Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16


Mình cảm thấy văn chương của mình thật sự chưa tốt rất nhiều chỗ. Mình cũng cố gắng khá nhiều trong việc viết chiếc fic này và cả chiếc fic đã hoàn trước đó dù nó chỉ là viết lách để giải tỏa căng thẳng của mình. Lí do mà mình rất lâu mới ra chap là vì mình không có ý tưởng nhiều lắm, thời gian này lại gặp chút khó khăn về tinh thần.

Có thể có một thời gian mình ra chap rất chăm. Nhưng cũng có khi mình bỏ fic rất lâu mới quay trở lại đây. Chính vì vậy, au mới cảm thấy biết ơn vì có những bạn đã chờ au ra chap.

....

Jungkook nhìn chiếc nhẫn đeo giữa ngón áp út của Taehyung. Chiếc nhẫn đó cậu không lầm là nhẫn cưới của cậu và Taehyung.

Một mực kiên định rằng Taehyung yêu mình, nhưng Jungkook đến rốt cuộc vẫn không tìm ra lí do khiến hắn nói ra lời yêu như thế. Hắn có đầu óc về vấn đề sau tai nạn sao.

Sau này khi Jungkook đi, Taehyung vẫn luôn đeo chiếc nhẫn đó. Có một số người bên ngoài không biết cuộc sống riêng tư của hắn thế nào, thỉnh thoảng khi ra ngoài xã giao vẫn có vài người hỏi thăm về Jungkook như một lẽ thường tình. Khi đó Taehyung lại mỉm cười nói với họ cậu có việc không đến và mối quan hệ giữa hai người đang rất tốt.

Trong nửa năm trước khi Jungkook về nước, từng có khoản thời gian hắn suy sụp rất dài. Không phải về gia đình, không phải công việc, mà là vì cậu. Có vẻ khó hiểu nhưng Park Hyungsik vẫn thường hay bắt gặp hắn uống rượu một mình trong quán bar, uống đến mức không biết gì cả nằm gục ra đó. Có khi nhập viện vì uống rượu quá nhiều dẫn đến chứng đau bao tử và sốt huyết.

Jungkook ở bên cạnh Taehyung từng ấy năm, cậu rốt cuộc có hiểu hắn không?

Jungkook không nói gì nữa, chỉ đưa ánh mắt ngơ ngẩn nhìn hắn.

"Em còn muốn nói gì nữa không?"

Taehyung ngẩng mặt lên nhìn cậu. Nhìn cậu chăm chăm như thể muốn đem cậu khắc thật sâu trong tâm trí. Bốn năm qua chưa kịp nhìn kĩ, đến khi muốn ngắm cậu lại bỏ đi mất.

Jungkook vẫn như thế trong tâm trí của Taehyung. Nét đẹp trên gương mặt cậu không hề thay đổi, chỉ là ánh mắt đó mỗi độ nhìn hắn lúc này lại không còn như lúc trước. Ánh mắt đanh lại, thần sắc mạnh mẽ hơn.

"Không còn."

Lãnh đạm nói xong, cậu dường như muốn đứng lên.

"Để anh đưa em về."

Taehyung gấp gáp nói. Jungkook nhìn dáng vẻ của hắn đột nhiên trong lòng có chút buồn cười.

"Không cần, tôi có thể tự về."

"Em không muốn nhìn anh tới mức đó sao?"

"...."

Đến khi đã ngồi trên xe của Taehyung, Jungkook mới phát hiện hắn đã đổi chiếc mới. Cũng phải, đã bốn năm rồi mà.

Jungkook ngồi ở ghế phó lái, Taehyung cảm thấy ít ra cậu còn chấp nhận để hắn mở cửa xe cho cậu, chấp nhận ngồi bên cạnh hắn.

Đang lơ đãng ngắm nhìn đường phố, Taehyung đột ngột lên tiếng.

"Chiếc hộp nhạc em có thể không nhận, nhưng chiếc điện thoại kia em có thể nhận lấy không?"

Cậu nhớ ra chiếc điện thoại kia, tuy nhìn rất mới nhưng giống như đã dùng lâu lắm. Cậu quay sang nhìn hắn không lên tiếng, ánh mắt khó hiểu.

"Anh hi vọng, em có thể lấy nó mở ra xem thử. Em coi đó như quà anh tặng em."

"Tôi..."

Jungkook nhướng mắt nhìn hắn định giải thích, hắn lại nhanh chóng cướp lời cậu.

"Như em nói, quà đã tặng thì không thể lấy lại."

