Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

_Chap11_

Ông hoàng Sharingan. Chúa tể lạnh lùng. Thiên tài Konoha. Thủ lĩnh đội uy tín. Tổng tư lệnh mặt lì.

Bao nhiêu danh dự của Uchiha Itachi vào tay tôi phút chốc còn cái nịt.

Tôi đau khổ lắm. Và có lẽ hắn cũng vậy.

Nếu Itachi định xuống tóc đi tu vì quá nhục thì tôi bẩy phần phản đối, ba phần đồng tình.

Xin đừng chửi tôi ác, bởi với bằng nấy oan ức đổ lên người, Itachi thật sống không có chỗ chui mà chết thì tổ tiên không dám nhận là cháu.

Còn nghiệp tôi tạo ra cho Itachi, xét về luân lí ngàn xưa hay sách giáo dục công dân lớp 10 bây giờ, chúng nó đều sẽ gật đầu thôi khi liệt tổ liệt tông nhà Haruno muốn tôi cút khỏi gia phả.

Còn cái nịt.

Bi kịch bắt đầu từ khoảnh khắc tôi mở mắt sau giấc ngủ dài. Khi con người ta sẽ mở cửa sổ và đón ông mặt trời thì tôi chỉ muốn rú lên như điên.

Rồi tôi đã làm thế thật.

Tiếng kêu đau khổ của tôi đã đánh thức kẻ nọ. Hắn lấy tay dụi mắt sau đó cau có nhìn tôi.

" Cái gì thế hả? " _ Gã Bạt Nhẫn bực bội hỏi.

" Anh còn chưa thấy gì ư!?? " _ Tôi vò đầu bứt tóc _
" Mẹ kiếp, anh đang ở trong cơ thể tôi đấy Uchiha ạ. Chúng ta bị hoán đổi rồi!. "

Itachi nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Hắn thở dài, vẻ mặt đầy đăm chiêu.

Tôi đi qua đi lại, với tâm trạng rối bời, tôi tự hỏi mình phải làm sao.

Mọi việc sẽ êm nếu bạn biết nó xuất phát từ đâu và tìm hướng giải quyết, còn đây ông trời rõ điên khi thả tôi cùng Itachi vào giữa mê cung rồi bắt chúng tôi mò lối ra bằng niềm tin chiến thắng.

Tất cả ập tới quá đột ngột khiến tôi xỉu hình chữ nhật tại trận.

Bắc thang lên hỏi ông trời
Mẹ nó ông ăn gì mà ác thế hả!?.

Tôi chuyển sang hy vọng vào Itachi, thầm mong hắn có thể kết luận một lời thích đáng cho tình huống ngớ ngẩn này.

" Sao..?. Anh nghĩ ra gì chưa..? "_ Thấy Itachi mở mắt, tôi hỏi vội.

Đôi mắt xanh ấy vốn là của tôi vậy mà khi Itachi ở trong lại khác hẳn, trông nó lạnh lùng hơn nhiều. Tôi cảm thán, đúng là khí chất trời sinh không thể bị vùi lấp.

" Cô đi làm nhiệm vụ, ta ở nhà "

"....."

Đừng đùa nữa chứ, nhìn mặt tôi xem có vui không vậy?.

" Ý tôi là cách đưa chúng ta trở lại bình thường " _ Tôi nghiêm túc nói _ " Có lẽ hoán đổi thể xác là tác đụng phụ của việc truyền Chakra, cơ mà tôi nhớ rằng nó không được đề cập trong sách.. "

" Đi làm nhiệm vụ đi, ta sẽ nghiên cứu nó "

" Tại sao chúng ta không cùng nghiên cứu !? "_ Tôi cáu _" Anh lo nghỉ một bữa thì bị trừ hết lương à? "

" Đừng chất vấn nữa, hành động cho giống ta vào " _ Itachi lườm tôi _ " Ta bệnh nên mới nghỉ. Cô khỏe khoắn thì nên đi để đảm bảo việc chúng ta hợp tác không bị lộ "

Gã Bạt Nhẫn hết lời khuyên giải, hắn sẽ thấy thật phí sức nếu biết tôi nãy giờ chỉ chú ý vào cơ thể hắn.

Bình thường Itachi mặc áo phông rộng với quần ngố. Tôi đoán hắn cũng ngon nghẻ nhưng không ngờ hắn ổn áp hơn tôi tưởng gấp trăm lần. Tay đẹp này, da trắng này, cơ thể săn chắc này. Đúng là crush một thời của thế hệ nữ Konoha.

