5. Kẻ mù người câm [ 2 ]
Anh bất động khi thấy con người trước mặt dần đỏ bừng mặt và giấu nó bằng cách vùi đầu vào cánh tay. Yuta cũng không ngờ là việc đỏ mặt cũng lây qua nhau được, mặt anh cũng bừng lên màu của quả cà chua chín. Trong đầu chỉ nghĩ tới hai chữ "đáng yêu". Người con trai đó, thực sự rất đáng yêu.
Mà tại sao anh vẫn chưa nghe được giọng nói của cậu?
Người đáng yêu như vậy, chắc chắn sẽ sở hữu giọng nói của thiên thần. Yuta không nhịn được mà vỗ nhẹ lên vai của Sicheng.
"Nakamoto Yuta, đó là tên của tôi. Tôi muốn làm quen với cậu." Sicheng vùi đầu vào cánh tay, điều đó làm thị giác bị bịt lại và các giác quan khác trở nên nhạy cảm hơn. Cậu cảm nhận rõ được từng hơi thở nhẹ nhàng của anh đang vui đùa trên vành tai, hơi bạc hà thoang thoảng mà cậu lại ngửi thật rõ. Cậu quyết định ngẩng đầu lên nhìn anh, nếu cứ tiếp tục tình trạng như vừa rồi thì cậu không biết là mình có chịu nổi được không nữa.
Yuta nhìn Sicheng, sắc mặt của cậu vẫn chưa dịu màu đỏ của sự ngại ngùng xuống, bờ môi cứ cắn lại, nhìn rất uỷ khuất.
"Tôi. . . Muốn nghe thấy giọng của cậu."
Sicheng sững người. Rồi cậu lại thả lỏng đôi vai. Nhẹ nhàng cầm tờ giấy lên và viết. Cậu đưa cho Yuta. Không bất ngờ lắm, Sicheng nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của anh.
Tôi là Sicheng, và tôi bị câm.
Phải, Sicheng là một hoạ sĩ câm. Cậu không hay dùng ngôn ngữ cơ thể vì không nhiều người biết đến nó và mọi điều cậu muốn nói đều trở thành những hành động vô nghĩa đối với người khác. Cậu ghét điều đó. Nên cậu thường giữ khoảng cách với người ngoài. Nhưng mà Yuta là trường hợp đặc biệt. Có thể tại một phần là cậu không cắt đuôi được tên bạch tuộc này.
"Sicheng." Đột nhiên Yuta nhắc tới tên của cậu, làm cậu giật mình nhìn anh. Đập vào mắt chính là nụ cười mỉm, cùng với ánh mắt ôn nhu. "Tên của cậu thật đẹp."
Lạy chúa, anh có thể ngừng không? Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.
.
Thường thì ai cũng bảo hoạ sĩ thường hay ru rú ở nhà, có khi ba ngày còn không thèm bước chân ra khỏi nhà. Cái đấy không sai với Sicheng. Cậu thích ở nhà. Nhưng mà hoàn cảnh lại không cho phép cậu thoả mãn sở thích đó. Cậu hay phải đi ra ngoài, ôm đống giấy bút của mình ra thư viện và cố tìm cảm ứng cho bản thân. Sicheng đã nợ chủ nhà thuê tận hai tháng, và cậu chẳng hề muốn nghe những lời quát tháo cùng tiếng đập cửa.
"Tên câm kia, ngươi có chịu trả tiền thuê cho bà không?!! Mẹ nó, thằng khuyết tật"
"Đúng là thằng câm, có khi mày có thể nói thì cũng chẳng dám bật lên tiếng nào đâu phải không?!"
Nghĩ đến thôi, cậu cảm thấy xanh mặt rồi. Bản thân cũng là người không thích nợ nần, dây dưa lâu dài nhưng mà cậu cũng không có khả năng để trả nợ. Sicheng thở dài, mệt mỏi đi vào thư viện và chọn chỗ quen thuộc rồi ngồi xuống. Uống một ngụm cà phê, để vị đắng chảy qua miệng lưỡi mềm mại rồi chạy thẳng vào trong cổ. Cậu cần giữ được nguồn cảm hứng ở bản thân, thật khó chịu khi vẽ được một nửa rồi mà lại không thể vẽ tiếp vì cảm thấy mất hứng và chán nản.
Cả khu thư viện rất lớn và cũng rất im lặng. Thỉnh thoảng cậu lại nghe thấy tiếng lật trang sách, tiếng giày cộp cộp trên sàn gỗ, tiếng của gió lùa qua khe cửa. Sicheng bị câm nhưng bù lại, cậu có thính giác rất tốt. Vì vậy, cậu thích ở những chỗ yên tĩnh hơn là ồn ào hỗn loạn như muốn nổ tai. Hít vào một hơi thật dài rồi thở ra, cậu cuối cùng cũng có thể tập trung vẽ vời.
Yuta nín thở nhìn khuôn cảnh thật đẹp trước mắt. Anh không ngờ. Chẳng bao giờ ngờ được. Sicheng lại đẹp tới mức như này. Lần đầu tiên trong đời, anh đứng hình trước một nam nhân. Cậu thực sự rất hợp với nghề hoạ sĩ, hoạ sĩ của mùa thu. Nắng chiều muộn xuyên qua tấm kính của thư viện, vươn tới chạm nhẹ lên thân hình nhỏ nhắn, gầy guộc. Mái tóc nâu rung rung theo chuyển động, khiến anh thật muốn xoa đến bông xù lên.
