Chương 41 (chương cuối): Happy ending!
"Cha ơi! Dậy đi kìa, mẹ chuẩn bị cầm chổi rồi á!" Đứa bé gái vỗ vỗ lên người của Mikey, cố gắng lay người kia dậy nhưng bất thành. Tất cả những gì cô bé nhận lại được chỉ là một cái lườm rách mặt của cha mình cùng cái tặc lưỡi khó chịu.
"Ồn quá Hinacchan."
Cô bé phụng phịu mặt mày, nhìn cha mình với vẻ bất mãn cực kì. Được! Hoạ này tự cha chịu đê.
Năm phút sau lại có tiếng bước chân đi lên, nhưng thay vì lại là hai cái vỗ như hồi nãy thì lần này như một cú trời giáng xuống đít Mikey vậy.
...
Nhăn mặt xoa xoa cái mông đau đớn của mình, Mikey khó chịu nhìn đứa con gái đang ngồi xem ti vi.
"Sao con không gọi cha dậy?"
"Con gọi mà cha có chịu dậy đâu?"
"Thì phải kêu đến khi nào cha dậy thì thôi chứ!"
"Con đói."
Mikey nhìn đứa con gái rượu của mình mà không khỏi bực bội. "Đó là lí do vì sao cha thương mẹ hơn thương con đấy, Hinacchan."
Cô bé bĩu môi không đáp, chỉ lon ton chạy vào bếp mách Hanabi: "Mẹ ơi, cha bảo cha không thương con."
Cô cúi xuống xoa đầu cô bé: "Arara, thế à? Thế lát nữa mẹ xử cha nhé?"
Vừa dứt câu, Mikey liền phi thẳng xuống bếp rồi kéo con gái mình ra chỗ khác, còn bản thân thì ôm lấy eo của cô mà không ngừng liến thoắng: "Em hết yêu anh rồi phải không? Bây giờ trong mắt em chỉ có con gái thôi phải không? Chả lẽ em không nhớ chúng ta tùng mặn nồng ra sao à? Hay là em có ai khác bên ngoài rồi?"
Hanabi đợi Mikey bắn xong một lèo rồi thì gắp miếng thịt chiên đút vào miệng cậu, Mikey liền ngoan ngoãn đứng ôm eo cô như một chú gấu koala mà không nói gì nữa.
Cô bé đứng ở bên ngoài nhìn từ đầu tới cuối câu chuyện, trong lòng không tự chủ nghĩ tới viễn cảnh một chú chó ngoan ngoãn đợi chủ cho đồ ăn.
Ờ thì, nhìn cũng đúng mà...
Cô bé Hinata năm tuổi chưa bao giờ thấy có người cha nào lại còn ưa làm nũng hơn con gái như vậy. Cô bé nghe cậu Shinichirou kể rằng hồi xưa Mikey nhất quyết không chịu sinh con vì sợ mẹ cô sẽ thương con hơn thương chồng cơ, đến độ khi mẹ bảo không sinh con thì không cho cha đụng vào người mẹ, cha cô bé mới ngậm ngùi đồng ý. Khi nghe tới đó, Hinata có cảm giác như bản thân là một sự xuất hiện bất đắc dĩ giữa cha và mẹ vậy.
Quay lại cảnh tượng trước mắt, Hinata không khỏi thở dài ngao ngán khi cha cô nghe lời mẹ cô răm rắp, ngoan ngoãn đứng một bên không lên tiếng làm ồn gì cả.
Cả nhà cô ba mươi phút sau thì ăn xong bữa sáng, sau đó ra ngoài đi chơi với mấy người bạn xưa cũ.
Đều là người quen cả thôi, có vài chuyện đã thay đổi rồi, nhưng đại khái thì mọi người vẫn như vậy.
•
Đến nơi, Hanabi vươn vai một cái, bàn tay nắm lấy tay Hinata cũng buông lỏng đi, để cô bé thoải mái chạy nhảy chơi đùa cùng mấy người bạn đồng chan lứa.
Sắc trời xanh biếc phía trên đỉnh đầu, hoa anh đào nở rộ cả một mảng. Hít lấy một hơi, Hanabi sảng khoái nhắm mắt lại hưởng thụ.
Emma và Draken thì ngồi ở một chỗ, thấy ba người đến thì hô lên: "Ô, họ tới rồi kìa."
Cả đám nghe xong thì dạt ra một chút để hai người ngồi.
Baji, Pachin, Peyan.
Mitsuya, Draken, Emma.
Maito, Aibara.
Cả bọn như vừa mới chơi với nhau từ hôm qua vậy, vẫn chẳng thay đổi gì nhiều.
"Shinichirou-san đâu?" Hanabi ngồi xuống cạnh Aibara, cất tiếng hỏi.
Cô nàng nháy mắt một cái: "Anh ấy phải trông cửa tiệm rồi, không đến được."
