✧ bỏ lỡ thanh xuân (2)
Còn nửa tháng nữa là đến Tết, Wangho xin nghỉ phép công ty, cùng mẹ về quê.
Trong thời gian ở nhà, mỗi ngày thức dậy đã có sẵn cơm ngon, sau bữa ăn còn có thể khoác tay mẹ đi dạo.
Thay vì nói Wangho đã buông bỏ tình cảm với Sanghyeok, thà nói cậu đã chọn cách trốn tránh, cố ý để bản thân trống rỗng, không nghĩ ngợi gì. Để thời gian dần chữa lành vết thương mà Sanghyeok gây ra cho mình.
Còn vài ngày nữa là đến Tết, Siwoo đột nhiên đến nhà Wangho, nói rằng buổi họp lớp năm nay được tổ chức vào ngày hai mươi chín Tết.
"Nghe nói Dohyeon năm nay từ Seoul về, anh ấy cũng sẽ đến." Siwoo cảm thán, "Nếu không phải vì Sanghyeok và Eunjung, mình nhất định sẽ đi gặp huyền thoại của trường chúng ta, không biết bây giờ anh ấy trông như thế nào."
Nghe tên anh ấy, Wangho đã tràn đầy mong đợi cho buổi họp lớp lần này:
"Chúng ta cùng đi nhé."
Siwoo ngạc nhiên nhìn Wangho:
"Cậu không sợ gặp họ à?"
"Người ngoại tình còn không sợ, mình sợ gì chứ?"
Siwoo dường như có hứng thú, lục tung tủ đồ giúp Wangho chọn quần áo và son dưỡng môi, bảo Wangho nhất định phải làm cho Eunjung lép vế. Dù có là con trai thì cũng phải slay cho mẹ.
Nhưng vào ngày họp lớp, Wangho chỉ trang điểm nhẹ, mặc một chiếc áo len trắng đến.
Khi đẩy cửa bước vào phòng, Wangho lập tức nhận ra Dohyeon. Anh ấy ngồi ở góc phòng, dưới ánh đèn vàng, đường nét khuôn mặt càng thêm sắc sảo. Thật khiến lòng người mê hoặc, mềm nhũng.
Kính gọng vàng đặt trên sống mũi cao, đôi môi mỏng hơi mím lại, chăm chú nhìn vào điện thoại.
Wangho và Siwoo vừa bước vào, mọi người đều reo hò, đã sáu năm rồi, đây cũng là lần đầu tiên Wangho tham gia buổi họp lớp.
Dohyeon ngẩng đầu nhìn về phía cửa, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Wangho, mỉm cười gật đầu chào.
Vì đến muộn, Wangho và Siwoo ngồi vào bàn của Dohyeon, còn hai chỗ trống, chắc là để dành cho Sanghyeok và Eunjung.
Sau khi đồ ăn được mang lên, hai người họ mới chậm chạp đến.
Wangho nhìn họ tay trong tay bước vào, nhìn Sanghyeok ân cần kéo ghế, treo áo khoác cho Eunjung, nhìn lớp trang điểm tinh tế và chiếc váy đỏ rực của cô ấy, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc không che giấu, lập tức trở thành tâm điểm của buổi họp lớp.
Tim Wangho như bị bóp nghẹt, cơn đau dữ dội lan ra khắp đầu ngón tay, Wangho đã đánh giá quá cao bản thân mình, nắm chặt tay để che giấu nỗi tủi thân.
Bạn thân của Sanghyeok, Junsik và mấy người bạn khác thấy họ liền hò hét. Eunjung nhìn thẳng vào cậu, nở nụ cười:
"Hi, Wangho, lâu rồi không gặp."
Không ngờ cô ấy lại có thể thản nhiên như vậy. Như thể người đã cố tình phớt lờ sự hiện diện của Wangho, theo đuổi Sanghyeok suốt sáu năm, thậm chí cam tâm làm người thứ ba không phải là cô ta.
Siwoo bên cạnh Wangho châm biếm: "Đúng là lâu rồi không gặp, chưa kịp chúc mừng cậu, cuối cùng theo đuổi sáu năm cũng thành công."
