Ngoại truyện Trưởng Thành (4)
Tại Hiền vô thức bóp chặt ly trà, thành ly khá mỏng, cảm giác như sắp bị hắn bóp nát luôn vậy.
Tình cảm của hắn đã bị Đông Anh phát hiện rồi sao? Hay Đông Anh chưa biết gì, chỉ thấy lạ với hành động của hắn nên đang thăm dò?
Tại Hiền thả lỏng lực tay: “… Sao bác sĩ Kim lại hỏi như vậy?”
“Tò mò, vì Tổng giám đốc Trịnh nhiệt tình quá.” Đông Anh đáp hời hợt. Tại Hiền cười một tiếng nhẹ nhõm, từng dòng suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu.
Dáng vẻ ông cụ mới cách đây không lâu nói ‘Đông Anh không chấp nhận Alpha theo đuổi, nếu phát hiện sẽ ngay lập tức giữ khoảng cách cắt đứt quan hệ’ vẫn còn sờ sờ trước mắt. Giờ hắn mà thừa nhận, có phải cũng sẽ gặp kết quả như những kẻ kia?
Hắn và họ khác nhau ở chỗ, dù Đông Anh muốn từ chối hắn, rời xa hắn, hắn cũng có quyền thế tuyệt đối để trói Đông Anh lại, giữ cậu bên cạnh mình. Nhưng như vậy ắt sẽ xảy ra chuyện không hay, và cũng chẳng biết đến bao giờ Đông Anh mới tháo gỡ được gút mắc trong lòng, nếu được, hắn vẫn muốn cố sức tránh đi chuyện này.
Đây là sự lựa chọn không được phép mắc bất cứ sai lầm nào.
Tại Hiền uống một ngụm trà ấm vừa rót, nhanh trí viện cớ: “Đúng là tôi khá nhiệt tình với bác sĩ Kim, vì bác sĩ Kim có sở thích giống tôi, tính cách lại nho nhã, tôi thấy có thể làm bạn với bác sĩ Kim.”
“Bạn?” Đông Anh nhướng một bên mày.
“Đúng vậy.” Tại Hiền rất đỗi điềm nhiên, “Bạn.”
Đông Anh nhìn Tại Hiền, thấy dáng vẻ thấp thỏm bên dưới lớp mặt nạ bình tĩnh, cậu cúi đầu uống trà: “Tổng giám đốc Trịnh là người quyết định chỉ giữ quan hệ tiền bạc đơn thuần, rồi cũng chính anh nói muốn làm bạn, hình như tôi không có quyền quyết định gì cả.”
“Sao bác sĩ Kim lại nghĩ vậy.” Tại Hiền giấu hết mọi khí thế dọa người của mình, nói giọng hòa hoãn, “Tất nhiên sẽ do cậu quyết định, chúng ta có trở thành bạn hay không đều phải xem bác sĩ Kim có cho tôi mặt mũi không.”
“Ồ.” Đông Anh không nén được ý cười bên môi, khóe miệng nhếch nhẹ rồi mím lại, nghiêm túc rằng, “Vậy để tôi suy nghĩ đã.”
*
Suy nghĩ thì tất nhiên không thể có kết quả ngay, sau khi Tại Hiền về, Đông Anh chìm vào giấc chiêm bao ngọt ngào. Công việc vẫn phải làm, cậu tiếp tục điều trị cho Tại Hiền.
Hôm nay Đông Anh tới văn phòng Tại Hiền, cậu điều chỉnh dụng cụ như thường ngày, nhưng chờ mãi mà Tại Hiền không sang. Tại Hiền cứ rề rà chỗ ghế làm việc, trước ánh mắt khó hiểu của Đông Anh, hắn cầm một chiếc hộp trên cái bàn xa hoa sang trọng và đầy chuyên nghiệp của mình: “Bác sĩ Kim, món quà nhỏ tặng cậu.”
Đông Anh nhận lấy, nhìn bao bì xinh đẹp, cậu nhíu mày đặt lại lên bàn Tại Hiền: “Tổng giám đốc Trịnh, món quà quý giá quá, tôi không nhận được.”
