Vương Nhất Bác không gặp nhiều trí thức lắm, hồi còn nhỏ, cậu theo học một lão tiên sinh trong thư đường, lão là một người nghiện thuốc, gầy đến độ chỉ thấy da bọc xương, thiếu nợ bị thổ phỉ đánh chết.
Tiêu Chiến nói chuyện rất nhẹ nhàng, khi cười cũng vô cùng khách khí, đi bên cạnh anh, có thể ngửi thấy mùi thơm, cậu còn tưởng là hương hoa dại trong ruộng độ vào xuân. Vương vấn đến tận thư đường đầu thôn, cậu mới nhận ra đó là mùi hương trên chiếc áo choàng ngắn sạch sẽ của người thầy giáo này.
Hương hoa lài, không đến gần thì không ngửi thấy.
Người trí thức thực sự rất phải phép, khó trách được mọi người quý mến như vậy.
"Sao anh lại muốn đến đây làm thầy giáo dạ? Người ở đây mấy đời không biết chữ rồi." Cậu hỏi Tiêu Chiến.
"Vậy thì để họ bắt đầu học chữ từ thế hệ này, học nhiều thì hiểu nhiều, mà hiểu nhiều thì cuộc sống của họ mới khấm khá lên được."
Dứt lời, Tiêu Chiến đi vào căn phòng gạch vuông kia, Vương Nhất Bác cùng các lão nhân khác trong thôn đứng ở cửa xem náo nhiệt, nhìn Tiêu Chiến gọn gàng, nghiêm chỉnh đứng trên bục giảng, cầm phấn trong tay viết tên mình lên bảng đen.
Cậu biết chữ, do trước đây cũng từng bị bắt đến thư đường đọc sách, nhưng không thích học nên nhiều năm rồi vẫn chưa biết viết.
Người trong thôn đứng đó nửa canh giờ rồi tản đi, chỉ còn một vài cô gái, Vương Nhất Bác và mấy bô lão vẫn đứng ở cửa, chen vào nhìn đến cuối cùng.
Ngày đó khi trở về huyện, cậu mượn giấy bút của phòng thu chi trong nhà, cầm bút vẽ vòng tròn trên giấy hồi lâu, đến lúc trong ruột không còn giọt mực nào. Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến, năm chữ viết tới viết lui, viết đến kín mấy tờ giấy khổ lớn.
Sau đó lại mất đi hứng thú, bỏ lâu rồi chưa động vào.
Cậu chăm vào thôn hơn, để có thể cùng Tiêu Chiến chuyện trò vài câu. Tiêu Chiến ấy, người này khi nói nhiều khi kiệm lời, lúc đầu tỏ ra nho nhã, thư sinh, lâu dần cũng bị những đứa nhỏ trong thôn làm cho thay đổi, anh như vậy khiến Vương Nhất Bác cảm thấy gần gũi hơn một chút.
Trên người Tiêu Chiến luôn phảng phất hương hoa lài, có hôm trời nóng gay gắt, anh dẫn cậu về tránh nắng trưa, thấy bánh xà phòng hoa lài trong nhà anh, cậu mới biết mùi hương đó từ đâu mà ra.
Thứ này trong thôn không có, trong huyện cũng không nhiều lắm, bán đắt vô cùng. Cậu thấy Tiêu Chiến đặt hai bánh xà phòng ấy trên bệ cửa sổ, còn thấy ngày nào anh cũng áo quần sạch sẽ, gọn gàng nên đoán anh chắc hẳn là một thiếu gia nhà giàu.
Môn đăng hộ đối.
Vương Nhất Bác hoảng hốt trước ý nghĩ đột nhiên xuất hiện của mình.
"Em nhìn gì vậy?"
"A?" Vương Nhất Bác quay đầu lại, thấy Tiêu Chiến đang hỏi mình, cậu bèn chỉ vào nửa bánh xà phòng còn lại: "Ngày nào anh cũng dùng loại này hả?"
"Đúng vậy."
"Tại sao?"
"Do anh thích thôi."
Vương Nhất Bác gật đầu, ngoài thích ra còn có thể thế nào nữa chứ, cậu thấy mình thật ngốc nghếch.
Tiếng tăm của Tiêu Chiến trong thôn vang rất xa, giống như bảo bối của nơi này vậy, bị nhiều người nhìn chằm chằm vào. Bà mối không ngồi yên được, nói con gái nhà này thông minh, cô gái nhà kia xinh đẹp, còn quen biết nhiều tiểu thư khuê các trong thành phố, không ngừng đổ về phía Tiêu Chiến muốn kết hôn với anh.
