Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 30

Không khí trong căn phòng vì ánh nhìn toé lửa của người phụ nữ kia mà đột nhiên trở nên đầy căng thẳng. T/b thật không hiểu bản thân mình đã làm điều gì mà khiến bà ta nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cô như thế. Nhưng rồi không khí ngột ngạt ấy cũng được thuyên giảm khi cánh cửa được đẩy ra là gã đang bước vào.

- Mọi chuyện ổn rồi, cha ở lại thêm vài ngày nữa để theo dõi.

Gã cư nhiên mặc kệ người phụ nữ kia, không hề xem bà ta có mặt trong căn phòng này. Rất tự nhiên đi đến nắm lấy tay cô trước mặt chủ tịch, vui vẻ giới thiệu ông biết đây chính là vợ sắp cưới của mình. Người làm cha như ông làm sao không biết con dâu tương lai của mình là ai, chỉ là khi thấy cô gái này ngoài đời còn thuận mắt hơn rất nhiều so với ông nghĩ, còn rất hiếu thuận và lễ phép. Và quan trọng hơn hết là ông nhìn thấy được vẻ mặt hạnh phúc của con trai mình khi kề cạnh cô ấy.

Sau khi trò chuyện được một lúc, lại càng có nhiều điểm khiến ông càng thêm đặc biệt thích cô. Vì ngài còn rất mệt, không thể nói được gì nhiều nên T/b đã nghĩ ra cách dùng ipad để ngài viết lên đó những điều ngài muốn nói. Dường như giữ cô và ông chính là đã quen biết nhau từ rất lâu nên ngay từ lần đầu gặp gỡ ai cũng cảm thấy quý mến đối phương, hôm nay Park T/b còn đặc biệt cười rất nhiều. Gã ngồi bên cạnh chẳng nói gì nhiều, chỉ rất chú tâm vào cuộc trò chuyện và sự vui vẻ trong ánh mắt của hai người họ. Gã đã từng nghĩ cha của mình là một người khó lòng khó tính như vậy thì liệu có chấp nhận một "đứa trẻ nghịch ngợm" như Park T/b về làm con dâu ông hay không. Nhưng có lẽ Jungkook đã lo quá xa về điều này, hiện thực trước mắt còn tốt đẹp hơn gấp nhiều lần so với gã mong đợi.

Trong một không gian ấm cúng như vậy lại có một tảng băng bị bỏ rơi ở một xó đang tức giận vô cùng. Dù vài tháng trước mối quan hệ giữ bà ta và ông không tệ chút nào, còn rất mặn nồng là đằng khác. Vậy mà hôm nay ông ta lại thể hiện rõ thái độ chán ghét đến cả mặt còn không muốn nhìn, hoàn toàn ngó lơ bà ấy. Khiến cho mụ ta càng thêm cảm thấy căm ghét Park T/b và Jeon Jungkook, tại vì đôi vợ chồng khốn kiếp ấy đã cứu lão già ta một mạng, còn không thì đã chết tươi dưới tay mụ rồi.

Gã nhận ra được ánh mắt châm chọc của mụ hướng về phía này liền trở nên khó chịu, vì cha gã còn ở đây nên Jungkook mới lịch sự gọi bà ta ra ngoài. Nếu không có ngài, gã không ngại tống cổ mụ bằng một cước.

Sau khi bà ta rời đi, T/b cũng kiếm cớ để chuồn theo. Bởi cô biết lúc này chính là không gian riêng tư cho cha con họ, người ngoài như cô không nên xuất hiện. T/b lém lỉnh âm thầm nháy mắt với Jungkook, quay sang nói với chủ tịch.

- Con nghĩ là con phải ra ngoài một chút, anh ấy có chuyện muốn nói với ngài.

Lão không từ chối còn vui vẻ gật đầu, trước khi để cô rời đi, lão còn ôn tồn nhắc nhở.

- Đừng gọi ta như vậy nữa, gọi ta là cha. Cảm ơn con dâu.

- Vâng...thưa cha.

Mấy năm gần đây mối quan hệ giữ Jungkook và chủ tịch Jeon không được tốt, hầu như khi gặp trực tiếp cũng chỉ toàn là cãi vã. Một năm gặp được cũng chỉ vài lần, đã rất lâu rồi gã mới trò chuyện với cha mình nhiều như hôm nay.

- Cha biết đấy, không thể nào mà sức khoẻ của cha trong thời gian ngắn mà đã trở nặng như thế được. Đây không phải là bệnh lão, con nghĩ...

- Ta bị hạ độc?