Tại Hiền sượng mặt nhìn Đông Anh, sau đó lại rời mắt nhìn lên trần: “Không có gì quý giá cả, tôi tự làm thôi.”
Đông Anh ngạc nhiên lắm, cậu cầm lại hộp lên: “Tôi có thể mở ra xem không?”
Tại Hiền im lặng, mắt vẫn nhìn trần nhà xem như ngầm đồng ý. Đông Anh bèn mở ra, thấy vật bên trong. Đúng như lời Tại Hiền, bên trong chẳng phải thứ gì quý giá cả, chỉ là một hộp bánh nhỏ. Mỗi cái bánh được cho vào túi trong suốt được vẽ màu bên trên.
Đông Anh cầm một cái, nhìn kỹ hoa văn trừu tượng trên ấy, ngờ vực: “Đây là gì, em bé thả diều à?”
Tại Hiền: “… Là hình hai người bắt tay nhau, tượng trưng cho tình bạn của chúng ta.”
Đông Anh: “…”
Đông Anh mất cả buổi trời mới tìm được từ hình dung: “Tình bạn của chúng ta hình như hơi trừu tượng quá.”
Tổng giám đốc Trịnh vẫn điềm nhiên giữ im lặng, Đông Anh bật cười: “Nhưng vẫn cảm ơn anh, tôi nhận nhé.”
Mắt Tại Hiền sáng lên, hỏi Đông Anh – người đã nhận quà: “Lần trước bác sĩ Kim nói suy nghĩ đó, giờ đã nghĩ xong chưa?”
Đông Anh cười lắc đầu: “Tình bạn của Tổng giám đốc Trịnh trừu tượng quá, tôi không hiểu, nên cần suy nghĩ thêm.”
Tại Hiền hừ một tiếng, kéo Đông Anh sang cắn.
*
Không bao lâu sau, Đông Anh lại nhận được quà của Tại Hiền. Lần này kỹ năng vẽ của Tại Hiền đã tiến bộ vượt bậc, hai bé chibi bắt tay nhau, còn phối thêm ánh sáng trắng của kem sữa nữa. Đông Anh không nén được phì cười. Rồi nụ cười nhạt dần, cậu cụp mắt xuống. Bánh không quý giá, thứ quý giá là tấm lòng mà Tại Hiền đặt bên trong nó.
Với Tại Hiền, những thứ mua được bằng tiền chẳng có giá trị gì cả, chỉ thời gian mới đáng quý thôi. Ấy thế mà Tại Hiền lại bằng lòng bỏ thời gian của mình để nghiên cứu cách làm bánh, tấm lòng quý giá biết nhường nào. Tuy rằng bạn bè có lẽ chỉ là cái mác mà Tại Hiền bịa ra, nhưng chí ít thì cậu không phản cảm.
“Bức tranh này là hai người bạn tốt à?” Đông Anh hỏi khẽ.
“Ừ.” Tại Hiền nhướng mày, “Cố ý vẽ bác sĩ Kim đẹp trai hơn đó, thấy sao?”
“Đẹp.” Đông Anh cười đáp.
Tại Hiền cảm nhận được ẩn ý qua giọng điệu của Đông Anh, thế là thử vươn tay về phía cậu. Ngón tay Tại Hiền thon dài mạnh mẽ hệt như con người hắn vậy, tay cũng to hơn tay Đông Anh. Trước ánh nhìn chăm chú của Tại Hiền, Đông Anh chậm rãi nắm tay hắn.
“Vậy sau này chúng ta làm bạn của nhau nhé, Tổng giám đốc Trịnh.” Đông Anh nói.
“Còn gọi tôi là Tổng giám đốc Trịnh à?” Tại Hiền bất mãn.
“Tại… Hiền.”
Hai chữ này thốt ra từ miệng Đông Anh rõ ràng rất đỗi bình thường, chẳng chứa chút mập mờ nào, nhưng vào tai Tại Hiền lại đầy nóng bỏng. Làn da tiếp xúc nhau, lực tay khi nắm, cả đôi mắt chứa ý cười của Đông Anh, tất cả đều chẳng tài nào thỏa mãn được Tại Hiền, ngược lại còn hóa thành những khát vọng thẳm sâu dưới đáy lòng hắn.
