Ngoại truyện 3
_Jimin hyung!
Park Jimin đang trên đường tản bộ thì có một cậu trai cất giọng đầy phấn khởi gọi cậu
_Ơ Jungkook? Sao em lại ở đây?
_Xin lỗi vì qua đây mà không báo trước với hyung. Vì ba mẹ em ở bên đây mà, em về Hàn Quốc chỉ thực tập rồi lại trở về bên đây thôi.
_Nói vậy là em định cư ở đây sao?
_Đúng rồi ạ, gia đình em định cư từ lúc em hai tuổi lận!
_À
Cậu trai đó chính là Jeon Jungkook, bỗng dưng gặp được cậu nhóc ở đất Mỹ này nên Jimin cũng có chút ngạc nhiên, tại cậu nghĩ thằng nhóc còn đang ở Hàn Quốc. Gặp được thằng nhóc bỗng dưng cậu thấy vui quá trời luôn, chắc tại thằng nhóc thân với cậu mà gặp được người thân thiết với mình thì dĩ nhiên sẽ vui rồi.
_Mà hyung đang đi dạo à?
_Đúng rồi, còn nhóc?
_Em thì đi mua một ít đồ lặt vặt, đi cùng em nhé!
_Được thôi
Thế là cả hai anh em cùng nhau vừa đi vừa trò chuyện, vì đi bộ nên cũng khá lâu nhưng mà thôi kệ lâu lâu gặp lại có nhiều chuyện để nói lắm.
_Em về Hàn Quốc sống cũng được 2 năm rồi. Hồi đó thì em định sẽ sống ở Hàn Quốc luôn nhưng nghĩ lại thì em không thích nữa
_Sao lại không thích?
_Ở đây thích hơn vì có ba mẹ và Jimin hyung !
_Thằng nhóc này cứ đùa
Jimin cốc lên đầu nhóc một cái vì tưởng nhóc đùa mà thật ra nhóc nói thiệt. Ở Hàn Quốc nhóc đã làm gì có bạn, quen biết được vị hyung này cứ tưởng sẽ là bạn của nhóc lâu dài nên nhóc mới có ý định ở lại Hàn Quốc mà đến khi nhóc biết Jimin hyung của nhóc định cư ở Mỹ thì nhóc dẹp ngay ý định đấy luôn. Nhóc kể chuyện với cậu như một đứa chú bé 3 tuổi vậy, vừa đáng yêu vừa hài hước.
_Mà Jimin hyung biết không, hồi nhỏ em có một người bạn rất thân. Anh ấy lớn tuổi hơn em, vì anh ấy có hai cái má tròn tròn trắng hồng nên em hay gọi anh ấy là mochi. Em với anh ấy thân lắm, anh hứa sẽ không bỏ em mà đến năm em 6 tuổi thì không còn thấy anh nữa. Mẹ em nói anh ấy chuyển nhà rồi thế nên em buồn lắm.
_Anh mochi đó sao nỡ bỏ Jungkook đáng yêu này chứ! Thiệt là một sai lầm lớn đó
_Vì em không có bạn nên lúc nào cũng hồi ức về khi xưa rồi lại buồn. Bây giờ thì em có Jimin hyung rồi nên em không còn buồn nữa hì hì!
Jungkook nhìn cậu cười phì trông cưng làm sao, cậu cũng trìu mến nhìn thằng nhóc mà tội. Thằng bé có một người bạn duy nhất là anh mochi gì đó mà giờ anh đó cũng bỏ nó đi mất rồi, càng nghĩ cậu càng muốn trở thành một người bạn, một người anh có thể là người khiến thằng nhóc tin tưởng và ở cạnh bên mỗi lúc nhóc cần.
Tối đến, Jimin đứng trên sân thượng hóng gió như mọi khi. Nhưng trong đầu cậu luôn xuất hiện từ "mochi" dường như từ này quá quen thuộc với cậu. Hình như cậu đã nghe qua rồi thì phải...
[Throwback]
_Anh mochi, Kookie muốn đi chơi
_Hông được đâu Kookie, bây giờ anh còn phải làm bài tập về nhà nữa, nếu anh không làm anh sẽ bị cô giáo và ba mẹ mắng đấy!
_Vậy chừng nào anh mochi mới làm xong?
_Chắc cỡ 1 tiếng đó. 1 tiếng sau anh qua nhà dẫn Kookie đi chơi nhé
_Kookie muốn ở đây coi anh mochi làm bài
_Được rồi vậy Kookie đừng quậy để anh tập trung nha
_Dạ!
-----------------------
_Mẹ ơi sao hôm rài nhà anh mochi đóng cửa vậy ạ? Con nhớ anh mochi quá
_Kookie nè, nhà anh mochi có chút chuyện nên đã chuyển nhà rồi, vài ngày nữa anh mochi sẽ về chơi với Kookie!
-----------------
_Mẹ ơi anh mochi đã đi lâu rồi sao vẫn chưa về ạ?
_Anh mochi chuyển đi luôn rồi nên con đừng chờ anh nữa. Anh sẽ không trở về đây đâu
_Thế là Kookie không được gặp anh mochi nữa sao? Hức...
