Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

01 Chúng ta kết hôn đi

"Xin chào, cậu có phải là Jeong Jihoon không?"

Han Wangho bước đến bàn cà phê gần cửa sổ, lịch sự chào chàng trai đang cúi đầu bấm điện thoại. Cậu ta ngước lên nhìn Han Wangho với ánh mắt nghi ngờ: "Han Wangho?"

Han Wangho nhanh chóng quan sát đối tượng hẹn hò của mình. Là một người sinh ra đã đào hoa, anh tự cảm thấy bản thân có tiêu chuẩn đánh giá người khác rất cao. Nhưng không khỏi công nhận đối tượng trước mặt có ngoại hình rất ấn tượng - cao lớn, chân dài, khuôn mặt thanh tú. Chỉ riêng những điểm này đã đủ để vượt qua phần lớn đàn ông khác.

Nếu nhớ không nhầm thì người này còn khá giàu có nữa. Ba đã bảo cậu ta tự lập nghiệp bằng cách mở một công ty game trực tuyến. Hừm... nhưng cái cách ăn mặc này... mặc đồ thể thao đến xem mắt? Cậu ta trông trẻ quá, nhìn cứ như sinh viên đại học. Nhưng đi hẹn hò mà ăn mặc thế này thật chả ra làm sao - Han Wangho nghĩ thầm.

Nếu là trước đây gặp phải đối tượng ba mẹ sắp xếp ăn mặc xuề xoà như thế này, Han Wangho chắc chắn sẽ quay lưng bỏ về ngay lập tức mà chẳng thèm cho đối phương một cái cớ. Nhưng đối tượng lần này trông cũng khá ổn, hôm nay anh cũng không có việc gì quan trọng nên quyết định cho cậu ta mười mấy phút trò chuyện.

Dù có hơi không hài lòng về sự tùy tiện của đối phương, Han Wangho vẫn chìa tay ra. Người kia cũng lịch sự đứng lên bắt tay rồi mời Han Wangho ngồi xuống. Anh nhìn vào menu và gọi cho mình một tách cà phê. Trong lúc chờ đợi, Han Wangho gõ nhẹ lên bàn ra hiệu cho đối phương bắt đầu nói chuyện.

"Xin chào, tôi là Jeong Jihoon." Cậu ta giới thiệu với biểu cảm khuôn mặt phức tạp đến nỗi Han Wangho suýt nữa thì bật cười. Anh liếc nhìn bản thân, ăn mặc đâu có khó coi, ít nhất là hơn hẳn người mặc đồ thể thao đến buổi hẹn này, vậy cậu ta khó chịu cái gì vậy? Rõ ràng là anh đã tôn trọng đối tượng hẹn hò này lắm rồi mà. Han Wangho chỉ gật đầu thể hiện đã nghe rõ.

"Vụ hẹn hò này, tôi bị ép." Jeong Jihoon ngẫm nghĩ một lúc rồi nói với giọng nghiêm túc.

"Vừa khéo, tôi cũng thế." Han Wangho nhấp một ngụm cà phê trước mặt rồi chậm rãi đáp lời. Nói xong, anh đặt cốc xuống, nhìn đối phương một cách kỹ càng hơn.

Trước ánh mắt đánh giá của Han Wangho, Jeong Jihoon không khỏi cảm thấy hơi mất tự nhiên. Cậu thừa nhận mình đã bị nhan sắc của đối phương làm cho choáng ngợp ngay từ cái nhìn đầu tiên. Vẻ ngoài của người này hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của cậu. Jeong Jihoon thậm chí còn thấy hơi hối hận vì đã không về nhà thay một bộ trang phục trang trọng hơn.

Jeong Jihoon gãi cằm, thầm nghĩ mình hơi cẩu thả với mỹ nhân. Nhưng với bản năng của một kẻ săn mồi điêu luyện, lướt qua ngàn bông hoa đẹp vẫn không vướng bụi trần, cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần. Jeong Jihoon nhìn thẳng vào mắt Han Wangho, mỉm cười, như thể để cho đối phương thỏa thích quan sát mình.

"Hài lòng không?" Jeong Jihoon cười với Han Wangho, đối phương nghe thấy câu hỏi thì hơi sững sờ. Đây là lần đầu tiên anh gặp một đối tượng hẹn hò không quy củ như vậy, thật thú vị. Vì vậy liền cười rồi trả lời cậu ta: "Khá hài lòng. Cậu thì sao?"

Jeong Jihoon nghe vậy trong lòng khẽ động. Vậy thì quyết định chọn người này đi, cậu cảm nhận được sự đồng điệu từ người trước mặt, họ chắc chắn đều là những kẻ yêu tự do, ghét ràng buộc, thích dạo chơi trong thế giới phù hoa.

