Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

24

Lee Donghyuck đã không gặp Na Jaemin 9 năm rồi. Không phải cậu không muốn liên lạc với Na Jaemin, mà là Na Jaemin đã bảo với cậu rằng... Trước khi họ bị thôi miên cùng nhau, Na Jaemin đã nói với cậu. Nếu Lee Jeno được bảo vệ an toàn đến năm mười sáu tuổi, như vậy bọn họ hoàn toàn có thể rời khỏi gia tộc Lee và gia tộc Na, không còn phải sống như lúc trước nữa, bọn họ hãy giả vờ như không quen biết nhau, để cậu được sống cuộc sống của chính mình.

Nhìn Na Jaemin đang tiến lại gần, mắt Lee Donghyuck chẳng biết lúc nào đã rưng rưng.

Từng là chỗ dựa của nhau, là người Lee Donghyuck tin tưởng nhất, cũng là người duy nhất có thể trút bầu tâm sự.

"Ôi viên socola nhỏ của chúng ta, có con hết rồi, tại sao còn khóc."

Na Jaemin nhéo má Lee Donghyuck. Cậu cũng không nghĩ sẽ liên lạc với Lee Donghyuck, nhưng số phận an bài, tốt nhất vẫn nên liên lạc với Lee Donghyuck, Donghyuck có một Alpha yêu thương cậu, còn có một bé con đáng yêu. Thật tốt quá.

Cậu đã không hạnh phúc, không đủ sức làm Lee Donghyuck hạnh phúc. Thật tốt vì cậu ấy đang hạnh phúc.

"Ai khóc chứ? Na Jaemin, tớ không có khóc."

"Rồi, rồi, gấu nhỏ của chúng ta không khóc."

Nghe giọng điệu dỗ dành của Na Jaemin, Lee Donghyuck xấu hổ đánh cậu một cái.

Sau vụ bạo loạn, Lee Donghyuck cũng biết Na Jaemin sẽ không tự dưng đến tìm mình, cậu ngập ngừng hỏi: "Tớ cần phải trở về Wusha à?"

Na Jaemin nắm lấy bàn tay đang run của Lee Donghyuck, "Gấu nhỏ, nói gì thế, tớ không hiểu. Lee Donghyuck đã chết ở Wusha bốn năm trước. Cậu là Lee Haechan. "

Lee Donghyuck thở phào nhẹ nhõm khi nghe những lời này của Na Jaemin, nhưng sợ làm tổn thương Na Jaemin, cậu siết chặt tay Na Jaemin.

"Jaemin, nếu cậu cần tớ trở về, lập tức tớ sẽ trở về, thật sự đó."

"Thật ư?"

Na Jaemin dừng lại, thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt không có nụ cười: "Vậy còn chồng con cậu thì sao đây? Cậu biết rõ ở Wusha cái chết luôn vây quanh mà."

"Tớ, tớ......"

Lee Donghyuck không nói được gì, nhưng nếu Na Jaemin cần cậu, cậu sẽ lập tức quay trở lại Wusha.

Sau khi ba qua đời, cha cậu nhanh chóng kết hôn với một Omega trẻ trung xinh đẹp, rồi tự nhiên cậu có thêm một người em trai, cậu hiểu rõ vị trí của cậu trong gia tộc này đã không còn nữa, đến mức cha cậu quên mất có đứa con là cậu.

Về sau, gia tộc Na cần người cùng thiếu gia của họ huấn luyện chung, lúc đó cha cậu mới nhớ tới cậu, vội vàng gửi cậu đến biệt phủ gia tộc Na.

Cậu sẽ không bao giờ quên Na Jaemin hệt như một thiên thần nhỏ, bước xuống cầu thang, nói với cậu rằng chúng ta sẽ sống cùng nhau trong tương lai.

Những người bạn đồng hành khác bị đuổi đi, Na Jaemin sờ sờ mái tóc xoăn của cậu rồi nói: "Tóc của Donghyuck thật đáng yêu, bồng bềnh như một chú gấu nhỏ. Từ giờ, tớ sẽ gọi cậu là gấu nhỏ. Cậu có thể gọi tớ Nana, từ nay chúng ta sẽ là bạn thân của nhau."

