Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

04

Đêm khuya, Han Wangho lặng lẽ mở cửa phòng của mình, sau khi xác nhận xung quanh đã không còn ai thì rón rén đi ra ngoài. Anh bước ra hành lang, cẩn thận đóng cửa phòng mình lại, sau đó xoay người đi về phía bên kia của tầng lầu.

"Anh Wangho, anh định đi tìm anh Sanghyeok à?" Giọng nói của Choi Hyeonjun bất thình lình vang lên từ phía sau lưng khiến anh giật mình quay đầu lại. Han Wangho trông thấy cậu ta đang khoanh tay đứng trên cầu thang, trông có vẻ là đã đợi rất lâu.

"Đúng vậy, anh muốn đi tìm anh ấy." Vì đã bị phát hiện, Han Wangho cũng không có ý giấu mục đích của mình nữa. Mặc dù anh cho rằng Choi Hyeonjun khả năng cao không phải là Thẩm phán, nhưng ở giai đoạn này, tâm lý của hầu hết tất cả mọi người đều đã thay đổi; ngay cả những người trước đây được cho là sẽ không chủ động ra tay cũng cần phải đề phòng.

Choi Hyeonjun khịt khịt mũi rồi nói: "Anh liên minh với anh ấy rồi sao? Anh tin rằng anh ấy không phải là Thẩm phán đến vậy à? Nói về người hiểu rõ chúng ta nhất, nếu anh ấy đứng thứ hai, thì ai là người dám đứng thứ nhất?"

"Giống như việc anh ta là người hiểu anh nhất trong số mười người có mặt ở đây, anh cũng chính là người hiểu anh ta nhất, và anh có thể cảm nhận rõ được một điều, anh ta thật sự muốn đưa tất cả đồng đội của mình trở về an toàn." Han Wangho bỗng nhiên bật cười: "Hơn nữa, nếu như anh ta mang tâm lý này để trở thành Thẩm phán, vậy tại sao Choi Wooje lại là người đầu tiên bị hại? Thậm chí là cả Moon Hyeonjun, cho dù người này đã được định sẵn là sẽ chết, nhưng Lee Sanghyeok chắc chắn vẫn sẽ làm gì đó để bảo vệ cậu ấy."

"Em không tin Lee Sanghyeok, giờ đây lại chuyển sang nghi ngờ anh, bằng không em đã không đứng đây chờ anh. Chỉ có điều, anh vốn dĩ cũng không quan tâm đến việc người khác có tin mình hay không...." Han Wangho chìm vào bóng tối, ngắm nhìn Choi Hyeonjun đang đứng dưới ánh trăng, nhưng ánh trăng ấy quá mờ, không cách nào phá vỡ được thứ bóng tối dày đặc đang bao trùm lấy hai người. "Choi Hyeonjun, em đáng lẽ không nên đến đây. Sự xuất hiện của em đã làm lộ những thông tin mà em có."

"Trong kịch bản mà Thẩm phán đã định sẵn, những người còn sống sót cùng của trò chơi này, là anh và Lee Sanghyeok, đúng không?"

Ngoại trừ suy nghĩ táo bạo này, Han Wangho thật sự không nghĩ ra lý do gì để Choi Hyeonjun phá vỡ liên minh giữa Lee Sanghyeok và mình ở giai đoạn này. Dựa theo tính cách của cậu, nếu như không có bất kỳ yếu tố nào bất lợi, cậu ấy thậm chí còn có thể là người thúc đẩy mạnh mẽ cho liên minh này.

Nhưng nếu cậu ấy đã biết rằng Lee Sanghyeok và Han Wangho có thể sống sót đến cuối cùng thì mọi chuyện sẽ khác, theo quan điểm của Choi Hyeonjun, Thẩm phán chắc chắn sẽ cố gắng sống sót lâu càng tốt để có thể kiểm soát được toàn bộ cục diện, chính vì vậy, một trong hai người có thể sống đến cuối cùng khả năng cao chính là Thẩm phán, cho dù đó là để bảo vệ những Kẻ trốn tội hay là để giảm thiểu khả năng Thẩm phán có thể sống sót đến cuối cùng, Choi Hyeonjun cũng không thể để liên minh này được thành lập.

Cậu im lặng không trả lời, nhưng Han Wangho lại không muốn dây dưa thêm nữa: "Anh hiểu em, cho dù biết được những thông tin này, em cũng sẽ không thật sự ra tay với bọn anh. Em không phải kiểu người thích ra tay trước. Sự chủ động của em chỉ dừng lại ở việc ngăn cản mà thôi."

Choi Hyeonjun không khẳng định cũng không phủ nhận lời nói của Han Wangho. Cậu chỉ quay người bước lên cầu thang, mở cửa phòng mình dưới ánh nhìn của người kia, bước vào rồi đóng cửa lại.