May mà Tiêu Chiến không vội, Vương Nhất Bác ngồi trên giường nhìn anh cầm sách trên bàn chuyên chú đọc, hỏi anh vì sao không vội, mấy cô gái độ như anh trong thôn ai cũng tốt mà.
"Hồi còn đi học, những cô gái xinh đẹp như vậy trong trường rất nhiều, anh còn không tìm."
"Anh thích người thế nào?"
Tiêu Chiến ngẩng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: "Tạm thời chưa nghĩ tới, nửa đời sau còn quá dài, nếu muốn nói mà không thể nói thành lời, vậy chẳng phải rất đau khổ sao."
Hôm đó, Vương Nhất Bác về nhà nằm trên giường không ngủ được, lọ mọ chạy xuống phòng cha lấy mấy quyển sách được phát thời còn đi học, cũng may lúc cha muốn đốt sách, cậu kịp thời ngăn lại, cho nên chúng mới còn đến tận bây giờ.
Cậu ôm sách chạy về phòng, nằm trên giường đọc, nhưng chưa được bao nhiêu đã ngủ mất.
Sau đó, không rõ vì sao trong nhà có nhiều sách hơn, còn có một chồng giấy báo, cha cậu đã lấy chỗ báo đó đi nhóm lửa, khiến Vương Nhất Bác tức giận, cứng đầu cứng cổ làm ổ trong phòng suốt một ngày, cũng không đi nấu rượu.
Cậu vào trong thôn, nghe có người nói rằng thầy Tiêu ấy, người này không dễ thân thiết với người khác đâu, anh ấy có thể cười với đối phương, nhưng điều đó không có nghĩa anh ấy để đối phương trong lòng.
Bọn họ cố gắng khuyên nhủ một cô gái, mà cô gái này nhất quyết không chịu kết hôn, cho dù có chết cũng phải chờ thầy Tiêu, khóc đến mức thở không ra hơi.
Lúc này, Tiêu Chiến còn đang ở nhà ngủ, cậu đứng ngoài gọi mở, anh mặc quần áo vào rồi mới chạy ra, mở cửa xong lại nằm đắp chăn ngủ tiếp, bảo cậu không được làm ồn.
Vương Nhất Bác cầm quyển sách trên bàn của anh lên đọc, đọc được hai trang đã nằm úp xuống bàn cùng ngủ, lúc mở mắt dậy Tiêu Chiến đã đi nấu cơm rồi.
Vương Nhất Bác ăn bánh bao, còn cho tỏi đã xào thơm vào miệng ăn cùng, mơ hồ kể cho anh nghe chuyện hôm nay, hỏi anh có đi khuyên người ta một chút không. Tiêu Chiến lặng lẽ lắc đầu, ăn xong mới bảo anh sẽ không khuyên, bởi anh nói nhiều với cô ấy chính là đang gieo cho cô ấy hy vọng.
"Bọn họ còn nói anh không thích thân thiết với người khác, anh cũng thật là tàn nhẫn mà."
"Anh với em còn chưa thân sao? Vậy em đừng ăn cơm nhà anh nữa."
Vương Nhất Bác vẫn ăn bánh bao nhà anh, uống nước canh nhà anh như bình thường, một chút khiêm nhường, lịch sự cũng không có.
Mùa xuân năm sau, vào dịp hoa nở rộ, cậu thấy mấy bông lài đặt trên bệ cửa sổ phòng Tiêu Chiến, đó là "món quà" mà một cô gái lén để lại chỗ anh. Đặt xong liền lặng lẽ chạy mất, vài người đi cùng khẽ chọc cô đỏ mặt xấu hổ.
Cậu cầm hoa trên bệ cửa sổ, mở khoá đi vào trong, đặt lên bàn Tiêu Chiến.
Lúc ấy, Tiêu Chiến đang ở chỗ trưởng thôn bàn với họ về ý tưởng của mình, nên đưa khoá để cậu về trước. Vương Nhất Bác ngồi trong phòng nhàn rỗi không có việc gì làm, đành xem thơ Tiêu Chiến chép vào tập vở.
Tập vở đã dùng quá nửa, có vài bài thơ cậu đọc không hiểu, nhưng hầu hết những bài thơ này ý nghĩa không quá sâu sắc, cậu biết chữ nên nhận ra được phần nhiều đều là thơ tình.
