𝐎𝐥𝐢𝐯𝐞𝐫 𝐀𝐢𝐤𝐮 {𝐁𝐥𝐮𝐞 𝐋𝐨𝐜𝐤}
"𝐓ô𝐢 𝐤𝐡ô𝐧𝐠 𝐧𝐠ạ𝐢 𝐥à𝐦 𝐛ố ở 𝐭𝐮ổ𝐢 𝐦ườ𝐢 𝐜𝐡í𝐧."
⊱ ────── {.⋅ ♫ ⋅.} ───── ⊰
Y/n mơ màng tỉnh giấc, em không nhớ rõ mình đã thiếp đi từ lúc nào và ngủ bao lâu vì ký ức cuối cùng của em đó chính là người đàn ông hôn lên trán em sau khi cả hai cùng hoan ái triền miên vào đêm hôm qua. Nhưng mà thôi cũng kệ, chỉ là tình một đêm thì chả đáng để quan ngại mấy nên em cũng không để tâm lắm.
Định chìm vào giấc ngủ một lần nữa thì tiếng chuông thông báo trên điện thoại vang lên, em bèn chẹp miệng một cái rồi xem nó là cái gì. À phải rồi, hôm nay em có lịch hẹn gặp mặt đội tuyển bóng đá quốc gia với tư cách là quản lý mới. Mệt mỏi thở dài một lúc rồi cũng đi chuẩn bị cho bản thân. Nhưng có vẻ đêm qua đối phương hơi mạnh bạo nên giờ việc đi đứng của em có chút khó khăn, lại bực dọc mà rủa thầm mấy tiếng.
-"Thì công việc cũng chỉ có nhiêu đó, cháu làm được đúng không?"
Huấn luyện viên Hoichi hỏi em.
-"Dạ, cháu làm được. Vậy bao giờ có thể gặp các cầu thủ ạ?"
-"Chắc là tí nữa các cậu ấy mới đến, cháu cứ ngồi đọc danh sách này. Là về các cầu thủ ấy, cứ ngồi xem từ từ tôi còn bận chút việc."
-"Vâng."
Nói rồi huấn luyện viên Hoichi rời đi để lại em ngồi một mình cùng với mấy đống danh sách trên mặt bàn. Chẳng bao lâu sau thì cánh cửa được mở ra lần nữa nhưng người đi vào lại không phải là huấn luyện viên.
-"Wow? Lại gặp em ở đây rồi."
-"Chúng ta có quen sao?"
Em liếc mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình rồi lại nhìn về đống giấy tờ, thật sự thì người trước mặt không đáng để em phải chú ý. Còn người kia bị cho ăn một đống bơ thì phải ngẩn ra mất năm giây rồi mới hoàn hồn lại, nói.
-"Sao không quen được? Hôm qua chúng ta ngủ cùng giường mà."
Dứt lời, hắn liền ngồi xuống cái ghế sofa đối diện với em. Nghe đến chuyện "ngủ cùng giường" em liền nhìn lấy gương mặt của đối phương, khẽ nhoẻn miệng cười.
-"Ồ? Hoá ra là tên khốn hại tôi phải đi đứng không khác gì một con què đây mà."
Hắn nghe em nói vậy không những không tức giận mà còn cười rất tươi, chất giọng vui vẻ vang lên. Hắn chỉ nghĩ rằng mình khoẻ đến mức có thể biến em từ người đi đứng bình thường sang đi đứng "không được bình thường". Còn phải nói nữa à? Hắn chính là đang rất tự hào về bản thân mình!
-"Tôi sẽ xem đó là một lời khen. Oliver Aiku, nhớ rõ tên tôi nhé cục cưng."
Em cảm thấy nực cười, thắc mắc không biết hắn có bị đứt dây thần kinh nào hay không mà có thể mặt dày đến như vậy. Người ta muốn né còn không xong, hắn lại muốn làm quen với tình một đêm? Người như hắn, lần đầu tiên em gặp!
Trong suốt thời gian làm việc cùng đội bóng, ngoài những thành viên khác ra thì em cũng phải để ý đến Aiku. Đâu thể vì em và hắn là tình một đêm mà vứt bỏ trách nhiệm, cũng không thể đối xử không công bằng với hắn. Dù gì thì hắn cũng là đội trưởng của đội tuyển bóng đá quốc gia Nhật Bản, nếu có lỡ đắc tội thì người thiệt chỉ có thể là em.
Nhưng không rõ hôm nay Aiku bực bội chuyện gì trong người, vừa nhìn thấy em thì sai vặt đủ thứ, chỉ cần em làm sai yêu cầu của hắn một chút hắn sẽ quát tháo em. Rõ ràng tên này đang muốn giận cá chém thớt đây mà.
-"Nếu không làm được thì nghỉ việc đi? Có chút chuyện mà làm cũng không xong!"
-"Tôi nhớ anh là cầu thủ bóng đá chứ đâu phải thương binh liệt sĩ đâu nhỉ?"
Em để lại một câu nói cho Aiku rồi rời đi, hôm nay thể trạng của em không được tốt cho lắm. Đã vậy còn gặp phải cái tên trời đánh kia, khiến em đã mệt nay còn mệt hơn. Cơn đau bụng dày vò em đến nỗi sắc mặt đang từ hồng hào chuyển sang trắng bệch.