" ... Vướng vãi... "

Tôi thốt lên khi vắt chân này sang chân nọ. Bỗng chẳng hiểu bản thân đã đi kiểu gì với củ cà rốt kẹp giữa hai chân như thế. Thật phi thường!.

Hắn nhìn tôi đầy khó hiểu. Tôi cười trừ.

' Ầm ầm '

Sấm chớp giật đùng đùng trong đầu tôi. Tôi cảm nhận được cơ thể hắn, vậy ngược lại, hắn cũng cảm nhận được cơ thể tôi.

" Không được! " _ Tôi hét _ " Giải quyết xong vụ này thích làm gì thì làm!. Tôi... lỡ đâu... anh sờ mó tôi... "

" Thế này à? "

Itachi dùng tay tôi vuốt cổ tôi, rồi xuôi dần xuống ngực.

Tôi phát hoảng, không chờ tới giây tiếp theo, tôi bổ nhào tới hắn. Tôi túm lấy hai tay hắn, chúng tôi ngã lên giường.

" Tôi bảo là không được!! " _ Tôi quả quyết _ " Anh thừa biết tôi không phải dạng vừa đâu!! ".

Cuộc chiến kết thúc khi Itachi gật gù nói hắn đã hiểu.

Tôi xuống giường, khoác áo và buộc tóc. Tôi hậm hực nhiều lắm nhưng không thể làm tổn thương chính mình được, thành ra Itachi đã thoát một cách dễ dàng.

Đứng trước cánh cửa, tôi ngoái đầu thấy 'mình' đang nằm trong chăn, vẻ mặt thư giãn như trêu ngươi tôi. Tôi bĩu môi, mở phong ấn sau đó bước ra ngoài.

Trời đương lạnh. Những giọt mưa xuân lặng lẽ rơi, chúng rải đều trên mặt đất, đậu lên tấm áo đen rồi mất hút. Tôi mỉm cười, cảm thấy phòng Itachi thực sự ấm.

Rất ấm.

: :

" Ồ. Lần này là lần thứ mấy anh tới muộn thế hả Itachi? " _ Kisame hỏi tôi khi tôi tới chỗ hẹn.

" Xin lỗi nhé " _ Tôi theo thói quen đáp, tay còn tiện đưa lên xoa gáy.

Thế giới im lặng.

Gã Kisame mắt nổ mắt sịp nhìn tôi.

Chán không cơ chứ _ Tôi mệt mỏi nghĩ.

Làm sao tôi có thể sao chép thần thái của một kẻ ngược lại hoàn toàn với mình đây ?.

May mà nhiệm vụ này làm cá nhân. Tôi thở phào khi Kisame đã đi khỏi, gã sẽ không thể phát giác ra điều gì bất thường nếu mỗi người một ngả. Đúng là cánh cửa này đóng lại thì cánh cửa khác sẽ mở ra, ông trời thay vì phê rượu hóa ra cũng có ngày ăn chút cơm, tập trung phổ độ chúng sinh rồi!.

Tôi chợt tỉnh mộng đẹp. Giữa dòng người xuôi ngược, tôi chỉ là một con mù đường. Những lời Kisame dặn dò, bảo tôi hãy tìm thằng này con kia đều hóa hư vô vì tôi chẳng biết đây là đâu cả. Sự thật tàn khốc khiến tôi rơi vào tận cùng của bất lực.

Thôi thì thôi thế, thế thì thôi.

Tôi lang thang trên phố, đốt tiền của Itachi vào mấy món ăn vặt. Tất nhiên có hóa đơn cẩn thận, về Konoha tôi sẽ trả hắn đủ.

Đương lúc đang nhiệt tình ăn uống, một em gái phấn son lòe loẹt ngã trúng tôi. Tôi thuận tay đỡ cô gái.

" Này, cô có sao không? "

" Ôi!, công tử của lòng em! "_ Nàng ré lên _ " Chàng đã cứu em, em nguyện lấy thân báo đáp "

" Thí chủ đừng đùa nữa. Ta ăn chay... "_ Tôi liếc thấy túi thảo dược Kỉ Linh bên hông em gái liền không tiện nói gì thêm

Một nhát chết luôn là đây!.

" Chàng muốn Kỉ Linh ư?, chỗ em nhiều lắm " _ Cô gái tinh ý nói.

" Mỹ nữ, dẫn đường "

Lầu xanh hiện ra trước mắt tôi.

