Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Phần tử nổi loạn chỉ thu hút phần tử nổi loạn thôi

"Haha! Vậy ra nó chỉ muốn ăn dorayaki thôi sao?"

Aibara bật cười khanh khách trước câu chuyện có vẻ "mắc cười" mà Hanabi vừa kể, chỉ là mặt Hanabi không biến sắc lắm trước phản ứng quá lố của cô bạn thân này.

Chuyện là, hôm qua khi Hanabi tưởng mình chuẩn bị đầu lìa khỏi cổ hồn lìa khỏi xác lần nữa thì nghe thấy thằng ranh sai vặt bảo muốn ăn dorayaki. Lại còn dửng dưng tự nhiên mà nói:

"Không phải chị nói bé ngoan sẽ được thưởng sao?"

Ờ thì bé ngoan được thưởng, nhưng đm thằng bé có ngoan đéo đâu? Nó vừa đập người ta ra bã xong đó thôi??!

Nhưng nói gì thì nói, Hanabi đây vẫn muốn giữ cái đầu tròn trên cần cổ xinh của mình nên tức tốc đi làm liền và không nói nhiều.

"Tớ thấy thằng bé đi theo tớ nên tưởng nó tính xử lí tớ rồi cơ." Hanabi ôm vai nhớ lại khung cảnh hôm qua.

"Haha, cậu ít xem truyện và phim lại đi."

"Ít đọc truyện lại đi bà chị."

"..."

Hanabi đực mặt ra một hồi rồi thở dài một cái, sau đó nhìn ra cửa sổ. Lại nhớ thằng Hùng rồi. Dạo đây cô ít nhớ nhà hẳn đi, nhưng mà lâu lâu vẫn sẽ tự hỏi không biết thằng lon Hùng đã có thể vượt qua cú sốc mất đi người chị xinh đẹp giỏi giang dễ thương siêu cấp vũ trụ này của nó chưa. Và nó có hối hận không khi không nghe lời cô nhiều trong lúc cô còn sống để làm cô vui lòng.

Reng.

Tiếng chuông vào tiết cắt ngang suy nghĩ của Hanabi. Cô lười biếng đứng lên chào thầy rồi lấy tập ra chép bài rất gương mẫu. Hôm qua không học hành gì mà nằm ngủ như thế, hôm nay đã có vài người đến "hỏi thăm nhẹ" chuyện đó rồi. Điển hình như giáo viên dạy toán đang đứng trên bục đằng kia.

Hanabi tặc lưỡi, con bé này lúc sống ngoan thật.

Cuối cùng cũng xong tiết toán.

Dù cho sống lại bao nhiêu lần đi nữa thì môn toán vẫn kì cục và khó hiểu như vậy. Hoặc là do cái não bé tí teo của Hanabi chưa bao giờ theo kịp logic của môn này.

Ngáp dài một cái, Hanabi khéo léo dụ con bạn lên sân thượng trường ăn trưa.

Cô vẫn rất muốn được một lần ăn trưa với bạn bè trên sân thượng nha, ở Việt Nam làm gì có mấy chuyện xây sân thượng rồi để học sinh trèo lên đó chơi đùa thoải mái đâu. Cho nên kiếp này trùng sinh vào cuộc đời học sinh Nhật Bản thì phải thử qua cảm giác này một lần.

"Wooooo hooooo!" Hanabi phấn khởi reo lên. "Đã quá pepsi ơi!!"

Aibara thì im lặng ở một bên nhìn cô bạn làm trò con bò. Cô đã quen với một Hanabi thay đổi hoàn toàn từ sau vụ tai nạn, chính xác là mới nột ngày trôi qua, và dù cho có hỏi thăm đến đâu thì cô bạn vẫn bưng kín bí mật mà chả hó hé gì. Vậy thì Aibara không quan tâm nữa. Dù gì thì như vậy cũng tốt, Hanabi bây giờ sắc xảo và trưởng thành hơn rất nhiều, thậm chí chăm lo cho Aibara như em gái mình. Chỉ là bây giờ thì Hanabi quá tách biệt, hầu như giữ lại rất nhiều bí mật cho riêng bản thân mình biết và không còn hoà đồng như trước nữa.

Tỉ như trước đây thì cả hai bàn luận rất nhiều thứ, bây giờ chỉ còn Aibara nói và Hanabi nghe.

Có chút buồn.

"Ai-chan sao vậy? Cơm không ngon à?"

Hanabi cúi người xuống nhìn Aibara chằm chằm, khiến cho Aibara có chút ngại. Con bé kia dễ thương quá mà.

"Khôn- không sao." Aibara cười gượng.

"Mặt cậu đỏ đỏ nè." Hanabi cúi người sát xuống hơn.

"Khô-" Còn Aibara ngại ngùng né sang một bên.

Hanabi ngẩn ra rồi phụt cười như hiểu gì đó. Cô quên là bây giờ mình sở hữu một nét đẹp siêu siêu siêu khả ái và có thể dùng nó để đè chết bất kì một người yếu lòng nào ngay tức khắc.

"A a~, sao vậy? Cậu không muốn chia sẻ gì với mình sao?"

