Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

.10

Cha mẹ hai bên lo liệu đám tang Jinju chu toàn, gửi vòng hoa cho gia đình cô y tá trẻ để tỏ lòng cảm thông. Họ đều là nạn nhân, đều mất con. Một bên là con gái lớn ngoan ngoãn, một bên là con trai nhỏ chưa kịp chào đời. Đành gửi nhau đôi lời an ủi, nói rằng không ai có lỗi, trách số phận nghiệt ngã.

Jeong Jihoon hay tin Joo Suyeong không qua khỏi, cậu muốn nấc lên mà chẳng còn nước mắt để khóc. Giếng nước trong cậu đã cạn khô. Để rồi tỉnh dậy nhìn thấy Kim Kiin thảm thiết trước giường, Jihoon lại thấy hốc mắt mình ươn ướt. Gã run rẩy áp bàn tay to lớn lên má cậu, rưng rưng không nói nên lời.

Jihoon nghĩ sau khi sinh con cuộc đời sẽ đẹp biết bao nhiêu. Thế mà tương lai cậu nhận được lại là mồ yên mả đẹp.

Suốt hai tuần nằm viện Kim Kiin không rời vợ nửa bước, ăn cơm thì đem vào ăn cùng cậu, đặt cái giường gấp bên cạnh ngủ cho qua giấc. Mọi người đến thăm rất nhiều, ai cũng lấy làm thương xót cho đôi trẻ. Hằng ngày cậu ngồi tựa vào thành giường, mắt mơ màng nhìn về phía cửa. Bác sĩ dặn dò Kiin phải để ý đến tâm sinh lý của vợ, lưu ý mọi thứ cậu làm mọi điều cậu nói. Mất con là chấn thương quá lớn, mà còn mất con đầu lòng. Vết mổ sau vài ba tháng sẽ lành, nhưng hôm ấy không chỉ bụng Jihoon bị cứa rách. Trái tim cậu xuất hiện một vết thương âm ỉ rỉ máu không cách nào liền được.

Từ khi chồng về bên cạnh cậu đã ngừng khóc, nhưng Jihoon chẳng nói năng gì nữa. Người duy nhất cậu tiếp lời khi ở bệnh viện là Park Dohyeon. Mà Dohyeon sau hôm ấy chỉ đến vài lần, dù thương xót bao nhiêu thì ba chữ người yêu cũ vẫn còn đó. Nay chồng em đã về, hắn có cớ gì để ở lại bên em. Cái lúc em yếu ớt hỏi hắn con của em đâu rồi, hắn đau như thể hắn là bố đứa trẻ vậy. Hắn yêu em khôn xiết, bao lâu nay vẫn yêu em. Thế thì có hề gì, tên người đứng cùng em trên giấy đăng ký kết hôn không phải hắn. Park Dohyeon tự buộc mình buông tay em ra.

Nỗi khổ tâm khiến Jeong Jihoon đờ đẫn, nhìn đâu cũng toàn thấy âu sầu. Cậu nghe chẳng lọt tai một lời an ủi nào của người đến thăm, cũng chẳng để ý những ai đã đến. Người cậu mong mỏi sẽ không quay lại nữa, hắn nhìn Kim Kiin ái ngại, không dám nắm tay cậu. Jeong Jihoon biết ý chồng vội vàng bảo hắn về đi, đừng ở lại lâu quá, nhưng thâm tâm cậu không nỡ từ biệt hắn. Thành ra thờ ơ sầu não với cả thế giới xung quanh.

"Anh đỡ em dậy nhé, bác sĩ nhắc đi lại một chút mới mau khỏi." Kim Kiin từ tốn hôn lên mắt vợ, lấy miếng táo còn nguyên trong tay cậu đặt lên đĩa.

Jeong Jihoon không nhìn gã, gật đầu để gã đỡ dậy giúp đi lại trong phòng. Từng bước từng bước nhỏ dọc theo bờ tường, Jihoon đỡ đau vết mổ nhiều rồi, chỉ đã được cắt từ hai ngày trước. Chân cậu vẫn còn run lắm, Kim Kiin ân cần như đỡ trẻ tập đi. Thỉnh thoảng bước hụt Jeong Jihoon giật mình ôm vai gã, Kiin sẽ dịu dàng vỗ về mèo nhỏ.

