xuống. Đỗ Triết chuyến ống kính, khẽ gật đầu về phía đầu dây bên kia, rồi nói với cậu: "Trở về rồi cùng cậu nói chuyện sau."
A, được, mau đi đi." Đồ Tá chá vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, suýt chút nữa nói không sao với anh..
Người ta đã chụp ảnh gia đình, nên cậu cũng không thể thua!
Đứng trong phòng ngủ của Nhu Nhu, trong tay cầm chiếc váy nhỏ mà Nhu Nhu mặc năn ngoái, cũng như mấy bộ quần áo nhỏ của các bảo bảo khác, so một cái vui vẻ yeah, nhấp vào một tiéng tách chụp tự sướng, đối với căn phòng trống trải mà nói lớn:" Chúc mừng năm mới!"
Tiếng vang vọng lại, A Tá vuốt ve bụng cười nói mình không hề cô đơn.
Đảo mắt liền đến ngày mùng một đầu năm, A Tá lắc mở túi ni lông, cho đồ vào trong, chọn một ít quần áo dày lấy từ trạm phế liệu, xếp chúng vào một cách có trật tự, trong miệng còn không quên tự nhắc: "Bệnh viện hẳn khá là lạnh. Mình phải nên mang theo vài bộ quần áo dày để làm chăn."
Đồng thời để thêm khăn tắm và bàn chải đánh răng, tất nhiên, tất nhiên cũng sẽ không quên mang heo một chai đầy chứa xà phòng tắm.
Bác sĩ nói thể chất của cậu rất phiền phức, tốt nhất là nên quan sát cậu ở bệnh viện hai ngày trước khi phẫu thuật, nghĩ đến trải nghiệm đau đớn vì băng huyết, cậu liền lạnh sống lưng theo bản năng mà run bần bật.
Tiền bạc thuận theo số mệnh, hẳn là, có lẽ số mệnh quan trọng hơn!
Kế hoạch không thể theo kịp với những thay đổi. Lo lắng rằng sẽ tự mình vô tri vô giác trên sân thượng rồi bị cảm lạnh. Sắp xếp ổn thỏa đến nửa đêm rồi đi ra ngoài khóa cửa sau lại. Sau đó định trở về căn phòng nhỏ nhưng ngoài ý muốn té ngã một cái.
Toàn bộ hệ thống thần kinh đang ở trong giai đoạn trống rỗng, hai giây sau cơn đau ập đến, hạ trụy sậu đau bỗng nhiên tập kích toàn thân.
Trời cao quả nhiên sẽ không để cậu thuận lợi đi yên ổn, khóc a.
Nằm trên mặt đất cũng không làm nên chuyện gì, nhưng sàn nhà quá trơn trượt, còn có một ít máu nhờn, cậu lặng lẽ mà cổ vũ chính mình, dựa vào ghế để đứng dậy, quần sớm đã ướt dầm dề một mảng, cậu lẩm nhẩm oán trách nói, quần đột nhiên lại nặng thêm a.
Đau quá. Bụng giống như treo thêm một con lắc nặng. Một bên ngã trụy xuống một bên như móc lấy da thịt. Đau thật sự đau, đầu cũng đau theo. Cậu dựa vào vách tường đi được một lúc. Quần quá nặng vì ướt sũng, hai chân run rẩy, máu chảy càng dữ dội, dùng hết sức lực toàn thân mới trở về được phòng ngủ.
Cậu cầm lấy đồ đã sắp xếp, mạnh mẽ chuẩn bị đi bệnh viện trước, trong nháy mắt, chân xuất hiện một máu uốn lượn, không chỉ ở phòng khách, mà còn ở trên nền gạch trắng kéo một đường huyết dài
Thật sự quá bẩn, này không được, nếu Nhu Nhu mà trở về thấy thì phải làm sao? Nó sẽ lại lưu lại một bóng ma tâm lý cho con bé, Đỗ Triết sẽ lại đưa ra đề nghị cùng mình làm bận, điều này sẽ ảnh hưởng đến Đỗ
Triết và Uông Hy một lần nữa. Này thật sự không thể được..
Trong đầu liền sáng lên. Này, có một cách!