Hanabi chồm tới sát hơn và dí mặt mình xuống thấp một chút nữa. Mặt con bé kia giờ đỏ như gấc và giọng thì ấp úng không nói nên lời.

"T- t- t- tớ-"

"Ồ là mày à?"

"???"

Hanabi và Aibara quay người về phía vừa phát ra giọng nói. Không phải trên sân thượng, hình như dưới sân trường có gì đó.

Hanabi liền bỏ cô bạn mắc cỡ của mình rồi đi xem thử phía dưới có gì vui.

Cô thấy một đám học sinh trường mình, trông khá to con và hung tợn, hình như là yang hồ, và có một đám học sinh cấp hai nữa đang đứng đối diện với bọn họ.

Có điều cái đầu vàng cùng gương mặt đụt kia trông quen quen???

Hanabi ráng nhìn kĩ thêm một xíu, rồi bất chợt đầu cô ong lên một cái và trời đất thì như quay cuồng điên đảo.

Thằng oắt sai vặt hôm qua đây mà!

Thế ứ nào mà nó lại tụ tập đánh nhau nữa rồi!?

Rồi giống như là norone làm chị dựt lên vào khoảnh khắc ấy, cô liền vắt chân lên cổ chạy xuống bên dưới thật nhanh, bỏ quên luôn Aibara vẫn đang ngơ ngác chưa hiểu mô tê gì cả.

Thằng đó đánh nhau thì chắc chỉ có chết. Bé yếu gầy gò chibi như vậy!

"Thế mày là đứa được xưng là Mikey của Thất tiểu gì đó sao? Có nhầm không?! Mày chỉ là thằng ranh bố láo vắt mũi chưa sạch thôi mà! Hahahahah."

Tên côn đồ trường Hanabi cười ngã ngớn, tay chỉ vào thằng tóc vàng được gọi là Mikey và mặt thì lộ ra tia khinh bỉ.

"Nếu nhóc chịu quỳ xuống và cầu xin thì anh đây sẽ chiếu cố cho nhóc, nhóc chỉ cần mua nước và làm vài việc cỏn con cho bọn anh thôi." Một tên khác thêm vào.

Thằng bé có hình xăm rồng bên thái dương nhìn hai thằng vừa lên tiếng với một ánh mắt cá chết. "Hả?? Có nhầm không? Vậy là tụi bây muốn chết thật à?"

Đám bên này cũng xốc nổi theo. "Thế mày nghĩ mày sẽ sống à? Hả???"

Từ phía xa đi lại, Hanabi thở dài ngao ngán nhìn một màn trước mắt, xong tặc lưỡi một cái. Thời đại nào và thế giới nào cũng có trẻ trâu đánh nhau nhỉ? Gây náo loạn đến độ mọi người xung quanh đang thì thầm chỉ trỏ cũng không quan tâm.

Y hệt thằng giặc Hùng.

Cô xen vào giữa đám đông, đến gần hơn một chút với đám kia, nhưng chưa ra ngăn cản vội. Ừ thì, dù sao giáo viên lát nữa tới cũng sẽ giải quyết đúng không? Cho nên cô sẽ coi chùa một màn hồi chiến võ thuật trước đã.

Đâu phải cô bất lương, chỉ là cô muốn thoát kiếp dọn dẹp mấy vụ hỗn độn này thôi. Hơn nữa, bây giờ cô mà đút mặt ra chỉ có bị bọn này đánh tới chết.

Nghĩ vậy, Hanabi chỉ đành đứng ở hàng đầu tiên, cũng là hàng có view đẹp nhất rồi yên lặng.

Mà ông trời cũng đày ải cô quá đi.

"Chị."

Thằng nhóc sai vặt tóc vàng mặt đụt đi đến trước mặt cô, tỉnh bơ gọi một tiếng. Hanabi quay sang cô bạn đằng sau, cũng tỉnh bơ bảo:

"Nó gọi cô kìa."

"Chị."

Thằng bé kêu lên một tiếng nữa, rồi nhào vào lòng cô, tay vòng qua phía sau ôm chặt lấy.

Hanabi: ( ╹▽╹ ) are??

Hiện tại thì cô chỉ cao có 1m45 thôi, cho nên mặt của thằng bé đang rúc vào trong hõm cổ của cô mà dụi dụi.

RúC vÀo HõM cỔ!

CủA cÔ!!

DụI dỤi!!!

GiỮa TrƯờNg!!!!

"Không! Không!" Thấy ánh mắt tất cả nhìn cô ngày càng sai quá sai, Hanabi hoảng loạn quơ tay tứ tung, cầu mong một ánh mắt giúp đỡ. Rồi cô thấy Aibara đứng ở đằng xa đang đi lại, gương mặt lo lắng nhìn cô...

- xong rồi ngất xỉu giữa trường luôn.

Hanabi thấy trời đất quay cuồng đến mắc ói, lại tự hỏi sao bản thân đen đủi thế này.

Người cần ngất thì lại không ngất, kẻ không nên ngất lại ngã uỵch giữa sân.

--------

Cho phép tôi gọi Mikey là thằng bé mặt đụt, bởi vì mặt nó trông quá ư là... ùm... =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com