Chương 10-11-12
Ba ngày sau, Jeon Jungkook mới hoàn toàn tỉnh táo, toàn thân gầy rộc đi vì bệnh tật, chống đỡ cơ thể đau nhức dựa vào thành giường, đôi mắt đờ đẫn vì căn bệnh nặng mới khỏi. Động tác của cậu làm Kim Taehyung tỉnh dậy, đối phương mở ra hai mắt đỏ ngầu, giữa lông mày mang theo kinh hỉ: "Em tỉnh rồi! Thế nào, có khát không, có đói không? Muốn ăn gì?"
Giọng nói vừa cất lên, ký ức trước khi hôn mê ào ào kéo tới, mặt Jeon Jungkook lạnh lùng, không muốn trả lời câu hỏi nào của người đàn ông này, chỉ cần nhìn thấy Kim Taehyung là cậu đã hoảng sợ, người anh em cùng lớn lên đã cưỡng hiếp cậu. Không phải, là mê gian! Bởi vì cậu nhớ rõ bản thân lúc sau như một con chó cái thèm địt!
Cậu lặng lẽ bước xuống giường, vòng qua Kim Taehyung trước mặt rồi bước vào phòng tắm, không ngờ vừa quay đầu lại thấy Kim Taehyung bước vào, Jeon Jungkook tức giận: "Cút ngay!" Bên kia không thèm quan tâm đến cơn tức giận của cậu chút nào, ôn nhu khuyên bảo: "Em vừa mới ốm dậy, cơ thể còn rất yếu. Tôi sợ em không chịu được oi bức trong phòng tắm".
Jeon Jungkook nghiến răng, tay cậu vươn về phía sau sờ một cái, mò được cái gì liền ném vào người trước mặt.
Tay Jeon Jungkook cầm được một vật nặng, tức giận ném lên đầu anh, vừa ném xong trong lòng liền căng thẳng, cậu mở to mắt nhìn chiếc hộp sắc nhọn đập trúng xương lông mày của Kim Taehyung.
Máu sền sệt từ nơi bị đánh chảy ra, Jeon Jungkook sắc mặt tái nhợt, vô thức lấy khăn mặt xông lên che vết thương của anh, một bên mắng: "Bảo cậu cút cậu còn không đi! Ngay cả tránh cũng không biết à?! "
Kim Taehyung vươn tay nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng vỗ về: "Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi, em đừng căng thẳng."
Jeon Jungkook giật giật mắt, vừa định nói tôi căng thẳng cục cớt thì phát hiện bàn tay cầm khăn của mình đang run rẩy không kiềm chế được. Cậu kéo tay Kim Taehyung ra, hít một hơi thật sâu, người bên kia cũng không khó chịu vì bị cậu ném đi, chỉ yên lặng nhìn cậu, khăn tắm bộp một tiếng rơi xuống đất, Jeon Jungkook né tránh vết thương vẫn còn chảy máu, nhìn nơi khác: " Tôi tắm rửa xong đi liền. Chuyện trước đây coi như chưa từng xảy ra, về sau chúng ta không còn quan hệ."
Cậu nhanh chóng nói xong quyết định mà bản thân nghĩ rằng tốt cho cả hai người, dù sao thì một người đàn ông cũng không thể báo án chứ đừng nói đến việc lập hồ sơ. Chứng cứ đã bị tiêu hủy 800 năm trước, huống chi cậu cũng không có khả năng báo án, bọn họ đã làm anh em nhiều năm như vậy.
Chỉ là không thể làm bạn được nữa, cảm giác chua xót tràn ngập trong mắt, cảm thấy kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, cậu lau mặt, cúi đầu dùng tay đẩy Kim Taehyung, nhỏ giọng nói: "Mau đi ra. "
Kết quả là bị anh nắm cổ tay, vừa nhấc mắt liền bị ánh mắt đối phương làm sợ hãi hít vào một hơi, người đằng trước con ngươi ám trầm, vết máu càng thêm dữ tợn dọa người. Khuôn mặt luôn dịu dàng vặn vẹo, anh cong môi cười nhạo: "Sao có thể coi như không xảy ra chuyện, em sai rồi, Jeon Jungkook, quyền chủ động ở trong tay tôi mà không phải em, tôi không có khả năng thả em đi, cả đời này cũng không thể!"
