Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

X, Hoa cỏ may

Ngày hạ ấy, là ngày mà con Út không thể quên. Cái ngày mà con Út trải qua "hỉ, nộ, ái, ố" chỉ trong thoáng chốc. Cái ngày mà nó được khám phá ra những thứ "đầu tiên". Cái ngày mà trôi qua nhanh như một thước phim, cũng là phần trọng yếu nhất trong quãng sống của nó nơi thước phim đó....


Con Út thấy đầu óc như đang trên trời. Chính xác hơn là thể trạng nó đang lâng lâng, bởi nó đang bị tước đi nụ hôn đầu!

Người ta nói rằng nụ hôn đầu có nhiều vị khác nhau, nhưng con Út không chỉ dùng vị giác, nó nhận lấy nụ hôn bằng nhiều giác quan khác nữa.

Xúc giác nó cảm thấy cái sự mềm mại, ẩm ướt nơi nụ hôn này; vị giác của nó thấy một hương bạc hà lạnh lẽo quấn lấy đầu lưỡi; thính giác của nó...gần như không hoạt động vì đã chóng đỏ bừng; thị giác của nó thì....mở to đầy hốt hoảng.

Nó không lường trước được rằng mình sẽ trao nụ hôn đầu cho cậu Sunghoon (thực là nó đã bị cưỡng hôn). Cảm giác thật khó tả: có chút lo sợ, có chút dục vọng nổi lên trong lòng, lại xem lẫn chút quấn quít, yêu thương. Huống hồ gì, người cho nó cái xúc cảm ấy lại chính là người nó thầm thương trộm nhớ.

Sunghoon rời môi nó một cách tiếc nuối, song, đôi mắt lại thoáng lên vẻ tội lỗi, buồn bã.

"X..xin lỗi"

Con Út không hiểu sao y lại khó khăn thốt ra lời xin lỗi như vậy, nó thậm chí không hiểu vì sao y lại xin lỗi. Chỉ biết rằng khi nó quên bẵng đi nỗi thắc mắc thì y đã mất hút từ đời nào.

Chợt. Nó thấy hụt hẫng ghê gớm!

Sunghoon là sao vậy chứ, hôn nó rồi bỏ đi như vậy, không phải là đang gieo cả mớ hi vọng cho nó sao? Hay..nó cũng chỉ là thứ để cậu Sunghoon chơi đùa rồi bỏ? Thoáng nghĩ, nước mắt nó lăn xuống đôi má hồng, tim nó như biểu tình cùng hàng nước ấy, đau quặn lại, như thể ai vừa bị ai bóp nghẹt. Lý trí cố níu con Út về với thực tại, nhưng cảm xúc của nó thì lại chơi vơi giữa chốn ảo tưởng nào đó, lạc mất hút, thế là nó lại bị kéo theo những cuộc vui của trái tim, để lý trí kêu gào trong vô vọng, đến khi sắp vụt tắt....

.....con Út mới nhận ra con nhỏ lý trí thoi thóp ấy, may thay. Nó giả sử nếu như lý trí của nó chết rồi, thì, thứ gì sẽ cứu rỗi nó đây?

Đau, lại khóc. Nước mắt hôm nay có vị đắng....

=======================================

Sunghoon ghìm chặt hàm răng vào mu bàn tay mình.

Y mất trí rồi? Lại vừa làm trò bậy bạ gì thế kia?

Không chắc. Lúc ấy, cả người Sunghoon không hề di chuyển theo cách mà y muốn, nó như thể một con rối bị giựt dây, hành động một cách vô tri, thuận theo người điều khiển...

...vậy thì ai đã điều y làm nên chuyện này chứ?

Nuối tiếc, tội lỗi, ngu ngốc, hoàn toàn không đủ cho y lúc này. Mặc dù luôn dặn lòng mình chớ nên tiếp xúc với con Út nữa, nhưng cắc cớ rằng không thể.

Con Út...nó như một thiên thần sa ngã vậy, làm y luôn không kiềm được lòng mình, mà chạm một cái vào người nó. Thật sự, y kinh tởm suy nghĩ của bản thân, nhưng sức mạnh của thỏi nam châm tình yêu quá mạnh. Đến tận hôm nay, nó còn cả gan khiến y hôn con Út.

Thực sự, y biết mình đang ngụy tạo, đang đổ lỗi. Làm gì có ai giựt dây y, chỉ có trái tim y là bị thần tình yêu lên dây cót thôi! Lên cót một cách năng suất tới nỗi, làm cho y phát "điên" vì con Út.

Lại nghĩ. Rốt cục con Út có biết mình đẹp tới mức nào hay không? Vậy mà nó nỡ lòng nào hồn nhiên nở một nụ cười chói lọi khiến y mờ mắt, nỡ lòng khiến cho hàng mi của mình long lanh như rắc cả nghìn ánh sao lên, nỡ lòng dịu dàng đối xử với y, rồi lại nỡ lòng nào khiến y phải lâm vào bế tắc...

