Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Lần này Dứa sẽ không để mọi người chờ lâu đâu, lần trước mn đều đọc đến chương 11, Dứa đã gộp 2 chương thành 1 chương, nên chương 11 giờ rút lại nằm ở chương 6. Mỗi ngày 1 chương rất nhanh sẽ được đọc tiếp thuiii~~~

...

- Vong Tiện

Trường An thành có năm đại thế gia tộc lớn, Vân Mộng Giang Thị, Cô Tô Lam Thị, Kỳ Sơn Ôn Thị, Thanh Hà Nhiếp Thị, Lan Lăng Kim Thị. Trong đó Kỳ Sơn Ôn Thị là gia tộc hùng mạnh nhất, ỷ thế áp bức các gia tộc còn lại, ngang ngược tàn nhẫn, tội ác tày trời khiến sinh linh đồ thán.

Ngày đó, Ngụy Vô Tiện cùng hai nghĩa đệ của mình là Giang Trừng và Giang Ngọc Tuấn đến Vân Thâm cầu học. Tại đó hắn gặp được và quen biết Lam Trạm, một người trầm tính, tướng mạo lại tuyệt sắc nghiêng thành với đôi mắt màu lưu ly.

Ngụy Vô Tiện tính tình hoạt bát, khuôn mặt tuấn mỹ góc cạnh, mặc dù đã trưởng thành và phân hóa thành càn nguyên nhưng lại chưa thực sự chín chắn, trên khuôn mặt vẫn giữ được nét tinh nghịch. Lam Trạm thì từ nhỏ tính cách đã ôn hòa lại có chút nhút nhát, lớn lên liền phân hóa thành khôn trạch. Vì tướng mạo tuyệt thế cùng bản tính thân thiện dịu êm, Lam Trạm luôn được các càn nguyên thế gia công tử khác để mắt đến.

Những ngày học ở Vân Thâm là những chuỗi ngày yên bình có, ồn ào cũng có, mà vui vẻ cũng có. Ngụy Vô Tiện mỗi ngày như một sau giờ học liền đeo bám theo Lam Trạm mỗi lần lại mỗi lần trêu chọc y, khiến y ngại ngùng lại đôi lúc làm người tức giận đến đỏ cả mặt. Những lúc đó Ngụy Vô Tiện chỉ ngả ngớn lăn ra cười, còn Lam Trạm thì lạnh nhạt quay phắt đi bỏ mặc hắn.

Thời gian qua như vậy, Ngụy Vô Tiện tiếp tục vô tư trêu ghẹo Lam Trạm, hắn thân thiết với y, coi y là tri kỉ huynh đệ, nhưng lại không biết Lam Trạm sớm đã có tình ý với hắn, chỉ tại y không nói, khuôn mặt lạnh nhạt của y đã quá giỏi để che giấu mọi cảm xúc tình cảm giành cho Ngụy Vô Tiện.

.

.

Hôm nay lại bắt đầu một ngày học chán nản của những học viên là những công tử của các gia tộc khác. Trên giảng đường yên tĩnh chỉ nghe có tiếng giảng bài của Lam Khải Nhân, Lam tiên sinh người đứng đầu cả Lam Thị. Thời gian vừa trôi qua vài khắc, Nhiếp Hoài Tang cùng Ngụy Vô Tiện đã mắt nhắm mắt mở, gật gật gù gù thì lại nghe một tiếng ồn ào bên ngoài khiến cho bừng tỉnh. Một đám người mặc phục trang của Kỳ Sơn Ôn Thị từ ngoài tiến vào khiến những học sinh bên trong cũng trở nên nhốn nháo.

Ôn Triều sải từng bước chân kiêu hãnh bước vào, phía sau là một đám tùy tùng đang khiêng khiêng vác vác mấy cái rương nặng. Lam Khải Nhân cùng Lam Hi Thần nhìn thấy gã liền biết có chuyện chẳng lành, Kỳ Sơn Ôn Thị đến đây có chuyện gì?