Jeon Jungkook đã bị sốc, nhưng cơn giận dữ sung huyết làm cho mắt cậu đỏ ngầu, cậu hung hăng trừng Kim Taehyung: "Cậu con mẹ nó cút đi ngay! Đừng con mẹ nó cho thể diện mà không cần!"
Hai người đều thở hổn hển tức giận, không ai muốn tỏ ra yếu đuối mà nhìn chằm chằm đối phương, bầu không khí rơi vào bế tắc một hồi, cuối cùng, Jeon Jungkook cầm lấy chiếc khăn ném vào mặt Kim Taehyung: "Cậu cút đi băng bó vết thương ngay! Đừng làm bẩn phòng tắm!"
Kim Taehyung nhìn cậu thật sâu, cuối cùng cầm khăn tắm bước ra khỏi phòng tắm, ngay khi cửa đóng lại, Jeon Jungkook đã ngồi xổm xuống đất và túm tóc mình. Tại sao mọi việc lại trở nên thế này? Làm sao bây giờ! Mẹ kiếp! Ai tới nói cho cậu biết làm thế nào mọi thứ trong một đêm đã trở nên không thể nào xử lý!
Thả dây dài, câu cá lớn.
=======================
Cú sốc tinh thần khiến cậu vô cùng suy sụp, nhưng người bạn thân đã trở nên cố chấp còn khiến cậu sợ hãi hơn, cậu muốn rời đi, đồ đạc gì đó, e rằng khi nào cả hai bình tĩnh lại thì cậu lại thu thập.
Nghĩ đến đây, cậu nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị xong xuôi, cậu nhìn bản thân phờ phạc trong gương rồi thì thầm tự cổ vũ.
Cậu bước ra khỏi cửa phòng tắm, mùi thức ăn từ trong phòng ăn bay ra, bụng chỉ ăn cháo mấy ngày nay réo lên liên tục, cậu đi thẳng ra cửa mặc kệ những thứ đó.
Kim Taehyung gọi cậu từ phía sau, cậu không quan tâm, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về thế giới bên ngoài sau cánh cửa, sau cổ truyền đến một lực mạnh, cậu bị kéo lại, giãy giụa quay đầu, Kim Taehyung vẻ mặt bất lực nhìn cậu: "Ăn cơm xong rồi đi, tôi đã chuẩn bị xong."
Jeon Jungkook không nói lời nào, chỉ nhìn thẳng vào anh, trong mắt đều là gnhi ngờ. Kim Taehyung dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ khổ sở: "Tôi biết rồi, sau này có thể sẽ không gặp em nữa, bữa ăn cuối cùng, tôi hi vọng có thể ăn cùng em."
Jeon Jungkook im lặng một lúc, cuối cùng hất bàn tay đang nắm cổ áo cậu ra, ánh mắt Kim Taehyung tối sầm lại, nhưng vẫn nhìn cậu với vẻ khẩn cầu.
Jeon Jungkook đứng đó một hồi, cuối cùng vẫn là mặt không thay đổi trở về trước bàn ăn, tự gắp cơm và thức ăn. Tuy rằng vẫn im lặng như trước nhưng hai mắt Kim Taehyung sáng lên, giữa mày tràn đầy hạnh phúc vui vẻ ngồi. đối diện với Jeon Jungkook, cẩn thận quan sát từng động tác của Jeon Jungkook, như muốn khắc sâu thân thể Jeon Jungkook vào tâm trí của mình, quan sát quá sâu khiến Jeon Jungkook rất khó chịu. Cậu nhìn Kim Taehyung một cái đầy bất mãn, miệng nhếch lên, ngay cả động tác ăn cơm đều ngừng lại.
