Tước đoạt (1)
Yibo gần đây có những giấc mơ.
Những giấc mơ ẩm ướt lại không kém phần nóng bỏng, khiến cậu con cả nhà Morris thức giấc trong tình trạng ướt đẫm cả đũng quần, và cơ thể thì luôn căng cứng.
Một lần nữa mở mắt trong tình trạng thân thể nóng đẫm mồ hôi, Yibo nhắm mắt, cố gắng xua tan vô số hình ảnh gợi dục đã lặp đi lặp lại hàng trăm lần trong đầu.
Bể bơi sóng sánh nước, dưới ánh mặt trời chói chang, nụ cười em còn rực rỡ hơn cả nắng vàng. Tiếng hát ai đó ngân nga, quần cộc ôm trọn lấy cặp đùi trắng nõn, phần thân trần săn chắc đầy dẻo dai, từng giọt nước ướt át chảy dọc xuống cần cổ thon dài, mùi Chlo đậm đặc xông vào khoang mũi Yibo, khiến gã choáng váng nhưng chẳng thể nào dời mắt khỏi thân thể thiếu niên trẻ tuổi nọ.
Một giấc mộng vào giữa trưa hè. Yibo đè em dưới thân, thoả thích ra vào, tiếng rên rỉ nức nở vang lên giữa bể bơi vắng lặng, ánh nắng càng lúc càng chói chang, dường như mặt trời giễu cợt dửng dưng nhìn cảnh tượng hoang đường đang diễn ra.
Chẳng thể ngăn cản.
Nhưng tận sâu trong tiềm thức của gã biết điều này không đúng, bởi tiết trời hanh khô se lạnh của thu đã về từ khi nào hất tung cả cái ẩm ướt nóng bức của ngày hạ.
Và thế là Yibo tỉnh giấc, mang theo những tiếng rên rỉ sung sướng của người nọ, âm ỉ một cách dai dẳng trong đầu gã.
Yibo vò rối mái tóc nâu bồng bềnh của mình, gã bước xuống giường, cả người nóng như lửa đốt, cổ họng gã khô rát và bước chân loạng choạng như những con ma men sớm say chiều xỉn.
Hôm qua trời lại mưa to, Yibo không mang ô, đoán chừng là nguyên nhân như vậy khiến gã lại ngã bệnh một cách đột ngột.
Cả dinh thự to lớn thế này, ấy vậy mà hôm nay lại chẳng có ai cả.
Yibo hiếm khi bị bệnh, mà những lần gã ngã bệnh bao giờ cũng có người chăm sóc kề bên, dinh thự Morris không thiếu kẻ hầu người hạ.
Yibo cùng Dan không quá thích sự trống trải, ngoại trừ ban đêm, tất cả đều không được phép ở nơi đây, thì hầu như cái dinh thự rộng lớn này bao giờ cũng đông đúc người qua kẻ lại.
Thật là kì lại khi hai người thừa kế quyền lực của nhà Morris lại ưa thích những nơi náo nhiệt xô bồ, nhưng tuyệt nhiên lại vô cùng cự tuyệt kẻ khác mon men đến lãnh địa của mình.
"Mẹ Eli?"
"Ba William??"
"Richard??"
Đầu Yibo đau như muốn nổ tung, nhưng lý trí cùng trực giác sắc bén của gã lại khiến Yibo cảm giác có điều gì đó không ổn. Nơi đây không thể nào tồn tại tình trạng vắng tanh không một bóng người, ngay cả Dan...
Thằng nhóc đó là sinh vật sống về đêm, thế nên bình thường hắn vẫn sẽ loanh quanh trong nhà, nhìn thấy Yibo vừa bước ra khỏi phòng sẽ lập tức sà vào người gã, dính lấy Yibo như một con chó to lớn.
Cậu cả nhà Morris thoáng thấy thân ảnh thiếu niên đứng từ xa. Ngày mùa thu thoáng chút se lạnh, nhưng trong dinh thự vẫn mở điều hoà quanh năm nên rất ấm áp. Trên người thiếu niên mặc áo thun ngắn cùng quần đùi rộng thùng thình, đang cúi đầu tỉ mỉ cắt vài nhánh oải hương cắm vào bình.
Nắng chiều hôm nhè nhẹ vuốt lên đôi gò má của Zhan, lăn tăn vài giọt mồ hôi trượt dài trên trán, dọc theo cần cổ biến mất sau lớp áo thun mỏng.
Cả người Yibo như muốn nổ tung.
Gã thế mà lại mơ về giấc mơ mùa hè đó.