Cậu rút 130 miếng khăn giấy, ôm chặt cái bụng dần dần biến thành đau đớn, quỳ trên mặt đất chà lau đi đường máu, mồ hôi lạnh túa ra trực tiếp rơi trên nền gạch trắng.
Trong lỗ mũi nồng nặc mùi máu tanh, đầu choáng váng tối đen lại một lúc, ôm đầu lắc lắc. Chồng chất giấy lên nhau để lau vết máu đang chảy. Chiếc khăn giấy trắng sạch được tẩm ướt từng cái một. Lau xong mang chúng đặt lại vào trong túi.
Trong túi nhét đầy khăn giấy bị nhiễm màu máu tươi, hợp nhất lại cùng màu áo trên người.
Màu này thực sự hợp trong lễ tân hôn, tân niên đều dùng được.
Mãi cho đến khi trong túi không nhét được khăn giấy vào nữa, đường máu không đều trên mặt đất vẫn còn dính loang lỗ trên sàn nhà, mới nghĩ chính mình thật sự quá ngu ngốc, không thể nào lau sạch được hết, phương pháp này mình dùng sai rồi.
Sẵn đang hứng khởi, liền lấy chiếc khăn sẽ dùng để rửa mặt từ trong bao đồ ra.
Khăn đã bị tưa chỉ và khả năng hấp thụ không mạnh nên đắp lên thêm vài miếng giấy nữa, dùng chân giẫm lên khăn, đứng lên đau đến mức không thở được.
Cậu chuyển phương hướng, dựa lưng vào cạnh cửa, lấy khăn lau đi lau lại.
Cậu lấy khăn lau vết máu trước đó, vừa đi ra cửa thì trong tim liền đau nhói, đau đến nổi khiến mắt cậu đen nhòe đi. Đèn đường bên ngoài hắt ra ánh sáng mờ ảo, trước mắt cảnh tượng mơ hồ không rõ. Chớp mắt vài lần để xác nhận rằng trên mặt đất không có vết máu.
Cậu im lặng mà tự cho mình điểm tán thưởng, chính mình thật quá con mẹ nó thông minh, quả thực là "thanh khiết tay thiện nghệ."
Tất cả khăn ướt đẫm máu và khăn tắm trong túi đều bị ném hết vào thùng rác. Ở cửa thang máy cơ thể đột nhiên trở nên lạnh băng, phản phất như thể tất cả hướng gió thổi tới chỉ quay quanh mỗi cậu, động tác lấy khăn giấy ra cũng trở nên run rẩy, một số còn vươn vãi ngoài thùng rác.
Theo xu thế phát triển của tiểu thuyết, khi Đỗ Triết trở về mà nhìn thấy mấy mẫu khăn giấy máu này, có thể hay không anh ta liền lập tức chạy đến tìm mình? Nhưng...
Ngày mai bác gái sẽ dọn rác ngoài hành lang đi, Đỗ Triết mãi đến mùng sáu tết mới về a.
Thôi đi vậy, ta không thể xả rác bừa bãi, ta là người trẻ tuổi thích sạch sẽ.
Vì vậy, trong lúc chờ thang máy đến, cơn đau dạ dày khiến cậu phải co rút lại, chân mềm nhũn quỳ xuống trước cửa thang máy, cúi người nhặt mấy mẫu giấy nhỏ màu đỏ nhuỗm máu rơi bên ngoài.
Mùa đông thật lạnh, mặc dù đã đem chính mình bọc lại thật kĩ, nhưng cũng không bài trừ cái lạnh của chiếc quần càng ngày càng ướt đang bị gió thổi qua, rồi gió đông phả vào người. Cậu hy vọng sẽ được ngồi trong một không gian nhỏ ấm áp của chiếc xe bốn bánh và được đưa đến bệnh viện thay vì chỉ đi bằng hai chân đang không ngừng run rẩy.
Rạng sáng bốn giờ sáng mùng 1 Tết, mọi người vẫn đang chìm đắm trong cõi mộng, trên đường xe cộ thưa thớt chạy vụt qua, nhưng chưa thấy một chiếc xe nào dừng lại. A Tá đau đến mức sắp ngất đi vì đau, trong đầu nghĩ thầm cho dù đắt tiền đến đâu cũng thực sự muốn được đi ô tô. Làm thế nào mà sáu năm trước cậu lại đi bộ đến bệnh viện với vết thương dài ở lưng? Điên rồi ư!
