chapter03.
Ryu Minseok tôi giỏi nhất là giả vờ, nhưng tình cảnh trước mắt thì có mười Ryu Minseok cũng không nhịn được.
Bữa tiệc này là để chào mừng tôi trở lại T1 với cương vị mới, không phải sàn diễn cho người khác đến thể hiện tình cảm. Wooje và Hyeonjun thì thôi đi, cả anh Sanghyeok, chị quản lý cũng đem người yêu theo, mà ngứa mắt nhất chắc là cặp đôi đường dưới tôi chuẩn bị dẫn dắt. Tôi là động vật ích kỷ, tôi thừa nhận mình ghét Lee Minhyeong như thế này.
Sao lại ở trước mặt em kéo áo khoác cho cậu ấy? Sao lại dùng đũa của anh tách lá vừng cho người kia? Sao lại có thể trước mặt mấy chục người hôn nhẹ lên bàn tay Minho vừa đút thịt nhỉ? Mà mọi người xung quanh tôi cũng chẳng ai phản ứng, hình như họ đều quen rồi, điều này có lẽ diễn ra mỗi ngày xung quanh họ.
Phổi tôi lại đau.
Tôi đứng dậy, mời mọi người một ly bia thật lớn sau đó một hơi uống cạn. Minhyeong đưa ly cụng với tôi, cái chạm khiến bia trong ly đung đưa như sóng, tôi khẽ cười. Chẳng có chuyện gì buồn cười cả, chỉ là nụ cười chua xót không nhịn được bị kéo lên mà thôi.
Sau khi đập mạnh chiếc ly xuống bàn trước những tràng vỗ tay lớn, tôi dõng dạc xin phép đi hút thuốc, mời mọi người tự chơi tự vui. Không phải tôi thèm thuốc, từ ngày bị bệnh tôi đã cai rồi. Tôi vẫn mua một bao thuốc để trong túi như nhắc nhở mình, nhưng cũng có lúc chịu không được mà hút một điếu. Thuốc lá hay tình yêu đều khiến phổi tôi đau, nhưng tôi không bỏ được. Trên vỏ bao thuốc ghi rõ căn bệnh tôi từng trải qua, bệnh nhân nào cũng sợ nó, nhưng người từng nhát gan như tôi vậy mà có lúc đâu biết sợ.
Con hẻm cạnh quán nhậu sâu hun hút và tối tăm, ngoài đốm lửa từ đầu thuốc chẳng còn thấy gì. Tôi gạt tàn thuốc vào cạnh viên gạch gần đó, ngẩng đầu nhìn làn khói vừa thoát ra khỏi miệng vẩn vơ trước mặt.
"Hạnh phúc vậy hả...."
Đã bao nhiêu lần tôi tự nói chuyện, đều là chuyện về cậu ấy. Biết rằng mình vốn đã đi một con đường rất xa, tôi vẫn hi vọng chúng tôi có thể trở lại như ngày đó, dù mối quan hệ không tên đó cũng dằn vặt tôi vô cùng. Tôi muốn nắm tay cậu ấy, muốn ngả đầu lên bờ vai kia, muốn ở trên chiếc giường quen thuộc lăn qua lăn lại cho đến khi mệt mỏi thiếp đi.
"Anh thì biết gì đâu, tự mình hạnh phúc như thế..."
Tôi tự lẩm bẩm, thuốc đã dần tàn.
"Giỏi nhỉ?"
Tiếng người khiến tôi giật mình. Ngẩng đầu lên, ngõ hẻm tăm tối chỉ phảng phất dáng người. Dáng người cao hơn tôi một cái đầu, vai rộng che khuất được cả tôi, hai tay bỏ vào túi áo thì phải. Tôi lần mò bật lửa trong túi, tách một cái, đốm lửa nhỏ sáng rực, Lee Minhyeong trước mắt tôi nghiêng mình tránh đi hơi ấm.
Tôi dụi đầu thuốc vào tường, người hít phải khói thuốc có tỉ lệ mắc bệnh phổi cao hơn cả người hút, bệnh đó đau vô cùng, không dễ chịu đâu Minhyeong à.
"Chuyện gì?"
Chuyện tôi bỏ đi, tôi quay về, hay chuyện kỹ năng của tôi.
"Ai dạy cậu hút thuốc? Ruler? Kanavi? Missing?"
Tôi bật cười: "Tôi dạy họ hút, mà cũng không liên quan tới cậu."
"Cậu hút thuốc ảnh hưởng người xung quanh."
"Cái hẻm này ngoài cậu tự chui vào thì có ai à tuyển thủ Gumayusi?"
"Sẽ có lúc cậu hút trước mặt tôi...và mọi người nữa."
Tôi nhìn vào mắt Minhyeong, dù cậu chẳng thể nhìn thấy tầm mắt tôi. Nhưng tôi biết chính xác đứng trước mặt cậu thì ngẩng đầu như thế nào sẽ chạm vào đáy mắt.
