9
" Bỏ chai rượu ra ! Em xin anh "
Từ lúc công ty phá sản, hôm nào bạn cũng phải chứng kiến cảnh anh say bí tỉ. Vì phải tìm nơi chống chân cho công ty nên hôm nào tối sẩm mới nghe thấy tiếng anh về. Về đến nhà là lôi chai rượu ra uống cho say rồi chửi bới. Anh không còn như xưa nữa, anh gọc gằn, cáu bẩn hay lớn tiếng nhìn rất sợ. Ngày xưa mỗi ngày anh đều hỏi han bạn, thích âu yếm bạn, rất chăm đưa bạn đi chơi nhưng giờ thì chỉ còn những lời trách móc, chửi rủa. Dù anh có chửi bạn thế nào bạn vẫn im lặng vì bạn yêu anh, rất yêu anh.
" Cút ra đi "
" Anh nói gì thế ?! "
" Tôi bảo cô đi ra khỏi nhà tôi ! "
" Anh sao thế ? Có bao giờ anh nói như vậy với em đâu.. "
" Tôi chịu đựng hết nổi rồi.. "
" Cút ngay ! "
" Anh.. em xin lỗi anh.. em đã làm gì sai hả anh ? "
Nước mắt bạn không ngừng chảy, vừa van xin bạn vừa cố gắng ôm trọn lấy người anh.
" Đừng bỏ em "
Anh dứt khoát đẩy mạnh bạn ra, bạn suýt ngất lịm đi vì choáng. Vốn dĩ, ngôi nhà này là của chung hai bạn, còn nhớ khi ấy không ? Khi vừa bước chân vào ngôi nhà, anh cứ nhìn bạn suốt rồi nói mấy câu trăng hoa
" Sau này em đừng bỏ anh mà đi đấy "
" Nhà này vẫn có vẻ hơi bé, mình sẽ đẻ bốn đứa con, sao mà ních vừa đây "
" Anh hạnh phúc lắm, y/n "
Anh không nhớ gì nữa. Bạn nhớ anh của ngày xưa nhưng giờ thì sao ? Anh vẫn không ngừng mắng nhiếc bạn, vì áp lực chuyện công việc mà đổ lây rồi trút mọi thứ lên bạn. Làm như thế, anh áp lực một phần còn bạn thì trăm lần. Bạn yêu anh nhưng bạn không đáng bị đối xử như thế. Đêm hôm ấy, bạn đồng ý dọn đồ rời đi không nói câu gì nữa. Từ đó anh và bạn không còn liên lạc gì với nhau, cũng đã là ba tháng, bạn đã trở lại là bạn. Không có anh bên cạnh, bạn tự lập hơn, không còn sướt mướt vì nhớ anh nữa. Vào ngày mây âm u như sắp có bão, bạn vừa đẩy cửa kính của quán trà sữa ra thì có số lạ nhắn đến
/ Y/n phải không ? /
Bạn tần ngần một lúc lâu
/ Ai đấy nhỉ ? /
/ JK đây. Anh là JK /
Bạn không chú ý đến giọng của nhân viên order và những người xếp hàng phía sau
" Bạn ơi "
" Bạn gái gì ơi "
" Bạn ơi, bạn gọi gì nhỉ ?! "
" Gái ơi gái không gọi đồ thì đứng sang một bên, đằng sau có nhiều người lắm đây này ! "
Bạn mới sực tỉnh
" Em xin lỗi ạ "
Rồi bạn chạy ra khỏi quán, đứng nép lại một góc, tay ôm điện thoại rồi òa lên khóc, mascara lem hết rồi, kinh khủng quá. Bạn nghĩ bạn đã quên anh rồi, bạn đang sống một đời thật hạnh phúc từ lúc rời anh đi nhưng anh lại đang níu bạn lại. Tiếng chuông điện thoại reo, là anh, là anh gọi cho bạn. Cố gắng di ngón tay chạm đến nút từ chối cuộc gọi
/ Trả lời anh đi, y/n /
/ Anh muốn nói chuyện với em /
Một lần nữa anh lại gọi cho bạn nhưng bạn lại dập máy một lần nữa
/ Y/n, anh nhớ em /
/ Nhấc máy đi, anh cần nói với em điều này /
/ Y/n ! /
/ Tối nay xin em hãy đến nhà của chúng mình, hy vọng em còn nhớ, anh nhớ em, anh xin lỗi vì tất cả /
Bạn đọc đi đọc lại từng tin nhắn của anh
* Con ngốc ! Hãy thừa nhận đi ! Thừa nhận rằng mày còn yêu anh lắm, không phải mày vẫn hay khóc vì nhớ anh sao *
* Anh trở lại là anh rồi, anh không đối xử như vậy với mày nữa đâu *
Biết mình đáng lẽ ra phải lạnh lùng với anh, đừng yêu một người như thế nữa nhưng không thể. Nghe theo lời anh, khi phố lên đèn cũng là lúc bạn chuẩn bị quay trở lại ngôi nhà ấy
* Cạch *
Bạn bước chân vào ngôi nhà đấy. Có mùi gì đấy và không khí rất ngột ngạt
* Anh ấy không mở cửa sổ à ? Khó thở quá *
Bạn lặng lẽ đi tìm anh. Đầu tiên là nơi anh làm việc, tiếp đến là phòng ngủ, rồi cuối cùng là phòng ăn
" Anh.. "
Nhìn thấy anh trong ánh đèn mập mờ của phòng bếp, trên người anh không có một mảnh vải. Không biết anh vô tình hay cố ý trong khi anh biết, tối nay bạn sẽ đến. Mặt bạn bắt đầu đỏ lên mỗi khi nhìn thấy cơ thể của anh. Anh bỏ cái dĩa đang cầm trong tay, nó rơi xuống, nghe cái tiếng thực sự rất chói tai.