Thật vất vả mới gọi được một chiếc taxi, tài xế taxi nhìn vết máu ở quần cậu liền tỏ ra bất mãn, tết nhất mà gặp điều không may, liền tìm cớ từ chối, khịt mũi khó chịu tựa lưng phẩy tay như thể đang ngồi trên chiếc phi thuyền rồi đi.
Đồ Tá Chá nhìn chiếc taxi biến mất ở cuối đường, môi khẽ run lên, cảm thán chính mình, mình đã xuyên không rồi ư, thật chính con mẹ nó lịch sử chết tiệt lại tái diễn!
Hai hàng đèn đường xếp ngay ngắn phát ra ánh sáng yếu ớt, cậu biết điểm cuối cùng của đèn đường chính chung điểm, nhưng liếc mắt một cái nhìn lại, xa xôi không thể với tới.
Sau khi xe taxi rời đi, cậu thở dài một hơi, hai chân mất đi hết sức lực, đành dựa tàm vào vách tường nghỉ ngơi, mấy bảo bảo trong bụng đang kịch liệt động đậy, đầu bắt đầu thường xuyên choáng ván trước mắt dần chuyển sang màu đen, một hồi lâu cũng chưa có biện pháp bình ổn lại. Liên tiếp đèn đường lần lượt vụt tắt, tưởng như không có hồi kết.
Không, không được! Còn không thể chết được.
Hai chân mềm nhũn, cậu quỳ trên mặt đất, ngón tay run rẩy mở gói đường glucose cầm trên tay, đem vài viên đồng thời nhét hết vào miệng cùng lúc. Âm thầm cầu nguyện nó mau giống như một Snickers để tiếp thêm sức lực.
Nhưng vị ngọt mà vị giác chịu đựng quá nặng, mấy bảo bảo trong bụng cùng dạ dày đều tỏ ra phản kháng, nên lại nôn ra hết đến nổi làm hốc mắt đỏ bừng tia máu, mùi máu tươi xộc thẳng lên não, cậu ngồi dưới đất nghỉ ngơi một hồi, tỏ vẻ rất muốn gọi cấp cứu.
Đường thật dài, chân thật mỏi, bụng cũng quá đau, đi không nổi nữa.
Nhưng cậu kỳ thực càng muốn gọi điện thoại cho Đỗ Triết.
Tuy nhiên, cậu lại quên mang theo điện thoại di động của mình.
Cái kia... khi làm xong phẫu thuật, liền phải về nhà một chuyến lấy điện thoại, nếu không Nhu Nhu sẽ lo lắng đến phát điên.
Cậu dọc theo đường đi tự cho chính mình một bài ca cổ vũ chính mình, ngọn đèn đường giống như bầu trời đầy sao lấp lánh, chưa kịp tắt hẳn thì cậu đã đi bộ đến điểm dừng tiếp theo.
Đi được một lúc lâu, cậu dừng lại trước cửa phòng cấp cứu của bệnh viện, chân trời rạng đông chợt ló dạng, hơi nắng ấm mỏng manh bị che đậy bởi mấy đám mây đen, cậu ngẩng đầu nhìn lên, không nhìn tói ánh sáng ấy.
Cái đó sẽ làm thân thể cậu dần ấm lên một chút.
Thân thể máu chảy theo một đường dài theo hướng đèn đường dần biến mất, mà quần lại càng ngày càng nặng, nếu không phải A Tá dùng sức nắm chặt khấu quần, nếu không loại trừ khả năng giây tiếp theo chiếc quần vì trọng lượng nặng mà liền tuột xuống.
Hai hộ sĩ khẩn cấp rốt cục xuất hiện ở trước mặt cậu, cảm giác an toàn rốt cuộc cũng xuất hiện, đầu gối liền mềm nhũn, thiếu suýt nữa liên quỳ trên mặt đất. Nhưng nhìn hộ sĩ đẩy xe lăn đi tới, trước mặt nữ nhi, đôi chân mềm cũng muốn bảo trì khí phái nam nhi, liền giả tưởng trên đầu gối khảm kim cương quý giá. (Tổ tông của tui ơi.)
Hộ sĩ đưa cậu lên xe lăn.