Nguyên nhân không phải do con Út, nhưng y lại dám khẳng định như vậy. Hoặc, nhỡ y không đem lòng yêu thương nó, liệu có thành ra thế này không?

====================================

Sau đó, Sunghoon gần như mất hút. Con Út vô cùng băn khoăn, liệu có cơ sự gì xảy đến với cậu được không?

Nó lăn mình qua lại trên chiếc chiếu mây, mặt chiếu mát lạnh, không hiểu sao lòng nó lại nóng rực như lửa đốt.

Không tài nào chợp mắt nổi, nó mới chạy ra chiếc võng cũ kĩ phía hiên nhà.

Gió. Đưa những tâm tư đó giờ trở lại với nó, trong khung cảnh hết sức bình yên ấy, nó như dậy sóng. Nhất định là, cậu Sunghoon đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với nó! Dù gì cũng chỉ là một nhành hoa thoáng qua trong khu vườn, sao mà phải làm tới mức này chứ? Tại sao phải đẩy nó vào không gian nơi đâu cũng phớt hồng, rồi lại cho nó lao thẳng xuống vực tối, cuộc đời nó chưa đủ tăm tối sao.... 

.....Trong tình yêu giờ, lại thoáng chút gọi là hận thù.

"Ring ring"

Người đưa thư tầm trung niên, sau yên xe là một bó hoa rực rỡ, vẫy tay gọi nó, đánh thức cả mộng đang còn dang dở của con Út. Ông đưa cho nó bó hoa.

- Cái này, cho cháu sao? - Nó ngần ngừ hỏi.

Thoáng thấy sự lưỡng lự trên mặt cô gái trẻ, người đàn ông vội phán:

- Cô y/n, đúng là cô rồi chứ. Bó này chắc chắn là của cậu Sunghoon gửi cho cô đấy!


Ha! Sunghoon? Còn làm trò gì thế này. Nó đứng trân mặt, ngây người nhìn vào bó hoa, trong lòng rối bời. Kể cả khi người đàn ông đưa thư ấn chuông rời đi, nó cũng không hồi đáp. Không thèm để ý cả những bước chân đang tiến tới gần mình...

Một bàn tay mạnh bạo kéo người con Út lại, bộ mặt hằn học, mái tóc bạc trắng búi cao hiện ra đây khó chịu. Bà Park chua ngoa nguýt nó:

- Hoa cũng nhận rồi, mày còn trân ra đấy làm gì nữa?

- Sao..cơ ạ?

Bà ta không nói không rằng, cầm chiếc vali kiểu âu to đùng ném xuống trước mặt con Út, bằng cái cách hết sức sỉ vả. Bà ta nói đến đâu, con Út lại càng sốc, tưởng như lùi thêm vài bước nữa là nó sẽ ngất ngay.

- Còn lại, muốn thì đọc cái đống đồng nát mà thằng Sunghoon gửi cho mày, tổ sư, hoa với chả cỏ, xem như là bố thí cho mày.

Cánh cửa nhà đóng sầm lại, theo đó là hy vọng của con Út cũng chóng vụt tắt.

Nó đổ vỡ. Hận không thể òa lên khóc. Mắt nó cứ khô queo, đau đớn chớp chớp, như thể người đang cố tỉnh dậy sau cơn mơ.

Nhưng là thực. Con Út không mơ.

===========================================

Vẫn là bó hoa hướng dương ngày nào, nhưng chen vào đó là mấy bông cỏ may.

Cậu Sunghoon đã rời xa nó, còn không quên đâm vài nhát vào trái tim vốn đã mềm yếu của nó.

Hoa cỏ may, là tượng trưng cho nỗi buồn chia xa, là tượng trưng của sự cô độc, lẻ loi.

Phải, giờ đây con Út cô độc thật rồi, nó cũng chỉ vừa về tới ngõ làng thôi....

................

Vừa đặt bước chân nặng nề tới đầu ngõ, con Út thấy bà con láng giềng đã vội chạy ra gào toáng. Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, con Út đã nhận một tin sét đánh ngang tai:

"Thầy u nó, vì lặn lội đi thăm nó mà bị xe tông chết"

Con Út ngã quỵ xuống, trước những ánh mắt xót xa của dân làng. Họ có cảm thông đến mấy, cũng không thể thấu được hiện giờ con Út đang đau đến mức nào, đau đến sắp chết.

Vấp ngã là cái giá phải trả cho một bài học, nhưng con Út đâu có cần phải vấp ngã một cách cực đoan như thế? Vốn dĩ là, ông trời ghét bỏ nó, hay là nó nhỏ bé tới mức đến ông trời cũng không thèm đoái hoài.

Tiếng khóc ai oán vang lên, xé nát cả tâm can người nghe.

Phải làm sao đây? Con Út phải làm sao mới tìm được cho mình một ánh sáng mới đây?

Nắng hạ, vụt tắt. Chính là đang hành hạ người con gái đáng thương này.

Chỉ còn lại đó bông hoa cỏ may đáng ghét, cả hướng dương cũng tàn phai......



(còn extra chap)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com