Gã có hơi kinh ngạc nhìn ông, chủ tịch Jeon có vẻ rất điềm nhiên không chút biểu tình gì. Nhưng rồi Jungkook chỉ biết cúi đầu, gã làm sao mà không biết được chuyện cha gã thương thật lòng bà ta, có lẽ ông đã thừa biết chuyện này từ rất lâu, nhưng vẫn không vội vạch trần mụ và lẳng lặng xem bà ta diễn trò. Cha gã biết bản thân mình bị đầu độc mà vẫn tiếp tục uống số thuốc bà ta đưa cho như vậy, gã còn lời gì để trách ông được đây?

Khi mẹ gã còn sống còn không được đối xử tốt bằng một phần của cha dành cho bà ta.

- Cha về sống cùng con đi. Có lẽ con không thường xuyên ở nhà với cha nhưng còn có ông Kim bầu bạn. Còn về hai mẹ con kia, dù cha có đồng ý hay không thì con vẫn sẽ đuổi cổ họ đi. Con đã nể tình cha còn thương mụ mới không truy cứu tới cùng, nhưng đám người đê tiện bọn họ đã có ý muốn hại tới cha như vậy con không thể khoanh tay đứng nhìn mãi được.

- Con trai, người nên nên trở về Jeon gia là con. Mấy năm trời con rời khỏi nhà chính, cha thật sự rất nhớ con. Jeon gia là nơi ta và mẹ con từng chung sống, là nơi con lớn lên, làm sao ta có thể rời đi? Ta nợ mẹ con kiếp này, đây là quả báo ta đáng phải nhận khi quyết định cưới bà ta về và để mẹ con phải chịu thiệt thòi. Bây giờ ta đã hết duyên cũng chẳng còn nợ với bà ấy, chỉ còn là người dưng. Nên tuỳ con quyết định.

Giọng cha khản đặc âm trầm, gã chua xót nhìn ông. Ánh mắt của sự hối hận, của sự nuối tiếc và cả sự bất lực. Gã biết ông giờ đây đang rất ân hận rồi, nhưng dù gì mọi chuyện cũng đã qua, có tiếc nuối cũng chẳng làm được gì.

- Vậy con sẽ trực tiếp loại bỏ Hadong ra khỏi công ty.

- Cứ làm những gì con muốn, thằng nhóc đó từ trước đến nay vốn dĩ cũng chả được tích sự gì.

Jungkook bật cười thành tiếng, Lão Jeon càng về già lại học cái tính cáu bẳn của ai đây? Trước đây còn vì con trai bà ta mà đuổi gã ra đường, vậy mà bây giờ lại bảo thẳng nhóc đó chả được tích sự gì, thật xấu tính. À không, đúng hơn là sau qua bao năm thì mắt của ngài cuối cùng cũng đã sáng hơn rồi.

***

- Thằng khỉ đốn đó đã đuổi tôi ra công ty rồi! Bà làm quái gì mà để bọn họ làm vậy với tôi? Lấy cả gia tài họ Jeon đâu bà nói không thấy, mà bây giờ phải tôi sống trong căn hộ thối nát này là thế nào?

Hadong nghiếng răng tức giận, phu nhân thấy con trai mình nổi nóng thế này bà xhir biết dỗ ngọt. Con trai bà ta cũng đã hai mươi hai tuổi đầu, nhưng cách hành xử còn không bằng đứa trẻ lên ba. Hadong từ bé theo mẹ về Jeon gia, được cưng chiều nên càng lớn càng chả ra gì. Từ nhân cách cho đến tiền đồ, một chút cũng chẳng có, cả đời này chỉ nghĩ mình sẽ mãi mãi dựa dẫm và Jeon gia mà sống.

Cậu ta mang danh là phó giám đốc của Jeon thị, nhưng đó chỉ là một cái danh hờ được chủ tịch Jeon "ban cho" . Hằng tháng được trợ cấp chứ không hề làm việc, cả ngày đều chôn chân ở mấy hộp đêm tiêu tiền, xem tiền là cỏ rác thoã sức mà tiêu xài. Nhân tính thô lỗ ngang ngược, tuyệt nhiên trước mặt Jungkook thì toàn dùng lời ngon dỗ ngọt, nhưng đến một cái liếc mắt gã cũng chẳng thèm nhìn.

Cuộc đời này thứ khiến Hadong hận nhất chính là sự khinh thường của Jeon Jungkook dành cho hắn!

- Bình tĩnh nào con trai, kế hoạch của chúng ta thành công hơn phân nửa rồi, nhưng lão già chết tiệt đó sống quá dai. Bọn họ nhận ra sự bất thường của chúng ta rồi nên mới làm như vậy. Nhưng con đừng lo, cậu Yoo Sansoo sẽ đối tốt với chúng ta. Bây giờ mục tiêu của chúng ta không còn là lão già ấy nữa, mà là con khốn kia. Nó vừa đặt chân vào Jeon gia chưa bao lâu đâu nên sẽ không đề phòng đâu, con yên tâm.

