Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap7: Động lòng

____________
Đã hơn hai tháng kể từ khi Jeon Jungkook ở Kim Gia với hắn.

Tình cảm của cậu thì vẫn mơ hồ đi lên chưa thấy dấu hiệu dừng. Mà kể cũng lạ, dù gì đêm đó xảy ra có thể cả hai chọn one night stand rồi sau đó dừng nhưng giờ Jungkook nhìn vào mà nói hai người chả khác nào F.W.B cả.

Nhưng cũng không đúng lắm, ở bên hắn hai tháng cũng đủ nhận biết bản thân Jungkook đã nảy sinh tình cảm với Kim Taehyung từ lúc nào. Chẳng phải là do cái cách hắn cưng chiều cậu, luôn mang đến cảm giác ấm áp, an toàn khi cậu cần. Từ khi nào không thấy bóng dáng người đàn ông kia là tâm trí Jeon Jungkook trống rỗng muôn phần.

Cứ sáng Kim Taehyung đi làm là tối cậu ngồi sopha chờ hắn về, chỉ mong thấy dáng người kia bước vào ôm lấy cậu cưng chiều. Nhìn vào có khác nào bé chồng nhỏ đợi anh chồng lớn về dùng cơm không.

Jeon Jungkook ngoan hiền lại còn dễ bảo, mấy chị trong nhà cũng rất cưng cậu nha. Ai nhìn vào mà nói đêm hôm đó ở bar với người ở nhà hắn bây giờ là một thì chắc chắn sẽ không tin được.

____________
Ánh đèn pha sáng với tiếng động cơ quen thuộc tiến vào cổng nhà. Jeon Jungkook nhìn vào đồng hồ trên tay kế bên có đeo chiếc lắc bạc nhỏ được chạm khắc tinh tế mà hắn tặng cậu vào lúc trước ngay dịp sinh nhật Jeon.

Cũng đã hơn tám giờ tối, hôm nay hắn về có đôi phần trễ hơn mọi ngày, chắc do công việc.

"Taehyungie anh về rồi sao."

Cậu chạy ra mở cửa thì bất giác giật mình, không có cái ôm nào mà chỉ có hình ảnh Kim Taehyung cả thân người đầy máu, kế bên Kim NamJoon đang cố gắn đỡ hắn vào nhà.

"Nhanh, đi lấy thau nước ấm với hộp y tế lên phòng cho anh Jungkook."

Kim NamJoon thấy cậu đứng đó liền thúc giục lấy đồ giúp mình. Jeon JungKook định hình lại thì liền đỡ phụ Kim NamJoon đưa hắn lên phòng sau đó mới chạy đi lấy đồ gã dặn.

____________
"Kim Taehyung nếu cứ tiếp tục như vậy người thiệt là mày đó, làm ơn đi chúng..."

"Sao hai người không tới bệnh viện."

Jeon Jungkook bưng thau nước và hộp y tế vào, Kim NamJoon đang nói chuyện với hắn nghe tiếng cậu thì lập tức dừng lại.

"Trước giờ nó không thích bệnh viện, không sao cứ để anh làm." Trước kia NamJoon cũng từng học y cộng với việc trong bang luôn xảy ra nhiều vấn đề liên quan đến thương tích nên đối với gã xử lý những vết thương này không đáng lo gì.

Cậu thấy hắn ngồi dựa lưng trên giường, chiếc áo sơ mi trắng đã bị các vết thương loang máu đầy chỉ chừa vài chỗ trên áo chưa dính vệt máu. Khóe mắt bất chợt cay cay.

"Jungkookie tôi muốn ăn gì đó, em nấu cho tôi được chứ?"

Thấy cậu sắp khóc tới nơi liền nhẹ giọng đuổi khéo cậu ra ngoài không thôi tí nữa hắn không cam lòng mà phóng tới ôm cậu dỗ dành mất. Trách bản thân sao dính vào cảnh này, trước kia thì không sao nhưng giờ hắn có người thương rồi, còn ở ngay trước mắt, nếu để Jungkook nhìn thấy cảnh này thật sự không tốt.

