Áo bạn trai
Ryu Minseok thừa nhận rằng em ghét mưa kinh khủng khiếp, nhất là khi em phải đội mưa để đi làm thì cái sự chán ghét của em đối với thời tiết lại càng tăng thêm gấp bội. Minseok vừa tặc lưỡi vừa đi, thế là phải tốn công giặt thêm đôi giày, chả hiểu sao công ty lại ra luật không được mang dép đến chỗ làm nhỉ? Hôm nào cũng phải nài lưng ra giặt như thế thì em điên mất thôi, mà với cái thời tiết chó má này thì phơi giày đến tết Công - gô năm sau cũng chưa chắc nó khô nổi, làm ơn đi tư bản, em sắp hết giày để mang rồi.
Minseok vò đầu trong sự khó chịu, không hiểu sao chiều nay trời lại mưa lớn thế không biết, dù cho có cố che chắn đến đầu thì Minseok vẫn phải thừa nhận rằng cây dù này chẳng thể nào đảm bảo rằng em có thể khô ráo đi đến chỗ làm, nhất là khi đường xá Seoul lỗ chỗ nước và có khi em sẽ bị cái xe vô văn hoá nào đó hất nước lên người thôi.
- AISHHH CÁI DM, MÀY BỊ ĐIÊN À?
Đấy, bảo có sai đâu, em - Ryu Minseok - support tay to cute nhất quả đất vừa bị một chiếc xe cực kỳ mất dạy vặn ga chạy vào vũng nước và người hứng trọn mọi tinh túy của đất trời lên người là ai? Đương nhiên là em rồi. Ryu Minseok phát rồ mất thôi, em nhăn mặt, quẳng hẵng cây dù sang một bên rồi chạy một mạch đến công ty. Đằng nào thì người cũng đã ướt hết cả rồi, ướt thêm xíu nữa chắc cũng chả sao.
Minseok vừa chạy vừa lầm bầm chửi.
"Đúng là cây dù ngu ngốc, cái thời tiết ngu ngốc, Lee Minhyung cũng ngu ngốc nốt."
Sau gần 10 phút vật vã dưới cơn mưa thì em cũng đã đặt chân được đến công ty với cơ thể ướt không khác gì chuột lội, đúng với hoàn cảnh hơn thì là một con cún ướt chèm nhẹp. Minseok nhanh chóng cởi bỏ áo khoác sớm đã thúi rùm vì cái vũng nước có mùi như nước cống kia ra, đi đến thùng rác gần đó rồi thẳng tay ném chúng vào luôn. Dù sao cũng là áo đấu công ty phát, mất một cái xin lại chắc cũng chẳng sao. Vừa nghĩ thế, Minseok liền kệ mẹ sự đời mà nhanh chóng đi đến phòng tập, em còn chẳng thể đếm nổi em đã chửi bao nhiêu từ điên kể từ khi mùa mưa kéo tới nhưng em biết chắc chắn số tiền phạt vì đến trễ đang đợi em đằng sau cánh cửa kia không hề nhỏ.
- Mọi người tập trung vào đoạn này, khi giao tranh nhất định phải giữ tỉnh táo, đừng lao vào nếu không biết chính xác adc của đội bạn đang nằm ở đâu. Ngoài ra...
- Em xin lỗi, em đến trễ ạ.
Minseok mở cửa ra, vừa thở hổn hển vừa chắp tay ra vẻ hối lỗi. Huấn luyện viên nhìn đồng hồ rồi lại nhướng mày nhìn vào Sanghyuk, người có tiếng nói nhất ở trong căn phòng này hiện tại. Sanghyuk có vẻ như cũng hiểu ý mà vị huấn luyện viên này muốn nói là gì, anh quay sang nhìn nhỏ support đang run đến co rúm cả người ở ngoài cửa, sau đó lại thở dài.
- Tha cho em lần này đấy, sang phòng stream tìm áo khác thay vào đi, nhớ lau khô đầu nữa, trông bết bát có khác gì chuột cống không.
Dm Minseok thề là chưa bao giờ em cảm thấy yêu vị đội trưởng của mình đến như vậy, xúc cảm dâng trào khiến em thiếu điều nước mắt trộn nước mũi lao vào ôm chân vị đội trưởng đáng kính mất, Sanghyuk hyung ơi em yêu anh. Minseok vội vàng gật đầu thay cho lời cảm ơn rồi chạy vù qua phòng stream cá nhân để thay áo.
