Chương 5.5: Máu Tiên Kiến chảy trong Weasley
Hôm nay là lần đầu tiên Charlus Potter cảm thấy Septimus Weasley là một thằng nhóc ranh ma. Trước giờ anh vẫn cho Septimus là đứa con út yếu đuối của gia đình đông con ấy, cũng bởi nó suốt ngày chảy máu mũi, bạn bè thì nâng nó như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Vậy mà giờ thằng nhóc lại làm anh ngạc nhiên hết sức.
Mặc dù chuyện một Gryffindor kết thân với đám rắn con rồi suốt ngày quấn lấy tụi nó đã dị lắm rồi, biểu hiện vừa rồi của chúng còn khiến Charlus thấy kỳ dị hơn. Tụi nó cũng thân thiết đấy chứ, đã vậy còn tìm mọi cách bao che cho nhau. Dorea vẫn luôn nói Slytherin giỏi nhất là che giấu cái xấu của nhau...
Mà nói đến Dorea, bọn anh vốn đã kín đáo lắm rồi, sao Septimus vẫn biết Charlus và cô đang hẹn hò? Còn biết họ có một cặp gương Hai Mặt để trò chuyện bí mật lúc nửa đêm? Cả việc Septimus cứu mạng Dorea và Walburga hình như anh chưa nghe nói đến bao giờ?
"Sáng mai anh mách thầy Dumbledore cũng chưa muộn đâu."
Bởi vì thằng nhóc đã quả quyết như thế, Charlus cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài chờ đến giờ hẹn. Đúng mười hai giờ đêm, có tiếng gõ nhẹ phát ra từ tấm gương nhỏ trong tay anh. Charlus cuống cuồng gõ lại theo hiệu lệnh, mừng rỡ nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp theo kiểu miền nam của bạn gái xuất hiện.
Dorea Black, tóc đen buông xõa sau lưng, mắt xám đen sang trọng như một cô gái thuộc hoàng tộc Nga, trong bộ váy ngủ thêu hoa nhí nhìn đăm đăm Charlus. Cũng may Huynh trưởng có phòng riêng, không bây giờ đám bạn đã được thấy Charlus Potter lừng danh bị bạn gái nhìn thôi cũng quéo cả người.
"Chào, chào buổi tối, Rea," Huynh trưởng lắp bắp.
"Chào buổi tối, Charlie. Hôm nay của anh thế nào?"
Như thông lệ, bởi vì vẫn chưa công khai quan hệ, Dorea và Charlus không gặp nhau mấy, thành ra mỗi tối đều hỏi nhau như vậy. Gryffindor thở phào nhẹ nhõm. Chắc là Dorea không giận anh, bởi nếu giận, hẳn cô đã quát ầm lên từ lâu rồi.
"Khá tốt. Trừ vụ mấy đứa nhóc thả Bom Phân xuống hồ Đen thì mọi chuyện đều ngon lành cành đào. Còn em?"
"Em ấy à?" Dorea ngân nga, giọng cô dễ thương hơn hẳn Cedrella cùng năm với tụi Septimus "Em thì thấy anh đi với tụi Weasley hơi nhiều, chẳng lẽ tụi nhỏ làm gì sai à?"
Ối Godric trên cao... "À thì, tụi anh đang có chút..."
"Em hy vọng anh không ỷ mình là Huynh trưởng mà trừ điểm bọn nhỏ vô tội vạ," Đan hai tay vào nhau, Dorea ngập ngừng. "Mấy đứa nó khá là đáng yêu, đặc biệt là Weasley. Thằng bé đã cứu mạng em và Walburga hồi năm ngoái, lại ngoan ngoãn nữa, nên em mong anh có thể nương... Charlie? Anh còn ở đó không?"
Tất nhiên Charlus còn đó, nhưng chỉ là cái xác thôi, còn phần hồn đã bay đi đâu mất rồi.
Dorea còn chưa bao giờ nói đỡ cho anh, vậy mà nhóc con nhà Weasley đã được hưởng diễm phúc ấy rồi? Đã thế cô ấy còn xin anh dễ tính với mấy đứa đã trói anh như trói lợn và làm gãy huy hiệu của anh một chút? Bọn nhóc đó mà ngoan ngoãn thì chắc em họ Walburga của Dorea là thiên thần rồi!
Charlus hít mạnh một hơi:
"Khoan, từ từ đã... Em nói Septimus cứu em và Walburga? Sao anh chưa nghe chuyện này bao giờ nhỉ?"
Má Dorea phớt hồng:
"Kể ra cũng hơi ngượng nên, ừm, em nghĩ hay là..." Charlus bĩu môi: "Không nha, bạn gái anh rơi vào hiểm cảnh mà em muốn giấu không cho anh biết ư?"
Vậy là Dorea dành phải kể, vì Charlie của cô là tên ương bướng chắc chắn sẽ không để cô yên cho đến khi hiểu rõ tại sao mình cần phải biết ơn đàn em nọ.