"Là bạn thân?"

Đó là lần đầu tiên cậu nghe thấy từ "bạn bè", cũng là lần đầu tiên nghe ai đó nói muốn làm bạn thân của cậu, còn nói tóc cậu đáng yêu.

Tóc xoăn luôn được coi là biểu tượng của dòng máu thấp kém, bởi vì quý tộc sẽ không có tóc xoăn, cậu đã nghĩ ra nhiều cách để thay đổi mái tóc xoăn của mình, nhưng vô ích, đây là lần đầu tiên có người khen ngợi mái tóc của cậu.

Sau đó, Na Jaemin đã làm tất cả những gì mà một người bạn thân nên làm, cầu xin các thầy huấn luyện giảm nhẹ việc luyện tập, cùng cậu chịu phạt, lắng nghe những lời than vãn của cậu, an ủi cậu.

Trước khi chấp nhận thôi miên, Na Jaemin đã nói với cậu, sau ba năm cậu sẽ hoàn toàn được tự do. Na  Jaemin biết cậu ghét cuộc sống này, nhưng bản thân không còn lựa chọn nào khác, ba năm thôi sẽ giúp cậu có được tự do. Nhiều năm trôi qua, đúng là cậu đã được tự do.

Na Jaemin làm tất cả những gì cậu ấy hứa, thậm chí chuẩn bị cho cậu một thân phận mới, còn có cả tiền bạc và nhà cửa.

Còn cậu... cậu đã làm được gì cho Na Jaemin, cậu là đồ hèn nhát, cả hai người rõ ràng đang ở trong địa ngục, vậy mà cậu lại bỏ Na Jaemin lại, tận hưởng hạnh phúc của riêng mình.

Nghĩ tới đây, Lee Donghyuck nhìn Na Jaemin, ánh mắt tràn đầy tội lỗi.

"Gấu nhỏ à, cậu đừng thế, tớ không cần cậu phải làm gì cả, chả qua lần này tớ nhớ cậu, nên mới gọi câu ra nói chuyện."

Lầm này Na Jaemin dám rủ Lee Donghyuck ra ngoài vì Lee Jeno đã hợp tác với họ, dù họ có gặp nhau cũng không ảnh hưởng gì đến gấu nhỏ.

Người khác không hiểu thứ tình cảm này của cậu, Lee Donghyuck ít nhiều cũng ở bên cậu mấy năm trời, người này cũng chỉ hơn cậu vài chục ngày tuổi, cậu vẫn luôn lo lắng cho Donghyuck, nếu Donghyuck có cơ hội sống hạnh phúc thì càng tốt chứ sao.

Hai người trò chuyện chốc lát, đột nhiên quang não của Lee Donghyuck có tín hiệu video, khi bật lên, Lee Mark đã ngồi trên ghế ôm Ji Ji.

"Haechan, em đang ở đâu vậy? Anh về nhà không thấy em, anh đưa Ji Ji về nhà rồi, anh và Ji Ji rất đói, muốn ăn cơm em nấu."

Na Jaemin nhìn Lee Donghyuck đang tràn ngập hạnh phúc, cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm, qua điều tra cũng biết gấu nhỏ của mình đang sống khá tốt, nhưng trong lòng vẫn còn hơi lo lắng, nên vẫn muốn tận mắt xem thử. Bây giờ có vẻ như cuộc sống của cậu ấy thực sự tốt, rất tốt.

"Còn có, hôm nay anh muốn phát điên vì Lee No. Cậu ta thực sự bị cái người họ Na gì đấy làm mê mẩn tâm trí. Hôm nay cậu ta thấy bóng dáng người đó, liền lao ra như tên lửa. Em xem, cậu ta có phải điên rồi hay không. Người họ Na gì đó tốt nhất đừng nên gặp anh, nếu không anh sẽ...."

Lee Mark nói rất hăng say về sự bất mãn của hắn với Lee No, cũng muốn nhân cơ hội làm nũng với vợ, để vợ an ủi hắn.

Hắn quá hăng say nói, không để ý mặt vợ mình đang xám xịt.

"Anh nói đủ chưa?"