"Cậu nói vậy là sao?"
Chưa kịp để Eunjung nói, Junsik đã tức giận.
"Sanghyeok ở bên Wangho, việc gì cũng đặt cậu ấy lên hàng đầu. Eunjung thì khác, sáu năm qua cô ấy luôn đặt Sanghyeok lên hàng đầu. Khi Sanghyeok ốm, cũng là Eunjung ở bên chăm sóc. Còn Wangho, cậu ở đâu?"
Khi nói điều này, anh ta cố ý liếc nhìn Wangho.
Wangho biết, họ học cùng một trường đại học, và Junsik đã thích Eunjung từ thời trung học. Bây giờ có ai nói xấu người anh ta yêu, đương nhiên anh ta phải bảo vệ.
Wangho cười nhạt, chỉ thấy tình cảnh này thật nực cười.
Có lần Wangho ốm, Sanghyeok đã xin nghỉ vài ngày để chăm sóc cậu. Eunjung cũng xin nghỉ, danh nghĩa là đến thăm người bạn cũ như cậu, thực chất là muốn ở bên Sanghyeok.
Junsik trực tiếp gọi điện thoại, chất vấn Wangho có biết họ sắp có kỳ thi vào tháng sau không.
"Cậu ở bên Sanghyeok, mãi mãi chỉ làm gánh nặng cho cậu ấy. Wangho, như cậu thì làm sao so được với Eunjung."
Khi Wangho trở về từ hồi ức, Sanghyeok đã ngồi cạnh Eunjung.
Anh ta rót nước cam cho cô ấy, rồi nhẹ giọng hỏi cô muốn ăn gì, bận rộn chu đáo, giống hệt như trước đây đối với Wangho.
Eunjung ngẩng đầu, trao cho Wangho một ánh mắt. Đầy vẻ khoe khoang, tự mãn, thậm chí có chút thách thức.
Wangho biết cô ấy cố ý, sáu năm rồi, cuối cùng cô ấy đã thắng.
Siwoo nhìn thấy, liền đứng lên, cầm một ly rượu đầy đi đến:
"Eunjung, tôi kính cậu một ly, dù sao sáu năm qua cậu cũng không dễ dàng gì. Bạn trai của người khác không dễ cướp, nếu người khác không buông tay, chắc cũng không đến lượt cậu."
"Siwoo, cậu nói vậy tôi không hiểu, tôi và Sanghyeok..."
Chưa kịp để cô ấy nói hết, Siwoo đã tiếp lời:
"Cậu đừng nói cậu và Sanghyeok ở bên nhau sau khi họ chia tay. Bức ảnh cậu đăng vào ngày lễ tình nhân, người ở bên cậu chính là Sanghyeok. Ngày lễ tình nhân đầu tiên? Đừng nói với tôi là cậu không biết họ sẽ đính hôn vào ngày 9 tháng 6."
Eunjung bị Siwoo chặn họng, cúi đầu. Thấy vậy, Sanghyeok đứng lên, nhận lấy ly rượu của Siwoo, ngửa đầu uống cạn, nhíu mày nhìn Wangho:
"Wangho, anh đã nói rồi, anh chia tay với em và..."
Sanghyeok nói tiếp, vẻ mặt kiên quyết:
"Eunjung không liên quan. Có vấn đề gì em cứ trút lên anh, đừng nhắm vào Eunjung."
Không khí ồn ào đột nhiên im lặng, mọi ánh mắt đều nhìn về phía Wangho, ánh sáng rực rỡ làm cậu thấy khó xử, cơn đau nhói và cảm giác chua xót dâng lên, Wangho cắn chặt môi, cố gắng không để nước mắt rơi.
Giữa sự im lặng, tiếng ghế kéo vang lên, Dohyeon đứng dậy.
Anh ấy nhét điện thoại vào túi: "Ngột ngạt quá, tôi ra ngoài hít thở chút."
Đi ngang qua Wangho, anh ấy dừng lại: "Đi cùng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com