-

Han Wangho đi tới căn phòng của Lee Sanghyeok ở phía Tây, gõ cửa theo nhịp ba dài một ngắn. Lee Sanghyeok nhanh chóng ra mở cửa cho cậu. Bước vào trong, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là đống giấy tờ mà anh để trên bàn.

Sau khi Han Wangho vào, Lee Sanghyeok khóa cửa lại, mời đối phương ngồi xuống chiếc ghế mà anh đã chuẩn bị sẵn, rồi bản thân cũng ngồi xuống trước bàn.

"Trước khi chính thức lập liên minh, chúng ta cần phải thống nhất một điều." Lee Sanghyeok nhìn thẳng vào mắt Han Wangho, "Liên minh này được lập ra không chỉ để chia sẻ thông tin về Thẩm phán, mà chúng ta còn phải thành thật với nhau, nhằm tìm ra danh tính thật sự của Thẩm phán, kể cả về vũ khí và thân phận của mình cũng không được giấu giếm."

"Chuyện nên làm." Han Wangho lấy ra tờ giấy ghi thân phận của mình từ trong túi áo rồi đề nghị với Lee Sanghyeok, "Không bằng, chúng ta cùng nhau chia sẻ thân phận và vũ khí của mình trước nhé?"

"Được." Lee Sanghyeok ngay lập tức đồng ý, tờ giấy ghi thân phận của mình từ dưới chồng giấy trên bàn, mở ra cùng một lúc với Han Wangho.

「Kẻ trốn tội - Volibear」「Kẻ trốn tội - Malzahar」

"Tôi nhớ rằng trên tường ở phòng khách có một vật trang trí bằng đồng có in hình hình dấu chân của con gấu, đó là vũ khí của cậu sao?" Lee Sanghyeok gần như lập tức đoán được thứ vũ khí mà Thẩm phán đã phân cho Han Wangho sau khi biết được thân phận của cậu.

"Đúng vậy." Han Wangho thẳng thắn thừa nhận, "Vậy còn vũ khí của anh thì sao, Sanghyeok-hyung?"

"Một loại ong sát nhân, ngoài ra tôi còn có một lọ mật nước đặc biệt mà ong sát thủ rất thích. Chỉ cần dính thứ đó lên người, ong sẽ tự động tấn công."

Han Wangho gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu, rồi ngay sau đó cũng nói cho Lee Sanghyeok biết thông tin vừa suy đoán được từ Choi Hyeonjun: "Hyeonjun có lẽ đã nhận được nguồn thông tin bổ sung nào đó. Trong kịch bản của Thẩm phán, những người có thể sống sót đến cuối cùng là hai chúng ta. Dựa vào tất cả những thông tin đã biết, kỳ thực tôi đãbắt đầu hoài nghi một người."

"Tôi cũng vậy." Lee Sanghyeok có vẻ khá đăm chiêu khi nói ra điều này, "Tôi nghi ngờ Minseok."

"Tôi vẫn luôn cho rằng Thẩm phán sẽ cố gắng sống đến cuối cùng để kiểm soát tình hình. Trong số những người còn sống, trừ hai chúng ta, cậu nghĩ ai có khả năng sống sót cao nhất?"

"Tôi hiểu ý của anh, bất kể sức mạnh cá nhân thế nào, khả năng sống sót của nhóm hai người chắc chắn sẽ luôn cao hơn. Hơn nữa, trong liên minh của bọn họ, Lee Minhyung chính là kiểu người có thể hy sinh cả tính mạng để bảo vệ Ryu Minseok. Chính vì vậy, khả năng sống sót của Ryu Minseok hiển nhiên sẽ cao nhất. Nhưng Thẩm phán thật sự sẽ dễ dàng bị phát hiện chỉ vì điều này sao, tôi vẫn còn nghi ngờ."

"Người mà tôi nghi ngờ khác với anh." Han Wangho nói ra suy luận nghi ngờ của mình, "Ngoại trừ những người đã chết và hai chúng ta, trong số những người còn lại của GenG, hành vi của Choi Hyeonjun hiện tại không có gì khả nghi, Kim Suhwan với tính cách thích gây chuyện không thể nào là Thẩm phán và sống sót đến cuối cùng được, còn Yoo Hwanjung, nhìn qua thì có vẻ rất sạch sẽ, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài."

Han Wangho đi đến cạnh cửa phòng, tiếp tục nói: "Tối qua tôi đã làm một việc khá táo bạo. Tôi phát hiện ra rằng các phòng ở đây cách âm rất tốt, vì vậy tối qua tôi đã để cửa hé mà không đóng hẳn. Nhờ đó mà phát hiện ra việc tối qua Yoo Hwanjung đã đến phòng của Jeong Jihoon sau khi Moon Hyeonjun rời đi. Em ta ở lại đó rất lâu rồi mới rời đi, thậm chí còn không bật đèn để tránh bị chú ý. Ngoài em ta ra thì không có ai khác bước vào đó nữa, cho nên có thể nói, lọ thuốc độc mà ban ngày anh hỏi chắc chắn đã bị em ta lấy đi."