"Hả?"

Khi Lee Mark nghe thấy giọng vợ mình không đúng lắm, không cần biết vì sao, hắn nhanh chóng chuyển chủ đề.

"A, vợ à, anh đói lắm, anh đói lắm, Ji Ji cũng đói rồi, em muốn thấy Ji Ji đói?"

Lee Donghyuck thực sự muốn nói cho Lee Mark biết, Lee Jeno đã làm những chuyện quá đáng gì để có được mọi thứ như ngày hôm nay, nhưng cậu không thể nói.

"Hôm nay em sẽ không về. Em cùng bạn đi chơi. Anh hãy chăm sóc Ji Ji thật tốt."

"VÂNG."

Lee Mark biết bây giờ hắn không nên đổ thêm dầu vào lửa, nếu không sẽ chẳng có gì tốt lành, nhưng điều này không ngăn được việc hắn lợi dụng con trai dụ người vợ ngoan của hắn về nhà.

"Ba, nhưng bé rất nhớ ba, rất nhớ ba."

Nhìn thấy con trai mình làm nũng, sắc mặt Lee Donghyuck trở nên tốt hơn.

"Bớt xạo sự đi, ngày thường bé còn không muốn ba, giờ lại nhớ ba?"

"Haechan, anh đi đón em nhé, anh và Ji Ji cũng đang rảnh rỗi."

Lee Mark trở nên cảnh giác với người bạn mới của Lee Donghyuck. Họ đã ở bên nhau được sáu năm, hắn chưa nghe qua việc vợ hắn có bạn. Cuộc sống của cậu trước giờ chỉ có hắn và Ji Ji.

Lee Donghyuck liếc nhìn Na Jaemin, Na Jaemin mỉm cười gật đầu, cậu mới đồng ý.

Lee Donghyuck tắt tín hiệu quang não, nghe Na Jaemin nói: "Tớ chưa gặp qua con trai cậu. Hôm nay vừa hay có cơ hội gặp, tớ sẽ tặng cho bé một món quà.''

"Bé vô cùng nghịch ngợm, ngày nào cũng làm tớ điên đầu."

Nhắc đến con trai mình, Lee Donghyuck thật sự nói không hết chuyện, Na Jaemin yên lặng lắng nghe một lúc lâu rồi nói: "So với Ji Ji, Le Le của chúng tớ ngoan ngoãn hơn nhiều."

"Le Le? Cậu có em bé? Nó là của ai?"

Lee Donghyuck đột ngột đứng dậy vỗ bàn, không hiểu sao khi nghe tin Na Jaemin có con, cậu lại cảm thấy khó chịu như vậy, có lẽ là vì đứa trẻ này rất có thể là của Lee Jeno.

"Nào cậu ngồi xuống đi, tớ cho cậu xem bức ảnh chụp Le Le nhà chúng tớ."

"Na Jaemin, đừng lái sang chủ đề khác, nói cho tớ biết, có phải là của tên khốn Lee Jeno hay không?"

Mặc dù Lee Mark là cấp dưới của Lee Jeno nhưng do chuyện của Na Jaemin, Lee Donghyuck không hề nể nang Lee Jeno miếng nào, cậu không bao giờ cho Lee Jeno một danh xưng tốt.

Dù đã thoát khỏi Wusha, nhưng có lẽ cậu mờ mờ đoán được Na Jaemin sống như thế nào, cậu nghe qua vụ có con thật sự vô cùng tức giận.

"Là của hắn."

Na Jaemin rất bình tĩnh, Lee Donghyuck không thể ngồi yên, ôm Na Jaemin, khóc thút thít.

"Nana, lúc cậu sinh Le Le như thế nào?

Lee Donghyuck nhớ khi cậu sinh Ji Ji, Lee Mark chỉ về muộn nửa tiếng vì bận việc, không được tin tức tố Alpha an ủi, cảm giác đau hệt xé đôi cả người, cậu không dám tưởng tưởng Na Jaemin đã phải chịu đựng những gì, rõ ràng Na Jaemin sợ đau nhất, mỗi lần luyện tập đụng trúng nhau, cậu ấy đều làm nũng với cậu rất lâu mới ngưng.