- Con khốn? Mẹ đang nói ai?

Hadong cau mày nhìn bà, mụ ta chỉ nhếch bên mày bí hiểm, đôi mắt ánh lên sự tàn độc khó tả, cả người đều toả ra hắc khí. Mụ nâng tay xem xét chiếc nhẫn trên ngón tay mình, rồi thẳng thừng tháo ra vứt xuống mặt đất lạnh lẽo, mồm nghiếng răng keng két.

- Park T/b, "con dâu" của mẹ. Nó là điểm yếu duy nhất của Jeon Jungkook, chúng ta sẽ dùng nó để hạ được hắn ta.

Giọng cười bà ta lãnh lẽo trong đêm, Hadong có chút rụt mình sợ hãi. Trong đầu bà lại tính kế gì rồi?

***

Đã nửa năm trôi qua kể từ ngày lần đầu tiên gặp gã, Park T/b không còn dè chừng trước Jungkook nữa, hằng ngày còn rất yêu đời làm việc gì cũng nghĩ đến gã. Nhưng T/b không hề cảm thấy phiền lòng vì sự thay đổi của mình nữa, bơi gã là một người tốt. Mới ngày nào còn trốn tới trốn lui, mỗi ngày đều gân cổ cãi nhau với gã, ngày nào cũng đoán già đoán non tìm cách chọc điên gã. Vậy mà bây giờ chính cô cũng bị gã chinh phục mất tiêu.

*Một là mày nghe máy, hai là tiêu chảy suốt đời, chọn đi Quý nhân Aley đang đợi. Một là nghe máy, hai là....

T/b còn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình khi tưới cây, vì tiếng chuông điện thoại đó mà khiến cô giật bắn mình. Vòi nước xịt tung toé khắp vườn, cả người cô chẳng khác gì con chuột lột. Vội chạy đi tắt vòi nước, không cần nhìn tên T/b cũng đã biết người có dây thần kinh thô như Aley Manda mới làm ra được loại chuyện này.

- Aley Manda một là dép bay vô đầu mày hai là đầu mày đập vô đôi dép chọn đi!

T/b tức giận đến nổi thở cũng khó khăn, nước tạt lạnh chết cô luôn rồi đây này!

- Gì vậy tự nhiên đòi đánh tao?

- Mày lại tự ý đổi chuông điện thoại của tao nữa?

- À, tao chỉ muốn đưa làn sóng mới, thổi làn gió mới vô điện thoại mày thôi, Zero9.

*Cách đây vài năm nhóm Zero9 vừa debut làm viral câu nói "muốn thổi làn gió mới, làn sóng mới vào Việt Nam." 

Aley bên kia điện thoại xoa lỗ tai vừa đặt sát điện thoại để nghe, tay còn làm kí hiệu Zero9. Còn đắc ý cười lớn, cô thích cái kí hiệu này quá đi mất.

- Gạch ống tao cũng không ngại lấy để chải đầu cho mày đâu Aley.

- Tao thấy mày nên đi uống nước cam đi, tuy nó không giúp mày hết ngu nhưng nó ngon. Đố mày đánh được tao đấy?

T/b nghẹn đắng cả họng, mắng người cũng mắng không lại mà còn đòi đi rượt đánh người ta. Cô thở dàu bất mãn, cũng không thôi đôi co với Aley nữa.

- Gọi có chuyện gì?

- Hôm trước tao có sang nhà mày nhưng để quên cái vòng tay ấy. Giờ tao có việc phải về lại Anh, nên mang qua cho tao được không?

- Định ở lại luôn hay đi rồi về?

T/b nhíu mày nhìn vào điện thoại, cô biết quê hương của Aley là Anh Quốc, nhưng dù gì cũng không nỡ xa xách với cô.

- Đi rồi về, tao nói với mày rồi, tao muốn định cư ở đây luôn. Về là vì nhà tao có việc thôi không phải lo. Tiểu thư Park cứ yên tâm ở lại Hàn mà chăm chồng chăm con đi ha.

- Tao đã có chồng với có con lúc nào?

- Jungkook dư sức tạo ra cả đội bóng chứ đùa, dăm ba bữa nữa tao có cháu bây giờ. Thấy gần đây cô sống hạnh phúc đến mức mà ngày nào cũng mỉa mai kẻ độc thân như tôi mà. Giờ nhắc đến chồng con lại nổi cáu à?

Aley đầu dâu bên kia cười khẩy, ngày nào cũng ăn cẩu lương đến phát ngán rồi.

- Thì ra mày ế là do thực lực, miệng mồm kiểu đó bảo sao không có bồ.

-...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com