-"Em đứng lại cho tôi! Định đi đâu hả?"
Aiku chạy theo kéo lấy tay em, thấy sắc mặt em không ổn cộng thêm việc một tay ôm lấy bụng khiến hắn cũng có cảm giác bất an theo.
-"Làm sao thế?"
-"Việc nhà anh à?"
Dứt câu thì cơn buồn nôn ập đến, em đẩy hắn rồi chạy một mạch vào trong nhà vệ sinh mà nôn thốc nôn tháo. Aiku cũng chạy theo sau em với tâm trạng đầy bất an. Thấy em ôm bồn cầu với gương mặt lúc trắng lúc đỏ, đôi mắt thì đỏ hoe thì cảm giác tội lỗi trong lòng hắn dâng lên. Có phải hôm nay hắn hơi quá đáng rồi hay không?
-"Ổn không?"
-"Em gái nhà anh! Nhìn không biết à?"
Em tiến đến bồn rửa tay, rửa lại mặt mũi rồi súc miệng mà không thèm quan tâm đến người đang đứng như trời trồng ở kia. Trong tâm đang nghĩ rằng hắn đích thị là một tên điên, một tên đa nhân cách.
-"Không lẽ em có thai?"
Aiku nói một câu khiến em suýt nữa chết sặc vì ho.
-"Trí tưởng tượng của anh quả là phong phú!"
-"Không có thai thì làm sao nôn oẹ như vậy? Em giải thích xem?"
Aiku nghĩ đi nghĩ lại, rõ ràng đêm hôm đó hắn đã chuẩn bị đầy đủ áo mưa nhưng không có nghĩa là không có trường hợp rách áo mưa. Tuy còn trẻ và còn có con đường sự nghiệp sau này nhưng hắn cũng không tệ đến nỗi bắt người mang thai đứa con của mình chịu khổ, càng không để con mình sau này không có cha.
-"Bộ phải có thai mới được nôn oẹ như vậy sao tên điên này?!"
-"Đi khám đi!"
-"Khám não anh trước đi!"
-"Sao tôi cứ nói một câu là em phải cãi lại một câu khác vậy? Nghe lời một chút thì chết ai?"
-"Tôi chết!"
-"Em?!"
Aiku bất lực thở dài rồi vỗ mạnh vào trán mình. Nếu cứ nói miệng như vậy thì chắc chắn cái đứa bên cạnh sẽ không nghe theo, nghĩ là làm. Aiku lôi em một mạch từ chỗ làm đến bệnh viện, mặc cho em có la hét hay thỉnh thoảng lại nắm đầu hắn để giật tóc cho bõ tức.
Đến lúc khám xong, mọi chuyện đã rõ ràng thì hắn mới đen mặt. Hoá ra không phải em mang thai mà là cơn buồn nôn đó xuất phát từ việc em bị viêm loét dạ dày.
-"Thế không phải là có thai à?"
-"Nhìn tờ giấy khám sức khoẻ không biết hay sao mà còn hỏi?"
-"Hay là..."
-"Vứt ngay cái suy nghĩ vớ vẩn của anh đi!"
-"Tôi không ngại làm bố ở tuổi mười chín."
-"Còn tôi thì ngại làm mẹ ở tuổi mười tám!"
Trông mặt Aiku có vẻ khá bất mãn, hắn không biết cảm xúc bây giờ của mình là như thế nào. Nhưng hắn bỏ qua chuyện mang thai qua một bên, điều mà Aiku cần phải lo bây giờ chính là dạ dày của cái người kia.
Từ sau hôm khám sức khoẻ về, Aiku lúc nào cũng đi theo em, dính chặt lấy em như hình với bóng. Hắn bắt em ăn uống đúng giờ, nghỉ ngơi đúng giấc, đi khám định kỳ đúng ngày. Nhờ hắn mà bệnh đau dạ dày của em đã khá hơn rất nhiều.
Cũng nhờ có vậy mà tình cảm của cả hai dần dần phát triển. Thật ra là hắn phải dùng khổ nhục kế để khiến em về bên hắn, Aiku phải thừa nhận rằng mất rất nhiều thời gian để có thể đường đường chính chính trở thành bạn trai em. Aiku biết thừa em không muốn dính dáng gì đến người đào hoa như hắn, nên từ lúc hắn biết rằng mình có tình cảm với em, hắn đã không còn chơi bời gái gú như trước. Có thể nói là lãng tử quay đầu.
Cứ thế em và hắn đã trở thành một đôi từ lúc nào ma không hay quỷ thần không biết. Kể từ lúc yêu nhau, Aiku chiều em vô đối, bởi vì hắn phải dùng khổ nhục kế rồi bi lụy dưới chân em nên mới kéo được em về mà, cho nên hắn rất yêu chiều em. Yêu nhau là thế nhưng đôi lúc cả hai cũng có cãi vã với nhau như bao cặp đôi khác. Nhưng chỉ cần thấy em như sắp khóc đến nơi là hắn sẽ lại hạ mình đi xin lỗi em, dỗ dành em để em không khóc nữa.
-"Này, sao anh lại yêu em vậy?"
-"Anh không yêu em thì yêu ai?"
-"Ở ngoài còn nhiều người xinh hơn em mà?"
-"Em là xinh nhất."
-"Nói thật đi, tại sao lại yêu em?"
-"Tại vì em ngon. Rất vừa miệng anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com