Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6. Kền kền nhập viện.


"Tại sao lại là kền kền vậy? Chẳng phải cái loại đấy sống rất tốt trong điều kiện nuôi nhốt sao và rỉa xác chết sao?"

Im Eunjoo xoa cằm rồi lắc lắc đầu, nhìn vào phòng lưu trú có tên Jay treo trên đấy.

"Ừ, giống này còn giao phối suốt đời cơ." Sunghoon miễn cưỡng bổ sung.

"Với cái dòng nhạc hát về tuổi trẻ cháy bỏng chạy trốn gì gì đấy thế thì lấy cái tên đấy kén người nghe lắm. Mày biết điều tệ hơn không? Kền kền còn trọc hếu nữa đấy."

Im Eunjoo tặc lưỡi, "Nhưng mà không được, cháu này đẹp trai quá, đây là cá thể kền kền đực vương giả nhất tao từng thấy."

"Thế là từ đầu khen em chim của em đẹp trai chứ gì?"

"Mày cũng chỉ là đồ qua sử dụng rồi thôi, đừng có nhận vơ."

Park Sunghoon đảo mắt không đồng tình với chị gái khoa cấp cứu, dựa vào tường nhìn em chim đực vương giả qua khoe cửa - đang nói liến thoắng bằng động cơ mồm réo không ngừng nghỉ với em-trai-ẩn-danh-nào-đó về vụ việc xảy ra với chân nó. Lee Heeseung đến bệnh viện ngay sau khi hay tin công chúa vừa ba tiếng trước mồm còn như bát hương rồi dỗi gã phóng xe về trước - bây giờ lại lăn quay cu lơ trong viện, sau đấy đi giải quyết hành chính thay cho Jay với lão tài xế say tuý luý càn khôn lái xe tông trúng Jay và làm Obama123 nát bét (may vẫn còn ý thức mà gọi cấp cứu).

Sunghoon thở phào, nhớ lúc rạng sáng khi xe cứu thương vừa đến nơi, mặt anh xám ngoét nhìn nó nằm bất động trên băng ca, máu chảy ra từ đỉnh đầu, tay cắm cái van một chiều chuyền dịch ủ ấm; Park Sunghoon hồi hộp nhìn ông anh Choi Soobin khoa cấp cứu nhanh chóng bắt lấy băng ca cứu thương, gọi y tá ra đo huyết áp rồi gảy mấy sợi tóc bết lại trên đầu nó vì máu, sát trùng qua rồi đẩy đi chụp não. Một lát sau thấy Choi Soobin đi ra ngoài sảnh với tâm thế ung dung, anh mới vội vàng chạy ra hỏi em người yêu cũ em có sao không, Choi Soobin bảo thanh niên vừa vào vừa nãy á hả, cậu ấy chấn thương nhưng không có rối loạn chức năng sống, không có nguy cơ tử vong; va chạm xong bị hạ thân nhiệt vì nhiễm lạnh do thời tiết, chấn thương đầu nhẹ nên mới bất tỉnh thôi, chụp CT não không có vấn đề gì, rạn xương ống chân do tác động vật lý, điều trị xong vẫn bay nhảy phổng phao được, tí bó bột xong chuyển đến phòng lưu trú chờ người nhà đến làm thủ tục. Choi Soobin đi làm hồ sơ bệnh án, Park Sunghoon lẽo đẽo theo bảo, anh ơi viện phí của em giai này anh cứ ghi là trừ vào tiền lương em nhé.

Choi Soobin không hiểu gì lắm, nhưng anh biết là Park Sunghoon có năng lực tự do tài chính và dùng nó để đầu tư cho trai thì ít nhiều cũng là quyết định táo bạo đấy.

Sau khi Im Eunjoo vội vàng trở về khoa khi có y tá chạy đến thông báo về một ca tai nạn nghi xuất huyết trong. Park Sunghoon hít một hơi sâu rồi đẩy cửa phòng lưu trú của Jay bước vào, mỉm cười chào em-trai-ẩn-danh-nào-đó đang ngồi trong đấy và bắt đầu hỏi han.

"Chào mọi người. Jay ơi em thấy tình hình như nào rồi, thấy đỡ hơn chưa?"

Cả hai người ngừng lại cuộc trò chuyện, nhìn về phía Park Sunghoon.