Nghe hắn nói vậy cũng đi ra đóng cửa phòng. Đi xuống bếp nấu ít cháo thịt băm cho hắn.

______________
Trên phòng

Sau khi Kim Taehyung lột áo, Kim NamJoon khẽ nhăn mặt lên tiếng.

"Bọn chó đó ra tay cũng ác quá rồi."

Lau sơ bên ngoài vết thương, cánh tay hắn bị hai vết đạn lướt ngang khá sâu, phần bả vai bị một viên ghim vào da thịt. Còn chi chít các vết thương do kính vỡ khác hằn lên da, nếu là người bình thường không biết đã mất mạng từ lúc nào. Còn hắn là ai chứ, Kim Taehyung trùm bang CL có máu mặt ở thế giới ngầm và ngay cả trên chiến trường. Mấy vết thương này nhằm nhò gì với hắn.

Cẩn thận sát trùng vết thương, bôi thuốc rồi băng bó lại cho Kim Taehyung. Nói gì thì nói dù trên người thương tích thế nào thì bản mặt vạn người mê của hắn vẫn không một vết tích, quả là chuyện hiếm thấy nha. Đỡ lại hắn dựa lưng trên giường sau đó xuống lầu Kim NamJoon cũng chào Jungkook rồi ra về.

Khi nấu xong, cậu múc ra bát, lấy thêm ly nước cam rồi đem lên phòng cho hắn. Cẩn thận đặt ly nước xuống bàn, bát cháo trên tay được Jungkook múc từng muỗng thổi nguội rồi đưa lên miệng hắn. Nhìn cậu cẩn thận như vậy Kim Taehyung càng ấm lòng hơn bao giờ. Từng muỗng cháo trong bát được Jungkook đút hắn xơi hết không chừa một thứ gì, lâu lâu còn đòi cậu bón cho bằng miệng nên thừa nước thả câu mà ăn luôn đậu hũ. Lo hắn đang bị thương chứ không Jeon Jungkook đã đá cho một cú, tiễn hắn về dưới tào phủ mà sám hối rồi.

Uống xong ly nước cam cậu đưa thì liền đi vào nhà vệ sinh súc miệng. Jungkook đem bát cháo xuống rửa sau đó đi lên lầu thấy hắn đang mặc đồ liền tò mò hỏi.

"Làm gì vậy."

Nhìn cậu sau đó nhếch miệng cười, Kim Taehyung đáp.

"Tôi muốn đưa em đi chơi." Thản nhiên trả lời câu hỏi.

"Anh bị thần kinh à Kim Taehyung." Nhăn nhó hỏi hắn.

"Thần kinh mới yêu người như em đó bé con." Tiến tới mặc áo vào giúp cậu sau đó trực tiếp vác Jungkook lên vai mặc cho vết thương chỉ vừa băng bó lúc nảy.

"Yahh..anh đang bị thương đó." Jeon Jungkook không dám vùng vẫy vì sợ chạm vào vết thương mà bất lực lên tiếng.

"Tôi chưa có chết." Để cậu yên vị ở ghế phụ sau đó đi vòng lại ngồi vào ghế lái mà khởi động xe chạy ra khỏi nhà.

___________
Seoul Hàn Quốc đặc biệt có khung cảnh lộng lẫy vào ban đêm. Những ánh đèn rực rỡ của những tòa nhà cao tầng đan xen một chút ánh sáng dìu dịu từ những con thuyền bên các bờ sông khiến người ta dễ dàng liên tưởng về một bức tranh đá quý mỹ miều. Không chỉ có các quán bar hay khu trung tâm ồn ào, mọi người có thể lựa chọn việc đi dạo qua những cung điện cổ hay thưởng thức những buổi biểu diễn nghệ thuật ngoài trời cũng như nhiều hoạt động giải trí về đêm khác.