Hắn đâu chỉ muốn làm bạn bè bình thường… hắn muốn nhiều hơn nữa.
*
Làm bạn bè, ăn cơm với nhau là lẽ hiển nhiên.
Hôm nay Đông Anh đã đồng ý lời mời hẹn ăn tối với Tại Hiền, Tại Hiền đang hí hửng chọn địa điểm thì nhận được điện thoại của Đế Nỗ.
Đế Nỗ hô to trong loa: “Anh Trịnh ra nhập bọn nào, chỉ thiếu mỗi cậu thôi đấy! Cậu điều trị lâu vậy chắc tâm trạng cũng tốt lắm rồi nhỉ!”
Đế Nỗ dám nói thẳng thế với Tại Hiền, lý do ngoài tình bạn hơn hai mươi năm ra, còn vì biết Tại Hiền không có cuộc sống phong phú về đêm. Chỉ cần tâm trạng của Tại Hiền đang vui thì sẽ hẹn ra được ngay.
“Đêm nay tôi có hẹn rồi.” Tại Hiền từ chối thẳng thừng.
“Hả?” Đế Nỗ kinh ngạc, “Còn có vị khách nào cần cậu tiếp giờ này nữa á?”
Nhắc tới Đông Anh, khóe môi Tại Hiền chứa ý cười: “Người khác không được, nhưng người này được.”
Tiếp khách hàng lớn của hắn, bác sĩ Kim của hắn.
Đông Anh đến đúng hẹn, thấy Tại Hiền đã ngồi trong nhà hàng chờ mình từ lâu. Vừa trông thấy cậu, mắt Tại Hiền đã sáng lên, chờ Đông Anh tới gần thì vội khen: “Hôm nay bác sĩ Kim ăn mặc đẹp quá.”
Đông Anh: “… Hả?”
Đông Anh cúi đầu nhìn quần áo thường ngày mà mình đang mặc, rõ ràng cậu chẳng chưng diện gì, chỉ khoác mỗi cái áo trước đây Tại Hiền chưa thấy bao giờ thôi mà?
Còn Tại Hiền trông như hời hợt thế, chứ trông khí chất ngời ngời qua bộ quần áo sang trọng khiêm tốn, phối với kiểu tóc rối nhẹ ngày hôm nay, rõ ràng không hề qua loa chút nào.
Đông Anh hiểu ra, bèn khen: “Cảm ơn, hôm nay anh cũng đẹp trai lắm.”
“Ừ.” Tại Hiền trơ mặt không để lộ cảm xúc, hắn đưa thực đơn cho Đông Anh, “Đề cử với cậu món bán chạy nhất của họ, cũng ngon lắm.”
Đông Anh nhìn một lúc, tích vào món này: “Muốn ăn gì nữa không? Lần trước anh mời tôi, giờ để tôi mời anh.”
“Cậu mời tôi?” Tại Hiền lập tức nhíu mày.
Bây giờ Đông Anh cho hắn cắn miễn phí, đã nghèo túng lắm rồi, sao hắn còn để Đông Anh ra tiền được chứ? Chút tiền lương ít ỏi của Đông Anh còn chẳng đủ để cậu mỗi ngày mặc một bộ đồ khác nhau nữa là, những tháng ngày có gì ăn đó sao mà khổ sở quá.
Tại Hiền lờ mờ nhận ra suy nghĩ này của mình là sai, hắn chưa từng chú trọng nhiều đến việc ăn mặc của mình, có mấy chục hay mấy trăm cái áo thun để mặc cũng chẳng sao, nhưng hễ nghĩ tới việc Đông Anh không có được những điều tốt nhất, hắn lại bực bội.
Với suy nghĩ này, tất nhiên Tại Hiền không thể để Đông Anh ra tiền. Tại Hiền nhíu chặt mày: “Đừng giành làm chuyện này với tôi, tiền bạc không có ý nghĩa gì với tôi cả.”
