Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 27

Gần rạng sáng T/b mới có thể đánh giấc ngủ ngon, cả ngày hôm nay đối với cô thật sự quá mệt, thế nên bây giờ ngủ ngon vô cùng. Jungkook vẫn còn thức để thu dọn tàn cuộc của mọi người để lại ở phòng gã, gã là một người ưa sạch sẽ, không thể nào chợp mắt nổi với mùi đồ ăn ngập căn phòng như thế này. Mặc cho T/b khuyên gã để đó sáng hôm sau rồi dọn, nhưng gã vẫn là nhất quyết phải làm dù bây giờ mắt gã cũng đã mở không lên rồi.

Jungkook sau khi dọn xong uể oải trở về giường nằm cạnh em, dường như T/b là nguồn năng lượng vô tận của gã, gã chẳng cần gì cả chỉ cần em. Jungkook an lòng dần chìm vào giấc ngủ, hai tay vẫn dịu dàng xoa xoa lấy thắt lưng T/b vì gã biết một ngày trước nơi này đã bị thương thế nào. Trìu mến đặt lên trán em một nụ hôn, không biết T/b có nghe được không nhưng gã vẫn thì thầm trước khi chìm vào giấc ngủ.

- Tôi yêu em.

Sáng hôm sau, mọi người dậy tương đối sớm để có thể ăn sáng tại nhà hàng của resort. Gương mặt ai cũng hằn rõ sự mệt mỏi của đêm qua để lại, nào là chơi bài nào là ca hát, mắt ai cũng thâm quầng như gấu trúc. Dù không chơi nhưng ngay cả Sam và Hanjun cũng không ngoại lệ, ngáp ngắn ngáp dài ở bàn ăn.

- Sau này mấy đứa có chơi thì cũng nên lựa giờ một chút, gần bốn giờ sáng chị mới có thể ngủ mà bây giờ bảy giờ đã phải thức dậy rồi. Thật biết cách hành người mà.

- Đêm qua vui thế mà, em nói không phải sao?

T/b mang cho Sam một cốc nước cam vui vẻ nói, dù vẫn còn mệt trong người nhưng nghĩ đến sắp đi chơi thế nên T/b tâm trạng hoàn toàn rất tốt. Jungkook bên cạnh chỉ âm thầm kéo ghế cho cô ngồi xuống cạnh mình, gần như không nói lời nào suốt bữa ăn, tâm trạng hoàn toàn ngược lại với T/b, trông não nề vô cùng. Gã dự định sẽ ở đây với em thêm vài ngày nữa, nhưng lại có công việc đột xuất trong ngày thế nên buộc phải trở về Seoul trong sáng nay. Không được tiếp tục gặp vợ yêu nữa nên thấy con muỗi bay qua thôi cũng chán ghét vô cùng.

- T/b, thấy điện thoại tao đâu không?

- Trên đầu tao nè.

Aley loay hoay tìm điện thoại trong túi xách, nghe T/b nói vậy thẳng thừng đứng dậy vò tóc cô tìm. Cảm nhận tóc mình đang rối tung vì hành động của Aley cô liền tức giận đá vào chân Aley một cái, thoắt nhanh cô đã né được, giọng nói dửng dưng.

- Không thấy.

- Điện thoại mày mà mày hỏi tao, quăng ở đâu rồi lên đầu tao tìm?

- Thì mày kêu nó tìm trên đầu mày mà?

Seyoon cho miếng thịt vào miệng, chậm chạm nhai trong mồm. Đôi mắt khô khốc nhìn T/b đang trừng mắt nhìn mình. Cô cười khẩy, cứng họng rồi chứ gì. T/b ôm một bụng tức quay về phần ăn của mình, gã thấy thế cũng chỉ biết xoa đầu an ủi. Người ta nói thật ra cũng không sai đâu nhưng mà vợ anh vẫn đúng.

Aley nhanh chóng ăn xong bữa sáng của mình rồi quay về phòng tìm. Cô nhớ sáng nay đã cho vào túi rồi mà nhỉ? Không hiểu sao lại mau quên như vậy. Bước chân cô vội vàng, vừa đi nhanh vừa nhìn đồng hồ trên tay. Hy vọng có thể tìm thấy sớm, cô không muốn vì mình mà bắt mọi người phải chờ đợi. Chợt một cảm giác ê ẩm đập thẳng vào vai cô, vừa định ngẩng mặt xin lỗi vì đã đi nhanh không nhìn đường thế nhưng Aley lại nhìn thấy một dáng người quen thuộc.

Nhìn thấy quen quen, hình như chưa gặp bao giờ.

- Tôi xin lỗi do tôi vội quá.

- Là cô?

Mặt Aley đanh lại, cô nheo mày nhìn đối phương. Trong lòng xấu tính thầm nghĩ:"Bố thằng điên cô cậu gì ở đây."

Nhìn thấy mặt Aley đực ra như vậy Taehyung chỉ biết phì cười, anh gãi đầu khi nhắc về chuyện xấu hổ đêm qua.

- Tối qua chúng ta đã gặp nhau, chiếc vòng và tóc của cô...

Dường như được thông suốt, Aley "à" một tiếng. Sau đó lại nhìn từ trên xuống dưới Kim Taehyung, tối qua anh ta mang khẩu trang, cả người đen thui thùi lùi, nhìn vào cô còn tưởng là "hung thủ" đen nhẻm của mấy vụ án trong phim Conan. Sáng hôm nay mặt mũi tóc tai lại sáng sửa thế này, trong thuận mắt ấy chứ.