Để tránh né cơn đau ở bụng, cậu không ngừng gồng mình run rẩy.
"Tôi có phải tự mình ký giấy chịu trách nhiệm không, nhanh lên, tôi sẽ....
"Đứa bé nếu như không còn... Còn có cần bao lâu nữa để giải quyết cho tôi a? ...
Tôi còn phải trở về lấy điện thoại, nếu không, con gái của tôi sẽ lo lắng cho ta ~"
Y tá giữ cho cậu tỉnh táo, đưa cậu vào phòng phẫu thuật, bác sĩ đeo khẩu trang hết sức thân thiện, mơ mơ màng màng thấy đôi mắt kia đặc biệt nhìn giống Đỗ Triết, cách cặp kính lông mi chớp chớp như cánh bướm.
Cậu đột nhiên cảm thấy yên tâm rất nhiều, cậu đưa tay qua, không nhịn được hỏi: "Bác sĩ, anh có phải họ Đỗ không?"
Bác sĩ trả lời là không phải, đồng thời làm cậu làm thả lỏng. Cậu thực sự có chút thất vọng, nháy mắt trong bụng liền nổi lên một cơn đau, dụng cụ của bác sĩ chưa kinh nghiệm tiến vào trong thân thể thọc tới thọc lui mà chưa có một lời nhắc nhở.
Đồ Tá Chá đau đến nhe răng trợn mắt, không thể kêu lên được, cơn đau như tắc nghẽn trong cổ họng, bác sĩ cố kiềm chế sự vật vã của cậu và nói thuốc mê sẽ có tác dụng từ từ, ngươi cứ thoải mái đi.
Huh? Cậu mơ hồ nhớ ra rằng bác sĩ nào đó đã nói với cậu rằng, cột sống của cậu sai lệch vị trí, không thể đánh mà không đau, nhưng ý nghĩ đó biến mất trong tích tắc.
Không còn cách nào khác, cậu hít sâu thả lỏng, tiếp tục chủ đề vừa rồi cùng với bác sĩ, hơi thở đứt quãng mà nói chuyện phiếm, lão công tôi họ Đỗ a.
Bác sĩ, đừng gây tê gì cả, ngươi xem vết sẹo trên lưng tôi, khâu lại hai lần!
Cậu kiêu ngạo tự hào nói hai lần cũng đều không dùng đến gây tê! Nếu thuốc tê vẫn chưa được tiêm ... lần này cũng không cần phải tiêm.
Để dành một ít tiền, để dành một ít tiền để làm báo cáo tiếng Anh cho con gái ...
Cậu đếm trên đầu ngón tay, nhà tôi con gái muốn học đàn tranh, dương cầm, học khiêu vũ, đều rất mắc a.
Ngoài ra còn có tiền sữa bột của hai đứa nhỏ, tiền viện dưỡng lão của lão gia hỏa, tất cả đều rất mắc a.
Qua nửa cuộc phẫu thuật, người đang lôi kéo những lời đàm tiểu với bác sĩ giọng điệu đang dần dần yếu đi.
Dụng cụ vẫn như cũ nằm trong thân thể cậu, máu đổ trên cụ lạnh ngắt, chúng sắp tách cậu và các bảo bảo ra. Cậu áy náy nói, thực xin lỗi các bảo bảo, vốn dĩ ta nên đưa các ngươi vào viện đàng hoàng, nhưng không nghĩ tới lại đưa các ngươi vào nơi chật vật như thế này.
Thực ra, vẫn có điểm luyến tiếc a.
.
Cậu suy nghĩ một chút, kéo ống tay áo của bác sĩ, bác sĩ cúi đầu mồ hôi nhễ nhại, y tá hỏi một cách máy móc cậu cần gì?
Cậu nuốt tiếng nấc, nghẹn ngào bật thốt lên mỉm cười như đang hỏi ý kiến từ Đỗ Triết, em có thể giữ một đứa không, chỉ giữ lại một đứa, em sẽ chịu đựng, sẽ lặng lẽ nuôi nấng nó, có thể hay không?
Cánh cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt lại đột nhiên mở ra, có người vội vàng chạy tới.