"Nếu đã hài lòng như vậy, Han Wangho, chúng ta kết hôn nhé?" Jeong Jihoon vừa mỉm cười nhìn người đối diện vừa thốt ra một câu gây sốc. Vốn dĩ còn do dự không biết nên nói như thế nào, nhưng cuối cùng quyết định nên nói thẳng ra thì hơn.

"Tôi nghiêm túc đấy." Để đối phương cảm nhận được sự chân thành của mình và khẳng định bản thân không phải đang nói đùa, Jeong Jihoon lại bổ sung thêm một câu.

"Khụ khụ khụ..." Han Wangho cảm giác mình sắp bị sặc chết. Lời cầu hôn bất ngờ của đối phương khiến bản thân là một người luôn ung dung đối phó với mọi chuyện cũng phải lúng túng. Có vẻ như Jeong Jihoon cũng nhận ra mình quá mức trực tiếp, thấy Han Wangho bị sặc đến mức hai mắt đẫm lệ, vội vàng đứng dậy lấy khăn giấy trên bàn đưa cho anh, còn bước đến vỗ nhẹ lưng Han Wangho, cố gắng giúp anh cảm thấy dễ chịu hơn.

Han Wangho cuối cùng cũng đã ổn. Vì ho quá nhiều mà mắt anh ướt đẫm, quay sang nhìn Jeong Jihoon với ánh mắt vừa tức giận vừa bất lực: "Jeong Jihoon, cậu có bị làm sao không, chúng ta mới chỉ vừa gặp nhau được mấy phút thôi đấy!"

Jeong Jihoon nhìn Han Wangho đang giận dữ vì lời nói của mình, nhanh chóng điều chỉnh lại suy nghĩ, cũng chẳng quan tâm việc đối phương đang trừng mắt nhìn mình, nghiêm túc lặp lại: "Chúng ta kết hôn đi, Han Wangho. Cả tôi và anh đều bị ép phải đi xem mắt hết người này đến người khác, chẳng phải chỉ vì bố mẹ muốn chúng ta kết hôn sớm thôi sao?" Jeong Jihoon nói xong liền tiếp tục mà không đợi Han Wangho trả lời.

"Anh hài lòng với tôi, tôi cũng hài lòng với anh, vậy nên chuyện kết hôn cũng chẳng có gì là không thể đúng không? Chúng ta đều cùng một loại người, biết rõ kiểu hôn nhân nào là phù hợp nhất với mình mà?" Jeong Jihoon đứng dậy, tiến lạ gần Han Wangho, nhẹ nhàng nói bên tai anh.

Han Wangho quay đầu nhìn vào mắt Jeong Jihoon. Cả hai nhìn nhau không nhúc nhích một lúc lâu. Sau đó anh mỉm cười rồi vỗ nhẹ lên má Jeong Jihoon, ghé sát vào đối phương mà thì thầm: "Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau." Jeong Jihoon thản nhiên hưởng thụ hành động của Han Wangho, sau đó gật đầu tán thành: "Thì sao chứ, hợp nhau là đủ rồi."

Han Wangho nhìn người đàn ông trước mặt, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ về tính khả thi của ý tưởng này. Về ngoại hình, Jeong Jihoon hoàn hảo không có điểm nào để chê. Đối mặt với kế hoạch thúc ép kết hôn của cha mẹ mình, nói là "nhất kiến chung tình, nhị kiến chung tâm, tam kiến kết hôn" cũng hoàn toàn hợp lý. Hơn nữa, buổi hẹn này cũng do cha mẹ hai bên sắp đặt, bảo đối phương là con của bạn cũ, vậy chắc chắn người kia đáng tin cậy, đủ để làm yên lòng cha mẹ.

Dù mới gặp lần đầu, Han Wangho cũng có thể nhìn thấu phía sau vẻ ngoài sinh viên đại học vô hại mặc đồ thể thao kia, Jeong Jihoon thực chất là người như thế nào. Cùng một loại người với mình, vậy thì kết hôn với cậu ta cũng là một ý tưởng hay. Nghĩ đến đây, Han Wangho hài lòng gật đầu. Anh đưa tay về phía Jeong Jihoon, dù không rõ anh nghĩ gì nhưng đối phương vẫn bắt tay lại.

"Vậy thì chính thức giới thiệu nhé. Tôi là Han Wangho, năm nay 25 tuổi, hiện là một nhà thiết kế và còn kinh doanh một quán bar. Tôi đồng ý lời cầu hôn của cậu." Han Wangho thẳng thắn nói. Thấy đối phương thản nhiên như vậy, Jeong Jihoon lập tức cảm thấy bản thân bị phản công, liền đáp: "Tôi tên Jeong Jihoon, 22 tuổi, hiện điều hành một công ty game trực tuyến."

