1
Lí Thái Dung từ nhỏ đã bên ngoài tự cao tự đại, bên trong lại không giống bọn cậu ấm khác rỗng tuếch mà đầy mưu mô toan tính. Cũng phải thôi, đứa con trai duy nhất của Lí gia, bao nhiêu kì vọng và những trách nhiệm nặng nề luôn phải mang trên vai. Không gì lạ khi nói cậu bé này phải sống trong một môi trường đầy khắc nghiệt để tôi luyện nên một Lí Thái Dung 20 tuổi đầy đanh thép, người tự mình giữ lại cái ghế trong hội đồng quản trị này. Không thấy gì lạ sao khi lại có một gia đình doanh nhân hoàn hảo như thế từ cha mẹ cậu đến cậu không một chút bất đồng, không một chút “là ba mẹ không hiểu con”, không một chút “là ước mơ của con, là hoài bão của con” khi điền nguyện vọng đại học nhưng để nói không oán trách là không thể. Vì từ sớm cậu đã biết mình không phải con ruột của họ, thế nên lại càng không thể làm đứa con ngỗ nghịch như thường lệ vì đến sau cùng không giọt máu mủ nào chính là thứ sẽ đá cậu ra khỏi giấc mộng thiên đường này. Tự chừa đường lui cho bản thân không phải vâng lời ngoan ngoãn để lấy lòng mà là để lấy chọn cái cơ ngơi này sẽ thuộc về hai chữ Thái Dung chứ không phải định bởi sáu chữ Lí gia cha truyền con nối.
“Cậu chủ Lí …” – Một tiếng vọng đến tai, tờ mờ sáng đã có một bóng dáng đứng trước cửa.
“Thái Dung … không gọi được 2 chữ này sao ?” – Lí Thái Dung thấy cái chữ “Lí” này chèn vào tên mình, bị định bởi cái chữ này đến ngứa mắt khôn nguôi, sẽ có lúc cậu sẽ thẳng tay rạch bỏ nó khỏi giấy khai sinh, dù gì nó cũng vốn không thuộc về mình.
“Dạ con không dám, bà chủ sẽ đổ thức ăn của con mất.” – Người ở ngoài này lại tay chân xoắn hết lấy nhau, theo ý cậu chủ lại phậc ý của bà chủ, còn nghe theo bà chủ thì … cậu chủ thật sự đáng sợ, nhưng nhịn đói suốt 3 ngày còn đáng sợ hơn.
“Vậy ý em là nhà này hai chữ Thái Dung này không có giá trị ?” – Lí Thái Dung khó chịu bước ra khỏi giường, choàng ngay áo khoác vào. Không sợ trời, không sợ đất, Lí Thái Dung sợ lạnh, như Kim Đạo Anh sợ đói vậy, rất sợ.
“Mặc vào đi” – Thái Dung mở tủ liền lấy ra hai cái áo, lúc nào cũng đưa cho người kia một chiếc.
Đạo Anh vẫn chỉ dám đứng ở cửa trông vào, cũng chỉ dám với hai tay ra nhận lấy áo, rồi theo thói quen mà xếp nó lại ngay ngắn mặc cho người kia đã nói rõ ý mình, rồi quay đi. Lí Thái Dung lại không hề có chút phản ứng nào mà ngồi xuống sofa dán mắt vào màn hình TV. Một lúc sau, Kim Đạo Anh quay lại với xe thức ăn theo sau, đồ ăn nóng hổi nghi ngút khói, lúc này cậu mới dám bước vào phòng, từ từ đặt từng món xuống bàn, chỉ một mình cậu.
Lí Thái Dung cũng chỉ liếc qua một cái rồi tiếp tục xem tin tức.
“Áo đâu ?” – Lí Thái Dung tắt TV, đặt điều khiển xuống ghế giương mắt hỏi khiến động tác tay người kia bỗng chững lại, nhãn cầu căng lên.
“Con giặt rồi ạ” – Đạo Anh nhỏ giọng nói.
“Tôi bảo mang giặt sao ? Tôi kêu em mặc vào ? Hay em chê nó dơ ?” – Lí Thái Dung vẫn không ngừng dùng giọng áp đảo đặt ra liên tục các câu hỏi.
“Vì nó dơ …Vì tay con cầm vào nên nó dơ … Nên phải giặt” – Đạo Anh thở hắc ra, lo sợ, mắt chớp đảo liên tục.
“Tay em chỗ nào dơ ? Em làm sao dơ ? Không phải tôi đã dặn em không làm việc nặng sao ?” – Lí Thái Dung chìa tay mình ra ý muốn người kia đưa tay cho kiểm. Nhưng Kim Đạo Anh lại dùng chúng bấu chặt vào gấu áo mà vò.
“Khi đó cậu nói tay con dơ như vậy, sẽ làm bẩn đồ của cậu, không phải chỉ là làm lem luốt mà là khi người ta kể lại đã có ba chữ Kim Đạo Anh xuất hiện cạnh cái áo này. Vốn dĩ ba chữ này đã thấp kém rồi.”
Lí Thái Dung nghe vãng bên tay từng chữ một, câu nghĩa thì đầy sát thương nhưng cách em nói lại chỉ muốn đứng ngay dậy mà kéo em ôm vào lòng vỗ về. Lí Thái Dung liếc mắt xuống đôi bàn tay vốn khô ráp nhưng từ khi cậu ta bắt đầu quản việc nhà này đã làm nó bớt chai sạn đi phần nào, rồi mò đến nắm lấy ngón út nhỏ nhắn của người kia mà xoa xoa, nhẹ tông giọng nói.
