Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap3:Taehyungie?

________________
"Động lòng rồi sao"

Câu nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu Kim Taehyung khiến hắn phải suy nghĩ về cậu với một con mắt khác, thở hắt một hơi rồi cố loại bỏ những suy nghĩ đó trong đầu liền chú tâm lại vào đống công việc đang chất thành núi trên bàn.

_____________
Khẽ cựa mình trên chiếc giường êm ái, cơn đau từ thân dưới đánh thẳng vào đại não cậu. Theo bản năng xoa nhẹ phần hông nhằm giảm cơn đau rồi sau đó mới nhận thức được mọi thứ xung quanh mình.

Tông chủ đạo của căn phòng là màu đen xám, thiết kế hài hòa nhưng không quá cầu kỳ, đơn giản nhưng lại không kém phần tinh tế. Từ đây nhìn xuống qua lớp kính sau lưng có thể thấy bao quát thành phố Seoul tấp nập trước khung giờ vàng. Ở giữa căn phòng đặt chiếc giường lớn đủ cho ba người nằm, trong phòng còn có tủ đồ và phòng tắm, theo như suy đoán của cậu có lẽ đây là một phòng nghỉ ngơi của công ty lớn nào đó.

Nhìn lại trên người mặc một bộ đồ thoải mái, cơ thể được tắm rửa sạch sẽ, môi đẹp nhếch lên một tí thầm nghĩ : "Coi như hắn còn có tâm."

Lết người xuống giường tiến vào phòng tắm sau đó vệ sinh cá nhân sạch sẽ một lần nữa rồi bước ra khỏi phòng.

Phía bên Kim Taehyung đang bàn chuyện làm ăn thì bỗng nghe tiếng mở cửa. Mày rậm nheo lại nhìn vào nơi vừa phát ra âm thanh, một chiếc đầu đen ló ra sau cánh cửa gỗ, Jungkook khi vừa thấy trước mặt là hai người đàn ông đang bàn chuyện gì đó thì cậu ngại ngùng cúi người xin lỗi, định đóng cửa lại thì nghe thấy một âm thanh trầm vang lên khiến cậu sững người.

"Lại đây". Hắn không nhanh không chậm cất giọng gọi cậu.

Jeon Jungkook bất giác giật mình khi nghe có người gọi mà quay đầu lại nhìn người vừa lên tiếng. Kim Taehyung vẫn giữ một sắc mặt lạnh nhìn cậu, tuy đã hơi thả lỏng cơ mặt hơn lúc nãy khi biết người đó là Jungkook của hắn nhưng nhìn vào ánh mắt đó của Kim Taehyung, cậu vẫn có đôi phần mang cảm giác lành lạnh.

Tựa lưng ra sau ghế tay còn lại thì vỗ qua chỗ ngồi bên cạnh mình cũng thể hiện bản thân hắn không muốn nhắc lại lời nói lần hai.

"À ..Ừ". Jungkook ngại ngùng đáp lại.

Cúi gầm mặt tiến lại phía hắn, ngồi yên vị kế bên cạnh Kim Taehyung, thấy cậu nghe lời thì khẽ mỉm cười hài lòng rồi vội thu lại nụ cười đó.

Min Yoongi ngồi đối diện khi thấy bạn mình hành xử như vậy cũng khá bất ngờ, trước giờ Kim Taehyung rất ghét những người làm phiền hắn khi hắn đang bàn công việc riêng, cả anh là bạn với hắn lâu năm rồi còn bị hắn lườm liếc không thương tiếc, nhìn lại người ngồi kế bên Kim không những không bị gì mà còn được kêu thẳng vào.

Liệu đó có phải là trường hợp để áp dụng vào hai từ ngoại lệ mà trước giờ thiên hạ hay nói.

Thấy cậu ngồi xuống thì anh cũng lịch sự bắt tay xã giao chào hỏi.

"Chào cậu, tôi là Min Yoongi. Hân hạnh được gặp."

Cậu lịch sự bắt tay lại khẽ mỉm cười.

"Jeon Jungkook, hân hạnh".

Kim Taehyung sắc mặt nãy giờ vẫn không đổi nhìn hai người bắt tay chào hỏi. Khẽ liếc mắt về hướng thằng bạn mình, Yoongi cảm nhận được cái nhìn lạnh đang nhắm thẳng về phía mình thì không tí tiếc nuối bỏ tay cậu ra, bất mãn nhìn thẳng hắn kể lể.

"Tao có bảo bối rồi, không dành người của mày đâu mà nhìn tao bằng ánh mắt đó."

Nghe ba chữ "người của mày" Jeon Jungkook không hẹn đỏ mặt sau đó liền giả bộ ho nhẹ.

