23
Na Jaemin ngắm Le Le ngủ ngon, cậu cũng nằm xuống ngủ chung, đã lâu rồi cậu chưa được có những giấc ngủ ngon.
"Anh à, anh à, dậy đi, mặt trời soi chiếu cái mông của bé rồi, anh à, anh à, đừng ngủ nữa, Le Le muốn hôn anh, rất muốn hôn anh."
"Ngoan, Le Le, đến hôn anh nào."
Na Jaemin bị Le Le đánh thức sau đấy, ôm Le Le vào lòng, để Le Le hôn lên mặt cậu một cái.
Hai người đùa nghịch trên giường một lúc lâu, Le Le mệt mỏi nằm trên giường, bụng phập phồng thở dốc.
"Anh à, bé vui lắm, bé thích anh nhất, anh nhất..."
Đôi mắt của Le Le sáng lên, không ngừng liên tục gọi anh, anh.
Na Jaemin cũng rất hạnh phúc, ở với Le Le, cậu không cần phải suy nghĩ nhiều, luôn tràn ngập niềm vui.
"Le Le, anh dẫn bé đi chơi nha, chúng ta ra ngoài chơi nào."
"Có thật không?"
Le Le lập tức ngồi dậy, nhưng do không đủ lực, bé lảo đảo lắc lư, kết quả ngã trở lại trên giường.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha."
"Anh không được phép cười, anh xấu xa, anh không được cười Le Le. Nếu anh cười Le Le, Le Le sẽ không thích anh nữa."
"Được rồi, anh không cười, không cười Le Le của chúng ta, Le Le của chúng ta rất giỏi nha."
Na Jaemin nhéo cái mũi nhỏ của Le Le: "Lần này đi thành phố chính chơi ha."
"Tuyệt vời, Le Le thích anh nhất."
Cuối cùng anh cùng có thời gian để chơi cùng Le Le. Có thể nghe anh kể chuyện, được anh ôm đi ngủ, lại còn có thể ôm anh, ăn cùng anh. Le Le mút ngón tay ngẫm nghĩ, thật sự là vui quá đi.
Bỗng nhiên Na Jaemin nghĩ cậu cũng nên gọi Woowoo cùng nhau trở lại thành phố chính.
Có điều chưa từng nghĩ lại bị Kim Jungwoo từ chối: "Chắc anh không đi, anh ở căn cứ cũng ổn mà."
Kim Jungwoo bị ám ảnh với việc quay trở lại thành phố chính, hắn rùng mình khi nhớ đến cảnh mình bị một nhóm người truy đuổi trong thành phố chính, thanh sắt đâm thẳng vào chân, hông cùng lưng...
"Woowoo, anh thật sự muốn báo thù?"
Na Jaemin nhớ lại lời Nakamoto Yuta đã nói với cậu, khi họ mang Kim Jungwoo về, giống như chỉ còn một hơi thở, lẽ nào anh ấy không căm thù?
Khi đó, Kim Jungwoo mặt đầy máu nắm vạt áo Nakamoto Yuta thật chặt, liên tục nói: "Làm ơn, giúp tôi, giúp tôi."
Chờ y đưa người về tắm rửa sạch sẽ thì mới phát hiện ra đó chính là thiếu gia của gia tộc Kim mà y đã gặp cách đây ít lâu, trước đó y đã gặp cậu nhóc này ở một buổi tiệc chiêu đãi, nghe nói cậu ta còn là một Alpha tài giỏi thiên bẩm.
Dù trước khi nghe qua Yuta nói, Na Jaemin chưa từng quen biết Kim Jungwoo, nhưng cậu tình cờ nhìn thấy một bức ảnh, lúc đó Woowoo tràn đầy thần thái và sự kiêu ngạo, đáng tiếc là Kim Jungwoo như thế này không bao giờ được nhìn thấy nữa.
Kim Jungwoo hiện tại luôn tỏ ra bình tĩnh, nhất là sau khi lấy lại được thân phận, hắn giống như một ông già đã hơn trăm tuổi, cả người như bị hút cạn sức lực.
Đối với sự khó hiểu của Na Jaemin, Kim Jungwoo thở dài: "Bảo bối, nếu mẹ ruột của em bán em đi, khiến em trở thành một tên vô dụng yếu đuối, em có thể làm gì?"
"Vì sao lại vậy?"
Kim Jungwoo cũng muốn hỏi tại sao, từ nhỏ mẹ hắn đã không thích hắn, vì vậy mỗi lần uống say bà luôn chửi mắng và đánh hắn, nói là vì hắn chưa phân hóa thành Alpha nên hai người họ không thể quay lại biệt phủ gia tộc Kim sống một cuộc sống tốt lành, hắn là một đứa con ghẻ, con ngoài luồng.