Chẳng là, năm ngoái Walburga mới nhập học. Con bé đó vốn ngạo mạn, chẳng quan tâm đến bất kỳ lệnh cấm nào, mới tuần đầu tiên đã hào hứng đi thám hiểm rừng Cấm. Lũ bạn ban đầu cũng hùa theo nó, nhưng đi được nửa đường thì có tiếng sói hú, làm cả đám tưởng là người sói nên mạnh ai nấy chạy.
Đứa nào cũng ra khỏi rừng được, trừ Walburga.
Benedict Stradinburg, một đứa khá tử tế, báo với Dorea khi nhận ra em họ của cô chưa trở về. Bởi vì Huynh trưởng chắc chắn sẽ nổi điên với Walburga, nên Dorea đành thân chinh đi tìm. Cô không thể đưa Cedrella và Orion theo, vì tụi nó còn non nớt quá.
Rốt cuộc thì Dorea cũng tìm được Walburga. Nhưng cô tiểu thư ương bướng lại đi lạc vào tận lãnh địa của bọn người sói (xui thay, lần này là thật), nơi có những lớp phòng thủ gây nhiễu loạn pháp thuật. Người lớn thì không sao, nhưng hai phù thủy vị thành niên chẳng thể nào sử dụng phép thuật để tự đưa mình về lại lâu đài nữa.
Đáng ra Dorea nên báo chuyện này cho Huynh trưởng mới phải.
Đúng lúc hai chị em hoảng loạn, Septimus xuất hiện, trên tay bế theo một con bạch kỳ mã nhỏ. Đôi mắt hổ phách của nó mở to ngạc nhiên khi thấy hai chị em nhà Black.
"Hai người lạc xa dữ."
Thằng bé mỉm cười, trao con vật thuần khiết cho Walburga, để con bé ôm cho quên sợ. Nó còn tinh ý ngồi quỳ xuống để nói chuyện với con bé. Walburga vẫn hống hách như cũ, còn làm bộ như Septimus là gia tinh nhà nó mà ra lệnh cho thằng bé dẫn mình ra khỏi rừng.
"Đó là vinh hạnh của tôi, tiểu thư Black."
"Gọi là tiểu thư Walburga!" Nó ra lệnh. "Chị Dorea cũng là tiểu thư Black, anh gọi như vậy thì biết ai mà đáp hả?"
Septimus dường như đã quen thuộc với rừng Cấm, đi một hồi là tới chỗ bầy bạch kỳ mã. Walburga lúc đó chưa dùng quá nhiều phép thuật Hắc ám, nên vẫn được chúng chấp nhận. Cả ba trao con non lại cho bầy đàn, rồi thẳng bước về phía lâu đài.
Họ chỉ mất cỡ hai mươi phút để ra khỏi rừng. Không phải do phải tìm lối ra, mà chỉ vì đường xa mà thôi.
"Septimus còn cho tụi em đồ ngọt để bình tĩnh lại nữa, hết sức là tử tế."
Dorea đỏ mặt dữ dội hơn bao giờ hết, có thể sánh ngang với màu cờ sắc áo Gryffindor không chừng, "Vậy nên anh đừng trừ điểm tụi nhỏ nhé?"
"Sao anh có thể làm vậy với ân nhân của em chứ?" Charlus cao hứng nói: "Năm mươi điểm cho Septimus Weasley vì đã ra tay nghĩa hiệp đúng lúc!"
Ngay lúc đó, bụng Charlus thót lại một cái. Ôi chao, chẳng phải anh vừa cộng điểm lại cho thằng bé à? Thậm chí còn nhiều hơn cả số anh đã trừ của cả bốn đứa?
Sáng hôm sau, Septimus gặp một Charlus hai mắt thâm quầng như gấu trúc vì tức quá không ngủ được. Đã thế tối nay anh còn phải đi tuần nữa, đúng là mệt mỏi chồng mệt mỏi mà.
Thằng nhóc Weasley nhìn đồng hồ cát nhà Gryffindor, hài lòng híp mắt:
"Em bảo mà."
"Hầy, em có tài tiên tri hay sao mà nói chuẩn thể hả?" Charlus thở dài, "Không chệch đi đâu luôn. Nói coi, em theo dõi tụi anh hay gì?"
Septimus khoanh tay trước ngực, ra bộ giận dỗi: "Em thèm vào. Do máu Tiên Kiến chảy trong người nhà Weasley chứ bộ. Mà này, anh với chị Dorea Black hẹn hò thật à?"
Charlus mém cắn vào lưỡi. Godric ban phước, sao có thể?
"Giờ anh còn muốn méc thầy Dumbledore nữa không?" Huynh trưởng nhún vai "Em biết mà, nên tối mai lúc tám giờ ở chỗ cũ nhé. Tới lượt em đọc nên anh không được quên đâu đấy, kẻo em méc chị Dor- "
"À mà em đọc chương mấy ấy nhỉ?" Anh vội ngắt lời thằng bé. Chuyện bí mật mà cái mồm nó cứ oang oang.
"Em hả, em đọc..."
Chương sáu
Khúc ngoặt của Draco
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com