"Không sao, anh đây rồi."

Ngày xuất viện lá vàng rải đầy trên lối cũ, Jeong Jihoon ngồi trong taxi nhìn ra ngoài. Cửa sổ mở, gió thu lùa vào thổi mái tóc cậu hơi bay. Kim Kiin bên cạnh vươn tay đóng của sổ lại, sắp vào đông rồi, lạnh quá bị cảm mất. Mắt cậu vẫn không rời đường phố bên ngoài. Kể từ lần nhìn thấy Kim Kiin oà khóc trước giường, cậu không nhìn Kiin thêm một cái nào nữa.

Nỗi đau mất con đối với Kiin chóng đến cũng chóng nhạt nhòa, gã không mang thai nên không hiểu thấu những gì Jihoon phải trải qua. Kim Jinju so với Jeong Jihoon, dù người ta có kề dao vào cổ ép gã cứu Jinju gã cũng nhất quyết không làm. Gã yêu em, cuộc đời gã chỉ có một tình yêu là em. Jinju ban đầu là cái cớ Kim Kiin bày ra để trói em bên mình, dần dần gã mới cảm nhận được tình cha con sôi lăn tăn trong lòng.

Con có thể thêm vài đứa, nhưng vợ chỉ có một, Jeong Jihoon chỉ có một. Huống hồ cái xác lạnh lẽo trên tay gã đêm hôm ấy đã tan thành tro bụi, Kim Kiin yêu con, tất nhiên rất yêu con. Nếu so với tình yêu gã dành cho vợ, e là không thể chọn cứu Jinju thay vì Jihoon được.

Vậy mà Kiin chẳng hay biết, tình yêu chớm nở em dành cho gã đã cuốn theo chiều gió như lá rụng đầy đường hôm ấy rồi.


Kỳ chuyển nhượng năm nay diễn ra không mấy bình yên đối với cộng đồng người hâm mộ LCK. Tuyển thủ Ruler về Hàn Quốc dù cho hợp đồng của anh với JD Gaming vẫn còn một năm nữa. Sau khi biết Jeong Jihoon gặp tai nạn anh gấp rút trao đổi với công ty để trở lại GenG giúp ổn định đội tuyển. Midlaner mới chưa có nhiều kinh nghiệm, tinh thần tuyển thủ đường trên suy sụp, anh không thể không về.

Quãng nghỉ sau Chung Kết Thế Giới chuẩn bị cho mùa giải mới bắt đầu cùng lúc với mùa đông buốt giá, Kim Kiin đưa Jeong Jihoon về nhà riêng. Khi còn nằm viện, Kiin lúc nào cũng ngồi bên giường chăm chút cậu, mẹ Jeong thở dài theo ý nguyện con rể để con trai bà cho gã. Mặc dù bà thương con đau lòng đến ngã bệnh, nhưng con của bà trưởng thành rồi. Con đã có cuộc sống riêng, có người sẵn sàng săn sóc cho con thay bà. Đôi lúc trên đời buông tay mới thực sự là yêu thương.

Ngôi nhà vẫn thế, cổng sắt khép hờ, vườn hoa đã héo hon do không có ai tưới tắm. Ánh sáng nhàn nhạt của mùa đông phủ lên căn nhà một màu xanh xám. Đồ đạc trong phòng bé con vẫn giữ nguyên như cũ, không bỏ đi thứ gì. Có cái tủ quần áo nhỏ, nôi gỗ bà nội mua, đồ chơi bố Kiin của em chọn tới chọn lui mới ưng ý. Jinju không biết ba em đã đan cho em bao nhiêu chiếc tất đâu, ba Jihoon ấy.

Được nghỉ làm Kim Kiin không rời xa cậu một phút giây, gã nấu cơm ngày ba bữa, cậu chỉ ăn có một. Năn nỉ thế nào cũng không ăn thêm, Kiin đút thìa cơm Jihoon ngoảnh mặt về hướng khác. Cầm bát cơm nguội ngắt trên tay, Kim Kiin bất giác chảy nước mắt. Thấy vợ chưa để ý gã sụt sịt lí nhí.

"Em ăn một tí đi, Em không ăn sao mà khỏe được. Ta còn đi thăm con nữa."

"..."

