Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5. điều duy nhất chẳng hề đổi thay

5. điều duy nhất chẳng hề đổi thay

Satoru đã không mang chiếc đồng hồ cát xanh nguyên vẹn kia theo.

Vào lúc hắn rời khỏi nhà, cát đã chảy xuống hơn một nửa, thế đã là quá chậm rồi. Có lẽ nó chảy trong dòng thời gian của riêng nó.

Dù gì Satoru cũng không muốn mang nó theo.

Hắn đâu cần một lời nhắc nhở để biết được mình không còn nhiều thời gian.


Thế nên chiếc đồng hồ cát chỉ có thể ở lại, nằm im lìm trên giá sách, khi căn nhà chìm vào bóng tối.


Buổi tối ngày tổ chức đám cưới, tụi trẻ đã cười đùa trên bãi biển rất muộn. Satoru có thể mường tượng ra được những điều họ thầm thì với nhau trong cái đêm đặc biệt ấy.

Toshino và Natsuko, hai đứa con của hắn uống say khướt, Suguru mà không can ngăn thì chắc hẳn Satoru cũng bị chúng kéo theo.

Đến khi trăng sáng bừng trên bầu trời và cả bãi biển gần như chỉ còn mỗi mấy người họ, Inosuke thuyết phục được cô dâu của mình, rồi bế cô quay về.

Toshino thì tỉnh táo hơn một chút, vẫn còn nhớ ra phải về với cô vợ đang mang thai, nhưng cũng chỉ đi thẳng được chứ nói thì không rõ lời.


Khi cậu dùng cái giọng say khàn đặc và hỏi Satoru rằng, hắn có còn nhớ lần đầu tiên ra biển, Natsuko đã khóc to đến thế nào không, Satoru rất muốn trả lời là có.

Nhưng ký ức này không phải của hắn, nó chỉ hiện diện ở đây, trong thân xác của ba cậu, chứ hắn chẳng thể nhớ được.

Gojo Satoru, một linh hồn 18 tuổi, đối mặt với cậu con trai năm nay đã 23, thật lòng ước ao rằng Toshino là con trai của hắn.

Và người mà hắn yêu.

Tất cả lần lượt đi hết, để lại hai người bố già bọn họ ở lại sau cùng, chậm rãi nắm tay nhau, bước trên bờ cát.

Bóng đổ xuống dưới chân, kéo ra thật dài.


Thế rồi đến ngày hôm sau, Satoru và Suguru vẫn là những người ra khỏi phòng sớm nhất.


Suguru, hiếm có lúc thấy mình tràn trề năng lượng, nên đã kéo Satoru ra bãi biển và thuê một chiếc xe đạp. Hai kẻ quá tuổi đùa giỡn dắt cái xe màu ghi dọc con đường bên bờ biển, hoặc là Satoru đạp, Suguru đi bên cạnh, hoặc là Suguru đạp, rồi kéo bằng được người kia ngồi lên yên sau, cười khúc khích khi bánh xe lăn qua những viên sỏi và xóc nảy lên.


Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang tiếng cười của họ. Bánh xe dừng lăn và Suguru nhấc mấy.

Satoru nhìn thấy trên gương mặt người kia chợt lẫn lộn giữa niềm vui, bất ngờ, và lo lắng. Có điều gì đó thôi thúc hắn khi những thay đổi kia hiển hiện trong đôi mắt Suguru.

Có lẽ đã đến lúc rồi.


Kei chuyển dạ sớm hơn dự kiến một vài ngày, nhưng nhìn chung thì có vẻ cô vẫn ổn, Toshino đã đưa vợ mình vào viện và gọi ngay cho mọi người.


Satoru, Suguru và hai vợ chồng Natsuko cũng chạy đến ngay lập tức, cả nhà san sẻ với nhau sự lo lắng và thoáng chốc bồn chồn lúc này.

Mấy tiếng đồng hồ trôi qua trong thấp thỏm, cuối cùng cửa phòng cũng được đẩy ra, vị bác sĩ với khuôn mặt hồng hào sau lớp khẩu trang thông báo cho họ bằng giọng điệu phấn khởi rằng cả Kei và em bé đều ổn.

Và chỉ một lát nữa thôi là họ có thể gặp được em bé. Một bé gái. Hoàn toàn khoẻ mạnh và xinh đẹp.


Toshino chạy vào trong thăm Kei ngay khi được cho phép, đến khi cả nhà theo vào thì Toshino đã bế con gái bé bỏng trong tay và kề sát lại gần hôn lên má vợ.

Kei vẫn còn quá mệt nên chỉ mỉm cười rồi đưa tay lên vỗ về em bé.

Satoru gần như không muốn tiến lại thêm để quấy rầy hai đứa. Nhưng Natsuko thì vui quá, cô suýt nhảy cẫng lên, vừa chúc mừng anh chị vừa xoay vòng quanh em bé, trông chẳng giống người mới vừa kết hôn chút nào.