" Em quay lại rồi "
" Anh nhớ em quá "
Anh quay người lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt bạn, đôi môi bạn. Bạn không thế tiếp tục đối diện với anh như này nữa
" Anh không muốn nói với em điều gì à ? "
Thấy anh cứ nhìn bạn mãi, không trả lời. Bạn quay lưng đi thì bất giác có một bàn tay nắm chặt lại
" Đừng đi.. "
Anh ghì thật chặt cơ thể vào lòng. Suốt ba tháng không có bạn, anh không còn rượu bia mỗi đêm nữa, anh bắt đầu một công việc mới, khi công việc đã ổn định, anh mới dám đi tìm bạn, mới dám nhìn mặt bạn.
" Anh nhớ em nhiều lắm.. anh xin lỗi về tất cả, đừng bỏ anh "
" Chúng ta thực vẫn chưa chia tay phải không em.. ? "
Chưa phản kháng lại, bất giác đã bị anh ghì chặt cơ thể xuống ghế. Ngậm đôi môi bạn lân la một hồi rồi vào sâu bên trong hút hết sạch không khí của bạn. Anh bắt đầu không kiểm soát được hành động của mình. Dịch chuyển xuống xương quai xanh, đúng là cái mùi hương này rồi, cái mùi của Paraiba ( nước hoa thuộc hãng Bvlgari, dòng Omnia ). Tay anh không yên vị một chỗ mà chạy nhanh đến và kéo chiếc khóa quần của bạn xuống. Bạn giật nảy người vì lần này anh vội quá.
" Anh... "
" Anh biết em đang muốn "
" Anh biết em cũng đang rất nhớ anh "
Anh không muốn nói chuyện vào lúc này, tay anh vuốt nhẹ ngoài cửa động, tiết dịch bắt đầu trào ra. Bạn đẩy nhẹ anh ra ý nói em xấu hổ lắm. Anh như biết ý
" Xa nhau cũng ba tháng. Em cần quen lại từ đầu "
Tay còn lại của anh kéo lấy tay bạn cho chạm vào vật nóng bỏng của mình cách một lớp vải. Đôi tay bạn mềm mại chạm vào làm anh thở ra đầy thỏa mãn và đầy tính kích dục. Không có bạn lâu như vậy sao anh chịu nổi. Đúng là xa nhau ba tháng nên anh từ từ đi vào rất nhẹ nhàng cho cô quen dần, nhịp điệu chậm dãi làm cả hai thêm cấp bách. Bạn không kiềm chế nổi nữa rồi, bắt đầu bật ra những tiếng rên rỉ, hai tay anh chạm vào tất cả các điểm nhạy cảm trên cơ thể bạn. Cho một lần cuối đến khi bạn không còn sức, cả hai đều rơi vào trạng thái đê mê rồi tự tách nhau ra. Trên ghế, khuôn mặt người con gái đổ mồ hôi nhễ nhãi, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng thở gấp của cả hai sau trận vừa rồi. Nhưng anh vẫn còn chút gì đó luyến tiếc, đặt một nụ hôn lên bạn rồi nói
" Đã làm khổ em nhiều rồi "
---
Thấy chất lượng truyện tui giảm hay sao ý. Sau phần này cho tôi cai H vài phần sau nhé huhu :<
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com