Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7

T/b sợ hãi ngước đôi mắt ập nước nhìn nơi phát ra giọng nói ấy, cơ thể yếu ớt lùi dần về phía sau theo bản năng. Hắn ta là ai?

Gương mặt lạnh câm, ánh mắt đầy sát khí đang nhiếu mày nhìn về phía cô. Từ gương mặt ấy, cô không thể nào đoán được hắn đang nghĩ gì, một tí cảm xúc cũng không.

- Ai?

Hơi thở cô dần trở nên khó khăn, giọng nói run rẩy, phải cô đang rất khiếp sợ. Nhưng không thể nào oà khóc ngay như thế này được, chỉ có thể kìm chế vào lòng. Tên này sẽ không bắt cô đem bán nội tạng đó chứ? Nhìn cũng đẹp trai thế mà. Jungkook nhìn rõ được sự sợ hãi trong cô, cau mày, trên gương mặt càng thêm đằng đằng sát khí, khiến người đối diện cảm nhận rõ được sống lưng mình lạnh toát cả lên.

- Chủ ngữ của em đâu?

Hắn cười khẩy, thường ngày bướng bỉnh kiêu căng, ai nói cũng không cho vào tai. Thế mà hôm nay lại không thể cất nổi giọng nói vì sợ hãi, thật đáng thương. Thôi được rồi, dù gì đây cũng sẽ là vợ hắn, cũng không nên doạ sợ cô ấy. Nhìn vẻ người co rúm lại chui rúc vào trong chăn, không khác gì một chú mèo đang cố gắng lẫn trốn khỏi nguy hiểm. Hắn từ tốn ngồi xuống sofa đối diện giường, vì mới tắm nên tóc còn ướt, hắn dùng khăn lau mái tóc đen nhánh đầy quyến rũ của mình. Nhướng một bên chân mày, hắn nhếch mép, điệu bộ càng thêm ngạo mạn trông đáng sợ vô cùng. Đây là gương mặt hắn trưng ra để không doạ sợ người đó à?

- Jeon Jungkook.

Cô nhíu mày, não bộ chầm chậm hoạt động. Jeon Jungkook? Cái tên này, cả giọng nói này cô đã nghe qua nhưng vẫn chưa thể hình dung được lắm.

Khoan đã, chẳng phải là tên thiếu gia ở bẩn cô vẫn hay nghĩ tới sao? Mặt cô dần méo mó khó coi hơn, hắn quá khác so với tưởng tượng của cô về một tên giám đốc đầu to bụng phệ ở bẩn. Người trước mặt này dù vẻ mặt có đầy nguy hiểm, tuy nhiên không thể phủ nhận được diện mạo hắn quá đẹp. Vẻ ngoài phong lưu cường tráng, gương mặt hơn cả tạc tượng. Nhất thời hình ảnh trong đầu cô trước đây và hắn bây giờ T/b vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được.

Bất chợt, cô nhìn thấy hắn dần tiếng lại mình. Dù diện mạo hắn có đẹp trai như thế nào, thì cái vẻ ngạo mạn và sát khí này cũng không thể khiến cô có cảm tình nổi. Trên người hắn chỉ khoác mỗi chiếc khăn tắm trên hông, giọt nước trãi trên cổ hắn từ từ lăn xuống bờ ngực rắn chắc, chậm rãi lướt trên cơ bụng săn chắc. Cô nuốt nước bọt thầm nghĩ, hắn định làm gì đây?

- Kh..khoan đã! Anh định làm gì?

- Đừng hỏi những câu ngu ngốc khi em đã biết rõ, Park T/b.

Hắn cười ranh mãnh, là vợ chồng thì còn có thể làm gì được nữa? Có vẻ khá biến thái nhìn nhìn vẻ run rẩy vì sợ hắn, cơ thể nhỏ bé đang lúi dần về phía mép giường lại càng thêm kích thích Jungkook. Cảm nhận lưng mình đã chạm đến đến đầu giường, không thể lùi thêm nữa. Hắn ta thật sự có ý nghĩ đó sao? Cô nuốt nước bọt, dùng chăn che đậy thật kĩ đôi chân trần này, bộ đồ ngủ này thật sự rất ngắn...

- Đứng lại! Nói chuyện đã!

- Xem ra phải chấn chỉnh tính bướng bỉnh và thói quen không chủ ngữ của em rồi. Thôi được, em có ba phút.

Hắn dừng chân, gượm chút kiên nhẫn chờ đợi câu hỏi tiếp theo của cô. Chứ người trước mặt hắn cứ liên tục run cầm cập như này thì người ta lại nói Jungkook này bắt nạt trẻ em.

- Anh là người ba mẹ tôi nói, đúng chứ?

- Ừ.

Hắn khoanh tay trước ngực, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn vô cùng, ánh mắt đăm đăm dò xét T/b. Nói thật chứ đang run sợ nhưng cô đang rất muốn lấy dép ném hắn. Nhìn phách lối thấy ghét.

- Anh đã đưa tôi đi bằng cách nào khi tôi đang ở nhà Aley.

- Tôi bắt cóc bạn em, tra tấn họ và uy hiếp lấy chìa khoá mở cửa vào nhà.

Cô hơi sửng sốt, nhưng nhìn vẻ ranh mãnh đang nửa cười nửa không kia thì lời nói này thật sự chả đáng tin chút nào. Hắn là một tổng tài, ít nhất cũng phải có cách xử trí nào đó tốt hơn là hành động ngu ngốc này. Lời đùa thật ấu trĩ.

- Vô vị.

- Em thông minh như vậy, tự đoán xem.

Giọng hắn mỉa mai thấy rõ, điều này khiến cô vốn dĩ đã không có cảm tình, giờ chỉ thêm ghét hắn. Điều cô mong ước ngay lúc này chính là có thể lấy chổi phù thuỳ mà đánh cho chừa.