Kim Taehyung gắp một đũa thức ăn đặt vào trong bát của Jeon Jungkook, tiểu tâm đánh giá đối phương, thấy cậu không cự tuyệt hành vi này, liền rũ mắt xuống tiếp tục ăn, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó anh chậm rãi mở miệng: "Em chắc là không muốn tiếp tục thuê nhà với tôi, nhưng nhất định sẽ không tìm được nhà ngay. Tốt hơn hết nên tiếp tục sống ở đây, tôi sẽ dọn ra ngoài. Tôi quen Min học trưởng, anh ấy... "
"Cậu cho rằng tôi còn muốn ở lại nơi này sao?!" Jeon Jungkook sắc mặt không tốt, bảo cậu ở lại cái nơi đã từng cùng người khác dây dưa suốt đêm, để cậu nhớ rằng anh đã từng ở đó để cậu nằm xuống giường, gần như không thể kiểm soát được đùi bị địt đến mất khống chế? Còn tầng hầm kia, chết tiệt, làm sao cậu có thể muốn ở lại chỗ này!
Kim Taehyung bị vẻ chán ghét rõ ràng trên mặt cậu cho đâm bị thương, mặc dù anh xứng đáng, nhưng hóa ra bị người mình thích chán ghét là như thế này, nhưng phải làm sao? Cho dù bị chán ghét thì anh cũng không muốn nhẫn nhịn nữa, còn không bằng làm rõ tất cả.
Thật lâu sau, anh nói tiếp: "Đồ của em, tôi giúp em thu dọn. Khi tìm nhà nhớ tìm loại dưới tầng là cửa hàng tiện lợi. Nửa đêm em hay đói bụng, quán ăn gần trường em thích ăn tôi đã ghi lại số điện thoại một lát nữa sẽ đưa cho em. Nhớ đừng tìm tiểu khu, em bị dị ứng phấn hoa công viên tiểu khu có khả năng em không chịu nổi, nhớ phải giữ mối quan hệ tốt với chủ nhà, nếu không em sống một mình... "
Những chuyện vặt vãnh so với bất từ lời nói xin lỗi nào càng cảm động. Trái tim của Jeon Jungkook bị lời nói của anh đánh cho trái tim đau xót, mắt sưng lên. Cậu nhìn chằm chằm vào thức ăn trong bát như lảng tránh, dùng sức đưa vào miệng.
Vậy tại sao, cậu lại muốn làm loại chuyện này, trước đây chúng ta không phải rất tốt sao, tại sao bạn biến thành thế này?
Jeon Jungkook hiểu rõ anh không nỡ, nhưng đây lý do cậu không thể ở lại, sau khi ăn xong, cậu cầm lấy điện thoại và ví tiền, nhìn chằm chằm Kim Taehyung rồi để lại một câu: "Ba ngày sau tôi sẽ quay lại lấy đồ. "
Dứt lời liền xoay người rời đi, cũng không nhìn lại, cứng ngắc từng bước đi tới cửa thang máy, tiến vào thang máy, không khỏi ngẩng đầu nhìn nhà bọn họ, Kim Taehyung dựa vào trước cửa một mình một mặt mang theo vẻ mặt cô đơn, ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt Jeon Jungkook, nhất thời sửng sốt, anh vội vàng bước lên một bước, vươn tay, tựa hồ muốn nói gì.
Cửa thang máy nhanh chóng đóng lại, chặn ngang tầm mắt của hai người, Jeon Jungkook sửng sốt một hồi, mới phát hiện trên mặt mát lạnh, ngơ ngác lau mặt, tay còn một giọt nước mắt.
Thì ra dưới tình huống chính mình không biết, khóc lên. Cậu cười khổ, lấy tay túm tóc mình, nhỏ giọng chửi rủa: "Mất mặt chết đi được!"
-----
Tác giả có lời muốn nói:
Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định cho kết thúc giam cầm, dù sao truyện này đi hướng HE, chịch chịch chịch vẫn sẽ có, hơn nữa cũng cách không cách lâu, hiện nay thụ thực ra đã động tâm, nhưng cùng công có chút không giống, sinh sữa trong trạng thái sợ hãi. Điều tôi hy vọng hơn cả là khi cả hai đã lưỡng tình tương duyệt trở thành một bông hoa và tự nguyện sản xuất sữa. Cho nên nếu như bạn cảm thấy bị văn án lừa gạt, phẫn nộ rời đi nói, tôi chỉ có thể nói: Tráng sĩ xin dừng bước! Chúng ta vẫn có ngọt ngào sinh sữa a!!!