Đưa mắt nhìn sang bên cạnh, gương mặt hắn từ đầu đến giờ không thay đổi nhìn người phía đối diện, hoặc có thể có chút thay đổi mà cậu không thấy được.

"Tiếp tục đi."

Hai người lại tiếp tục bàn công việc mà không để tâm đến cậu ngồi phía bên cạnh, mặt ngơ ngác không hiểu gì. Hơi nhích thân người ra phía sau, nhẹ tựa lưng vô ghế sopha êm ái, tay thì mân mê lấy vạt áo làm nhàu đi từ lúc nào không biết. Mắt vẫn hướng về phía hai người đàn ông kia.

Giờ mới bắt đầu nhìn kỹ người ngồi bên cạnh mình, cậu thầm khen thưởng tại sao trên đời lại có người đẹp trai như vậy. Ngũ quan sắc sảo, mái tóc đen huyền được tỉ mỉ chia sáu bốn giúp cho phần trán cao của hắn nửa thấy nửa không, chiếc mũi cao, đôi mắt phượng còn thêm đôi lông mày rậm nữa. Chúng sao lại có thể kết hợp với nhau một cách hoàn hảo như vậy. Hắn mang một nét đẹp trưởng thành, nét đẹp của người từng trải chứ không phải dạng công tử bột chỉ tay năm ngón ăn bám cha mẹ mà cậu từng gặp qua trước đây.

'Tik...tok...tik...tok".

Thời gian cứ thế trôi qua, bây giờ cũng đã lố giờ ăn trưa một tí rồi mà hai con người kế bên vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm. Cậu ngồi im nãy giờ không dám nhúc nhích sợ làm phiền người trong phòng cũng đã hơn hai tiếng, chân thì nói là tê hết đi được, bụng cậu từ tối qua sau khi loại bỏ các chất kích thích độc hại của cồn thì cũng chẳng có gì lắp lại, không những thế mà còn mất sức do ...ờ.. ừm.. vận động lâu dài trong đêm. Sáng thức thì cũng không ăn uống mà ngồi ngoan ngoãn đợi hắn bàn công chuyện, quá giờ trưa luôn rồi thì thật sự là cậu không nhịn nổi nữa, cái bụng cậu nhiệt liệt biểu tình cần được lấp đầy bằng đồ ăn ngon.

Nhẹ nắm lấy mảnh áo vest của người kế bên nhằm lôi kéo sự chú ý, Kim Taehyung thấy có thứ gì đó nắm lấy áo mình thì liền ra hành động dừng lại với anh, Min Yoongi hiểu ý liền không nói nữa.

Kim Taehyung nhìn sang kế bên thì thấy cậu mếu máo tỏ vẻ đáng thương nhìn mình, tay thì xoa bóp chân, tay thì xoa bụng. Bất giác hắn nhìn lại đồng hồ thì đã hơn một giờ trưa, khá bất ngờ khi biết cậu ngồi đây hơn ba tiếng đồng hồ không nhúc nhích, không kêu ca gì với mình.

Đưa một tay qua massage chân giúp cậu sau đó nhìn lại Min Yoongi rồi nói.

"Lô hàng của Hồng Bang cướp bên chúng ta, tao sẽ đích thân đi lấy. Còn về phía chi nhánh của Kim Thị thì lôi RM về quản lý, cho nó nghỉ dưỡng lâu quá rồi."

"Được, vậy tao sẽ gửi vài món đồ mới qua Kim Gia cho mày sử dụng thử, tuy chưa bộc phát được hết sức công phá nhưng tao sẽ cố gắng phát minh thêm vài loại độc tính vào mỗi viên đạn, tính từ khi viên đạn được bắn ra ghim thẳng vào người, tao sẽ cố gắng giảm tối thiểu thời gian phát tán chất độc xuống mức thấp nhất, viên đạn đó cũng sẽ tự phân hủy thành axit ăn mòn cơ thể, lũ cảnh sát có điều tra được cũng sẽ không có manh mối do viên đạn để lại".

"Như những gì nãy giờ bàn cứ vậy mà làm". Kim Taehyung đồng ý lên tiếng.

________________
Sau khi bàn xong, Min Yoongi bước ra khỏi Kim Thị, leo lên chiếc xe Bugatti La Voiture Noire mà hắn vừa tậu được tại Buổi đấu giá ngầm ở Paris vào tháng trước. Bấm gọi một dãy số với thái độ không mấy vui vẻ, liên hồi đến khi đổ chuông lần thứ ba mới nghe được giọng nói ở đầu dây bên kia.

"...: Cha mày biết lựa giờ gọi lắm báo hại mấy con cua của tao chạy mất rồi." Đầu dây bên kia phát cáu khi nghe máy.