Hít thở đều lấy lại bình tĩnh, hắn đã đưa cô đi bằng cách nào nhỉ? Trước khi đến đây, điều cô nhớ duy nhất là mình đã ngủ mê man và không thể nhận thức được gì. Để có thể ngủ được như thế, thì chỉ có thể là do thuốc. Cố gắng nhớ thêm, căn phòng khi ấy sộc lên một mùi hương rất lạ, có lẽ khi không để ý, họ đã làm gì đó trong căn nhà của Aley.

- Anh dám cho người cài thuốc mê trong nhà tôi?

- Amazing goodjob em! Thông minh đấy.

Cô hoài nghi, người trước mặt không có tình người hay sao lại có thể dùng cách hạ sách như thế để đưa cô đi? Hắn ta không quan trọng đến sức khoẻ của T/b sao? Hay cô đối với hắn chỉ là một con vật, chỉ có giá trị cho sự nghiệp của hắn nên không hề quan trọng cô? Hắn có biết dùng một liều lượng lớn thuốc mê như thế vừa tổn hại sức khoẻ, vừa làm giảm đi trí nhớ của người khác không? Jungkook nhìn vẻ mặt không vừa ý của cô, thầm đoán được phần nào trong đầu cô đang nghĩ gì. Không nhanh không chậm giải thích.

- Đừng vội kết tội tôi. Tôi chỉ dùng liều lượng an toàn, chỉ có em vì mệt nên ngủ mê man trong suốt thời gian dài như vậy.

Hắn có thể nhìn thấu được tâm trí của người khác sao? Thật không thể khinh thường...

- Tôi có điểm gì mà khiến anh phải để mắt? Tôi quá trẻ, tôi không muốn yêu. Anh có thể đừng gồng siết tôi bằng cái hôn nhân khốn kiếp này không?

Dù miệng lưỡi có cay độc, nhưng ánh mắt chân thành đáng thương của cô không khỏi khiến người khác đau lòng. Đôi mắt trong vắt đang lưng chừng hạt sương, chỉ cần một cái chớp mắt nhẹ, hạt sương ấy sẽ trĩu nặng rơi xuống. Khoé miệng cô giật giật, hơi thở khó khăn, sao họ là cha mẹ của cô nhưng lại không hề để tâm tới cảm giác của cô vậy? Hôn nhân không phải là điều có thể nói suông, nó là cả cuộc đời cô. Trói buộc T/b với một kẻ nhẫn tâm và máu lạnh như thế, chẳng khác nào đang đẩy cô vào vực thẫm. Sợi dây ấy đang dần siết chặc thể xác lẫn tâm hồn cô, T/b không thể chịu nổi cú sốc này.

- Em đừng ép tôi phải nhắc đi nhắc lại việc kết hôn này có ích gì cho cả em và tôi, hỏi thừa. Còn nữa, tôi biết em không can tâm ở cạnh tôi, nhưng em cũng chẳng thể làm gì khác ngoài điều đó. Em không thể trốn thoát khỏi tôi.

Lời nói này không khác gì đang vũ nhục cô, cô không phải món đồ để đặt ở đâu tuỳ ý anh muốn. Tôi là con người, tôi có cảm xúc. T/b mệt mỏi không đối đáp với hắn nữa, lặng thinh. Cô cố gắng sắp xếp lại mọi thứ trong đầu mình, mọi thứ quá đột ngột. Trong vài phút ấy, bản thân không hề đề phòng hay có tí cảnh giác nào.

Đủ rồi, đã hơn ba phút, Jungkook không kiên nhẫn giải thích gì hơn nữa. Bước từng bước lại gần, đến trước mặt T/b nhưng cô vẫn không có một chút nào là để hắn vào mắt. Jungkook nghiêng đầu, tuy miệng lưỡi có phần cay độc, nhưng không thể phủ nhận sự xinh đẹp của em. Quá đỗi xinh đẹp, trông thật câu dẫn. Làn da trắng sáng, mái tóc ngắn che hững hờ bên vai, để lộ xương quai xanh đầy quyến rũ. Đôi môi đáng thương bị chính chủ nhân của mình căn đến sưng tây, nhìn Park T/b, biết bao sự điềm tĩnh và kiên nhẫn vốn có của hắn đều trở nên vô nghĩa.

Bàn tay hắn nóng rực chạm vào má T/b khiến cô sực tỉnh, ý định né tránh nhưng đã bị hắn sớm khóa chặt bởi hai cánh tay to lớn rắn chắc của mình.

- Tôi không còn kiên nhẫn giải thích cho em nữa, tôi muốn dùng bữa tối của mình.

Nắm lấy hai bàn tay trắng nõn kia, hắn dùng sức đẩy cô xuống giường. Gần như là một con thú mãnh liệt hôn lên đôi môi gợi tình ấy. Điên cuồng dày vò khiến không thể thở được, từ môi truyền đến một cảm giác đau đớn...

Cô vùng vẫy thế nào cũng không được, không thể nào vật nổi một người đàn ông cường tráng như thế. Cô bất lực ngã ra, đau đớn cam chịu. Mặc kệ tên điên đó đang làm gì, nơi đuôi mắt xinh đẹp, khẽ lăn chảy một dòng thủy tinh lấp lánh.

Buông tha đôi môi Park T/b, ngước mắt lên nhìn khuôn mặt ủy khuất đang cắn răng chịu đựng kia hắn không một chút cam lòng. Nụ hôn của hắn dần nhẹ nhàng hơn, trãi dần từ vần trán, xuống mắt, mũi và chạm nhẹ ở môi, như một lời an ủi, ôn nhu vô cùng.

- Sẽ không làm em đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com