==========================
Ngơ ngác ôm cô bạn gái đang chập chờn của mình, Jeon Jungkook thỉnh thoảng nhìn điện thoại, không hề có tin tức nhắc nhở, có vẻ như Kim Taehyung đã thực sự buông xuống. Cậu thở phào nhẹ nhõm đồng thời trong lòng Jeon Jungkook trống rỗng, trong lúc nhất thời không biết là tư vị gì.
Bạn gái bên cạnh nhìn cậu chằm chằm, giật lấy điện thoại di động của cậu, bĩu môi: "Anh làm gì vậy?! Cả đêm đều lơ đãng!"
Dứt lời cô cầm điện thoại của cậu mở khóa, mặt mày cong cong: "Để em đoán mật khẩu là gì, hì hì."
Sau khi thử nhiều lần, Jeon Jungkook mới cầm lấy điện thoại nhập thành thạo một chuỗi số 3823, bạn gái tròn mắt khó hiểu: "Tại sao là số này? Có ý gì?"
Jeon Jungkook nở nụ cười, vừa định nói, nhưng lại tạm dừng, một lúc lâu sau, cậu lại cười: " Số điện thoại cuối của anh em, số điện thoại quen thuộc cho nên quen dùng."
Bạn gái cậu vẻ mặt thắc mắc, phải biết rằng mật khẩu điện thoại di động thường là một chuỗi mật khẩu liên tiếp QQ, WeChat, thậm chí cả thẻ ngân hàng cũng có thể liên quan, dãy số của anh em? Ai tin?!
Nghĩ đến đây, cô nhìn chằm chằm Jeon Jungkook: "Vậy anh đổi mật khẩu đi, em là bạn gái của anh, dùng sinh nhật của em?"
Jeon Jungkook đưa tay muốn lấy điện thoại ra, cười khổ nói: "Đừng nháo loạn nữa."
"Em không có nháo!" Giọng cô gái thậm chí còn mang một tia sắc nhọn, "Có phải là số điện thoại di động của bạn gái cũ của anh không! Anh còn dùng là có ý gì!"
Jeon Jungkook hơi mất kiên nhẫn. Cậu đưa tay lấy lại điện thoại. Chuông điện thoại hình như vừa đổ chuông? Cậu nhấc máy. Ngay lúc bật micrô, đột nhiên có tiếng ồn ào. Vừa nghe liền biết là môi trường của quán bar, bạn gái vô thức kéo tay cậu nhìn chằm chằm vào cậu.
Jeon Jungkook ờm ừ trả lời vài tiếng, nói được, lập tức đến liền cúp máy. Bạn gái tức giận nói: "Anh không được phép đi, về sau cũng không được phép đến nơi như vậy!"
Nhìn thấy Jeon Jungkook không trả lời, mũi cô chua xót: "Chúng ta mới ở bên nhau có mấy ngày! Anh không có chút nhiệt tình nào! Jeon Jungkook anh có ý gì! Nếu anh nhớ người yêu cũ! Sao lại ở bên tôi!"
Thấy Jeon Jungkook vẫn không đáp lại, cô tức giận bỏ đi, Jeon Jungkook mặt không chút thay đổi, chỉ chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, cậu đau khổ đến mức không thể bận tâm người khác được nữa, mặc dù biết mình quá đáng nhưng vẫn không tim không phổi đồng ý cuộc hẹn của học tưởng, dự định nhất túy giải thiên sầu.