"Ô", cậu trai nhìn cái bóng blouse vừa bước vào, xoa cằm lóng ngóng điều gì đấy rồi 'à' một tiếng cho thấy noron của em vừa hoạt động hết năng suất và rặn ra một câu hỏi, "Anh Sunghoon đấy à?"

"Mày biết ông anh này à Taehyun?", Jay tròn mắt nhìn em, rồi đảo tròng mắt sang anh nha sĩ đang lúng túng lục trong não ra một cái tên cho thằng cu đeo kính trông thông thái dỏm để bôi trơn cho cuộc hội thoại.

"À, Kang Taehyun, thằng Taehyun đúng không!?", nhờ gợi ý của Jay, một cái tên lập tức được lăn từ lưỡi anh ra.

"Vãi, xem ai không nhớ tên em kìa", Kang Taehyun đứng dậy, đập tay với Park Sunghoon đã chìa tay từ nãy rồi vỗ một phát đau điếng vào đít ông anh, bật ra một tiếng chát rõ kêu. "Cái đồ già khú đế ế mọt gông. Em đang học lên tiến sĩ đấy, còn lang băm ở đây làm gì thế?"

"Gọi ai là lang băm cơ?"

"Em với anh Sunghoon học cùng trường cấp ba. Bọn em gặp nhau trong câu lạc bộ debate, được cái lúc nào lâm trận anh ấy cũng gân cổ cãi chem chép xong thua không ngóc được đầu dậy, đúng la hán đẩy xe bò mà.", Taehyun quay về phía Jay giải thích về mối quan hệ của hai người, nhún vai và hơi hếch cằm nhìn sang phía ông anh.

"Này anh thắng em hai lần đấy."

"Hai trên tổng số bao nhiêu cơ? Đừng bắt em phải kể chi tiết, tự trọng lên đi anh."

"Thế em thấy đỡ hơn chưa Jay?" Sunghoon không cãi được, bĩu môi hừ một tiếng rồi quay về mục đích khi bước vào căn phòng này, nghiêng người sang hỏi tình hình em người yêu cũ.

"Này anh móc đâu ra cái ống nghe tim vắt quanh cổ vậy?", Jay nhíu mày nhìn Sunghoon cúi người xem tình hình của bên chân bó bột.

"Nha sĩ cũng là bác sĩ mà." Sunghoon mỉm cười chỉnh lại ổng nghe, hẩy lông mày định hỏi đại loại em có muốn nghe nhịp tim anh tuần hoàn không, xong lại ngậm mồm.

"Eo nha sĩ mà, thế anh còn vào đây kiểm tra làm gì?" Taehyun nhướn mày nhìn Sunghoon thao tác với áo blouse của anh. "Sao lại gọi nha sĩ là bác sĩ nhể, anh bị trào ngược dạ dày thực quản anh có gọi nha sĩ bao giờ không?"

"Nhìn bản thân đi, bây giờ có người bị đột quỵ trên máy bay người ta có hét lên 'Này có ai ở đây có bằng Tiến sĩ Lịch sử nghệ thuật không?' đâu?"

"Bằng tiến sĩ là học vị tiến sĩ mà? Em đang bảo trong ngành y ấy, nghe kĩ câu hỏi đi." Taehyun cau mày, "Anh vẫn giữ cái nết đấy từ ngày xưa."

"Hai người đừng cãi nhau trước mặt người bệnh nữa, tao đuổi cả hai thằng ra ngoài đấy."

"Vấn đề là người hành ngành y đang phủ nhận từ tiến sĩ, anh ta thậm chí chỉ thi hành nghề về mấy cái thứ trên mặt tiền mà."

Taehyun phụng phịu nhìn Jay với hi vọng nó sẽ hướng về phía em.

"Đéo ai quan tâm đến từ nguyên học (etymology) đâu mà."

"Èo! Em đang bảo vệ anh trước nguy cơ bị giết chết bằng chỉ nha khoa đấy!"

Kang Taehyun bàng hoàng nhìn Jay, cùng lúc rút ra cái điện thoại đang réo liên tục trong túi quần.

"Em phải đi dạy bây giờ, tối em mua đồ ăn cho anh nhé, để nha sĩ chăm sóc người bệnh không khác quản trị rủi ro cho anh là mấy. Em lẩn trước."