Ôn Triều là nhị công tử của Ôn Thị, con trai được cưng sủng của Ôn Nhược Hàn, vì gia tộc quyền thế mạnh nên luôn luôn kiêu căng ngạo mạn, tính tình lại có phần háo sắc khiến người của các đại thế gia không ai là ưa nổi gã. Ôn Triều nhếch môi tiến thẳng vào đứng trước mặt Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần, đám học sinh thì dạt sang hai bên xem sự tình.

Lam Hi Thần nhìn Ôn Triều chỉ mỉm cười mở giọng:

"Chẳng hay Ôn nhị công tử hôm nay đến Vân Thâm là có chuyện gì?"

"Phải có chuyện gì mới đến được sao? Bổn công tử đến đây vì gì, Lam tiên sinh và Lam đại công tử không phải đã quên rồi chứ?"

Lam Khải Nhân ngồi bên trên tâm tình đã thấp thỏm, bàn tay ông nắm chặt chảy đầy mồ hôi lạnh. Lại thấy Ôn Triều ánh mắt khẽ đánh qua nhìn Lam Trạm một cách đầy ý tứ, một cảm giác bất an liền xâm lấn tâm trí.

"Ý tứ của bổn công tử không phải các ngươi đã rõ rồi sao? Bổn công tử hôm nay đến đây là để cầu thân, bổn công tử muốn cưới Lam Trạm!"

"Người, mang lên!"

Ôn Triều hô một tiếng, đám hạ nhân bên dưới đã lần lượt đem rương lớn rương nhỏ đến đặt trước mặt Lam Hi Thần.

"Bổn công tử hôm nay đến đích thân trao sính lễ, đây mới chỉ là một phần nhỏ, đợi đến khi cha ta xử lý xong công vụ liền đến cùng Lam tiên sinh đây bàn chuyện thành thân."

Ôn Triều vừa nói khóe miệng câu lên không giấu được nét cười cao hứng, gã quay qua nhìn trực diện Lam Trạm, sải bước chân tiến lại gần. Lam Trạm thấy gã tiến đến liền khó chịu nhíu mày, y lui người xuống một chút lại bị Ôn Triều từng bước áp chế. Đứng trước mặt y, Ôn Triều luôn có một cảm giác muốn chinh phục, gã phóng ra một chút tín hương hòng chế ngự Lam Trạm, cũng không quan tâm đến những người xung quanh.

"...riêng bổn công tử chỉ muốn đến đây đưa Trạm Nhi về Kỳ Sơn!"

Ôn Triều ghé sát xuống bên tai Lam Trạm nói. Y bị tín hương phía đối diện làm cho run rẩy, ngay cả những khôn trạch khác ở bên trong từ đường lúc bấy giờ cũng không chịu nổi mà phải chạy ra ngoài. Ngụy Vô Tiện đứng một bên, vừa thấy bàn tay của Ôn Triều đưa lên muốn chạm vào mặt Lam Trạm, hắn liền phóng đến đẩy gã ra, rồi tung một cước đá thẳng Ôn Triều ngã bay xuống sàn.

"Công tử."

Đám hạ nhân kêu lên.

"Ngươi..."

Ôn Triều bàng hoàng cặp mắt nổi tia máu đỏ nhìn Ngụy Vô Tiện dang tay bảo vệ Lam Trạm. Hắn đưa y giấu ở phía sau lưng mình, đối diện với Ôn Triều bằng ánh mắt sắc lẹm.

"Bàn tay dơ bẩn của ngươi đừng hòng đụng đến Lam Trạm, mau thu lại thứ mùi ghê tởm của ngươi lại!"

Ôn Triều vừa kịp đứng lên, khuôn mặt tức giận hung hăng đến trước mặt Ngụy Vô Tiện, vừa nhìn Lam Trạm được giấu kỹ sau lưng hắn lại cảm thấy tức giận vô cùng. Người của Ôn Triều gã, mà tên cặn bã chán sống này ở đâu lại chui ra ngang nhiên đánh gã rồi cướp mất. Ôn Triều nghiến răng hỏi:

"Súc sinh ngươi là kẻ nào? Dám cả gan đánh bổn công tử, ngươi chán sống rồi phải không?"