Ảo ảnh cùng thực tại trùng điệp lên nhau, đâu đó vang lên tiếng nước hồ sóng sánh cùng tiếng thở dốc rên rỉ, khiến Yibo phân chẳng rõ đâu là thực đâu là mộng đẹp.
"Cục cưng..." - Yibo thì thầm, nghĩ hẳn đây lại là một giấc mơ khác giữa ban ngày. Nếu không thì vì sao Zhan lại không tránh né gã?
Da thịt của Zhan mát lạnh, hệt như trong mơ, khiến Yibo vừa chạm vào liền thở dài thoả mãn, và cho dù đang sốt đến váng cả đầu, nhưng phần thân dưới của gã vẫn không biết xấu hổ mà cương lên.
Trên thực tế, Zhan bị Yibo doạ đến sợ điếng người, lại thêm hai tiếng cục cưng kia, gã đây là đang nhầm em với ai khác sao?
Chẳng hiểu tâm hồn lại trôi lơ lửng đến phương trời nào, hốc mắt của Zhan bỗng chốc ửng đỏ.
"Anh Yibo...."
Em xoay người lại, hẳn là vì nỗi sợ từ những pha lên cơn điên của Yibo khiến Zhan chẳng thể nào đối mặt với gã như bình thường. Đối diện với đôi mắt đen láy của Yibo, sâu thẳm như muốn nuốt chửng con mồi trước mặt, Zhan khẽ run nhè nhẹ, rồi lại phát hiện gã dường như có chỗ nào không đúng.
Zhan bé bỏng nuốt nước bọt, đánh liều sờ nhẹ lên trán của Yibo, có vẻ hơi sốt rồi, nhưng may mắn là nhiệt độ không cao lắm, Zhan thở phào, nếu sốt cao quá chắc có lẽ phải gọi Eli và ngài William thôi, em không biết cách chăm người ốm lắm đâu. Nhưng bọn họ đã rời khỏi dinh thự vào một tiếng trước để đi tiệc của nhà Winchester mất rồi, Richard thì đang ở nhà dưới kiểm kê số lượng hàng hoá nhập vào dinh thự, nên chẳng có ai rỗi tay vào giờ phút này, ngoại trừ Zhan cả.
Ngày trước khi ở cùng Vaxenna, Zhan cũng hay có những lần lên cơn sốt, nhưng chưa đến mức phải nhập viện, và em vẫn có thể tự chăm sóc cho bản thân mình.
"Yibo, anh....anh sốt rồi."
"Phải, cưng à, anh sốt đến nóng đầu rồi đây này." - Yibo thích thú đáp lại, gã giờ đây dường như khác hẳn với ngày thường. Cậu con cả nhà Morris như đã rũ bỏ đi lớp vỏ ngoài lạnh lùng lãnh đạm, đôi mắt gã nhìn Zhan nóng như có lửa, cả thân thể cường tráng bao trùm lấy Zhan, ép sát em khiến người kia luống cuống phải ngồi ngửa lên chiếc bàn dài.
"Yibo....Yibo....anh đừng như vậy có được không? Anh sốt thật rồi...." - Zhan luống cuống, gấp đến độ đuôi mắt cũng đỏ bừng, em có dự cảm mơ hồ, việc không hay kia sẽ xảy ra một lần nữa.
"Anh như vậy? Anh như vậy là như thế nào hả cục cưng? Chẳng phải anh như vậy làm em thích lắm sao? Hửm?" - Yibo ghé vào tai Zhan, cũng bằng chất giọng trầm đục đến gợi cảm phát điên ấy, nói những lời khiến kẻ khác phải mặt đỏ tai hồng, "Em thích khi anh đưa dương vật vào cái lỗ hồng hào của em ấy. Em rên rỉ khi anh đẩy hông thúc thật mạnh nghiền nát điểm nhạy cảm của em."
"Nhưng em thích lắm, bằng cách cầu xin anh hãy làm đau em mạnh hơn, em muốn anh vào sâu trong em, bắn cho em tất cả những gì anh có. Zhan muốn được anh làm lớn bụng, và em biết gì không darling?"
"Zhan lúc ấy mê người đến làm anh phát điên đi được, chẳng phải em rất thích anh như vậy sao?"
"A!!!" - Zhan rên lớn, Yibo vừa cắn mạnh vào cổ em, đau đớn, để rồi gã lại an ủi em bằng một vài nụ hôn phớt trên cần cổ, những cái liếm ướt át trải dọc xuống lớp áo thun mỏng, một tay Yibo đã luồn vào bên trong mất rồi.