"Hương tòng Thanh Mộng hồi thì giác
Hoa hướng mỹ nhân đầu thượng khai."
(Hương thơm từ Thanh Mộng về trong giấc chiêm bao
Hoa cài trên mái tóc mỹ nhân đều nở rộ
- Trích "Hái nhài" của Vương Sĩ Lộc)
Sau đó không viết gì nữa, đây đã là câu cuối cùng. Vương Nhất Bác cầm bông hoa lài trên tay nghịch nghịch, tự hỏi có phải Tiêu Chiến thích bông lài cài trên kẹp tóc của cô gái trắng trẻo, xinh xắn kia không.
Hay trong lòng anh đã mang bóng hình người ấy rồi.
Cậu mua một phong thư ở huyện, chạy đến mấy cửa hàng hương liệu mới mua được một gói hoa lài khô, viết thư rồi bỏ vào trong hai bông, sáng sớm dậy đã ngửi thấy trên thư vương vấn hương hoa lài. Cậu đặt lá thư vào trong chiếc hộp gỗ sau học đường, túm lấy một đứa nhỏ rồi đưa nó mấy đồng bạc, bảo nó đi nói với Tiêu Chiến rằng có người chuyển thư cho thầy.
Từ đó về sau, cuối tuần nào cậu cũng viết một bức, Tiêu Chiến cũng đáp lại, sau đó không biết từ lá thư nào, Tiêu Chiến không còn hồi âm nữa, nhưng cậu vẫn kiên trì mỗi tuần viết một bức.
Một ngày nọ, Tiêu Chiến đột nhiên mặt ủ mày dột nói với cậu rằng, có người liên tục viết thư cho anh, nói thích anh, khiến anh động lòng, người ấy được gọi là Bông Lài Nhỏ.
Vương Nhất Bác khi đó còn đang mừng thầm trong lòng, về nhà rồi mới cảm thấy tâm tư rối bời nhường nào.
Cậu nghĩ mình chắc chắn bị "bệnh" rồi, thích một người đàn ông, thích đến mức quần mình dựng lên thành túp lều nhỏ, cậu chưa gặp phải chuyện này bao giờ, lại càng chưa từng nghe qua.
Cậu chỉ biết mình là con một trong nhà, sự tình đến đây coi như dấu chấm hết rồi.
Tức giận hơn chính là cậu còn hy vọng Tiêu Chiến không "khỏi bệnh", muốn kéo anh mắc "bệnh" này cùng mình, lại sợ bản thân không có bản lĩnh. Vương Nhất Bác nhoài người nằm lên bàn trong phòng, tay cầm bút ngoan cố không nghe lời, được một tấc lại muốn tiến một thước, viết lời yêu thương.
Lúc Tiêu Chiến hồi âm thư của cậu, anh nói em viết chậm một chút, chữ sẽ đẹp dần lên, trong lòng cậu thầm cảm thấy chua xót.
Làm sao vậy? Chẳng phải trong lòng, mày muốn xây dựng hình ảnh Bông Lài Nhỏ muốn bao nhiêu tốt đẹp thì có bấy nhiêu tốt đẹp sao?
Nhẹ nhàng nói mấy lời cuối, lại nghiêm túc hạ bút xuống, dù đáng khinh nhưng vẫn cố gắng viết xuống ba chữ kia, chỉ sợ Tiêu Chiến không thích, đi nhớ thương cô gái khác.
Lá thư này cậu gửi đã hơn nửa năm, thỉnh thoảng bị cha bắt làm việc không ngừng, đành túm một đứa nhỏ ngay trong thôn, cho nó vài đồng bạc, bảo nó khi nào đến ngày thì nhét vào.
Cậu không biết Tiêu Chiến biết được chuyện này từ lúc nào, anh càng thân thiết hơn với cậu, cậu lại càng không chịu được.
Nếu như Tiêu Chiến là một cô gái, thì rõ ràng anh đang cố tình trêu ghẹo mình.
Cậu nằm gục xuống bàn, viết rồi lại xé, xé rồi lại viết, cuối cùng hạ bút xuống một câu, bỗng nhiên thay đổi lời nói, như thật như giả nói lời tạm biệt.
Làm sao có thể nói rằng muốn được thấy anh, làm sao có thể nói rằng mình rất thích anh.
"Anh giả bộ cái gì chứ?"
Hai người họ không diễn nổi vở kịch này nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com