Không thể không kể đến những hàng phố luôn tấp nập người dưới ánh đèn của những cửa hàng, quán ăn hay những con đường ẩm thực đông đúc được giới trẻ săn đón.

Dừng xe lại bên lề đường, kéo cậu ra khỏi xe sau đó dẫn cậu đi một vòng. Jungkook ở Seoul khá lâu nhưng ngoài vũ trường và bar thì thời gian còn lại cậu cũng dành thời gian cho công việc. Ngơ ngác nhìn xung quanh, các món ăn ngon được bày ra trước mắt. Jeon Jungkook thích thú ôm tay hắn tươi cười.

Thấy cậu vui như vậy Kim Taehyung cũng vui lây, xoa lấy đầu cậu. Từ món này đến món khác được hắn mua sau đó đút Jungkook ăn, lúc đầu cậu còn hơi ngại nhưng dần dần cũng ném nó qua hết một bên để hắn làm gì làm, đồ ăn là chân ái.

"Anh bỏ vết thương mà dẫn tôi đến chỗ này chơi thôi sao." Jungkook vừa múc một muỗng kem lên miệng, vừa múc muỗng khác đút cho hắn hỏi.

"Em có thể xem đây là một buổi hẹn hò của chúng ta." Mở miệng ăn kem cậu đút, cái se se của thời tiết về đêm cộng thêm dòng kem mát lạnh chảy trong miệng, bất giác hơi nhăn mặt vì buốt và cái the của bạc hà. Kim Taehyung trước giờ ghét cay ghét đắng cái mùi này nhưng cũng ăn cho cậu vui chỉ là những muỗng sau cậu đút thì hắn liền từ chối.

Đỏ mặt trước câu nói của hắn liền chỉ biết cắm cúi ăn hết kem của mình. Lạ thật nghe xong câu đó Jeon Jungkook liền thấy kem không có tí vị một cách lạ thường nha.

Kéo tay nhau từ chỗ này đến chỗ khác, hắn còn kéo cậu vào các cửa hàng thời trang mà chọn cho cậu vài bộ, nói đúng hơn là chục bộ đồ. Xong đó mới đồng ý với Jungkook xách xe ra về.

Đã hơn mười giờ nhưng không khí thành phố xa hoa vẫn còn nhộn nhịp.

Về đến nhà vừa vào tới phòng là Kim Taehyung đổ ào xuống trước cửa. Jungkook đi phía sau nghe tiếng động liền chạy lên phòng, chỉ vừa kịp lúc thấy hắn nằm trước cửa phòng.

Thân nhiệt Kim Taehyung nóng bừng, cậu khó khăn lôi hắn lên giường, cẩn thận lột áo khoác giúp hắn. Chiếc áo thun trắng ngay lưng vết máu đã loang ra từ lúc nào, một lần nữa chạy đi lấy hộp y tế và thuốc hạ sốt, giúp hắn lột áo sơ cứu lại vết thương sau đó cho hắn uống thuốc.

Chạy vòng vào nhà vệ sinh lấy ra thau nước ấm giúp hắn lau người. Khăn ướt lướt nhẹ trên da giúp cho cơn sốt của Kim Taehyung đôi phần dịu lại nhưng chỉ một lúc là lại như lúc đầu.

Jeon Jungkook nghĩ ra được gì đó.

Bưng lại thau nước vào nhà tắm, Jungkook cũng vệ sinh cá nhân rồi bước ra. Trên người duy nhất một chiếc quần đùi lúc nãy vừa mua, tắt đèn bật điều hòa lại rồi leo lên giường ôm hắn.

Cậu là đang dùng thân nhiệt của bản thân mình giúp hắn hạ sốt. Kéo mền đặt tay hắn ôm eo cậu, để mặt Kim Taehyung áp vào lòng mình, tay Jungkook xoa tóc đen mượt của hắn rồi cũng từ từ chìm vào giấc ngủ khi đồng hồ điểm một giờ sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com