- À chào anh. Đêm qua tôi có hơi thô lỗ, xin lỗi.

Aley cười trừ, thái độ của cô đối với trai đẹp thì hoàn toàn khác. Dù gì hôm qua nạt vào mặt người ta gần nửa giờ đồng hồ, giờ nghĩ lại sao thấy xấu hổ quá. Taehyung chỉ xua tay bảo không có gì, nhưng dường như nhớ ra điều gì đó, anh khẩn thiết.

- Cô có thấy chiếc vòng tôi đánh rơi đêm quá không?

- Vòng?

Aley nghĩ một lúc, hình như chiếc vòng anh ta nhắc tới chính là chiếc vòng đã suýt khiến cô phải cạo đầu đêm qua đúng không?

- Hình như tôi có thấy nó rồi thì phải...

- Nó đối với tôi thực sự rất quan trọng, mong cô nghĩ kĩ hơn một lúc.

Taehyung kiên nhẫn nhắc lại câu hỏi một lần nữa. Nhưng đáp lại chỉ là sự áy náy trên nét mặt của Aley.

- Kì thực tôi đã thấy nó ở đâu nhưng tôi lại quên mất rồi. Xin lỗi anh.

Taehyung thở dài, cũng chẳng thể trách người ta được là do anh bất cẩn mà. Anh cúi đầu, nói với Aley một cách buồn bã.

- Tôi hy vọng nếu cô có nhớ ra được thì xin hãy giúp tôi. Tôi ở phòng 302 gần đây, chào tạm biệt.

Taehyung bần thần rời khỏi đó. Chiếc vòng chính là món quà của mẹ anh đã để lại trước khi từ giã cõi đời này.

"Cái thằng Tae này, đến giờ vẫn chưa có vợ, má không có gì để lại cho con cả, chỉ có chiếc vòng này, sau này mày đeo nó cho con dâu má nghe chưa?"

Bà mong muốn chính anh sẽ đeo chiếc vòng ấy cho vợ của mình.

Mấy năm trôi qua anh vẫn ở một mình, hăm sáu tuổi vẫn không có người cạnh bên. Đến cả cái vòng mẹ để lại mà cũng bất cẩn làm lạc mất, anh hoàn toàn rất thất vọng về mình. Giờ thì vợ thì không có mà vòng thì mất tiêu. Nơi đây rộng lớn như thế, để tìm lại một chiếc vòng nhỏ bé như vậy thì không hề dễ dàng chút nào.

Aley trở về phòng đã lấy được điện thoại, mơ hồ để ý đến con số trước cửa phòng, 300?

Số phòng của T/b và Jungkook là 301...thoáng trong chốc cô nhận ra, căn phòng bên cạnh phòng Jungkook chính là căn phòng của anh chàng lúc nãy! Aley thầm nghĩ có trùng hợp quá không vậy? Cô cầm tấm ID phòng khoá cánh cửa lại, thấy vật gì đó lấp lánh trên tay, Aley mới bàng hoàng nhận ra đây chính là chiếc vòng!

- Ba má đẻ con khéo quá...đẹp mà ăn hại vậy trời?

Cô đã đeo nó trên tay suốt đêm hôm qua mà, Aley cảm thấy vai mình nặng trĩu, hôm qua người ta có ý giúp đỡ thì tỏ ra thô lỗ, giữ đồ của người ta mà còn chẳng thèm trả lại. Cô thật sự tức giận cái trí nhớ cá vàng này, giờ còn mặt mũi nào mà gặp người ta, cái người đẹp trai đó đó...

- Thôi chắc không sao, trả sau vậy.

Aley trở lại nhà hàng, nhìn mọi người sắp rời khỏi cô cảm thấy may mắn vì vừa kịp lúc, không bị muộn giờ của mọi người. Vừa đến nơi đã í ới gọi.

- Píc cà pu mọi người!

- Nín họng dùm đi.

T/b cộc cằn nói, hoàn toàn làm tuột hết cảm xúc của Aley. Cô tức giận nhìn T/b đang được Jungkook buộc tóc, bĩu môi khó chịu.

- Nhìn ứa mắt ghê.

- Móc ra đây tao gãi.

T/b vô cảm đưa tay ra. Aley bị chắn ở cổ họng nên giận đến tím mày tím mặt. Sao nhìn T/b cũng xinh đẹp thế này mà ăn nói chẳng khác nào lưu manh vậy? Nhìn nét mặt Aley vẫn không phục trước mình, T/b chỉ cười khẩy nói thêm.

- Sao? Trái hay phải? Muỗng nè móc ra lẹ.

- Mày nói thêm tiếng nữa là dép vô đầu.

- Hộ cái.

- Thôi, lớn cả rồi mà cãi nhau cứ như con nít vậy?

Sam không hài lòng can ngăn cuộc đấu khẩu sắp diễn ra của "hai đứa trẻ", cô thở dài nhìn "đứa trẻ thứ ba" đang ăn bắp rang bơ ngồi xem kịch của hai đứa trẻ kia, còn bất mãn nhìn cô vì làm lỡ mất thước kịch hay của mình.

Ai đó đóng trả ba đứa trẻ này về nơi sản xuất được không, cột sống của cô sắp không ổn định rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com