"Thích anh..."
"Phát điên vì em."
"Không đúng...không đúng...em không muốn như thế..."
"Yibo...không, em không muốn, em không muốn..." - Zhan nức nở, lắc đầu liên tục, kéo áo xuống để ngăn cản bàn tay ma mãnh của Yibo đang lần mò đến đầu vú, nhưng sự nỗ lực của Zhan lại bị ngăn cản bởi một lực lớn hơn.
Yibo xé rách áo của Zhan, cậu con nuôi nhà Morris giờ đây trần trụi nằm trên bàn, thân thể nõn nà của thiếu niên đôi mươi trải dài những dấu hôn ướt át.
"Anh con mẹ nó đang phát điên vì em đây!!!" - Yibo gầm lên, như một con thú hoang nhào đến cắn xé bữa tiệc ngon lành trên bàn.
"Yibo...hức...hức...anh tránh ra...anh tránh ra..."
"Em ghét anh...em ghét anh..." - Zhan bé bỏng khóc đến đáng thương, nước mắt lăn dài trên đôi gò má, một bộ dáng thê lương tuyệt vọng.
Đầu vú bị Yibo nắm lấy xoa nắn một cách thô bạo, hầu như tất cả những chỗ trên người Zhan đều bị Yibo liếm láp qua một lâng. Hai chân Zhan co quắp, quặp vào tấm lưng nóng hổi của Yibo, ngón chân mượt mà như có như không cọ trên lưng gã, khiến Yibo giật người.
"Câu dẫn anh? Em còn có lá gan đó?"
"Không có, em không có." - Zhan nức nở, mông bị xoa nắn thô bạo đến đau điếng, nhưng em chẳng thể thoát thân cho dù đã phản kháng nhiều nhất có thể.
Zhan lắc đầu, liên tục tránh né nụ hôn đến từ Yibo, vì sao chứ? Vì sao mọi chuyện lại xảy ra như thế này chứ? Eli, ngài William, Richard, mọi người đâu cả rồi, mọi người đâu cả rồi?!!!
"Cứu....cứu con với!!"
Yibo nghe thấy thế, nhưng gã chỉ cười khẩy, "Cưng à, không ai cứu được em đâu."
"Ngay từ khi bước chân vào nơi này, em đã trốn không thoát rồi."
...
"Đi đâu vậy, Richard?"
"Thưa cậu Dan, tôi đi lấy một số vật liệu trang trí cắm hoa cho cậu Zhan ạ." - Richard cung kính đáp, lại thắc mắc vì sao Dan lại đứng trước cổng nhà chính.
Mà lão cũng chẳng biết hắn đã đứng đây bao lâu rồi.
"Được, ông đưa đây, chút tôi đem vào cho em ấy." - Dan cười một cách ngọt ngào, toan vươn tay muốn giúp đỡ Richard.
"Phiền cậu Dan quá, để tôi mang vào cho cậu chủ nhỏ là được, tôi cũng còn chút việc làm dở." - Richard khéo léo từ chối, chuyện, ai mà dám để bàn tay sang quý của cậu út nhà Morris mang đồ chứ.
"Tôi nói là để tôi đưa cho, hôm nay mọi người nghỉ sớm một chút đi." - Nụ cười trên môi hắn vẫn không hề lay chuyển, tựa như lời từ chối của Richard chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng vui vẻ của hắn lúc này.
"À, hôm nay anh Yibo hơi mệt, nhà chính lúc này không còn việc gì nữa đâu, việc để mai rồi làm cũng tốt." - Dan nói, Richard lúc này mới vỡ lẽ, hắn là đang có ý muốn đuổi khéo rồi.
"Vâng thưa cậu." - Richard cung kính không bằng tuân mệnh, cả cái dinh thự Morris này ai mà chẳng biết Yibo khi phát bệnh khó chăm sóc đến mức nào, được hôm chính miệng chủ nhân cho phép không cần làm bất cứ thứ gì, Richard và đám người hầu cũng cảm thấy vui lây.
"Thế thôi, tôi đi nhé." - Dan vẫy tay chào Richard, tâm tình rất tốt mà mở cửa xoay người đi vào bên trong.
Đồ trang trí trên tay hắn không thấy nữa, có lẽ đã bị vứt đâu đó dọc đường rồi.
"Hai người chơi gì mà vui thế? Không cho em tham gia cùng sao?"
————————
Dạo ni lụt nghề rùi, khó zít lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com