Cho đến khi em nhìn thấy chỗ đáng lý ra nên được treo một cái áo đấu mới toanh phẳng phiu trên đấy thì thứ chào đón em chỉ là một cái móc bằng nhựa, bằng chứng cho việc cái áo của em đã từng ở đây. Đã từng thôi, em vỗ trán, bất lực khi nhớ ra rằng hôm bữa em cũng lội mưa như thế này đến công ty và em cũng đã dùng cái áo đó để thay mất rồi. Quá hay, quá tuyệt vời, quên mẹ việc đó luôn.
Ryu Minseok ngồi xuống, bắt đầu suy ngẫm rằng bản thân có thật sự cần công việc này không? Em đi làm vì đam mê mà? Sau đó Ryu Minseok đã thật sự muốn khóc toáng lên khi nhận ra rằng dù cho có là đam mê đi chăng nữa thì em cũng cần tiền để duy trì đam mê đó, nói đúng hơn là bọn họ trả tiền để cho em tiếp tục "đam mê", vậy cho nên em mà lựa chọn nghỉ làm là tiền không có, đam mê cũng không luôn.
1 for the money, 2 for the money mà.
Điện thoại trong túi quần rung lên kéo em ra khỏi mấy cái suy nghĩ vớ va vớ vẩn trong đầu nãy giờ. Em thở dài, mở điện thoại lên check thì thấy tin nhắn từ cậu bạn xạ thủ nhà trồng gửi tới.
"Bên phòng stream của mình còn dư một cái áo đấu, nếu bạn không ngại thì lấy mặc đi nhé, mình treo ở gần kệ ấy."
Minseok mừng như bắt được vàng, em kệ luôn cả việc vì sao Minhyung lại biết em không còn áo đấu mà nhanh chóng chui tọt qua phòng của cậu bạn đồng niên, đôi mắt linh hoạt nhanh chóng nắm bắt được vị trí của chiếc áo, Minseok vội vàng cởi áo của mình ra rồi tròng áo của Minhyung vào, sau đó quay lại phòng tập cùng với mọi người, tha đi, em đã trễ lắm rồi.
Suốt cả buổi tập, em để ý rằng mọi người, bao gồm cả huấn luyện viên đều nhìn em bằng ánh mắt rất kỳ quái, ban đầu em cho rằng do bản thân trông quá dơ hay do đến quá trễ khiến mọi người ghim gút cho đến khi câu hỏi của Wooje khiến em phải ngẫm lại về lý do thật sự của những ánh mắt đó là gì.
- Minseok Minseok, anh mặc áo của anh Minhyung hả? Giọng của Wooje trông có vẻ háo hức lắm, như thể nó vừa hóng được chuyện gì hay ho vậy.
- Mày gọi anh mày trống không thế hả?
Minseok nhăn mặt quát khẽ lại.
- Chuyện đó bây giờ quan trọng à? Anh cứ trả lời câu hỏi của em trước đi.
Wooje chun mũi.
- Ờ, rồi sao? Áo anh mày ướt rồi nên Minhyung cho anh mượn đỡ thôi.
Minseok ậm ừ trả lời, sau đó quay lại màn hình.
- Ồ. Wooje thốt lên tỏ vẻ đã biết, sau đó cũng tập trung với trận đấu còn đang dang dở của mình.
- Mà sao đấy?
- Khồnggg, có sao đâu.
??????????
Ý là mấy cái camera chạy bằng cơm đấy vẫn cứ sòng sọc đằng sau lưng em đến tận lúc về nên từ trạng thái nghi ngờ em đã chuyển sang khó chịu. Minseok nhanh chóng túm lấy cậu bạn cùng tuổi còn lại của mình, người mà có ánh mắt trông khả nghi và không đáng tin cậy nhất hòng hỏi cho ra lẽ.
- Mắc cái giống ôn gì mà mày cứ nhìn tao hoài thế Hyunjoon?
- Mày mặc áo của thằng Minhyung à?
- Vâng, đúng vậy, anh nói chuẩn quá, xuất sắc mẹ luôn, rồi thì?
Hyunjoon ngó nghiêng tới lui, ra vẻ thần thần bí bí nói nhỏ vào tai Minseok.
- Mày không cảm thấy rằng mày mặc áo của nó giống kiểu "áo bạn trai" lắm à?
