𝟕4
⤷ Inanimate things also understand the concept of love...
• Human x robot •
-------------
"Minho, đó chỉ là một con người máy"
"
Sao cậu phải quan tâm nó làm gì?"
...
Lee Minho - một nhà khoa học đa tài và nổi bật trong giới máy móc. Anh đã tạo ra rất nhiều thứ có ích cho sự phát triển của khoa học công nghệ vượt bậc trong tương lai nhân loại.
Anh luôn tự hào về mọi thứ mình tạo ra nhưng có duy một thứ làm anh hối hận vì đã tạo ra.
Nơi trụ sở to lớn, anh nhận được một yêu cầu có phần khó tả của cấp trên. Họ yêu cầu anh tạo ra một thứ anh cho là vớ vẩn hết sức, không mang chút lợi ích gì - một người máy t.ình d.ục.
"Mấy lão già đó chắc chắn điên vì dục vọng rồi! Làm gì có ai lại bảo tạo ra thứ đó chứ"
Minho vừa đi vừa tỏ thái độ khó chịu với người bạn của mình, Bangchan. Hắn nhìn anh, bật cười rồi vỗ vai anh như an ủi.
"Kệ đi, lệnh là lệnh mà. Với lại chắc gì đã không có ích?"
"Nói gì vậy!?"
"Tao đang muốn mày suy nghĩ về một hướng tích cực hơn"
"Đồ chơi t.ình d.ục thì tích cực kiểu gì được? Mẹ nó, lại còn là con trai."
"...Con trai hả?"
"Ừ, vậy tao mới thấy tởm"
Bangchan im lặng, chỉ lặng lẽ gật đầu thông cảm. Bước vào căn phòng, cả hai bất ngờ nhìn về phía "mẫu vật" trên bàn.
"...Tại sao lại có con người ở đây?"
Được giải thích cặn kẽ, Minho tức giận mà chửi bới.
"Sao có thể làm vậy với cơ thể của một con người còn sống chứ!? Điên rồi à?"
Anh bất lực đi lên phòng cấp trên để đối chất nhưng nhận lại chỉ là một câu trả lời vu vơ mang phần chơi đùa của ông ta.
Kí ức đáng quên, đã được 1 năm kể từ sau khi anh làm ra "con robot" đó. Minho luôn nhốt mình trong nhà, ngày ngày nhớ đến hình ảnh của người con trai đó. Chỉ đến khi được bạn gọi đến, Minho mới miễn cưỡng đến.
Bangchan dẫn anh đi xem thành quả của cuộc sửa chữa đó. Căn phòng rộng lớn mang màu trắng, ngăn cách giữa hai khoảng không gian bằng một mặt kính lớn một chiều. Minho đứng bên ngoài, nhìn "thành phẩm" mà mình tạo ra. Người con trai đang ra sức phục vụ những tên đàn ông lớn tuổi, khuôn mặt lấm lem nước mắt và chất dịch bẩn thỉu, cơ thể non nớt cũng phủ lên tầng ửng hồng cùng những dấu hôn đỏ tím.
Dây thần kinh nhận thức của Minho như dừng hoạt động, anh đưa mắt nhìn em với nét mặt khó tả. Đôi mắt tròn xoe hướng về anh, xâm nhập vào tâm can đang dao động của Minho. Anh biết em không thể nhìn thấy anh nhưng tại sao nó vẫn chân thật đến thế? Minho đỏ mặt, quay bước rời đi không muốn xem thêm cuộc hoan lạc này.
Khi hỏi lý do Bangchan gọi đến đây, hắn mới trả lời rằng cần anh giúp giáo dục và chăm sóc con robot này. Miệng muốn từ chối nhưng nghẹn lại, anh chỉ gật đầu rồi im re.
Ngồi trên chiếc bàn làm việc quen thuộc, Minho nghe thấy tiếng mở cửa phía ngoài. Quay ra và nhìn em, Minho đôi chút bối rối. Lần đầu chứng kiến nhan sắc này, anh thật rung động đôi chút.