Đông Anh: “…”
Đông Anh bỗng chốc không biết trả lời thế nào, đây như một đòn trí mạng vào một bác sĩ cỏn con như cậu, thế là chỉ đành giả vờ không nghe thấy. Đông Anh chọn thêm vài món Tại Hiền thích mà mình quan sát được gần đây, sau đó đưa thực đơn cho nhân viên bên cạnh, chờ thức ăn được mang lên.
Tại Hiền ngồi đối diện Đông Anh, hai người đều cao ráo chân dài. Đông Anh ngồi mệt, lúc đổi tư thế khác thì chân của cậu vô tình chạm vào một vật thể có hơi ấm. Gần như ngay vào khoảnh khắc chạm nhau, Đông Anh tức thì nhận ra đó chính là chân của Tại Hiền.
Bấy giờ, dưới bàn, ở nơi không ai nhìn thấy, chân của họ dán sát vào nhau như hai người yêu thân mật. Tại Hiền không phản ứng, Đông Anh lập tức rút về. Đến khi nhận ra, Đông Anh nâng chân ước chừng chỗ của mình dưới bàn, sau đó nghiêm túc kháng nghị: “Tổng giám đốc Trịnh, chân anh dài quá rồi đó, chiếm nhiều chỗ của tôi.”
“Cậu cũng có thể duỗi sang chỗ tôi, tôi không để bụng đâu.” Tại Hiền mỉm cười mời gọi.
Sao Đông Anh mắc bẫy hắn được, bấy giờ những món họ gọi cũng lần lượt được mang lên, Đông Anh cầm đũa, nhìn những món ăn trông có vẻ cực kỳ ngon miệng đang bày biện trước mặt, bỗng chốc không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Tuy món bán chạy nhất ở đây cũng ngon, nhưng quá trình ăn rườm rà. Cậu cứ mặc kệ nó ăn món khác trước, lát tôi làm xong rồi cậu mới gắp.” Nói đoạn, Tại Hiền cầm đũa gắp thức ăn chung, nhoẻn miệng với Đông Anh: “Cứ xem như… tôi xin lỗi vì đã chiếm dụng không gian của bác sĩ Kim nhé.”
*
Ở cách chỗ ngồi của Tại Hiền và Đông Anh không xa có một đám người đang trố mắt nhìn sang.
Bọn Lý Đế Nỗ nhìn Tại Hiền bấy giờ trông có vẻ hạnh phúc vô cùng, đã thế lại còn chăm chú lọc thịt róc xương cho người ta, khiến bàn cơm bên họ ai cũng im thin thít, miếng thịt mà Đế Nỗ đang gắp cũng rơi độp xuống bàn vì giật mình.
Ai nấy đều nhìn chăm chăm bên kia, sao họ bị ảo giác tập thể nhỉ, không thể có chuyện như thế được!
Một người trong số đó véo mạnh đùi mình, hoảng hốt thốt lên: “Là thật ư? Tôi không nằm mơ chứ?”
Nếu là thật thì hình như càng đáng sợ hơn. Tại Hiền không thấy họ còn đỡ, lỡ mà thấy rồi, chẳng phải… Sốc! Cả bọn ra ngoài ăn cơm vô tình thấy cảnh này, sau đó đều bị trả thù ác liệt! Anh em nhiều năm trở mặt thành thù, nguyên nhân lại vì anh chàng kia!
Trước tình huống này, có vẻ như không lên tiếng khiến Tại Hiền chú ý là lựa chọn sáng suốt nhất. Nhưng con người mà, ai cũng có một trái tim thích hóng hớt, sau cuộc đấu tranh nội bộ trong im lặng, Đế Nỗ – người có lá gan to nhất đã bị đẩy ra chịu trách nhiệm tìm cách kéo Tại Hiền và người nọ sang đây. Đế Nỗ anh dũng đứng lên, ưỡn thẳng ngực, ngẩng cao đầu đi về phía Tại Hiền.
