49
Bạn nhìn xuống chiếc ghế kim loại trước mặt, cố tình tỏ ra một chút ngập ngừng, như thể đang suy nghĩ liệu có nên tin tưởng thầy hay không.
Rồi, bạn thở dài, như một học sinh "ngây thơ" đang tự trấn an mình rằng "Chắc không có gì đâu."
Diễn xuất là nghề của mình mà.
Bạn ngồi xuống, cảm nhận hơi lạnh của kim loại truyền qua lớp quần vải.
Thầy Kurosawa đứng ngay trước mặt bạn, cúi xuống, ánh mắt sắc bén nhìn bạn qua cặp kính tròn.
"... Em có sợ không?"
Sợ á? Ông đang đùa à?
Nếu biết bạn đã đọc qua bao nhiêu tiểu thuyết trinh thám, xem bao nhiêu phim kinh dị về những gã bác sĩ tâm lý điên rồ, chắc thầy sẽ hiểu rằng bạn đã chuẩn bị tâm lý từ lúc bước chân vào đây.
Nhưng tất nhiên, bạn không thể nói thế.
Bạn nở một nụ cười chân thật nhất có thể.
"Sợ ạ? Sao lại sợ? Đây chỉ là một thí nghiệm thôi mà, đúng không thầy?"
Một khoảng lặng.
Rồi, ông ta cười.
"Đúng vậy."
Dối trá.
Bạn có thể nghe thấy nó rõ mồn một trong giọng nói của ông ta.
Nó có một sự mong đợi—như thể ông ta đang chờ một điều gì đó thú vị xảy ra.
Bạn không chớp mắt.
"Vậy thì, bắt đầu nhé."
Ông ta với tay bật công tắc.
Beep.
Ngay lập tức, một tần số trầm vang lên.
Không quá rõ ràng, nhưng nó thấm vào đầu bạn như một cơn gió lạnh mùa đông.
Và theo đúng kịch bản trong phim kinh dị, nó phải đi kèm với một câu như:
"Cô ấy từ từ mất nhận thức và lịm đi..."
Nhưng không.
Bạn hoàn toàn tỉnh táo.
Vì bùa mà thầy Gojo đang hoạt động.
Bạn cảm nhận được nó. Một làn sóng năng lượng nhẹ bao quanh bạn, bảo vệ bạn khỏi bất kỳ tác động nào.
Nhưng bây giờ, bạn cần giả vờ như mình không còn tỉnh táo nữa.
Và nếu đã phải diễn, thì phải diễn cho tới bến.
Bạn chớp mắt chậm hơn một chút, cơ thể hơi thả lỏng, như thể sóng âm đang làm đầu óc bạn mơ màng.
"Em cảm thấy thế nào?"
Bạn giả vờ suy nghĩ, rồi nói bằng giọng chậm hơn một chút. "... Hơi lạ một chút, nhưng không khó chịu."
"Lạ như thế nào?"
Ồ, một câu hỏi bẫy đây mà.
Nếu bạn nói "Em thấy choáng váng", thì có thể thầy sẽ đẩy thí nghiệm lên mức cao hơn.
Nếu bạn nói "Không thấy gì cả", thì có thể ông ta sẽ nghi ngờ ngay.
Bạn phải chọn một câu trả lời vừa đủ để thầy nghĩ rằng bạn bị ảnh hưởng, nhưng không đến mức thầy tăng cường độ lên.
Bạn cố tình nhíu mày, như thể đang cố diễn đạt cảm giác mơ hồ.
"Giống như... đầu hơi nhẹ đi, như khi vừa ngủ dậy."
Ánh mắt ông ta hơi nheo lại.
Ông ta vẫn chưa hoàn toàn tin.
Bạn phải tiếp tục diễn.
"Vậy thì, hãy thử một bài kiểm tra nhỏ."
Ông ta giơ một tấm thẻ nhỏ trước mặt bạn.
"Em có thể đọc được chữ trên này không?"
Bạn nhìn vào tấm thẻ.
Chữ trên đó là:
"Hãy nhớ số 7."
Bạn đọc to lên: "Hãy nhớ số 7."
Thầy gật đầu. "Tốt."
Sau đó, ông ta đổi sang một tấm thẻ khác.
Lần này, trên đó ghi:
"Bây giờ hãy quên số 7."