A Tá không biết ai đang bên cạnh, thấy không có ai đáp lại, cậu lại kéo tay áo bác sĩ lau mồ hội đã chảy trên cổ của mình, lấy hết can đảm nói: Đỗ Triết, nếu anh không muốn giữ một đứa, em sẽ lặng lẽ nuôi nó. Không cho anh và Uông Hy phát hiện ra, anh cũng không cần phải chịu trách nhiệm. Nó là của một mình em, được không?
Ngọn đèn sợi đốt tụ lại trước mắt cậu thành ánh sáng chói mắt, tựa hồ nhớ lại quá khứ, ký ức nhanh chóng xuyên qua đường hầm thời gian mấy năm trước, từng khung từng hình trước mặt mờ mịt sương khói.
Quay lại thời gian học đại học, không thể ngăn cản Đỗ Triết rời đi mà không nói lời từ biệt. Tiếp đến cùng Uông Hy đem đến thiệp mời, nhìn ảnh cưới của bọn họ, nhìn bọn họ trên lễ đường, khuôn mặt cùng mắt Uông Tề lạnh nhạt như băng xuyên thấu qua màn ảnh.
Quá hoảng loạn, đau quá. Như bị ai đó bóp nghẹt cổ họng, không thở được, chìm trong thế giới ngột ngạt, toàn thân run rẩy không tự chủ được, tim đau nhói, mất tự nhiên phát ra hai tiếng rên rỉ từ cổ họng, cảnh tượng trước mắt dần hiện rõ.
Cậu nhận ra người đeo khẩu trang trắng trước mặt là bác sĩ, bối rối mà buông tay ra, ngượng ngùng nói, Nhu Nhu và hai đứa bé khác nhà tôi đều rất ngoan. Nhu Nhu là đứa sinh non, suốt sáu tháng mang thai tôi đều ăn màn thầu, lúc mới sinh ra thì cũng im thin thít, nhưng lớn lên lại được chồng tôi vô cùng yêu thương chiều chuộng.
Vốn định giới thiệu thêm về sự ra đời của hai em bé kia, nhưng chính là lại không thể nhớ được điều gì.
Sau đó liền nhớ đến việc quan trọng, cậu lo lắng thở dài một tiếng rồi nói: Bác sĩ, đừng nói cho Đỗ Triết biết, anh ấy không biết rằng bản thân là chồng tôi. Tôi đã tự mình sắp xếp nó một cách âm thầm. Tôi vẫn biết trong lòng. Anh ấy chỉ là cha của con tôi thôi.
Nhưng chúng tôi đã thực sự tổ chức đám cưới, đã đeo nhẫn và cong có... đã động phòng rồi.
Hahahh, hãy để tôi nằm đây mơ đi, ở đây thật yên tĩnh quá.
Ánh sáng đèn sợi đốt soi đến chói mắt, trong đáy mắt cậu ngưng tụ thành tia sáng nhỏ, dụng cụ tấn công mãnh liệt, cậu đau đớn thì thào nói nhỏ, như thể lời nói bị gió lạnh thổi tắt, từng chữ từng chữ như tan biến trong cổ họng. Cậu nghiêng đầu lại, cách đó không xa Đỗ Triết chưa mang bảo hộ xuất hiện như một luồng ánh sáng từ cánh cửa chưa hoàn toàn đóng lại.
Đỗ Triết của cậu, trong ánh sáng đó đi về phía cậu.
Cậu không khỏi ngạc nhiên mà nắm lấy tay áo của y tá kinh hỉ nói: Chết tiệt, bác sĩ ơi, người đàn ông này rất giống chồng tôi, đây là giấc mơ có thật phải không, chồng tôi thực sự đến a.
Đáng tiếc là các y tá đều thờ ơ, mặt vô biểu cảm như thể một con robot đang lau mồ hội trên trán cậu một cách máy móc.
Nhìn thấy phản ứng này, A Tá cúi đầu tự hỏi liệu chỉ có thể mình nhìn thấy Đỗ Triết.
Đôi găng tay trơn trượt lơ đãng chạm vào phần đùi trơn bóng, bác sĩ điều khiển dụng cụ càng lúc càng sâu, như thử thách giới hạn của cậu hết lần này đến lần khác, cứ mỗi lần cậu thích ứng đươc một chút thì lại càng tiến sâu hơn. Cậu đau đến nổi không nói nên lời. Dụng cụ y tế không biết đâm đến chỗ nào mà cậu nhịn không nổi nhỏ giọng thều thào "Bác sĩ, nhẹ tay một chút..."