Tôi nhìn em gái. Mẹ nó hóa ra là 'câu' bà đây hả!?. Lúc này tôi vốn định rút lui nhưng Kỉ Linh tôi rất cần...

Tôi trong thân thể Itachi quyết dấn thân, làm đôi ba chén rượu, nghe đàn ca nhạc họa. Mỗi lần tôi hỏi em gái Kỉ Linh ở đâu, nó đều bảo chàng uống nốt chén này rồi em nói. Càng uống càng say, càng say càng uống. Tôi nhất thời quên sạch sự đời gian truân...

Khi tôi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, đám kĩ nữ vẫn đang nằm ngủ la liệt còn thân trên của Itachi chằng chịt vết hôn... Kỉ Linh.. Thế Kỉ Linh của tôi đâu?. Tôi vớ lấy chiếc túi em gái làm rơi. Đúng là Kỉ Linh.

Haha.

Đúng là Kỉ Linh pha ke rồi!.

Thứ hàng này sao có thể làm giả trắng trợn vậy cơ chứ!!?. Nhìn qua không thể biết là giả được!, phải nếm thử....

Thế là hết. Đời trai ngàn vàng của thiên tài họ Uchiha rốt cuộc lại đổi lấy thứ không đáng ba xu này ư!??.

Tôi phá cửa, trực tiếp nhảy ra từ tầng bốn của Lầu Xanh. Tôi không tự tử, đi tắm một chút cho sạch vết son rồi ba chân bốn cẳng chạy về nhà.

: :

" Về rồi à? "

Giọng của 'tôi' vang lên mà chính tôi lại sởn gai ốc.

Itachi đang thưởng trà, vẫn tướng ngồi hình chữ ngũ và thần thái uy phong như ngày hôm qua.

Ngày hôm qua, khi tôi chết chìm trong Lầu Xanh sao trông hắn chẳng hiền hơn tí nào.

" Uchiha... "

Tôi rơm rớm, tiến đến bên hắn rồi ngồi sụp xuống. Đây là lời thú nhận của kẻ thất bại tuyệt đối, là động tác của kẻ hận đời đỏ đen.

" Sao vậy hửm? "_ Gã Bạt Nhẫn hỏi, giọng ấm áp như vầng thái dương.

Itachi hạ chân xuống để tôi gối đầu lên. Hắn vuốt tóc cho tôi, còn xoa đầu tôi nữa. Cảnh này nhìn đâu cũng thấy ấm áp tình người, khuynh đảo chúng sinh tam giới.

Tôi cắn răng thỏ thẻ.

" Tôi không hoàn thành nhiệm vụ "

" Ừ "

" Tôi đốt tiền của anh "

" Ừ "

" Tôi vào Lầu Xanh "

"...."

"..À..tôi còn bùng tiền ở đó.."

"...."

" Nhưng mà quan trọng hơn. Uchiha ơi.. Hình như anh mất đời trai rồi!! "

"...."

" Anh giết tôi tôi cũng can lòng! " _ Tôi cảm tử đề xuất, sau đó thấy hơi sai, tôi vội sửa _ " Thôi đừng...Hay anh có tính đi tu không?, tôi sẽ phò tá anh.. "

Itachi không nói gì. Tôi biết. Tôi biết hắn muốn điên lên và xé xác tôi ra thành trăm mảnh nhỏ.

Tôi biết, mọi sự im lặng chỉ là nền cho cơn bão giật cấp 9, cấp 10.

Gã Bạt Nhẫn đã vẽ ấn lên tôi từ bao giờ. Hắn niệm chú, chúng tôi trở lại bình thường.

Tôi nhìn đùi mình, nơi tôi vừa mới gục xuống và khóc một trận ra trò. Vừa hay cái đầu kia ngẩng lên, một tia sát khí bắn thẳng vào tôi khiến tôi tái mặt.

" Uchiha... " _ Tôi ấp úng _ " .. Á.. "

Itachi xách cổ áo tôi, hắn tống tôi lên giường.

Hắn đè tôi. Tôi muốn thoát ra, hắn túm tôi lại.

Ngày càng gần. Tôi hổn hển. Hắn cũng thế.

Cổ đau nhói. Là hàm răng gã Bạt Nhẫn găm vào da thịt tôi.

Tanh. Mùi của máu.

Gỗ tuyết tùng. Mùi của Itachi.

: :

Đánh úp lúc 2h - 44 phút :v. Thật là chóng mặt quá.




































































































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com