Sau đó, có thể Chúa đã xót thương, giúp hắn phân hóa thành một Alpha, hắn được đưa về biệt phủ gia tộc Kim, đó là khoảng thời gian ngắn ngủi mẹ hắn đối xử tốt với hắn, cùng hắn ăn cơm, cười với hắn.
Vào năm thứ ba khi quay về biệt phủ gia tộc Kim, lần đầu tiên mẹ hắn tổ chức sinh nhật cho hắn, được mẹ yêu thương hắn vừa mừng lại vừa lo nhưng gạt qua tất cả hắn vẫn ăn rất ngon lành các món ăn mẹ chuẩn bị.
Cơ mà khi tỉnh lại, toàn thân hắn mệt mỏi, hắn bị trói ở trong phòng tối om, một đám người bắt cóc Alpha canh giữ hắn, hắn tưởng rằng khi nói cho những người này thân phận của mình, họ sẽ thả hắn, hắn cho họ tiền, bao nhiêu tiền cho hết.
Kết quả những người đó nói cho hắn biết, vì thiếu tiền mẹ hắn đã bán hắn với giá 50 triệu cho người anh cùng cha khác mẹ của hắn là Kim Baekha, bây giờ ở gia tộc Kim hắn được xem như đã chết.
Vốn là Kim Beakha tính giết chết hắn, nhưng bọn bắt cóc nghĩ hắn ít nhiều cũng là thiếu gia của gia tộc Kim, ước chừng có thể moi được ít tiền từ hắn.
Ngây thơ tưởng mình còn cơ hội sống nên đã nói số thẻ và mật khẩu, khi cùng bọn chúng đi rút tiền, hắn đánh lén tên canh giữ hắn, chạy thật nhanh bỏ trốn.
Nhưng ai ngờ ông trời sẽ không chừa cho hắn một đường sống sót, người mẹ tốt bụng của hắn đã lấy sạch tiền trong thẻ, bọn bắt cóc thấy không có tiền thì cho rằng hắn đang lừa dối họ.
Bọn bắt cóc tức giận không tốn nhiều sức đã nhanh bắt lại hắn. Ống thép, tiếng đập, máu chảy, nỗi đau thấu tận xương tủy, Kim Jungwoo chỉ còn đọng lại những ký ức cuối cùng này.
Nếu không phải hắn là một Alpha, có lẽ sẽ không kết thúc như thế này ...
Na Jaemin chưa bao giờ nghe Kim Jungwoo kể về những gì đã xảy ra trước khi hắn được cha và chú cậu cứu, hiện tại vừa nghe, cậu vừa cảm thấy đau lòng lại phẫn nộ.
Kim Jungwoo cũng là một Alpha tài năng thiên bẩm, đáng lẽ tương lai của hắn vốn sẽ rất sáng ngời, thế mà lại dễ dàng bị hủy hoại bởi người mà hắn tin tưởng nhất.
Đã lâu Kim Jungwoo không mấy quan tâm đến chuyện này nữa, hắn nghĩ rồi, nếu không có chuyện này thì làm sao hắn có thể gặp được ngài Na WooSeok, ngài Nakamoto, Nana còn có Le Le siêu đáng yêu.
Những người này coi hắn như người nhà, chín năm này là chín năm hắn sống thoải mái nhất, không có chửi bới, không phàn nàn, không khóc lóc, cũng không cần mỗi ngày đều đề phòng người khác, có thể làm những gì mình thích.
Ban đầu Na Jaemin đến định hỏi ý kiến của Kim Jungwoo, nhưng sau khi qua Kim Jungwoo kể, cậu nhất định phải đưa Kim Jungwoo trở lại thành phố chính, cậu sẽ giúp anh ấy báo thù.
"Woowoo, anh yên tâm, em giúp anh lấy lại, bọn họ làm gì anh, em sẽ bắt họ trả từng cái một."
Dám ăn hiếp người thân của sát thủ Na Jieming, cái tên Kim Beakha từ lâu cậu đã không thích, rõ ràng là đồ vô dụng, đầu óc lại điên khùng.
Kim Jungwoo nhìn Na Jaemin y một chú sư tử nhỏ, gật đầu, hứa sẽ trở về thành phố chính với cậu.
Thấy hắn đồng ý, Na Jaemin đang định rời đi, đột nhiên cậu quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Kim Jungwoo: "Woowoo, đến lúc em làm. Anh không được mềm lòng đâu đó."
"Ừm."
Kim Jungwoo không ngờ Na Jaemin lại đột nhiên nói điều này với hắn, làm sao hắn có thể mềm lòng chứ, Kim Jungwoo đã chết, chín năm trước vào ban đêm đó Kim Jungwoo đã chết rồi, bây giờ người sống tên là Woowoo, Na Woowoo.