_Kookie không khóc nào, anh mochi mà biết Kookie khóc nhè sẽ giận Kookie đó
____________________________________
Jimin bỗng sực nhớ lại mọi chuyện từ quá khứ, hồi đó cậu có chơi với một cậu bé hàng xóm. Tên gì chẳng nhớ nhưng khá đáng yêu, lúc phải chuyển nhà cậu đã thực sự rất buồn vì phải xa cậu bé đó. Chẳng lẽ cậu bé đó là Jeon Jungkook sao?
Cậu bỗng cảm thấy nhói ở đầu rồi lại khụy xuống ôm đầu vì đau. Năm 15 tuổi Jimin bị té từ tầng ba của trường học vì một chút xích mích. Cậu bị chấn thương ở đầu và cũng may gia đình đã làm phẫu thuật kịp nên chẳng để lại di chứng gì. Chỉ có vết thẹo trên lưng do khứa vào lang cang khi ngã thôi. Từ lúc đó Jimin quên bẵng đi mọi kí ức đẹp đẽ cùng cậu nhóc hàng xóm kia, thế nên khi gặp Jungkook cậu cũng không nhận ra thằng bé năm xưa dù hồi nhỏ với bây giờ thằnh nhóc chả thay đổi gì nhiều.
Khi đã nhận ra được Jeon Jungkook là cậu bé hàng xóm năm xưa thì cậu hối hận vô cùng. Hối hận vì từ chối tình cảm của nhóc, hối hận vì đôi lần ngó lơ nhóc và còn nhiều thứ để hối hận khác. Jimin lật đật mặc vội chiếc áo khoác rồi chạy đến nhà Jungkook. Vào nhà chào hỏi ba mẹ nhóc một cái rồi chạy nhanh lên phòng nhóc
|Cộc...cộc....cộc...|
_Jimin hyung? Hyung qua sao không nói trước để em ra đón hyung?
Thằng nhóc ra mở cửa và ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu, trong khi nhóc hỏi cậu thì cậu chỉ đứng nhìn nhóc mãi thôi. Thấy nhóc có chút ngại nên cũng vào phòng rồi mới nói chuyện
_Jimin hyung có muốn uống gì không? Em pha cho hyung
Nãy giờ chỉ mỗi mình Jungkook nói thôi, cậu thì vẫn chỉ mải mê nhìn nhóc. Nhóc thấy lạ nên cũng hỏi cậu
_Hyung đang bị gì sao? Hay mặt em dính gì mà hyung nhìn mãi thế?
Jimin bỗng đứng dậy bay tới ôm nhóc thật chặt làm nhóc có vẻ hoang mang ngạc nhiên
_Jimin hyung à, thực sự thì hyung đang có chuyện gì vậy?
_Mochi nhớ Kookie, nhớ Kookie nhiều lắm!
Cậu cất giọng rưng rưng khiến thằng nhóc nhớ về thuở đó với anh bạn mochi của mình. Nhóc ngẩn người một lúc mới hiểu được sự tình, thì ra Park Jimin hyung của nhóc là anh mochi năm xưa đây sao?
_Jimin hyung...anh là...m-mochi....sao?
_Đúng vậy, anh là mochi đây. Xin lỗi Kookie! Xin lỗi em vì đã quên lãng em, xin lỗi vì đã bỏ em.
Đến đây Jungkook cũng òa khóc lên, cuối cùng thì sau bao nhiêu tháng năm ấy nhóc cũng đã gặp lại được anh mochi đáng yêu ngày xưa của nhóc.
_Anh thật đáng ghét...anh bỏ đi không nói lời nào....làm em lúc nào cũng khóc mỗi khi nhớ anh...anh đáng ghét lắm...
Jungkook đánh vài cái vào lưng Jimin mà không mạnh, đánh như trách móc thôi. Thật tình thì lúc bé cậu cũng có thích thằng nhóc nhưng cậu nghĩ chỉ là tình cảm con nít thôi. Bây giờ nhớ lại cậu chỉ muốn giữ thằng nhóc bên mình mãi thôi!
_Anh xin lỗi Jungkook ah! Từ đây về sau anh sẽ không bỏ Jungkook nữa đâu, anh hứa đó.
Cậu buông nhóc ra, đưa tay lau hai hàng nước mắt đang chảy đầm đìa trên gương mặt xinh đẹp của nhóc. Nhìn nhau một lúc bỗng cậu kéo đầu nhóc lại gần, vô thức đặt lên môi nhóc một nụ hôn sâu. Mà Jungkook không hề chống cự chi vì nhóc yêu cậu mà!
Kể từ sau khi hai người nhận ra nhau thì cũng là lúc hai người bắt đầu đến với nhau. Sống một cuộc sống hạnh phúc và đầy ngọt ngào.
_____________[The End]____________
NOTE:
*Cuối cùng thì con fic đầu tay của Zhi cũng thực sự hoàn thành rồi^.^
*Cũng nhờ chiếc fic này mà Zhi có được rất nhiều reader vô cùng đáng yêu luôn theo dõi và ủng hộ mình
*Cảm ơn các cậu rất nhiều vì đã ủng hộ mình từ những ngày đầu khi mới tập tành viết truyện><
*Mặc dù bây giờ Zhi cảm nhận bản thân mình chưa viết khá là bao nhưng hy vọng các cậu sẽ luôn ủng hộ mình trên những chặn đường tiếp theo^^
💜 KAMSAMITA 💜
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com