Người đi rừng của T1 có vẻ rất khoái chí khi nhìn thấy gương mặt ngơ ngác không hiểu gì của nhỏ support, Hyunjoon bật cười ha hả rồi bỏ đi trong vô vàn dấu chấm hỏi toát ra từ ánh mắt Minseok.
Áo bạn trai là cái gì vậy trời, thuật ngữ mới của giới trẻ hả, nghe lạ vậy, không lẽ mình già đến vậy rồi sao. Ryu Minseok hoang mang, Ryu Minseok thắc mắc, sau đó Ryu Minseok nhìn thấy kẻ đầu xỏ đang đi tới, Ryu Minseok túm tên đầu xỏ lại, Ryu Minseok tra hỏi.
- Này Minhyung.
Minhyung mỉm cười, dịu dàng ơi một tiếng, song không biết vì lý do gì nữa mà nhỏ support lại cảm thấy ngại khi Minhyung nhìn em bằng ánh như thế kia, ý là như thế kia là như thế nào em cũng không biết nhưng chắc chắn là em đang ngại gần chết khi đứng trước ánh mắt đó, có điều phóng lao thì phải theo lao thôi.
- Áo bạn trai... là cái gì vậy? Hyunjoon bảo tớ mặc áo của cậu giống kiểu tớ đang mặc áo bạn trai í.
Minseok lí nhí hỏi, đổi lại là ánh mắt ngạc nhiên của Minhyung. Sau đó em cảm thấy cậu ta như đang trốn tránh điều gì đó, bằng chứng là cậu ta cứ liên tục ho khan như muốn phân tán đi sự chú ý của em vậy.
- Không có gì đâu, Hyunjoon nó nói nhảm thôi, bạn biết tính nó ưa nói nhảm đó giờ mà haha....
Sau đó xạ thủ bỏ em đi một mạch chẳng thèm quay đầu lại luôn, thế là trong người đã ôm một bụng thắc mắc giờ lại càng không hiểu gì. Em đoán rằng đêm nay em sẽ không ngủ được nếu không tìm ra ý nghĩa thật sự của từ đó mất thôi.
Nhưng Minseok là ai chứ, thiên tài đường dưới, kẻ hủy diệt botlane, gì cũng biết, cái gì không biết thì tra naver, vậy cho nên em mới không cần lời giải thích của mấy kẻ kỳ lạ đó nữa, em sẽ tự tìm ra câu trả lời cho chính mình.
Cuối cùng thì câu chuyện về cái áo đấu ngày mưa đó cũng đã đi vào quên lãng vì Minseok đã bị ốm nặng một trận vì dầm mưa liên tục mấy ngày liền. Bẵng đến sau này, khi em và Minhyung đã yêu nhau rồi, đứng trước gương ngắm nhìn bản thân trong chiếc áo có in chữ GUMAYUSI to tướng em mới ngậm ngùi vỡ lẽ ra câu chuyện năm nào.
Minseok không thích được người khác gọi là đáng yêu, vì điều đó khiến em có phần hơi tự ti về chiều cao của bản thân, nhưng đôi khi Minseok vẫn lạc quan an ủi bản thân rằng 1m63 cũng đã đủ xài rồi, cho đến khi em nhận ra rằng em thật sự "bơi" trong cái áo đấu cùa người yêu chứ không phải là mặc nó lên người nữa. Điều đó làm em rất sốc vì không nghĩ khoảng cách giữa M và XXL lớn đến như thế, ý là em biết nó lớn, nhưng mà không dám nghĩ nó có thể lớn đến như thế. Trong khi Lee Minhyung vươn người còn bị chật ních hai bên bả vai thì cái áo nó gần như muốn một đường tuột xuống khỏi người em luôn vì bả vai em quá nhỏ so với nó.
Đến giờ phút này thì em cũng đã hiểu vì sao khi đó Minhyung lại có vẻ trốn tránh khi bị em hỏi tới, rằng vì sao lúc quay người đi mặt cậu ta lại đỏ như thế. Hoá ra tất cả là do cái "áo bạn trai" này mà ra, một dạng đánh dấu chủ quyền khá hay ho ấy chứ?
Minseok nghĩ rằng có vẻ như em nên chôm thêm vài cái từ chỗ của Minhyung thôi, áo bạn trai luôn tuyệt mà, áo bạn trai mãi đỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com