Ngụy Vô Tiện đôi mày nhíu chặt, lạnh lẽo trả lời:

"Vân Mộng Giang Thị - Ngụy Vô Tiện!"

Ôn Triều nghe xong khinh thường thở hắt ra một hơi.

"Thì ra là người của Vân Mộng, súc sinh nhà ngươi có phải rất muốn khiêu chiến với Ôn Thị? Các ngươi lấy cái gì để khiêu chiến đây, hả những con người hạ đẳng?"

Ngụy Vô Tiện bị những lời nói của Ôn Triều chọc giận, hắn chẳng màng cái gì liền một cước nữa đạp thẳng ngay vào bụng Ôn Triều khiến gã bay ra xa. Càng khiến những người xung quanh cả kinh một trận, Lam Trạm phía sau hắn nhanh chóng níu tay hắn lại.

"Ngụy Anh, đừng!"

"Khốn kiếp."

Ôn Triều tức giận xông lên muốn đáp trả lại Ngụy Vô Tiện lại bị một tiếng hô của Lam Khải Nhân khiến cho dừng lại hành động.

"Ôn nhị công tử, như thế này đi, công tử đã mất công đến đây một chuyến rồi thì ở lại Vân Thâm chơi vài hôm, chuyện thành thân hay sính lễ khoan hãy nói đến."

"Cái gì mà khoan hãy nói đến? Lam Khải Nhân ngươi đã quên năm đó đã cùng cha ta giao ước gì rồi sao? Trừ phi Lam Thị các ngươi muốn khiêu chiến với Ôn thị."

Lam Trạm nghe những lời Ôn Triều nói liền nắm chặt nắm tay muốn đi lên xử lý lại bị Ngụy Vô Tiện níu lại. Ngụy Vô Tiện lắc đầu nhìn y rồi lại kéo y ra phía sau lưng mình, tất thảy hành động đều lọt vào mắt của Giang Trừng.

Lam Khải Nhân ngồi bên trên, nhớ lại năm đó Lam Thị cũng suýt rơi vào thảm cảnh dưới tay Ôn Thị. Năm ấy Lam Trạm chỉ mới 5 tuổi, đứa nhỏ nước da trắng sáng, dáng vẻ dễ thương lại dịu ngoan lọt vào mắt xanh của nhị công tử Ôn Triều lúc bấy giờ mới chỉ 12 tuổi. Ôn Nhược Hàn chiều theo hài tử nhỏ, cùng Lam Khải Nhân lập một giao ước, sau khi Lam Trạm phân hóa dù là càn nguyên, khôn trạch, hay trung dung cũng bắt buộc phải gả cho Ôn Triều. Vì để cứu cả tộc Lam Thị, Lam Khải Nhân đành phải gật đầu kí kết giao ước cùng với Ôn Nhược Hàn. Để đến bây giờ nhớ lại ông vẫn luôn cảm thấy day dứt, thương xót hài tử nhỏ của mình, số phận của y đã được định đoạt từ đó.

"Vậy trước mắt Ôn công tử cứ ở lại Vân Thâm chơi, đợi đến khi Ôn lão gia hoàn thành xong công vụ, hai nhà chúng ta sẽ bàn chuyện liên hôn."

Ôn Triều tức giận thở hắt ra một hơi, gã không muốn ở lại nơi này, mục đích gã đến đây chỉ để đưa Trạm Nhi của gã đi. Nhưng trước mắt vẫn không được, mà còn bị tên Ngụy Vô Tiện kia làm xấu hết cả mặt mũi, Ôn Triều thầm ghi hận trong lòng, lại hếch mặt nói với Lam Khải Nhân:

"Bổn công tử mới không thèm ở những nơi như thế này, được thôi, bổn công tử thỏa hiệp với các ngươi. Đợi khi nào cha ta xong việc ta liền đến đây đón Trạm Nhi."

Nói rồi Ôn Triều hất tay xoay người rời đi, một đám tùy tùng lại nối đuôi đi theo sau gã. Lam Khải Nhân bất đắc dĩ thở dài với lòng nặng trĩu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com