“Anh Trịnh, đây chẳng phải là anh Trịnh mấy năm rồi không gặp của bọn này đó sao!” Đế Nỗ đánh đòn tâm lý, sau khi Tại Hiền và Đông Anh nhìn sang bèn cố rặn ra vài giọt nước mắt cá sấu, lộ vẻ mừng rỡ: “Ông trời cho chúng ta gặp nhau ở đây chắc chắn vì muốn chúng ta cùng cạn ly rượu, trò chuyện với nhau!”
Tại Hiền dửng dưng nhìn Đế Nỗ diễn, sau khi bài biểu diễn hoàn tất, lúc cậu ta hỏi hắn có muốn cùng Đông Anh sang đó ngồi hay không với vẻ mặt đầy chờ mong, Tại Hiền từ chối thẳng thừng: “Để lần sau đi.”
Đế Nỗ: “…”
Hay lắm, lạnh lùng tàn nhẫn lắm, Trịnh Tại Hiền, không hổ là cậu.
Tại Hiền đã nói vậy thì chắc hôm nay không hóng hớt thêm được gì rồi. Đế Nỗ đã chẳng còn hy vọng nữa, nhưng vẫn nhìn sang Đông Anh xem sao. Tại Hiền vẫn đanh mặt: “Nhìn cậu ấy làm gì, cậu ấy đâu quen các cậu, ngồi ăn với các cậu sao mà ngon được?”
“Hửm? Tôi không sao.” Đông Anh nói, “Nhiều người ngồi chung cũng vui lắm.”
“…” Tại Hiền sửa lời ngay tắp lự, “Vậy ăn với họ.”
Đế Nỗ tận mắt nhìn thái độ của Tại Hiền quay ngoắt trăm tám mươi độ chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cậu ta chấn động đến mức nói không nên lời, chỉ biết dẫn Đông Anh và Tại Hiền tới bàn mình, những người khác thấy thế tức tốc vỗ tay đón chào nồng nhiệt.
“Cậu tên gì vậy?”
“Tôi biết nè!” Đế Nỗ giành trả lời, “Đây là bác sĩ Kim!”
Thế là Đông Anh nhận được tràng pháo tay còn nồng nhiệt hơn ban nãy, ánh mắt ai nấy nhìn cậu cứ như đang nhìn thiên thần vậy. Sau đó, mọi người lại trợn tròn mắt nhìn Tại Hiền luôn gắp một phần cho Đông Anh trước khi mình ăn món đó, ân cần vô cùng, chăm sóc cho Đông Anh còn chu đáo hơn cho bản thân nữa. Cả bọn liếc mắt ra hiệu, ngầm hiểu với nhau.
Có bao giờ họ thấy Tại Hiền đối xử với ai như vậy đâu, nếu còn đang trong tuổi cắp sách tới trường, có lẽ họ cũng chỉ nghĩ Tại Hiền và người này khá thân với nhau thôi. Nhưng bây giờ mọi người đều đã bước vào xã hội, vả lại mấy năm qua họ cũng biết rõ Tại Hiền chẳng hề dây dưa chuyện tình cảm khiến bố mẹ hắn rầu thối cả ruột gan, bây giờ bỗng dưng đối xử tốt với người khác như vậy, quả thật rất đáng chú ý.
Họ cũng là bạn của Tại Hiền, sao không thấy Tại Hiền đối xử với họ vậy chứ? Đáp án đã quá rõ ràng, ai nấy đều chảy hai hàng nước mắt nóng hổi khi thấy Tại Hiền đã được khai sáng. Là anh em tốt, tất nhiên phải dốc lòng giúp đỡ vào những lúc thế này, hòng giúp Tại Hiền ghi thêm điểm, đắp nặn hình tượng tốt đẹp.
“Bác sĩ Kim, trước đây cậu không quen cậu ấy, không biết anh Trịnh của bọn này giỏi cỡ nào đâu, từ nhỏ tới lớn làm gì cũng chưa từng thất bại, như tiên xuống trần vậy đó, đỉnh lắm!”
“Thấy cụ già qua đường, dù anh Trịnh đang cách đó mấy trăm mét cũng lao vút qua dìu cụ, trời ơi, cụ ấy cảm động chảy cả nước mắt nước mũi luôn!”