Hắn không còn nợ người đó bất cứ thứ gì nữa, hắn đã trả tất cả những gì hắn phải trả rồi.
Na Jaemin gật đầu hài lòng khi nhận được câu trả lời thỏa đáng, vội đi thu xếp để họ rời khỏi căn cứ, đi đến thành phố chính.
Sau khi mọi thứ được thu xếp, kết hợp với tin tức từ thành phố chính, một tuần sau đó Na Jaemin cùng Le Le và Kim Jungwoo trở về thành phố chính.
Khi họ xuống máy bay, Le Le bị dọa sợ bởi sự náo nhiệt của thành phố chính, bé chưa từng thấy nhiều người như vậy, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi. Le Le ngoan ngoãn trốn trong vòng tay Na Jaemin, thỉnh thoảng thò cái đầu nhỏ ra liếc người khác, sau đó thụt về, thực sự có rất nhiều người.
Na Jaemin nhìn hành động của Le Le, đáng yêu chết mất, hôn bé tận mấy lần.
"Anh à, nước miếng, nước miếng."
Le Le dùng bàn tay nhỏ bé của mình đẩy khuôn mặt Na Jaemin ra, đang ở bên ngoài, có rất nhiều người đó.
"Le Le thật ra không thích anh, anh rất buồn luôn."
Na Jaemin giả vờ buồn, cúi đầu không nói gì.
Điều này khiến Le Le sợ hãi, bé vội vàng hôn Na Jaemin vài cái.
"Không có, không có, Le Le yêu anh nhất."
Le Le vừa nói vừa ra hiệu vì sợ Na Jaemin không tin bé, Kim Jungwoo đỏ mặt khi thấy Le Le bị trêu chọc, vỗ vai Na Jaemin.
"Em đừng trêu bé nữa, chúng ta tìm một chỗ ăn đi."
"Được rồi, anh dẫn Le Le đi ăn đồ ngon."
Chuyến này trở về, Na Jaemin không có ý định ngụy trang, nếu Hoàng đế Kangsun còn chút đầu óc cũng biết không nên đụng tới cậu lúc này.
Lee Mark nhìn Lee Jeno bằng ánh mắt phẫn nộ, rõ ràng bệnh còn chưa hết, muốn ăn bánh gạo mật ong ở quán ăn này, hắn nói sẽ mua về cho Lee Jeno ăn, nằng nặc không chịu. Đòi tới tận đây ăn.
Khi món bánh gạo mật ong được bưng lên, Lee Jeno không hề động đũa, chỉ nhìn chằm chằm vào đĩa bánh gạo mật ong.
Chợt thốt lên một câu: "Em ấy thích ăn món bánh gạo mật ong này nhất."
Quả nhiên trực giác của hắn không sai, lại là bởi vì cái cô gái họ Na kia, vì cái người này, chuyện phi thường gì Lee Jeno đều có thể làm tất.
"Tôi thực sự lo cho cậu mới cùng cậu đi đến đây. Vợ con tôi ở nhà mong ngóng chờ tôi, nhưng tôi vẫn ở bên cậu. Cậu mau khỏe lại, tôi chỉ có thể giúp cậu xử lý chuyện quân đội thêm một tuần nữa thôi."
Lee Jeno gật đầu, cuối cùng cũng cầm đũa, mới gắp lên, còn chưa bỏ vào miệng.
Lee Mark nhìn Lee Jeno ném đũa xuống rồi chạy ra ngoài, lạy chúa chuyện gì nữa vậy.
Không nói nhiều lời, Lee Mark cũng vội chạy theo ra ngoài, chả thấy gì cả, thấy hắn đi ra, Lee Jeno quay đầu lại, xúc động nói: "Em ấy đã trở lại, em ấy chịu trở lại, cuối cùng em đấy đã chịu gặp tôi. "
Được rồi, lại là người đó, nếu gặp lại người đó lần này nhất định phải nhìn kỹ, thần tiên cỡ nào có thể lấy đi linh hồn của Lee Jeno.
"Cậu chớ vội tìm người. Nhìn ngực mình đi. Vết thương lại hở ra rồi. Chúng ta quay lại bệnh viện. Dù sao cậu nói người ấy đã trở lại. Chỉ cần chúng ta trở về thành phố chính, sẽ không có ai chúng ta tìm không ra. Cậu đừng lo lắng quá."
Việc Na Jaemin trở lại, Lee Jeno vui mừng khôn siết, năm năm qua hắn không ngừng chủ động liên lạc với Nakamoto Yuta, nhưng lần nào cũng bị từ chối, chỉ là lần này, lần này cũng đạt được mong muốn.
Trở lại là tốt rồi, tốt rồi, cơ mà hình như hắn thấy Nana còm ôm một đứa bé? Là hắn nhìn lầm? Lee Jeno nhất thời không rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com