"Ngồi xuống đi"
Em ngoan ngoãn ngồi xuống giường, tay nắm chặt vạt chăn đang quấn. Minho gằn giọng, cảm thấy không khí hơi ngột ngạt.
"Tên gì?"
"..." - Em nghiêng đầu, nhìn anh như một đứa trẻ. Minho nhìn em, nhíu mày hỏi.
"Không có tên?"
"Ưm..ưm" - Em gật đầu, Minho chửi thề vì sự vô trách nhiệm của bọn cấp trên. "Một cái tên cũng không đặt nổi" - anh oán trách mà đập mạnh xuống bàn.
"Biết nói không?"
"Ư...a..o..."
Em phát ra những âm tiết cơ bản, đơn giản là không thể nói. Minho thở dài ngao ngán.
"Thôi được rồi, im lặng đi"
Thấy anh đăm mặt, em gật đầu mím môi lại."Ra là còn nghe hiểu được"- Minho khoanh tay trước ngực, ngắm nghía kĩ thứ "nửa máy nửa người". Đôi mắt di chuyển từ trên xuống dưới, nhìn phần đùi trong len lỏi chất dịch còn mà nhăn mày chửi thề.
Nói sao vẫn phải làm việc, anh lấy ra trong ngăn bàn một chiếc bảng trắng và bút dạ đen đưa cho em. Thấy sóc con cứ nhìn mấy món đồ như vật lạ, anh mỉm cười nhưng cũng nhanh quay trở lại trạng thái ban đầu.
"Đầu tiên hôm nay chúng ta sẽ học chữ đơn giản thôi"
"?"
"Cậu chưa có tên nhỉ? Hmn...vậy tôi sẽ đặt cho vậy." - nghe giống như cha đặt tên con ấy.
Nhăn nhó hồi lâu, Minho cuối cùng viết ra trên chiếc bảng một cái tên "Han Jisung".
"Đây là tên cậu, đọc là Han Jisung"
"...?"
"Nhìn miệng tôi đọc theo" - vừa nói, Minho chỉ vào miệng ra hiệu em nói theo.
Jisung đứng dậy, tiến lại và hôn lấy môi anh. Minho sững người trước hành động bất ngờ của Jisung, anh muốn đẩy em ra nhưng lại không thể cử động. Đến khi thấy tay nhỏ đang dần chạm vào thắt lưng mình, anh mới đẩy em ra.
"Cậu - sao cậu lại làm vậy?"
Jisung không trả lời, anh nhận ra đây là phản ứng thân thuộc của em. Jisung dù gì cũng là một món đồ để thỏa mãn thú vui nên việc bị dạy những điều thân mật là điều không tránh khỏi. Minho nghĩ lại càng điên tiết nhưng giờ may cũng đã nắm cái quyền trách nhiệm giáo dục Jisung nên thôi để từ từ.
"Xin lỗi, cậu ngồi xuống đi"
Tiếp mông êm ái lên đùi Minho, Jisung quàng tay quanh cổ anh rồi dụi đầu nũng nịu. Minho nhìn em, bất lực không phản kháng. Anh với lấy cái bảng rồi bắt đầu dạy Jisung cách viết và đọc tên mình. Đang dạy nửa chừng thì anh bỗng cảm thấy em im lặng, cúi đầu đã cảm nhận được nhịp thở đều của Jisung phả vào cổ. Minho lắc đầu, cười trừ rồi đặt bảng sang bên.
Bế bồng cơ thể nhỏ nhắn, anh bước đến giường rồi đặt em xuống. Hai cánh tay thon vẫn bám chặt cổ anh, không có ý định để Minho rời đi. Anh muốn thoát ra nhưng lại sợ làm Jisung thức dậy, cuối cùng lại lặng lẽ nằm cạnh. Cảm nhận được hơi ấm, Jisung nằm sát lại nơi lồng ngực anh. Minho ôm lấy em, vỗ nhẹ lên tấm lưng nhỏ rồi cũng chìm vào giấc theo tiếng vỗ đều đặn.
....
➩ Ý tưởng dựa trên một bộ manga BL dễ thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com