Mọi người thay phiên nhau thêm mắm dặm muối, thổi phồng Tại Hiền lên tận trời, chỉ thiếu điều cầm đèn pin tạo quầng sáng cao quý sau lưng Tại Hiền giả vờ làm tiên hạ phàm thôi. Tại Hiền nghe nhức cả đầu: “Đủ rồi, nói linh ta linh tinh làm gì, im lặng đi.”
Đông Anh lại không bảo dừng, cậu vẫn cười tủm tỉm, nghe tới đoạn thú vị còn cười tươi hơn, đôi con ngươi đen láy như chứa cả trời sao, khi cười rộ lên lấp lánh rạng rỡ, khiến người ta chỉ muốn chọc cậu cười, khiến cậu vui vẻ mãi thôi.
Bọn Đế Nỗ hẹn nhau ra họp mặt vốn đã uống ít bia rồi, bấy giờ đang ngà say, nay thấy người đẹp cười cứ như bị rót mấy chai rượu nồng vào người vậy, chẳng tài nào dừng lại được. Và rồi những điều họ nói đã dần chệch khỏi quỹ đạo ban đầu, từ việc Tại Hiền giỏi giang mạnh mẽ bao nhiêu chuyển sang đủ thể loại chuyện thú vị về Tại Hiền.
Sực nhớ đến điều gì, Đế Nỗ cảm thán: “Mà hình như không phải lúc nào anh Trịnh cũng độc chiếm ngôi đầu, tôi nhớ hồi thi đại học, anh Trịnh bằng điểm với một người khác nên không thể thành thủ khoa duy nhất của tỉnh, làm cậu ấy bực bội mấy ngày liền.”
“Hửm?” Đông Anh nghe thế sửng sốt.
Lúc thi đại học, cậu cũng bằng điểm với một người khác. Chẳng lẽ trùng hợp thế sao?
Đông Anh nghiêng đầu nhìn Tại Hiền, Tại Hiền vẫn đanh mặt, bấy giờ nhạy bén nhận ra tầm mắt của Đông Anh, hắn quay sang nhìn lại cậu.
“Đừng nghe họ nói bậy, sao tôi lại tức giận vì chuyện này được.” Dựa vào dáng vẻ điềm nhiên, Tại Hiền cố giữ hình tượng trước mặt Đông Anh: “Tôi chưa từng để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này.”
“Không để tâm mới nể. Lúc mới có thành tích, ai là người liên tục từ chối đi chơi với bọn này suốt mấy ngày liền hả.” Đế Nỗ đã say, nghe thế vạch trần ngay: “Xì, chuyện này có gì đâu, lúc trước cuộc thi nào cậu cũng hạng nhất, chưa từng bằng điểm với ai, thấy tức cũng là điều dễ hiểu mà.”
Đông Anh mỉm cười, cậu rướn người đến gần Tại Hiền hỏi khẽ: “Thật à?”
Tại Hiền vẫn bình tĩnh: “Không, do mấy hôm đó tôi không khỏe thôi.”
“Ra là vậy.” Đông Anh vờ như vỡ lẽ, nói tiếp, “Nếu hai người có cơ hội gặp nhau, anh có đối xử bình thường với người đó không?”
Tại Hiền nhíu mày, chuyện này đã bị năm tháng xóa nhòa từ rất lâu rồi, vậy mà không hiểu sao Đông Anh cứ nhắc tới người đó. Chẳng lẽ Đông Anh hứng thú với người có thể trở thành đối thủ của hắn, muốn tìm cơ hội làm quen với kẻ đó?
Nếu kẻ đó là Alpha hoặc Omega, vậy trên người Đông Anh sẽ vương pheromone kẻ đó. Nếu kẻ đó là Beta, Đông Anh là Beta cũng thích Beta cùng giới tính với mình. Bất kể kẻ đó mang giới tính gì đều như cái gai chướng mắt Tại Hiền. Đông Anh còn chưa hứng thú với hắn, tại sao lại hứng thú với kẻ khác?
“Tôi bận lắm, cậu tưởng ai cũng có cơ hội gặp tôi sao?” Giọng Tại Hiền lạnh tanh, tay vẫn không quên gắp thức ăn cho Đông Anh, “Giả thiết này không có ý nghĩa.”