Vừa tới nơi, liền nhìn thấy học trưởng ở ghế dài vẫy gọi cậu, hắn bước tới, chào một tiếng, cầm lấy cốc rót một chén thuần dương, học trưởng tặc lưỡi: "Đồng chí Jeon Jungkook, em định không say không về à, ít nhất cũng phải thêm mấy viên đá nữa chứ! "
Rượu đắng cay xém xuống cổ họng, trong tích tắc, hai má của Jeon Jungkook đỏ bừng. Nếu người kia mà ở đây, anh nhất định sẽ ngăn cản, cho nên mặc dù thường đi ra ngoài, nhưng dưới sự giám sát của Kim Taehyung, tửu lượng của Jeon Jungkook cũng không thể coi là tốt.
Học trưởng nắm lấy tay cậu đang chuẩn bị rót một chén, cắn răng nghiến lợi nói: "Vậy đủ rồi. Nếu để cho Kim Taehyung biết, hắn còn không xé nát anh."
Jeon Jungkook khiêu khích nhìn hắn, một luồng ánh sáng xẹt qua trước mắt: "Cậu ấy không có ở đây, anh sợ cái gì?"
Học trưởng sửng sốt một chút, ngập ngừng nói: "Tôi nói đồng chí Jeon Jungkook, mới có mấy ngày không gặp, sao lại như trở thành người khác rồi?"
Jeon Jungkook liếc hắn một cái, vừa uống cạn chén thứ hai, liền nghe thấy học trưởng từ bên cạnh nói: "Ai nói Kim Taehyung không ở, anh gọi hắn đến."
Phụt một tiếng, rượu trong miệng Jeon Jungkook trào ra, mắt cậu đỏ hoe vì sặc, cậu che miệng lại nhìn xung quanh ngay lập tức: "Cái gì?! Sao anh không nói sớm, ở đâu?!"
Chân vừa định nhúc nhích, định chạy đi, học trưởng uể oải cầm ly rượu, thản nhiên chỉ chỉ: "Ở đâu?"
Jeon Jungkook thuận mắt nhìn qua kinh ngạc nhìn mở to hai mắt, dưới vũ đài náo loạn, đoàn người cuộn trào mãnh liệt, huýt sáo liên miên bất tuyệt, trên sân khấu, Kim Taehyung để ngực trần, eo như rắn, bị một cô gái có thân hình nóng bỏng dụ dỗ vướng víu. Mồ hôi trượt dài trên những đường nét cơ bắp của anh, còn có những đầu ngón tay trắng mềm của nữ nhân nhẹ nhàng lướt qua ngực anh.
Mồ hôi nhễ nhại, trên mặt tuấn tú của Kim Taehyung lộ vẻ cười, bị bầu không khí nhiễm vài phần dã tính, có thể thấy rằng những người phụ nữ trên khán đài đang phát cuồng vì anh ta, thậm chí còn có rất nhiều bàn tay chạm vào chân anh ta.
Học trưởng giả bộ tức giận nói: "Thằng nhóc kia, an tĩnh ngồi một chỗ thì có nhiều nữ nhân tới mời rượu, hiện tại liền chạy lên rêu rao, có nhường chỗ cho chúng ta lăn lộn không!" Hắn thở dài, nhưng đáy mắt trêu tức lại ngăn cũng ngăn không được.
Chỉ nghe thấy âm thanh chói tai của ly rượu rơi xuống đất, hắn kinh ngạc nhìn sang, Jeon Jungkook đứng dậy vô tình hất ly rượu xuống đất, nhưng cậu hoàn toàn không để ý đến, ánh mắt nhìn thẳng. Trên sân khấu, mặt cậu ngày càng đen hơn, và lộ ra vẻ giận tím người.
Học trưởng thậm chí không thèm quan tâm đến điếu thuốc trong tay, vội vàng chộp cậu lại, vội vàng nói: "Đùa thôi, em đừng coi là thật!"
Nhưng không ai biết Jeon Jungkook không tức giận vì lời hắn nói, nhưng học trưởng thì không biết, hiện tại ngoài ngăn cản Jeon Jungkook còn có tâm lý muốn xem kịch hay.
Phải biết rằng, có thể nhìn Jeon Jungkook lần nữa hóa thân Tiểu Bạo Long, thật sự rất thú vị, không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, làm cho Kim Taehyung kích thích cậu như vậy, thú vị, thực sự thú vị!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com