Dường như nói ra đau đớn là một sự xấu hổ, mồ hôi che kín cả mắt, đại khái là không thể thấy được sự tình chật vật của mình.
Đỗ Triết thấy cậu đau đến hồ ngôn loạn ngữ, mặt trắng bạch không còn huyết sắc. Liền tiến đến nắm chặt tay Đồ Tá Chá, còn chưa kịp nói lời an ủi thì đã bị lòng bàn tay ướt sũng bắt lấy.
A Tá sợ Đỗ Triết biết mất nên nhanh chóng nắm chặt tay anh hướng đến bác sĩ mà khoe ra "Chồng tôi tới cùng ta đây này."
Có độ ấm, hahaha, thật cmn quá ấm áp.
Cậu vội vãi lại hỏi, có nhận được bao lì xì chưa? ... Những năm trước anh cũng đem vứt đi hết, không cần lãng phí nữa... Có thể đưa cho Nhu Nhu. Trong tủ còn lưu lại đồ của anh, là tinh dầu giúp anh có thể ngủ ngon và quần áo mới a. Lần này đừng ném nó đi, được không?
Kiếm tiền thực sự là công việc rất khó a.
Đỗ Triết hai mắt đỏ hoe, cổ họng thắt lại, hỏi bác sĩ, cậu thế nào?
Bác sĩ nói, bọn nhỏ thật sự giữ không nổi.
Trong đầu Đỗ Triết văng vẳng tiếng A Tá liên tục hỏi bác sĩ có thể lưu lại một chút dưỡng khí nào cho bọn nó không. Đỗ Triết càng dùng sức nắm chặt tay cậu hơn hỏi bác sĩ, thật sự giữ không nổi sao?
A Tá lại càng thêm hoảng loạn, lập tức dùng một tay còn lại lắc lư nói: "Không cần, không cần nữa, không cần bảo bảo, anh cùng Uông Hy cũng sẽ có bảo bảo, Nhu Nhu cũng rất đáng yêu, không cần nữa, em không phải cố ý.
Sau một loạt lời nói ra, lại tự trách chính mình nói năng lộn xộn, suy nghĩ trong lòng liền trở nên đau đớn, thiên ngôn vạn ngữ hối hận gộp thành một lời thề chắn chắn.
'Anh yên tâm, em thật sự không cần bảo bảo! Một đứa cũng đều không cần!'
Bác sĩ nói, tình hình bây giờ còn không giữ được nữa, thể chất này của cậu ta sinh cũng rất khó, không sinh cũng khó. Nếu là lúc trước quyết định có con, tại sao lại không chiếu cố hắn tốt một chút?
A Tá đau đến thất điên bát đảo nghe bác sĩ trách cứ Đỗ Triết, liền nhỏ giọng giúp anh giải vây.
'Bác sĩ ngươi đừng nói chồng tôi như vậy, anh ấy rất tốt lại rất ôn nhu, mỗi ngày đều nấu ăn cho tôi, lại đổi cho tôi máy tính mới, xây cả một căn phòng lớn. 'Làm' xong cũng thật sự có trách nhiệm, còn mua thuốc tránh thai cho tôi. Bọn nhỏ chỉ là ngoài ý muốn, anh ấy cũng không có muốn a, hơn nữa anh ấy cũng đã tận lực chăm sóc tôi cùng bọn nhỏ rất tốt a.'
Cậu dừng lại một chút, tiếp tục nói.
_ Muốn trách thì chỉ trách loại thuốc đó! Hơn nữa tôi té ngã anh ấy cũng không thể biết được, tôi vốn dĩ dự sinh là ngày mai, mà hôm nay lại là mùng 1 nằm viện phí tương đối mắc! ... Bác sĩ, ngươi có thể hay không nhẹ lại một chút a.
A Tá giãy dụa lộn xộn, Đỗ Triết ở một bên trấn an ở bên tai nhẹ nhàng nói chuyện với cậu, tựa hồ như A Tá nói năng lung tung. A Tá ngược lại lại an ủi anh, 'Đừng sợ, cái ảo ảnh này ngươi thật sự quá nhát rồi đi, lão tử trường hợp nào cũng đã từng trải qua, đây đều là chút lòng thành, chút lòng thành a..'