Tuy Tại Hiền không trả lời rõ, nhưng thái độ đã nói lên tất cả.
“… Anh thật sự không hề có chút thiện cảm nào với người đó à.” Đông Anh bất giác cảm thán.
“Đấy chẳng phải điều chắc chắn à, anh Trịnh mà thích tên đó, tôi trồng chuối đi ỉa.” Đế Nỗ cười ha hả, nói.
Mọi người cười phá lên, Đông Anh cúi đầu húp ngụm canh, xem như chưa nghe thấy gì. Chỉ có Kim Đình Hựu – Beta cùng bàn là không cười hùa theo, cậu ta sờ cằm trầm ngâm: “Vì người nọ cùng là Beta nên lúc đó tôi cũng có chú ý tới… tên gì nhỉ, cứ cảm thấy quen quen.”
“Kim… Kim…” Đình Hựu lẩm bẩm rồi lấy điện thoại ra hí hoáy, sau khi tìm được cái tên thủ khoa năm ấy, cậu ta kích động vỗ đùi cái đét: “Đúng rồi, tên Kim Đông Anh!”
Dứt lời, Đình Hựu im lặng, đoạn ngước đầu hỏi: “Bác sĩ Kim, cậu tên gì nhỉ?”
Đông Anh nhoẻn miệng dịu dàng: “Tôi tên Kim Đông Anh.”
Tại Hiền: “…”
Đế Nỗ: “…”
Đối thủ bằng điểm với Tại Hiền trong quá khứ bây giờ là bác sĩ Kim mà Tại Hiền nâng niu trên tay, hai hình tượng khác biệt hoàn toàn nhưng lại hoàn toàn trùng khớp!
Không gian như lắng đọng, khung cảnh như được nhấn nút tạm dừng, Đông Anh hoài nghi chắc phải chừng mấy phút mọi người mới sống lại.
“Nào uống bia, uống bia thôi, Đông Anh, tôi nói cậu này, anh Trịnh nghìn chén không say đó, dù uống bao nhiêu cũng tỉnh táo như chưa thử giọt nào!” Đế Nỗ khui vài chai bia, “Ăn mà không uống bia sẽ nhạt nhẽo lắm, chưa đúng bài!”
Đông Anh không vạch trần chuyện Đế Nỗ đổi đề tài, cậu cười lắc đầu chỉ vào ly trà của mình, ngỏ ý mình uống trà là được. Đế Nỗ chưa hết lúng túng, vẫn gắng gượng khuấy động không khí: “Không uống sao được, nếu Đông Anh không uống, vậy anh Trịnh uống giúp cậu ấy đi!”
Tại Hiền không từ chối, hắn nhận ly bia lẽ ra là của Đông Anh uống sạch, rồi nốc tiếp ly của mình. Qua những tiếng cụng, sự gượng gạo dần biến mất, Đế Nỗ đã say dần đến gần Đông Anh.
“Đông Anh, cậu giỏi ghê.” Đế Nỗ nói, “Tôi không ngờ anh Trịnh sẽ ngã hai lần trước cùng một người đó, cậu là người đầu tiên, chắc cũng là người duy nhất.”
“Hai lần?” Đông Anh hỏi.
“Đúng, một lần là đợt thi đại học, một lần nữa…” Đông Anh chưa nghe hết đã bị người khác kéo cổ áo tránh xa khỏi Đế Nỗ, về lại phạm vi của người nọ.
Cánh tay săn chắc choàng qua vai Đông Anh, thân nhiệt khá cao truyền qua lớp áo, sức lực trong chuỗi động tác này đều đang tuyên bố rõ sự chiếm hữu của chủ nhân cánh tay ấy. Đông Anh khựng lại, quay đầu nhìn người đang choàng vai mình.
Tại Hiền nhíu mày, con ngươi bị che khuất bởi hàng mi rũ hờ, khóe miệng mím lại thành độ cong không mấy vui vẻ. Giọng Tại Hiền rất trầm, hắn híp mắt: “Đừng đến gần vậy, hiểu không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com