"Ồ?" Cô liếc xuống cái bụng đã phình to ra của Aibara, sau đó ngước lên nhìn Maito cười hắc hắc: "Xem ra cậu cũng đang có khoảng thời gian cực kì hạnh phúc nhỉ?"
Maito thoáng đỏ mặt, cười gượng xoa xoa gáy: "Cũng... hạnh phúc thật. Hehe..."
"Này này, anh vừa liếc mắt đưa tình với Hanabini hả? Sao con người anh tệ bạc thế?" Mikey không biết từ đâu lại ngồi xuống ôm lấy tay cô, nhăn mày nhìn Maito phía bên kia.
Maito: (╬☉д⊙) thằng nhóc kia muốn ăn đấm phải không?
Mikey: (ʘ言ʘ╬) anh ngon thì nhào vào!
Hanabi và Aibara kẹt ở giữa chỉ biết ôm trán thở dài, sau đó nhìn hai ông chồng ôm chật cứng tay mình mà không ngừng khẩu chiến với người nọ.
Mikey mắng Maito là con mèo đực damdang.
Maito mắng Mikey là đồ mặt đụt ngu si.
Hai tên ngốc đấy thiếu điều muốn lao vào ăn vã nhau ngay tại chỗ nếu khống nhận được cái ánh mắt cảnh cáo từ nhị vị phu nhân ngồi bên cạnh.
Hanabi ngước mắt nhìn xung quanh một chút. Pachin thì giành thức ăn với Peyan, còn Mitsuya thì ngăn cản cả hai, sau đó tá hoả khi thấy Baji gần như muốn đập moẹ nó cái bát bằng thủy tinh mà Draken mang tới để khoe khoang với mọi người. Emma thì chơi với hai đứa trẻ kia, một đứa là con cô, đứa còn lại là của Emma và Draken.
Bất giác khoé môi Hanabi kéo lên nhè nhẹ, giương đôi mắt liếc nhìn sắc trời tháng một còn đang đậm hơi thở mùa xuân. Vài cánh hoa anh đào theo gió mà tung bay, một cánh hoa vô ý rơi vào ly rượu đang uống dở của cô.
Gió xuân cứ kéo đến mãi, tung bay mái tóc dài của Hanabi, tung bay cả một sắc trời đầy cánh hoa anh đào, tung bay cả lời thì thầm cầu nguyện của cô vào không trung.
Mong rằng khoảnh khắc này mãi mãi được khắc ghi vào trong tâm khảm cô, đến tận khi già nua cũng sẽ không mai một hay cũ kĩ úa màu.
"Này, chúng ta chụp một bức ảnh đi." Mitsuya lên tiếng. Cả bọn đồng ý, sau đó ngồi lại thật ngay ngắn để tạo dáng. Hai đứa nhỏ cũng vào chỗ ngồi, treo lên một nụ cười vô cùng dễ thương.
"Nào, cười lên nhé! Một, hai, ba."
•
"Bà ơi."
"Hm?"
"Bức ảnh này là sao vậy bà?"
Ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kĩ trước hiên nhà, bà lão tay run run cầm lấy bức ảnh mà đứa cháu gái mình đưa cho, đôi mắt vốn đã mờ đi vì tuổi tác, bức ảnh lại cũ kĩ nhăn nheo và ố vàng. Ấy vậy mà khi nhìn thấy bức ảnh ấy, bà lại có thể rõ ràng tường tận từng người một trong đó.
"Là bức ảnh hồi còn trẻ bà chụp cùng mọi người."
"Mọi người?"
"Là bạn bè của bà."
Nói rồi, bà đánh mắt ra phía trước sân nhà, nơi có con mèo đang lười biếng nằm sưởi nắng, xa xa hơn chút là một giàn hoa đang chớm nở, được ông cụ đứng kế bên tưới nước cho thật cẩn thận.
Mấy mươi năm cuộc đời trôi nhanh như một cái chớp mắt, mới ngày nào còn phát hoảng tứ tung lên chỉ vì xuyên không sau khi chết, bây giờ lại sắp phải đón nhận tử thần một lần nữa rồi.
Chỉ là, giờ đây bà không còn hối tiếc điều chi nữa.
Nhắm mắt lại, bà thấy mình của tuổi mười mấy, đang tay trong tay cùng một chàng trai tóc màu nắng, miệng mỉm cười thật tươi. Vậy là xong, hành trình xuyên không của bà đến đây là đã quá mãn nguyện. Cô bạn Aibara đã rời đi hồi nửa năm trước, ông bạn Maito cũng đã theo sau ba tháng trước, không chừng lần này tới phiên bà rồi.
Nhưng bà không sợ, cũng không hối tiếc. Bởi bây giờ bà không cô đơn nữa.
Magisaga Hanabi đã yêu và được yêu rất nhiều.
-----•0•-----
END
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com