Jeong Jihoon không trả lời gã càng buồn thảm, thút thít đặt cả bát cơm lên đùi để lau nước mắt. Hơn hai tuần em nói với gã được mấy câu, cùng lắm gật lắc đầu, dùng ánh mắt biểu thị cảm xúc. Kiin buồn lắm, em cứ nhốt mình trong phòng, tha thẩn nhìn đâu đâu. Xa xăm ngoài cửa sổ một bầy chim ríu rít rủ nhau đến phương nam. Cây ngân hạnh choài những khuỷu tay quắt queo lá vàng vào trong phòng ngủ của họ, em cứ nhìn mãi về phía ấy.

Tiếng khóc của Kim Kiin mãi không dừng, nước mắt nước mũi lem nhem ướt mặt. Gã bỏ bát cơm lên tủ đầu giường, trượt khỏi ghế quỳ xuống chân em. Gã đàn ông rấm rứt kê đầu lên đùi em, thống thiết cầu xin Jeong Jihoon nhìn mình một cái, hay liếc thôi cũng được.

"Ruột gan anh đã tan nát mà em vẫn thờ ơ với anh." Gã khóc nghiến răng nghiến lợi ôm chặt đùi vợ, sợ em đẩy mình ra.

Đến thế này sao Jihoon mặc kệ gã được nữa, em vội vàng vuốt tóc, lấy tay áo lau nước mắt nhem nhuốc trên mặt chồng. Kéo gã ngồi lên giường, em vòng tay qua cổ Kiin, níu đầu gã vào ngực mình. Tay xoa gáy xoa tóc gã như dỗ trẻ con. Kiin oà khóc to hơn, gã cố nói qua tiếng khóc, "Anh... Anh nhớ con. Sao con không về hả em... Đi đến đâu rồi, phải về nhìn mặt bố nó một cái chứ! Nó đi không về nữa..."

"Đừng nói thế... Con ở đây mà, Jinju không đi đâu cả, em biết mà."

"Ở đâu hả em? Anh không nhìn thấy, Jinju đâu hả em?" Gã ngẩng đầu nhìn lên Jihoon, hai mắt đỏ hoe vì khóc.

Con đâu? Ở đâu nhỉ, chính cậu cũng không nhìn thấy con, cậu chỉ biết con ở đâu đó. Ở cạnh mình. Jeong Jihoon dáo dác tìm kiếm xung quanh, mong hình bóng của Jinju lọt vào tầm mắt. Nhưng mà Jinju trông như thế nào cậu cũng không biết. Rốt cuộc Jinju còn sống hay không Jeong Jihoon chẳng thể trả lời. Cậu tự nhủ con vẫn còn đây, chỉ là cậu không nhìn thấy. Giống như lúc mang thai cậu cũng đâu được nhìn con.

Kim Kiin lại dụi vào ngực vợ mà nức nở, ôm bàn tay trong lòng nắm thật chặt. Nước mắt Jeong Jihoon cũng giàn giụa hai má, cậu ngả sát đầu vào vai chồng. Không ai nói ai một lời, nhiệt độ cơ thể ngậm ngùi sưởi ấm cho nhau.
.
.
.

"Mình lại đây em bảo."

Gã nhanh chóng leo lên giường, Jeong Jihoon cầm tay gã giữ trên bụng, nín thở khe khẽ hỏi, "Có cảm thấy gì không?" Nghệt mặt ra một lúc gã mới giật mình, trố mắt hỏi lại: "Jinju đạp hả em?!" Rồi vui sướng áp tai vào bụng vợ nghe ngóng.

"Jinju nó đạp thật này!" Gã cười tít mắt ngửa cổ khoe, "Lớn chắc nghịch lắm, mới bao nhiêu tháng đã quậy thế."

"Nghịch giống em đấy, không lúc nào chịu yên."

Jihoon nhõng nhẽo rúc vào cổ chồng thỏ thẻ, "Sau này con ra đời thì biết nghịch giống ai.”

Thế mà con chưa kịp lớn lên, nghịch ngợm hay ngoan hiền bố cũng không còn cơ hội được dạy bảo. Mặt mũi con ra sao bố cũng không nhìn rõ, tiếng con khóc nghe thế nào, con cười ra làm sao. Bố chẳng được biết gì hết. Cuộc đời này tàn nhẫn với Jinju của bố quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com