"Tại sao cậu ấy lại muốn lấy thứ đó đi, là bởi vì trong lọ đó vẫn còn thuốc sao? Không, tôi không nghĩ vậy, có lẽ là vì những manh mối còn sót lại trên đó có thể chỉ ra Thẩm phán. Và Yoo Hwanjung nghĩ rằng sẽ không ai biết được rằng cậu ấy đã lấy nó, vì vậy cậu ta đã hành động rất tự tin."

"Liên minh của Ryu Minseok và Lee Minhyung đúng là vô cùng đáng ngờ, tôi thừa nhận điều đó, nhưng điều tôi lo lắng hơn cả chính là việc tuy Thẩm phán mang một bộ mặt vô tội nhưng sau lưng lại đang lặng lẽ hành động. Nếu không phải tôi mạo hiểm, có lẽ sẽ không ai biết được chiếc bình đó vì sao lại biến mất."

Lee Sanghyeok gật đầu đồng ý với lời này của Han Wangho, anh đề xuất: "Ngày mai chúng ta sẽ cùng đi tìm Yoo Hwanjung, sau khi lấy được chiếc bình sẽ kiểm tra thông tin trên đó, nếu có thể xác nhận rằng cậu ấy là Thẩm phán, hãy cố gắng dò hỏi về cách để rời khỏi nơi này."

"Có lẽ sẽ có cách để rời đi mà không cần phải giết người."

Nhìn vẻ mặt vẫn giữ vững niềm hy vọng của Lee Sanghyeok, Han Wangho khẽ cụp mắt, không đáp lại.

Để tiện cho việc phối hợp, Han Wangho không trở về phòng của mình. Mỗi phòng ở đây đều có giường lớn đủ cho ba người trưởng thành, cho nên tối nay cậu và Lee Sanghyeok sẽ mỗi người một chăn và ngủ lại tại đây.

Chỉ có điều, ban đêm vốn luôn là thời điểm có nhiều biến số nhất. Mặc dù chiếc radio vẫn im lặng, nhưng màn hình đếm ngược trên chiếc máy tính để bàn lại từ từ hiện lên một đoạn văn bản mới.

「Dị nghị: Round 1, phát hiện hơn nửa số người còn sống sót đã cùng xác định một người làm Thẩm phán. Đối tượng tình nghi đã bị giết, nhưng không phải là Thẩm phán. Trò chơi tiếp tục」

Trong bóng tối, lại có ai đó mở cửa phòng. Mặc dù cửa phòng của Yoo Hwanjung đã bị khóa, nhưng người đó vẫn có thể dễ dàng mở nó ra và bước vào. Phòng của Yoo Hwanjung tràn ngập mùi máu tanh nồng. Bóng đen kia cẩn thận tránh những chỗ có vết máu, tìm kiếm kỹ lưỡng từng góc nhưng không tìm được gì. Sau khi cân nhắc kỹ càng, người nọ bật chiếc đèn pin cầm tay của mình rồi chiếu về phía mặt bàn, nơi có một tờ giấy viết tay của Yoo Hwanjung.

「Tôi đã để lại một món quà có lẽ có thể thay đổi kết cục, nhưng định mệnh lại không cho tôi chứng kiến kết cục đó. Tôi hiểu đây chính là số phận của mình」

Thật thú vị.

Không ngờ Yoo Hwanjung lại là người đầu tiên phát hiện ra một số sự thật. Chỉ tiếc rằng trong danh sách các nạn nhân, thứ tự của cậu ta lại ở quá cao, cho nên dù biết được đáp án, cậu ta cũng không có cơ hội nói ra.

Người nọ tắt đèn pin, không tìm kiếm thêm nữa. Theo như suy đoán của hắn, có lẽ thứ mà Yoo Hwanjung sở hữu đã bị cậu ta phá hủy bằng một cách nào đó rồi. Dù sao thì đây cũng là một hòn đảo bị cô lập bốn phía bởi biển cả, sử dụng biển để che giấu thứ gì đó là điều vô cùng dễ dàng.

Chỉ là, cái chết này thật quá bi thảm.

Người nọ không hề tiếc thương thật lòng, vì người đã lựa chọn cách chết này cho Yoo Hwanjung chẳng phải ai khác mà chính là hắn ta.

Nhưng việc bắt đầu vòng Dị nghị đầu tiên sớm như vậy quả thực nằm ngoài dự đoán của hắn ta. Theo dự tính ban đầu của hắn, vòng Dị nghị đầu tiên ít nhất cũng phải đợi tới khi số người sống sót còn dưới năm người rồi mới bắt đầu. Việc nó xảy ra sớm như thế này có thể nói là do chuỗi phản ứng xảy ra từ đêm qua. Nhưng điều đó cũng không thực sự ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn, chỉ là chút tiểu tiết ngoài lề mà thôi.

Câu chuyện phía sau sẽ còn thú vị hơn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com