Bạn nhìn nó.
Bạn nhớ rất rõ.
7.
7.
7.
Nhưng bạn phải diễn như thể bạn đã quên.
Bạn cố tình nhíu mày, chớp mắt vài lần, rồi lắc đầu nhẹ.
"... Ơ?" Bạn lắc đầu, chớp mắt thêm vài lần, như thể đang cố nhớ. "Em không nhớ lắm... hình như là số 3?"
Bạn giữ nguyên vẻ mặt mơ hồ, nhưng trong lòng, bạn căng thẳng tột độ.
Nếu ông ta nghi ngờ...
Nếu ông ta phát hiện ra bạn đang diễn...
Trò chơi sẽ kết thúc.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Rồi—
Thầy cười nhẹ.
"Thú vị đấy."
Bạn vẫn giữ vẻ mặt ngơ ngác. "Hả? Nghĩa là sao ạ?"
Ông ta không trả lời ngay. Ông ta tắt thiết bị, để âm thanh biến mất hoàn toàn.
Bạn vẫn tiếp tục diễn. Bạn chớp mắt, như thể đang "tỉnh" lại từ một trạng thái mơ hồ.
"... Em cảm thấy thế nào?"
Bạn giả vờ hoang mang, nhìn quanh.
"Ơ... Chúng ta đang làm gì vậy thầy?"
Một thoáng im lặng.
Rồi, ông ta bật cười.
"Được rồi."
Ông ta ghi chép gì đó vào sổ tay.
Bạn nhận ra.
Ông ta tin rằng thí nghiệm đã có tác dụng.
Bạn đứng dậy, giả vờ vẫn còn hơi lơ mơ. "Vậy... em có thể về chưa ạ?"
Thầy Kurosawa gật đầu. "Được rồi, hôm nay thế là đủ."
Bạn cúi đầu. "Cảm ơn thầy."
Nhưng khi bạn vừa chạm vào tay nắm cửa—
"À, khoan đã."
Bạn dừng lại.
"... Sao ạ?"
Thầy Kurosawa mỉm cười.
"Em có muốn tham gia một thí nghiệm khác vào tuần sau không?"
Bạn không thay đổi biểu cảm.
Bạn quay lại, vẫn giữ vẻ một học sinh tò mò, không biết gì.
"Dạ? Lại thí nghiệm nữa ạ?"
Ông ta đẩy kính lên.
"Ừ. Một bài kiểm tra phức tạp hơn một chút."
Bạn nở nụ cười hồn nhiên.
"Dạ được! Em sẽ tham gia."
Mình đúng là thiên tài!
Bạn bước ra khỏi phòng, giữ dáng vẻ của một học sinh hoàn toàn vô hại, nhưng trong lòng thì đang tung hô chính mình như một thiên tài lừa đảo vừa qua mặt FBI.
Bạn đã đánh lừa thành công một kẻ chuyên thao túng tâm trí!
Hỡi các diễn viên Hollywood, hãy gọi cho tôi đi, tôi sẵn sàng nhận Oscar ngay bây giờ!
Không những không bị ảnh hưởng, bạn còn khiến Kurosawa tin sái cổ rằng thí nghiệm của ông ta đã có tác dụng.
"Ha! Một cú lừa vĩ đại!"
Bạn gần như có thể tưởng tượng ra bản thân mình mặc một bộ vest đen, đeo kính râm, bước chậm rãi ra khỏi vụ trộm ngân hàng với nhạc nền ngầu lòi vang lên sau lưng.
Nhưng chưa kịp tự tâng bốc bản thân xong—
Khoan đã.
Câu nói cuối cùng của ông ta chợt vang lên trong đầu bạn.
"Một bài kiểm tra phức tạp hơn một chút."
Bạn khựng lại ngay giữa hành lang.
... Chết tiệt.
Cái gì mà "phức tạp hơn một chút"?
Một chút của ổng là bao nhiêu?
Một chút là một bài kiểm tra trí nhớ? Một chút là tẩy não luôn?
Bạn nuốt nước bọt, cảm thấy cái "một chút" này có vẻ hơi nguy hiểm.
Nhưng rồi bạn lại nhếch môi.
Ha, cứ thử đi Kurosawa, thầy không biết rằng thầy đang đối đầu với ai đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com