“Tôi nói thế làm em đau thì tôi xin lỗi, nhưng em biết tôi cũng đau mà đúng không Đạo Anh ? Tôi thương em như thế, có thể mặc áo vào không, trời lạnh. Em không sợ nhưng tôi lại sợ em bệnh đến chết khiếp thay em”
Nói thế, nhưng với lòng tự trọng của thằng nhóc 16 tuổi vào 4 năm trước khi nghe cái tên mình thấp hèn đến như thế nào làm sao có thể quên, nó còn lại từ mà người Đạo Anh đã hết mực đem lòng yêu. Vừa nhục nhã vừa ngu xuẩn, yêu đến thân mình tàn tạ, còn có thể bỏ xuống chút lòng tự tôn cuối cùng mà cho qua sao ?
Thấy Đạo Anh vẫn ngập ngừng, không nghe lời như mọi khi, Lí Thái Dung có chút khó chịu nhưng vẫn hạ mình xuống lần nữa mà nói ra câu biết chắc sẽ đánh vào điểm yếu của Đạo Anh – chính là cái tình yêu tuổi hổ đó.
“Em thương anh đi được không ? Đạo Anh của anh” – Nắm mãi vẫn không buông ngón tay nhỏ đó ra.
Nghe thấy thế tuyệt nhiên con tim của người này liền nhũn ra không chút phòng thủ nữa rồi.
“Được rồi, cậu ăn đi. Con lỡ giặt rồi, lần sau sẽ mặc, con rất ấm.”
“Tôi lấy cái khác cho em” – Lí Thái Dung nhất quyết phải thấy Đạo Anh làm theo sự sắp xếp của mình mà đứng dậy định tiến đến tủ áo.
“Cậu Thái Dung …” – Đạo Anh liền vội vàng nắm lấy ngón tay của người kia kéo lại, sau đó ấp úng nói, câu chữ cũng vì ngượng ngùng mà không thể liền mạch – “Cậu … nắm tay con … con thấy ấm. Đừng buông ra.”
Đạo Anh không dám nhìn thẳng nữa, còn cậu Lí đây lại dán mắt vào cái nhúm tóc nâu bồng bềnh xù lên của con người ta, ánh nhìn như muốn mang hết bỏ bụng, rất mãnh liệt. Dù chỉ chạm vào một ngón tay cậu thôi nhưng Đạo Anh lại thấy ấm nóng vô cùng, tim cậu bắt đầu xôn xao và lòng ngực như muốn nổ tung vậy, mỗi cái vuốt ve và từng cái chạm nhẹ lướt qua như bị ai dùng lông hồng đùa bỡn, ngứa ngáy khôn cùng. Cũng kể từ lúc đó, Đạo Anh cứ đứng đó như trời trồng, không nói không rằng, cứ để Thái Dung nắm lấy ngón tay mình, còn tay còn lại thì dùng nĩa dần dần ăn hết mấy đĩa salad. Món đang ăn chỉ đơn giản là rau trộn nhưng lại ngọt lịm như được rưới rất nhiều mật ong vậy, ngón tay người kia lại mềm mại đã nắm thì chẳng tài muốn buông ra huống chi trong lòng lại còn có nhau, hơi ấm rồi cũng chẳng biết là được truyền từ ai qua ai nhưng chỉ biết ngay bây giờ, dù trong phòng hệ thống sưởi có tắt đi thì đôi trái tim nào đó vẫn nóng đến bỏng tay.
Cuộc gặp gỡ nào chẳng hồi kết, khi Thái Dung ăn xong cũng là lúc sự ngọt ngào như mơ này dừng lại. Là Đạo Anh chủ động lấy tay ra khỏi để dọn dẹp chén dĩa trên bàn, sắp xếp gọn gàng vào xe đẩy. Lúc này sau khi chăm chú nhìn em ấy làm xong thì liền nắm lấy tay toan định đặt một nụ hôn lên thì bị Đạo Anh giật mình giật tay lại.
“Cậu Thái Dung, tay con vừa dọn rất dơ, để con …” – Đạo Anh giơ tay ra lấy khăn thì bị Thái Dung nhanh chóng chộp lấy.
“Không dơ, dù em thế nào cũng không dơ. Tôi xin lỗi, em không hề dơ, Đạo Anh.” – Lần này là nắm lấy cả bàn tay mà đặt tầm mắt trìu mến, cùng nụ hôn dịu dàng lên nó.
Thứ Đạo Anh cảm nhận được không chỉ là bờ môi mềm mại mà còn là sự chân thành được Thái Dung tình nguyện lột trần mà tự mình phơi bài ra cho cậu xem. Đạo Anh khẽ thở dài một cái rồi lén nhoẻn miệng cười.
Sau đó, Đạo Anh rời đi cùng chiếc xe đẩy còn Thái Dung thì nhận lấy cuộc gọi đến, đầu máy bên kia là một giọng nam trầm dò hỏi tình hình, Thái Dung đứng cạnh cửa sổ đưa tay nghịch mấy chiếc lá trên chậu cây cảnh.
“Ngoan lắm. Con tim tôi nắm thì tất nhiên rất ngoan ngoãn nghe lời rồi.”
-----
Hi mn 🌹🐰 Mong là mọi người sẽ thích vì lâu rồi mới viết lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com