Nhìn Toshino đặt đứa nhỏ vào lòng Natsuko mà Suguru không yên tâm nổi. Đứa bé còn nhỏ xíu, được quấn trong lớp khăn sạch sẽ, làn da hơi đỏ, mắt mũi nhăn nheo, đôi môi bé xinh mấp máy. Ôm nó trong lòng mà Natsuko gần như không dám cử động mạnh.

Satoru cũng không thể dời mắt khỏi con bé. Như thể nó là điều gần gũi và xa lạ nhất mà hắn từng được chứng kiến, như thể ngay trước mắt thôi, hắn sẽ được thấy đôi con ngươi trong veo của nó mở ra, bàn tay bé xíu túm lấy mái tóc đen dài của Suguru, và cái miệng nhỏ xinh gọi 'ông' bằng chất giọng ngọt ngào.


Mắt Satoru nóng lên, hắn thở dài một hơi rồi nói, "Ba đi xuống mua đồ ăn cho mấy đứa nhé."

"Để tớ đi cùng cậu."

Suguru nắm lấy cánh tay hắn, giữ hắn lại để có thể theo kịp bước chân hắn.

Hai người rời khỏi căn phòng tràn ngập hơi ấm và tiếng cười ấy.


"Cậu có cảm thấy chân thực không, Suguru?"

Hắn hỏi khi hai người bước từng bước xuống cầu thang, nắng vẫn chói chang bên ngoài.

"Cậu thì sao?"

Và ánh vàng chiếu thẳng xuống đầu khi hai người họ đi qua sân vườn trong bệnh viện.

"Không hề." Satoru khe khẽ lắc đầu.

Hắn nói như chẳng hề có ý gì khác.

"Cậu còn nhớ cảm xúc của mình khi nhìn thấy Toshino và Natsuko lần đầu tiên không?"

Nhưng người kia lại không có câu trả lời như hắn đã nghĩ.

"Không, Satoru ạ." Suguru cũng lắc đầu trong tiếng thở dài.

Satoru xoay đầu sang, rồi đôi mắt mới ngờ vực mà đáp xuống gương mặt đối phương.

"Ý cậu là sao?"

Người kia giữ hắn lại, cả hai đứng giữa ánh nắng và mấy bụi hoa xanh e ấp bên cạnh, Suguru vuốt ve những sợi bạc trên vành tai hắn.

"Tớ không nhớ, cũng như cách mà cậu không thể nhớ được ấy."

"Satoru."

Suguru áp lòng bàn tay lên hai má người kia.

"Nhìn vào mắt tớ đi."

Hắn bật cười, ánh sáng đậu bên sườn mặt chợt trở nên chói loà.


"Cậu là Satoru của tớ, phải không?"

"Đừng ngây ngẩn như thế nữa, Satoru à."


Linh hồn này không đủ để thuyết phục cậu rằng tớ là Suguru của cậu sao?


Người kia hôn lên trán, đuôi mắt và khoé môi Gojo Satoru, thì thầm bằng giọng nói trầm thấp già cỗi mà quen thuộc lạ thường.

Sự bình tĩnh không rõ thật giả trong hành động và trong ánh mắt Geto Suguru khiến người đối diện không biết phải phản ứng như thế nào, hay bắt đầu từ đâu.


Hắn nên kinh ngạc vì đối phương nhận ra hắn.

Hay nên thảng thốt vì Geto Suguru ở nơi này, Geto Suguru mà hắn gặp được, vẫn luôn là Suguru của hắn.

Hay đau đớn, vì sự trầm tĩnh của lúc này có lẽ đồng nghĩa với việc, bản thân người kia cũng biết rằng Geto Suguru đã chết?


Từ đầu đến cuối, chưa một khoảnh khắc nào giấc mộng này trở nên chân thực và đau đớn đến thế.

Satoru như thấy những hạt cát xanh kia từ giữa không trung đồ xuống vai mình, lăn vào xương quai xanh, và tràn ngập cả giữa những sợi đen lẫn với tóc bạc trên đầu người kia.


Gojo Satoru của thế giới này không thích đồ ngọt, không thích somen, cũng không thích mưa.

Nhưng Satoru thích lắm, thích những món kẹo đầy đường màu sắc lấp lánh, thích ăn somen cùng người nào đó, thích chạy trong mưa.

Geto Suguru của thế giới này không thích kem tươi, không thích cafe, không thích thả tóc.

Nhưng Suguru của hắn thì có, Suguru không ghét món nào cả, Suguru thích kéo hắn đến quán somen, thích cafe, thích buộc lơi tóc và để rủ xuống vai.


Suguru thích Satoru. Và Satoru thích Suguru.

Đó là điều duy nhất đã không thay đổi ở nơi này.

Và sẽ không thay đổi ở bất cứ một nơi nào khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com