"Vé máy bay tao đặt lúc chín giờ tối nay, về trước mười hai giờ trưa mai hoặc trễ một phút, mày gãy một cái xương sườn."

Âm giọng không trầm không cao của Min Yoongi phát ra, anh chính thức làm người ở đầu dây bên kia sợ hãi.

"...: ...CÁI GÌ!!! NÈ MIN YOONGI MÀY ĐÙA TAO CHẮC".

"Chúc mày may mắn." Nói xong anh liền cúp máy cười khinh người ở trong cuộc thoại vừa rồi. Sau khi cúp máy anh liền phóng xe chạy về Min Thị.

____________
Quay lại

Sau khi nói xong Min Yoongi đứng dậy ra về. Kim Taehyung quay sang cậu thì thấy cậu đã lim dim chuẩn bị ngủ nữa. Đừng có trách bé Jeon của chúng ta ham ngủ, là do hắn massage cho cậu quá thoải mái thôi. Kim Taehyung nhẹ nhàng đứng dậy bế cậu lên, cho hai chân vòng qua thắt lưng hắn để hai tay cậu ôm chặt lấy cổ. Hắn một tay đỡ cậu một tay vỗ nhẹ lên lưng nhằm giúp người kia có chỗ dựa thoải mái. Lấy điện thoại gọi một cuộc sau đó đi thẳng xuống sảnh chờ của công ty.

Vừa bước xuống sảnh tất cả ánh mắt trong công ty hắn đều đổ dồn lên người cậu, không tránh khỏi những lời ra tiếng vào.

Tiếng xì xào bàn tán cứ liên tục phát ra. Người khinh lên khinh xuống, người thì ủng hộ nhiệt tình, quả thật trên đời thứ gì cũng có hai mặt của nó.

Mơ màng tỉnh ngủ từ lúc nào, thấy khối người nhìn mình với ánh mắt kì lạ, định hình lại thì mới biết mình đang được hắn bế trên người, không tránh khỏi ngại ngùng mà thuận cớ áp mặt vào cổ hắn.

Chứng kiến một màn cực kì dễ thương từ phía người đang ở trong lòng, không ngần ngại liếc mắt nhằm giải tán đám người nhiều chuyện kia giúp cậu. Bước nhanh chân ra trước cửa công ty đã có tài xế trong xe đợi sẵn. Tài xế riêng ở Kim Gia do hắn gọi đến, thấy có người nữa cũng nhìn lơ xem như không có gì. Hắn từ đầu tới cuối cũng chẳng quan tâm mấy đến những người xung quanh, đỡ đầu cậu vào sau xe sau đó cũng ngồi vào ghế bên cạnh Jeon Jungkook.

"Kim Gia." Kim Taehyung cất giọng nói ảm đạm nhằm cho người phía trước biết điểm đến mà bắt đầu lái xe.

"Dạ cậu."

Suốt dọc đường trong xe là cả một bầu không khí im lặng tẻ nhạt đến đáng sợ, cậu nãy giờ cũng chỉ biết ngồi im không nói gì, nhìn hắn kế bên đang hơi tựa đầu ngã về phía cửa, mắt nhắm lại. Bỗng nhớ lại một chuyện, thấy hắn không có dấu hiệu là sẽ bắt chuyện với mình Jeon Jungkook liền tìm cách nói chuyện với hắn.

"Cái đó..." Cậu nhẹ giọng ngập ngừng hỏi hắn.

Nghe thấy kế bên có âm giọng nhỏ phát ra, tuy Kim Taehyung nhắm mắt nhưng vẫn đáp lại.

"Có chuyện gì thắc mắc em có thể hỏi."

"Hình như tôi chưa biết tên anh thì phải."

"Gọi tôi là Kim Taehyung."

"Kim Taehyung, tôi là Jeon JungKook, tôi hai ba tuổi, anh chắc là lớn hơn tôi đúng chứ." Cậu đáp lại.

"Hai bảy." Không nhanh không chậm trả lời cậu, hai mắt hắn vẫn nhắm nghiền.

"Tôi có thể gọi anh là Taehyungie được không?" Jungkook quay sang nở nụ cười nhìn hắn hỏi.

"Taehyungie?" Kim Taehyung khi nghe cậu nói liền quay sang hỏi lại để xác định một lần nữa.

"Đúng vậy, anh không thích sao? Tôi thấy cách gọi này khá dễ thương."

"Sao cũng được". Cố lấy lại bình tĩnh rồi lại nhắm mắt lơ cậu. Tuy miệng bảo vậy nhưng có lẽ lý trí hắn không chịu hợp tác rồi.

____________

Miễn là em thấy vui, cho dù không có phép tắc tôi cũng chấp nhận làm lơ, bởi rằng có lẽ tôi cũng đã tìm ra được ngoại lệ của riêng mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com