Kang Taehyun nhanh chóng thu dọn đồ rồi lủi, trước khi đi thì chỉnh lại cà vạt của mình, Park Sunghoon nói vọng lên đeo cà vạt có thể làm giảm 7,5% lưu lượng máu đến não đấy, cẩn thận đừng để thiếu máu lên não rồi lại giở mấy trò truỵ lạc ra dạy học sinh nó lại cười cho. Taehyun không quay đầu lại nhìn mà giơ ngón giữa rồi đẩy cửa đi. Để lại bác sĩ dỏm với bệnh nhân ở lại.

"Em có biết Taehyun vừa ngụ ý là chân em đã què rồi mà vẫn tự đá bát cơm của mình không?"

"Đừng có trả treo với em."

Jay nheo mắt cố nhớ lại những gì đã vụt qua vào rạng sáng nay. Khi va chạm xảy ra, nó nhớ là khi mọi thứ trước mắt dần chuyển vào màu đen, nó đã nhìn thấy Obama123 bốc cháy. Mũ bảo hiểm văng ra xa, máu che đi tầm nhìn của Jay, nó muốn chửi Obama123 đổng lên là nhà bốc hỏa cũng phải hối hả nhấp mông chứ mẹ mày di chuyển đi nhanh lên, nhưng mồm nó không thể cử động được, các khối cơ của nó cứng đờ, rồi lại nín thin nhìn thằng con yêu của mình bị nuốt chửng trong ngọn lửa lớn dần. Nó nhớ trước đấy mới nửa tiếng nó còn đang đứng ở trước "tổ chim" hút thuốc sau khi hùng hổ tuyên bố phắn đi với Lee Heeseung, rồi nhận được cuộc gọi của em người yêu. Và trong cuộc hội thoại dài khoảng chừng hai phút đấy, Hyunjae dạy Jay cách làm ảo thuật với các con chữ, vừa tắt máy Jay đã trổ tài ảo thuật với biệt danh danh bạ của em người yêu, Jay nhoắng tay đã tạo ra một chữ hai kí tự oai vệ nằm ở cuối tên: "Cũ". Đầy đủ thì đọc là "Em-người-yêu-Cũ.", đánh vần không chệch chữ nào.

Đi làm thì không nên hồn. Người yêu (cũ) thì co giò đá ngã chỏng vó. Đi xe thì gặp đúng thằng già cán cho nát bét. Jay tưởng cái suy nghĩ sâu chuỗi sự kiện ngày hôm nay đấy là 7 phút hồi tưởng cuối đời của nó, rồi dần dần mất ý thức.

Rồi cái lúc nó giật mình choàng tỉnh, trong cái mùi sát trùng của bệnh viện, Jay choáng váng nhổm người dậy, và nó thấy trong tay nó là ngón tay út của Park Sunghoon - đang ngồi thẳng lưng gật gù trên ghế nhưng tay thì vẫn vươn ra cho nó nắm. Nhìn xuống thấy mình mặc bộ quần áo bệnh nhân nội trú. Jay vội vàng thả tay anh ra, quay đầu về hướng khác rồi giả vờ ngủ tiếp, nó thấy nhịp tim mình đập mạnh hơn vì hoảng hốt. Vừa nhắm mắt thì nó nghe giọng Lee Heeseung rống tên nó đạp cửa đi vào. Nó lại phải tỉnh dậy cho gã kiểm tra tình trạng sống chết, cùng lúc đấy Park Sunghoon đang ngồi trông nó đứng dậy chào Lee Heeseung rồi đẩy cửa đi thông báo cho y tá. Lee Heeseung gào mồm lên may quá mày mà tèo thì tên nhóm chỉ còn lại một "Kền" thôi đấy. Jay muốn khóc òa lên.


"Sao anh vẫn ở đây. Bác sĩ chủ trị của em đâu? Nhân tiện cái chỗ này toàn âm khí, bao giờ em được cút vậy?"

Quay lại với ông anh nha sĩ đang kiểm tra tổng thể cho nó. Jay quá mệt để làm gì đấy, nó ngoan ngoãn nằm cho anh kiểm tra.

"Đang nằm phòng VVIP có khác gì nghỉ dưỡng đâu, cứ nghỉ ngơi đi, đi đứng đoàng hoàng hẵng xuất viện."