Càng về sau, giọng nói của cậu càng ngày càng nhỏ, không ai có thể nghe thấy cậu đang nói gì, nhưng đôi môi bong tróc vẫn mấp máy, ngón tay siết chặt không cho Đỗ Triết rời đi, trước mắt là một mảng đen tối, cái gì cũng không thể nhìn thấy rõ. Không biết khi cậu hai mắt dần chìm vào hôn mê sắp ngủ say, dụng cụ đã từ từ rút ra khỏi cơ thể câun, cào cấu nội tâm bên trong da thịt của cậu.
Bác sĩ hỏi Đỗ Triết, anh có muốn nhìn thử không ?
Tầm mắt Đỗ Triết chỉ còn lại hình ảnh Đồ Tá Chá suy yếu xanh xao đến tát nhợt.
Cậu khó nhọc từ trên giường bệnh ngồi dậy, thận trọng liếc nhìn Đỗ Triết, trưng cầu ý kiến từ anh, khẩn trương nói, tôi ... tôi muốn xem một chút.
Bác sĩ yêu cầu y tá cho cậu xem.
Bảo bảo chưa kịp chào đời, nằm trên tấm sắt lạnh lẽo, A Tá cung không dám tiến lên chạm vào nó, sợ tay mình lạnh hơn tấm sắt sẽ làm tổn thương chúng, cậu ngây người nhìn chungz một lúc lâu rồi đột nhiên phát ra một tiếng cười, nói ' Các ngươi cùng với tấm siêu âm B thật sự khác nhau a, cũng không có đáng yêu như Nhu Nhu.'e
Ánh mắt cậu dừng lại, chậm rãi vẫy vẫy tay nói "Bảo bảo nha, chúc mừng năm mới."
Thực xin lỗi,... tạm biệt.
Xin lỗi, thực xin lỗi, ta thật sự rất muốn giữa lại các ngươi a.
Đỗ Triết ôm A Tá gầy ôm như tàn thành mây khói, đôi tay không còn chỗ nào để đặt, trong lòng bị đảo đến huyết nhục cơ hồ, cuối cùng chỉ có thể vuốt vuốt đầu của cậu, lại không biết nên nói thế nào cho phải. Nghẹn ngào nức nở nói xin lỗi.
Những giọt nước mắt ấm áp của Đỗ Triết trượt trên mặt A Tá, cậu vỗ vỗ bả vai Đỗ Triết an ủi, 'không sao đâu, tôi ... tôi muốn hỏi, các ngươi ... đã đặt tên cho hai đứa bé trong gia đình sao?
Cậu cười vội cười thầm thấp giọng nói, bất quá không nghĩ nói cho ta cũng không sao.
Đồ Tá Chá vỗ vỗ vai Đỗ Triết an ủi lực độ dần dần yếu đi, rơi vào hôn mê sâu rồi ngã vào vai Đỗ Triết.
Đỗ Triết thấy bên miệng A Tá chảy dài một màu huyết sắc, trong nháy mắt ở trên áo sơ mi trắng tinh hiện lên như một bông hoa nở rộ ...
...
.
.
.
SE hay OE
Mn đoán đi .
.
.
.
.
.
.
.
Thật ra đây chỉ là phiên ngoại mộng mị của A Tá thôi nhưng tui thật sự đã khóc rất nhìu.
__________________ >><<_________________
Hề lô lâu quá mới quay lại truyện này. Tui đag tiến hành sửa lại truyện rồi up cho hết các ngoài lề phiên ngoại.
Tui tính tết rồi đăng luôn cho zui, tại đag rảnh nên làm một ít đăng trước nhá hàng, phần này còn nửa chương nửa. Tại tui hứng up lên thông báo cho mn còn ai nhớ tui hông chứ hổng có gì mới
Zui zẻ hông quạo, tui sẽ quay lại sớm thôi
_____________________________
Hình như phiên ngoại này A Tá của tui lại mang thai lần ba hả ta. Phần này tui đọc cũng không hiểu mấy. Không biết edit lại có đúng không nữa
#TTK
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com