Han Wangho nghe đối phương nói mới 22 tuổi, nhất thời có chút sững sờ, hỏi ngược lại: "Cậu mới 22 tuổi, vội vã kết hôn làm gì?" Jeong Jihoon vừa định trả lời thì Han Wangho nhận ra đây chỉ là một cuộc hôn nhân giả, một giải pháp tạm thời mà thôi nên không cần hỏi quá chi tiết. Anh lập tức chuyển chủ đề, nói với Jeong Jihoon: "Thôi, hay là chúng ta trao đổi lý lịch để hiểu rõ về nhau hơn đi."

Jeong Jihoon nghe lời này xong đột nhiên có cảm giác như đang tham gia phỏng vấn xin việc, cả hai cùng trao đổi sơ yếu lý lịch với nhau. Han Wangho xem rất cẩn thận, Jeong Jihoon nhìn đối phương chăm chú như vậy, trên khuôn mặt còn đầy vẻ suy tư, liền thắc mắc: "Có cần thiết phải xem kỹ sơ yếu lý lịch của tôi như vậy không?"

Han Wangho nghe câu hỏi của Jeong Jihoon thì đảo mắt, không mấy hài lòng: "Jihoon à, tôi phải soạn ra một câu chuyện hợp lý để thuyết phục bố mẹ, giải thích cho họ tại sao lại có tình yêu sét đánh với cậu và vội vàng kết hôn như vậy."

Jeong Jihoon nghe xong có vẻ không hiểu, thẳng thắn nói: "Tôi nghĩ không cần phải nghĩ lý do đâu. Bố mẹ anh gặp tôi sẽ lập tức hiểu thôi." Nghe Jeong Jihoon khoe khoang như vậy, Han Wangho thực sự muốn lại đảo mắt thêm một lần nữa.

"Vậy thì cậu cũng không cần xem lí lịch của tôi làm gì, trên thế giới này chưa có ai thắc mắc người khác tại sao lại muốn kết hôn với tôi." Han Wangho không chịu thua, giơ tay lên định tắt màn hình điện thoại của Jeong Jihoon. Jeong Jihoon né người tránh sang một bên, vẫn tiếp tục nhìn vào điện thoại, miệng lẩm bẩm những câu chuyện bịa đặt về mối quan hệ của hai người. Người ta nói mỹ nhân khi tức giận là đẹp nhất, mà Han Wangho trước mắt với đôi lông mày nhíu chặt và vẻ mặt cau có không chịu thua, quả thực đẹp muốn chết. Xuất phát từ tâm lí thích trêu đùa người đẹp, Jeong Jihoon cũng không kìm được mà tiếp tục trêu chọc anh.

"Được rồi, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi." Han Wangho lại trở về với thái độ lạnh lùng, lý trí thường ngày.

"Vì là kết hôn giả, nên cần mời luật sư soạn thảo hợp đồng tiền hôn nhân để bảo đảm quyền lợi tài sản của cả hai. Chúng ta sẽ góp tiền mua một căn "nhà tân hôn", tránh động đến tài sản bố mẹ hai bên chuẩn bị, nếu không sau này dễ xảy ra tranh chấp quyền sở hữu, ly hôn sẽ rất rắc rối. Bố mẹ của ai thì người đó tự mình giải quyết, chỉ cần cùng nhau ăn một bữa là coi như kết hôn xong."

Jeong Jihoon gật đầu, cảm thấy đối phương trong thời gian ngắn đã nghĩ rất chu toàn. Cậu vừa cảm giác trong lòng có chút khó chịu, vừa cảm thán Han Wangho quả thật là đối tác hoàn hảo để kí kết hợp đồng kết hôn của mình. Suy nghĩ một chút rồi nói thêm: "Sau khi kết hôn, chúng ta sẽ có cuộc sống tình cảm tự do, không ai can thiệp ai." Han Wangho mỉm cười đáp lại: "Đương nhiên, thế giới đầy hoa đẹp, bướm bay chẳng đậu lâu đâu." Jeong Jihoon cũng mỉm cười: "Vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân."

"Hợp tác vui vẻ."

"Chúc mừng kết hôn."



___________
Nene's note:

Tình hình là sau fic này mình chưa tìm được fic nào để dịch tiếp :((( ai biết fic tiếng trung/tiếng anh nào hay có thể gợi ý cho mình hongggg

Miễn hợp gu và Peanut!bot là mình lụm hết :3 bùng binh 5 7 anh một lượt cũng được luôn :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com