Na Jaemin không nhớ rõ lúc đó là như thế nào, chỉ nhớ là đau đớn tận cùng, thở không ra hơi, tin tức tố mất kiểm soát, ngất đi rồi lại tỉnh, ngất đi rồi lại tỉnh, trằn trọc cả ngày lẫn đêm.

"Cậu quên mất tớ còn có chú? Chú tớ sẽ không để tớ đau đớn."

Đúng vậy, có giáo sư Nakamoto, giáo sư Nakamoto nhất định sẽ không để Na Jaemin chịu đau đớn. Lee Donghyuck không rõ là đang tự an ủi hay là đang lừa dối chính mình.

Na Jaemin nhấp một ngụm cà phê, nhìn Kim Jungwoo bế Le Le đi tới.

"Gấu nhỏ của chúng ta mau lau đi nước mắt, Le Le nhà tớ tới rồi kìa, nếu bé nhìn thấy cậu khóc, bé sẽ cười nhạo cậu đó."

Lee Donghyuck vội lau nước mắt, ngồi lại chỗ của mình.

"Anh à!"

Kim Jungwoo đã đưa Le Le đi khắp nơi, mua cho bé rất nhiều thứ, bé rất là vui.

"Le Le, lại đây gọi chú gấu nhỏ."

"Chào chú gấu nhỏ."

Giọng nói ngọt như sữa của Le Le, tay chân mập mạp, cậu nhẹ nhàng nhéo mặt Le Le một cái, thực sự khác với bé con của mình, mềm mại hơn lại thơm hơn.

Lee Donghyuck nhanh chóng sờ vào túi, muốn tặng quà gì đó cho Le Le, nhưng lại không mang theo gì.
"Le Le, hôm nay chú không mang gì cả, nói cho chú biết bé thích gì, chú sẽ mua cho bé sau ha."

"Chú gấu nhỏ, bé thích tất cả những gì chú tặng."

Lee Donghyuck thực sự muốn ôm Le Le hôn liền mấy cái, cơ mà trước khi cậu đưa tay ra, đã nghe thấy một tiếng hét.

"Ba."

Là Lee Mark dẫn theo Ji Ji, theo sau là một vị khách không mời, Lee Jeno.

Lee Mark nhìn sắc mặt u ám của Lee Donghyuck, vội vàng giải thích: "Haechan, anh không dẫn Lee No theo. Anh thề, Lee No, mau nói."

"Ờ, là tôi tự đến..."

Lee Jeno vừa nói xong, Ji Ji vui vẻ kéo vạt áo Lee Donghyuck nói: "Ba, ở đây có một bé gái rất đáng yêu aa."

Lee Donghyuck nghe thấy tiếng Ji Ji bảo, thắc mắc ủa bé gái đâu ra? Nhưng cúi đầu xuống thì phát hiện con trai mình đang chỉ tay vào Le Le tròn tròn.
Cậu kéo Ji Ji lại: "Đó là anh trai nhỏ, không phải là bé gái đáng yêu."

"Không, không, đó là bé gái đáng yêu, bé gái đáng yêu."

Ji Ji nghe bé gái đáng yêu của mình đã trở thành anh trai nhỏ, không chịu, khóc to.
"Ji Ji đừng khóc, Le Le là con trai mà, không phải bé gái đáng yêu."

Le Le nói xong nhẹ nhàng lau nước mắt cho Ji Ji, Ji Ji ngơ ngác, trong lòng nghĩ bé gái đáng yêu thật xinh xắn.

Lee Jeno si mê nhìn khuôn mặt Na Jaemin, quên béng sự có mặt của Le Le.

Cho đến khi Le Le đưa tay ra: "Anh ơi, bế bé."

Na Jaemin bế Le Le lên, bình tĩnh nói: "Tướng quân Lee, đã lâu không gặp, Le Le, mau chào chú Lee."

"Chào chú Lee."

Le Le cảm thấy anh của bé hết vui rồi, giọng nói cũng không còn ngọt ngào như trước.

Sau khi Lee Jeno thấy Le Le, hắn hoàn toàn sững sờ, chẳng lẽ đây là con của hắn?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com