"Cậu sợ gì? Sợ hút phải khói thuốc sẽ đau ốm đổ bệnh à? Cậu yên tâm, tôi không hại người khác đâu. Ung thư phổi có thể khiến người ta khó thở, có lúc sẽ khan giọng mất tiếng vì ho quá nhiều, có đêm nằm lạnh còn ho ra máu, cân nặng giảm sút không phanh và ti tỉ triệu chứng kinh khủng khác. Tôi biết nó nguy hiểm nên không dám hút trước mặt người khác, cậu tự chui vào đây thì đừng có lên giọng với tôi. Là tự cậu tìm chết."
Tôi không biết vì cái gì mà mình tức giận. Vì ấm ức đau bệnh không được cậu hỏi han? Vì hôm nay cậu ấy quá hạnh phúc còn tôi quá đau khổ? Vì cậu ấy nói một câu mọi người tôi chỉ nghĩ tới tuyển thủ Spacey đáng yêu đang ngồi trong quán nhậu kia? Tôi nghĩ mình say rồi, thật lòng muốn ngất đi.
"Cậu qua Trung Quốc học y à?" Tôi nghe thấy Minhyeong cười khẩy một cái.
Tôi không học, tôi là đem trải nghiệm thực tế kể cho cậu nghe. Lười cự cãi, tôi đẩy Minhyeong qua một bên, bàn tay đẩy vai cậu ấy bị giữ lại, Minhyeong ở trong bóng đêm không biết vì điều gì giữ chặt tôi lại. Cổ tay bị nắm đến đau nhức, tôi vùng vẫy bảo vệ cần kiếm cơm của mình, mặc kệ trái tim nói rằng nó nhớ hơi ấm ấy biết bao.
"Bỏ tôi ra."
Lee Minhyeong vẫn im lặng.
"Tôi nói bỏ tôi ra!" Tôi không nhịn được hét lớn.
"Cậu nói tôi bỏ là tôi phải bỏ à!? Tại sao lần nào cậu cũng tự mình làm điều cậu muốn trong khi còn có tôi trong câu chuyện đó vậy hả? Thích là đi thích là về, ở trước mắt tôi nói một câu hút thuốc, ra đây ngồi gục cái gì? Cậu có bệnh chắc?"
Ừ, tôi có bệnh, ung thư phổi giai đoạn đầu, đã loại bỏ tế bào ung thư, cũng đã vài chục lần đi hoá trị. Nhưng tôi biết cậu ấy không hỏi bệnh này, cậu ấy muốn chửi tôi bị điên.
Tôi cũng không biết, Lee Minhyeong phát cáu lên vì cái gì. Quái vật thiên tài ở trước ADC số một thế giới suy cho cùng cũng bị rút hết dũng khí.
"Thì?" Tôi ấm ức chỉ nói ra được một chữ. Không phải cứng đầu muốn cãi cùn, chỉ là mấy âm thanh sau đó phát ra sẽ bất chợt kèm theo tiếng nức nở, tôi không muốn cậu ấy nghe thấy, không chừng Lee Minhyeong sẽ nghĩ tôi ăn vạ.
"Thì? Đau dạ dày mãn tính cố nốc hết một ly bia lớn. Phổi yếu hơn người bình thường, trời lạnh cũng dễ bị viêm phổi cảm lạnh, bệnh phổi cũng gần như mãn tính thì đem đi hút thuốc. Lee Minhyeong tôi không tìm chết mà là Ryu Minseok cậu đấy."
"Cái gì cậu cũng nhớ nhỉ?" Mỗi tôi là không, mấy chữ này tôi nuốt lại.
"Cậu phàn nàn tôi thế này thế kia để làm gì? Chuyện cậu không thích tôi thích, tôi cũng có thể ghét mấy thứ cậu yêu, tôn trọng nhau chút đi." Tôi dứt khoát vung tay, Lee Minhyeong cũng không giữ nữa.
"Ngoài chuyện về game ra đừng tìm tôi." Tôi để lại cho Minhyeong câu đó, dứt khoát bỏ ra khỏi con hẻm.
Tôi gặp Minho đang đứng ngóng ở cửa, tôi cố gắng mỉm cười, công tư phân minh lên Ryu Minseok.
"Em đợi Minhyeong hả?"
"Dạ...." Cậu bé tròn xoe mắt nhìn tôi, ái ngại gãi đầu.
"Nó đi hút thuốc, anh mới cho nó một điếu." Tôi lắc lư gói thuốc trên tay, cũng chẳng biết Lee Minhyeong bình thường có hút không, lỡ không hút thì lỡ tay đốt nhà người khác.
"À....anh ấy nói không hút ở ngoài trụ sở, vậy mà..."
Vậy là có hút, vậy mà còn to tiếng giảng dạy gì tôi.
"Nó quay lại ngay đó."
"Vâng, huấn luyện viên." Minho cười rạng rỡ với tôi.
Cậu nhóc dễ mến quá, tôi thầm chúc phúc cho Minhyeong.
Cậu ấy và tôi đều biết thuốc lá độc lại, vậy mà cố chấp hút lấy. Nếu trong tình cảm cũng cố chấp một chút, có hại không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com