"Cái này đến em còn tự làm được." Jay nhíu mày nhìn Sunghoon quấn dải băng để đo huyết áp cho nó.

"Nào, không nói chuyện khi đo huyết áp, nói nữa anh khiêng sang răng-hàm-mặt chọc tuỷ đấy. Bác sĩ chủ trị của em là bạn anh, yên tâm đi, mấy cái này trẻ ranh làm còn được, anh không bóp chết em đâu mà lo."

Jay đảo mắt. Mọi người đến thăm nó vào sáng nay sau khi hay tin thằng cu Jay què chi dưới, mua một đống đồ tầm bổ rồi ai cũng có việc bận và rời đi. Cũng phải, hôm nay là thứ 2, ai cũng tin tưởng rằng người sẽ ở lại và chăm sóc cho nó là Lee Heeseung, nhưng gã ta tin tưởng giao phó nó cho người yêu cũ bị đá từ thời tám hoánh của Jay và vác thằng cha tài xế say rượu lên chính quyền để đòi lại công bằng cho Obama123 rồi. Chiều chạng vạng chỉ còn mỗi nó và anh trong phòng bệnh. Giờ mà láo nháo thì người thiệt vẫn chỉ là nó thôi.

Jay không ghét Park Sunghoon, nó chỉ không thích nha sĩ lắm. Nó tỏ ra khó chịu với anh trước đấy vì nó sợ đau cái thứ trong mồm, nó ghét bị đau, nó hèn, nên nó tự tạo ra một bộ gai bao quanh mình để dựng đứng lên với ông anh nha sĩ kia và lấy cớ là ghét người yêu cũ nên mới xửng cồ như thế.

"Huyết áp 110/80. Giờ chỉ còn chấn thương tâm lí hậu xe tông và cái giò của em thôi. Em biết mình sẽ hói một tí ở đầu vì vết thương để lại sẹo không?"

"?? Èo ơi khác gì chuyển kiếp thành kền kền thật đâu, tự dưng trọc hếu một mảng."

"Cả ngày hôm nay anh không thấy cái-gì-gì-đó-Hyunjae đâu. Dạo này anh bận quá quên mất họ của người yêu em rồi, nhưng mà nàng đâu rồi."

"Râu em còn chưa cạo, mặc bộ bệnh nhân kẻ sọc xấu ngoắc, người em toàn mùi thuốc tẩy, lấy đâu ra thể diện gặp người vừa đá mình hôm qua."

Park Sunghoon đang chống cằm thì tròn mắt nhìn Jay.

"Bị đá rồi?"

"Ừ."

"Thế mới lông nhông ở ngoài đường giữa đêm chứ gì?"

"Anh nói cái gì hiển nhiên hơn đi.", Jay cau mày, sờ sờ lên vết thương trên đầu được bịt lại cẩn thận nhưng cảm giác hói hói vẫn đang le lói sau gáy.

"Thế đói chưa?"

"Anh chỉ chỉ nghĩ đến tầng cuối cùng của tháp nhu cầu thôi à? An ủi người vừa bị đá đi."

"Thế có ăn ngô luộc không?"

"..."

"..."

"Có."

Jake nhướn mày nhìn Park Sunghoon cầm cặp lồng nhảy chân sáo trên đường đến căn tin. Cái thằng lúc nào cũng ỏng ẻo chê đồ ăn căn tin với cái lưỡi của vua còn phong thái của mấy thằng bần hèn, xong trên đường căn tin thì lúc nào cũng ỉ ôi lại đang nhảy cẫng trên đường đi. Jake bàng hoàng. Vừa chạm mắt, Park Sunghoon đã chạy lại trả cái ống nghe tim cho bác sĩ nhi, cảm ơn không ngớt, bắt tay Jake thật nồng hậu rồi thốt lên một câu "Ta có thể gói hoa trong tờ giải ô chữ của báo chí tuổi hồng vào dịp quan trọng nhất cuộc đời mình đúng không?" rồi phi đi. Jake xoa cằm chưa hiểu chuyện gì rồi giật mình chạy theo hét lên "Mày mà lẻn vào thư viện nhi đồng là tao bem mày đấy".

______________________________

Chúc mừng sinh nhật công túa của chúng ta >3<)

Từ giờ sẽ là hành trình đuổi theo em người yêu cũ của Park Sunghoon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com