Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

Trên núi, trời đã hửng sáng từ lâu, chim muông thi nhau hót vang trong ngày đầu tiên của mùa xuân.

Tiêu Chiến cài lại cúc trên bộ quần áo màu xanh xám, vốc nước rửa mặt thật sạch sẽ, vừa mở cửa ra đã trông thấy một người đàn ông mặc áo hở cổ đang khiêng cuốc ra đồng làm việc, hướng về phía anh chào một tiếng.

"Ôi chao, thầy Tiêu dậy sớm vậy."

"Vâng, cháu có một đoạn đường phải đi mà bác."

Anh chợt nghe thấy tiếng một người phụ nữ ở đằng sau nói với người đàn ông, đấy ông xem, thầy Tiêu mặc cái gì cũng gọn gàng, sạch sẽ, ông có thể đừng ngày nào cũng để quần áo bẩn thành như vậy được không, người đàn ông ngay lập tức đáp lại, thầy Tiêu đây là người có học thức lại đọc nhiều sách, còn là người không cần phải ra đồng làm việc, cả ngày ngồi trong thư đường, có thể bẩn chỗ nào được chứ.

Đi đến một đoạn đường đất nhỏ dưới sườn dốc, Tiêu Chiến nâng khoé miệng cười cười, qua được đoạn đường đất kia hai ống quần đều dính bẩn, anh khom lưng lấy tay phủi phủi cho sạch.

Tiêu Chiến ưa sạch sẽ, trời sinh đã vậy, nên yêu thích việc bản thân được chải chuốt gọn gàng, đa phần cũng vì người anh đẹp, nên dù đang ở ngoài thành phố cách đây vài trăm dặm hay vẫn ở trong thôn này của bọn họ, cũng rất được lòng các cô gái.

Ngoại trừ việc sống trong huyện ra, gia đình anh ở đây được xem như một đại hộ, tuy rằng nơi đó chỉ là một huyện nhỏ trong thành phố, nhưng phát triển hơn nhiều so với trong thôn này. Người nhà đưa anh đến một trường vùng duyên hải để học, trong đầu vốn đã có sẵn kiến thức còn được nghe giảng hai tiết văn hoá, một người như vậy quả thực không nên đến ngọn núi này dạy học, điều đó khiến cha mẹ anh vô cùng tức giận.

Đám trẻ con trong thôn mỗi ngày chỉ biết khom lưng cúi người trên ruộng trên đồng, một chữ bẻ đôi cũng không biết, lại còn bướng bỉnh, trưởng huyện nghe hết một tiết cảm thấy sầu não vô cùng, sợ Tiêu Chiến bỏ của chạy lấy người, lúc đó bọn họ biết đi đâu tìm được một người thầy giáo dạy dỗ đám trẻ con nghịch ngợm này học hành.

Ông không ngờ rằng chỉ một tuần lễ, đám trẻ con trong thư đường không dám đi gây chuyện nữa, nghiêm chỉnh ngồi một chỗ, đọc từng chữ theo thầy Tiêu.

Xuân miên bất giác hiểu,

Xứ xứ văn đề điểu.

(Say sưa giấc xuân không biết trời đã sáng,

Khắp nơi vang lên tiếng chim hót.

- Trích "Xuân hiểu" của Mạnh Hạo Nhiên)

Trẻ con trong thôn rất đông, thường thì phía trên chúng đều có mấy chị gái, mà các chị ấy cứ đến giờ tan học lại đứng canh ở cửa thư đường, chỉ để liếc nhìn thầy Tiêu mặc chiếc áo choàng ngắn (1) màu xanh xám một chút.

(1) Áo choàng ngắn: Theo mình hiểu đó là mã quái, là trang phục của dân tộc Mãn Thanh, áo cổ tròn, ống tay cửa hẹp, thường là xẻ giữa, cài nút thắt, ống tay áo hình chữ U

Đây là áo choàng kết hợp giữa mã quái và trường bào

Em trai mà không nghe lời sẽ bị chị gái đánh cho một trận, dù có đi báo cáo với cha mẹ cũng chẳng bao giờ nắm được phần thắng.

Tiêu Chiến lại bị người nhà thúc giục quay về bàn chuyện thành thân, mẹ anh không yên lòng, sợ cậu con trai bảo bối duy nhất này vừa ý cô gái nào đó trong thôn, môn không đăng hộ không đối thì không thể lấy được.

Họ khuyên anh thành thân trước, sinh hạ một cậu con trai bụ bẫm cho vẹn toàn rồi quay về ngọn núi kia dạy học sau, còn bảo con trai hai mươi tư, hai mươi lăm chưa lấy vợ không phải không có tiền thì cũng là bị tàn tật, đến thằng nhóc mặt rỗ kia, xấu xí thế mà còn lấy được vợ, con trai bà đàng hoàng, đứng đắn như vậy, nhất định phải lấy về một cô vợ thật xinh đẹp.

Tiêu Chiến bảo hai người họ cổ hủ, giờ là thời đại nào rồi, anh muốn được tự do yêu đương. Mẹ vội níu anh lại hỏi có phải nhìn trúng con bé nào trên núi rồi phải không, anh chỉ vẫy vẫy tay áo rồi chạy đi.

Hôm nay, trong chiếc hòm gỗ bên cạnh thư đường của Tiêu Chiến lại đúng giờ xuất hiện một phong thư, anh lấy ra bỏ vào trong quần áo rồi đi hai dặm về căn nhà nhỏ của mình.

Vốn trưởng huyện muốn để anh sống trong một căn nhà tốt hơn, nhưng Tiêu Chiến lại lựa chọn nơi này, tựa núi dựa sông, bên cạnh còn có con suối nhỏ để mò cá.

Anh múc nước rửa sạch những vết bùn đất trên mặt và trên người mình, chiếc trường sam (2) màu xanh xám cũng được giũ hết bụi bẩn rồi gấp lại vuông vức, phẳng phiu, sau đó anh ngồi trước cửa sổ mở lá thư gửi đến mình.

(2) Trường sam: Áo dài nam dài qua đầu gối của Trung Quốc

Bên trong lá thư vẫn mang theo hương thơm mát lành của hoa lài, bởi vì người gửi thư lúc nào cũng để vào đó mấy bông lài khô.

"Em đọc được câu này trên báo, một ngày nào đó rất muốn nói cho anh nghe."

Lưu lại dưới bức thư vẫn là cái tên "Bông Lài Nhỏ" quen thuộc ấy.

Tiêu Chiến mỉm cười, cẩn thận gấp bức thư rồi bỏ vào trong ngăn tủ của mình, hương thơm của những bông lài cũng theo lúc ngăn tủ kia mở ra mà lan toả, những lá thư bên trong đã xếp thành một chồng từ lâu.

Hơn nửa năm trôi qua, nét chữ trên thư chẳng tiến bộ hơn chút nào, lạc khoản (3) vẫn là nét chữ không hợp với tên gọi "Bông Lài Nhỏ" kia.

(3) Lạc khoản: Dòng chữ nhỏ viết tên họ và ngày tháng ở cuối các bức hoạ, câu đối,...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com