Cậu nhìn hộp quà kia, cuối cùng không còn cách nào đành im lặng cho qua chuyện.

"Anh đưa tôi đến bệnh viện đi, tôi còn có việc chưa thể về."

Taehyung nhanh chóng rẽ hướng sang bệnh viện, dù cậu không nói gì thêm nhưng hắn vẫn có chút vui vẻ vì hôm nay có thể đưa cậu đi làm.

"Anh về đi."

Lúc xuống xe, Jungkook nhận lấy túi quà nói xong lại quay đầu đi thẳng không nhìn lại.

"Jungkook, em nhớ phải xem nó đấy."

Taehyung hạ cửa kính xe nói vọng ra ngoài.

Cậu nhìn nó lòng trùng xuống một khoảng. Thật sự cậu không muốn nhận nó chút nào.

"Chào bác sĩ Jeon."

"Chào cô."

Jungkook định gọi điện cho Jimin nhưng chưa kịp ấn số thì anh lại gọi tới.

"Alo, Jimin."

"Jungkook, anh đây."

"Anh gọi em có chuyện gì không?"

"À thật ra, em có thời gian không? Có thể cùng nhau đi uống với anh một chút."

"Bây giờ sao? Em vừa tới bệnh viện có việc. Anh đang ở đâu, em đến."

"Em nói em có việc thì thôi vậy."

"Không sao, bây giờ em đến chỗ anh ngay."

Jimin lưỡng lự rồi sau đó gật đầu nói.

"Vậy em ở đó, anh tới chỗ đón em."

Jungkook đáng lí là trực ca nhưng vì có việc nên cậu gọi bác sĩ Hwang thay hộ.
Đương nhiên được đồng ý giúp. Cậu thay vội áo xong đi ngay.

"Jimin hyung."

Xe của Jimin vừa đến, cậu cảm thấy hơi ngạc nhiên nhìn bộ dạng của Jimin.

"Anh làm sao vậy?"

Jimin hờ hững nhìn cậu một cái rồi lắc đầu nói cậu mau chóng lên xe.

Có tâm trạng nên Jimin im lặng lại đi uống rượu. Hai người đang ngồi trong một quán nướng, vừa hay ngoài trời lại đổ mưa buổi đêm. Khách cũng dần trở nên đông hơn vì không khí bắt đầu lạnh dần khi mưa xuống.

"Anh bị làm sao nói em nghe xem?"

" Tên khốn đó, Yoongi. Anh chia tay rồi."

Jungkook có chút kinh ngạc nhìn anh. Sao lại có chuyện như vậy chứ? Cậu hiện tại không biết nên bày ra vẻ mặt gì.

"Anh chia tay anh ấy, đừng nói là do cuộc gọi của em chứ?"

Jimin không trả lời, tiếp tục uống rượu.

"Jimin, anh bị làm sao vậy? Tại sao vì một chuyện như thế mà tức giận thay em."

"Anh không phải tức giận em...mà cũng không đúng. Là tức giận thay em."

Jimin cười cười, nói năng lung tung lộn xộn. Cậu cũng thật hết cách.

"Nói cho em nghe, Min Yoongi kì quặc lắm. Em đoán xem tên đó làm nghề gì. Làm cảnh sát. Min Yoongi thật sự biết cách giấu nghề, tên đó nói cái gì cũng ngọt ngào thật ra là lừa người cả đó."

Jungkook nhíu mày cướp ly soju trong tay của Jimin, nói.

"Anh mới uống bao nhiêu đã say rồi sao?"

Kì thực cậu mới không biết tửu lượng của Jimin. Anh ấy không hề say, thậm chí lúc này còn rất tỉnh táo. Tửu lượng của anh ấy rất cao.

"Anh đang rất tỉnh táo. Anh cũng muốn say lắm, nhưng uống chai có độ cồn cao nhất vẫn còn rất tỉnh táo kia mà."

Jungkook ngồi nhìn mấy xiên thịt xèo xèo trên than nướng. Thật muốn biết rốt cuộc Jimin và người kia đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến anh ấy có dáng vẻ này trước mặt cậu. Ngoài chuyện Min Yoongi là cảnh sát ngầm đi phá án.

......

Thật ra hôm nay tui không định up chap, nhưng vì đã hứa với một bạn rùi nên phải chăm chỉ. Hẹn mọi người một ngày đẹp trời au lại quay lại nha.

Bái baiii♡, tui sẽ trở lại sớm thôi.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com