Lúc Sicheng vẽ xong bức hoạ và đứng lên chuẩn bị đi về cũng là lúc Yuta giật mình khi đã nhìn cậu suốt mấy tiếng đồng hồ. Đồng thời, cậu cũng phát hiện ra anh. Nhìn khuôn mặt đầy ngạc nhiên của cậu, anh dần dần bước đến chỗ cậu và nở một nụ cười.
"Chào cậu, Sicheng." Yuta giả vờ bất ngờ khi nhìn thấy tranh của cậu, bàn tay ấm áp chạm nhẹ vào mặt giấy "Cậu thực sự vẽ rất đẹp, rất hợp với nghề hoạ sĩ."
Sicheng rất muốn chạm vào đôi bàn tay kia, ấm áp. Độ ấm lan tới tận trái tim nhỏ của cậu. Nhưng não bộ lại ngăn cản cậu làm điều đó và cậu cũng chẳng có lý do để phản đối não bộ cả. Hơi mỉm cười nhẹ tỏ ý cảm ơn, Sicheng cảm thấy môi mình hơi nhói. Cậu định đưa tay sờ lên nó nhưng Yuta đã nhanh hơn. Hơi ấm chạm tới môi của cậu, khiến Sicheng, trong giây phút ngắn ngủi đó, đã nghĩ Yuta đã hôn cậu.
"Môi cậu nẻ quá, nên mua son dưỡng." Yuta không phải dạng môi mỏng, mà là dạng môi dày quyến rũ. Bờ môi đó sẽ rất tuyệt khi hôn lên và bao quanh là mùi bạc hà, Sicheng nghĩ.
"Sicheng?"
Chẳng bù cho cậu, môi nứt nẻ, có chỗ gần toạc ra máu. Nhưng cậu cũng chẳng muốn mua son dưỡng, nên tiết kiệm vẫn hơn.
"Sicheng? Sicheng?"
Cậu cũng rất thích mùi bạc hà của anh. Dễ chịu và thanh thoát. Cậu tự hỏi, cậu có mùi gì vậy?
". . . Sicheng!"
Chớp chớp mắt vài cái, Sicheng cũng đã thoát ra khỏi dòng suy nghĩ lơ mơ của mình. Cậu lùi lại khi thấy cơ thể tự tới gần anh chỉ để ngắm nhìn bờ môi và ngửi mùi hương bạc hà. Ôi mẹ ơi, người đàn ông này, thực sự rất khiến người khác hoảng loạn mà.
Sicheng nhanh chóng gom gọn đống giấy bút rồi chạy hết sức ra ngoài, bỏ kệ người kia đang gọi í ới. Cậu cứ đâm đầu chạy đến công viên, đến nơi thì đằng sau cũng không thấy Yuta đâu. Cậu tự thưởng cho mình một cú bắn tim. Chân dài cũng có cái lợi của nó, hihi. Nhưng mà mệt quá, cậu quyết định thưởng tiếp cho mình một chuyến ngồi nghỉ ở ghế đá. Gió lùa qua tóc, Sicheng nhắm mắt lại hưởng thụ. Tầm chiều tối nên hầu như ai cũng đi về nhà chuẩn bị cơm tối, đám trẻ con cũng bị lôi về. Cả công viên còn mỗi cậu cùng mấy con vật nhỏ bé. Thật yên tĩnh. Sicheng mở mắt nhìn khung cảnh hoàng hôn. Ánh đỏ của mặt trời trải dài trên mặt đất, chạm tới đôi chân của cậu.
"Sicheng." Một thỏi son được đưa ra trước mặt cậu, cậu ngước đầu lên nhìn. Nụ cười của Yuta. "Cho cậu đấy, chăm sóc môi chút nhé."
Vươn tay nhận thỏi son dưỡng, ngón tay thon dài của cậu khẽ chạm vào làn da ấm áp của anh.
"Sao mặt đỏ vậy? Chắc vừa nãy mới chạy đúng không? Ai ya, sao lại chạy chứ?" Yuta ngây thơ trách móc cậu, ngồi phịch xuống bên cạnh. "Mà tôi hỏi thật, tại sao cậu lại chạy? Tại tôi phiền phức à?"
Cậu quay sang nhìn anh, ánh mắt của Yuta hướng về xa xôi. Sicheng có thể ngắm nhìn được góc nghiêng đẹp mỹ của Yuta.
"Có lẽ tôi phiền phức thật, tôi toàn bám lấy cậu." Anh phì cười tự chế nhạo mình, đến anh còn thấy mình phiền phức. Huống gì là người bị anh làm phiền?
Một tờ giấy nhỏ được đặt vào lòng bàn tay. Yuta đọc.
Anh phiền phức thật, tôi không nói dối đâu.
Thêm một tờ nữa.
Nhưng mà tôi không cảm thấy ghét đâu.
Một tờ khác.
Với cả cảm ơn anh.
"Này, Sicheng. Sao cậu không nói bằng ngôn ngữ cơ thể? Viết như này tốn giấy với thời gian qua."
Sicheng nhịn lắm mới không đấm vào mặt tên bên cạnh. Mẹ nó, tên phá mood. Cậu viết thêm tờ khác.
Vì tôi có dùng ngôn ngữ cơ thể thì anh cũng không hiểu! Đồ ngốc! ! !
Yuta cười thành tiếng khi nhìn icon giận dữ mà cậu nguệch ngoạc vẽ ở góc giấy.
"Cậu dạy tôi đi." Anh nghiêng đầu nhìn cậu và nói. "Tôi không ngại học đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com