Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝑺𝒕𝒐𝒓𝒚 𝒔𝒊𝒙:

«Tao là ai sao?…tao là ông nội mày đấy?»

Không biết có phải linh cảm mách bảo hay không.

Sanzu chộp lấy cái cặp nhăn nhúm bị quăng dưới chân ghế của mình lên, lục lọi một hồi cũng lấy được từ bên trong ra một hộp sữa tươi và cái bánh bông lan vẫn còn nguyên vẹn.

Xem ra lần này hắn không xui xẻo cho lắm.

Sanzu quăng cặp lại chỗ cũ rồi cầm lấy hộp sữa tươi cùng túi bánh từng bước đi ra khỏi lớp học.

Tuy hắn chẳng có một người bạn nào, nhưng còn đỡ hơn là ngồi khư khư trong căn phòng lạnh lẽo này, cứ thế đối mặt với bốn góc tường hiu quạnh nghĩ thôi đã thấy gớm.

Sanzu vừa đi vừa thơ thẫn suy nghĩ, bàn tay đặt trên nắp chai xoay nhẹ một vòng rồi thẳng tay ném vào thùng rác bên cạnh.

Nó có mùi hơi thiu, nhưng mặc kệ, có để uống còn đỡ hơn không.

Sanzu cứ thế vừa đi vừa uống từng ngụm sữa tươi, hắn nhàm chán thơ thẫn dạo bước giữa dãy hành lang hiu quạnh, tuy vậy thì gió tuyết vẫn lùa qua khe hở từ khung cửa sổ để thổi vào bên trong.

Tuy quần áo trên người Sanzu không
mới mẻ gì, thậm chí còn có chút cũ.

Nhưng vì quanh người có đống băng
gạc dày cộm quấn lại nên cũng không thấy lạnh lẽo lắm.

Thật ra thì Sanzu cũng không biết mình đang đi tới đâu, cho tới khi nhận ra thì hắn đã đứng trước cửa ra vào của canteen rồi.

Nhưng hắn làm gì có đồng nào để bước vào đây đâu.

Suy nghĩ một hồi thì Sanzu vẫn quyết định cầm theo hộp sữa tiến vào, bên ngoài cổng trường tuyết đã sớm phủ kín tất cả các mái nhà, nhưng vẫn lác đác vài xe đẩy bán thức ăn nhanh nóng hổi.

Đúng là chỗ đến lý tưởng để các cặp yêu nhau hâm nóng tình cảm, nhưng ngoài đó lạnh cóng.

Nên hắn mới chẳng thèm ra, thật chả hiểu thế nào?

Trên người Sanzu bây giờ chỉ có mỗi cái áo thun cũ kỹ và mỏng dính, cho dù có quấn mấy vòng băng gạc trên người thì giữa cái lạnh xuyên thấu này cũng phải run lên cầm cập.

Huống chi mấy ngụm sữa mà hắn đang uống dần cũng chẳng có chút ấm áp nào.

"Này thằng bốn mặt, có bao nhiêu tiền đem hết ra cho tao!"

Ôi chà, bắt nạt học đường hả?

Sanzu thích thú khiêu mi, hắn vốn chẳng định chen chân vào chuyện này làm gì, đứng đây xem kịch vui chẳng phải thú vị hơn sao, vệc gì hắn phải tự tìm rắc rối đến với mình.

Cả chỗ đứng để hóng chuyện cũng đã chuẩn bị xong xuôi, nhưng ai ngờ người đang bị đám nhóc to con kia vây lại thành một vòng lại chính là Kisaki đâu.

Chỉ cần liếc mắt qua một cái là hắn đã thấy thân mình nhỏ bé kia lọt thỏm giữa đám du côn mầm non đó, cả quyển sách toán nâng cao mà Sanzu nhàm chán quăng lại vào hộc bàn hồi nãy.

[Ký chủ, ký chủ, đây chính là cơ hội ngàn năm có một đó.]

"Hở?"

Tiểu tinh linh nhìn thấy Sanzu vẫn đứng im tại chỗ thì lòng đã nóng như lửa đốt, chỉ hận sau lưng hắn không có một cái công tắc thật lớn để cậu vặn tới mức cao nhất.

Đều gấp tới mức hai chân nhỏ nhảy cẫng cả lên.

[Đây chính là lúc tốt nhất để chiếm thiện cảm của Kisaki đó.]

Nhóc tinh linh này cũng có nhiều biểu cảm thật đấy chứ.

Sanzu thoáng nhếch môi, nhìn sang tiểu tinh linh đang vung tay múa chân trước mặt hắn.

Không khỏi đưa tay chạm nhẹ lên đỉnh đầu nhỏ kia xem như trấn an, tất nhiên Sanzu sẽ không để một cơ hội tốt như vậy vụt qua trước mắt mình.

Nhưng nhóc này còn gấp gáp hơn cả hắn.

"Yên tâm đi, tôi biết mình nên làm gì...chỉ đang đợi lúc thích hợp thôi."

_______________

Âm thanh nhẹ như mảnh vỡ thủy tinh rơi xuống mặt đất không khiến cho ai để ý đến.

Nơi đây quá ồn ào, người qua kẻ lại một vòng rồi lại một vòng, huống chi bọn họ chỉ mang tâm tình muốn hóng chuyện.

Không quan tâm liệu người trong cuộc có bị thương tích gì hay không.

Kisaki khẽ nhíu mày, chiếc kính rơi xuống mặt đất khiến tầm nhìn của cậu bị nhòe đi hẳn. Dù sao cũng là một người bị cận nặng, mọi thứ trong mắt cậu bây giờ giống như được phủ thêm một tầng sương mù.

Không thể nào nhìn rõ được.

Cả cảm giác khó thở khi bị tên mập túm cổ áo kéo lên cao, lực đạo mạnh mẽ đó cho dù cậu có dùng hết sức gỡ ra thì cũng không thể thoát được.

"Ầy, mày làm gì vậy?"

Không khí bên trong canteen không biết từ bao giờ đã trở nên rất yên tĩnh, tất cả học sinh đều ngồi ở vị trí cũ của mình, chỉ có ánh mắt lén lút nhìn về đám đông xung đột đang ở chính giữa nhà ăn là khác đi mà thôi.

Mọi người đều không lên tiếng ngăn cản vì thủ lĩnh của đám đó là một tên nhóc lưu bang hai năm, chẳng biết vì cái gì mà ba mẹ cậu ta lại gửi vào đây.

Nhưng tất cả học viên trong trường đều biết gia đình của cậu ta là xã hội đen rất có tiếng tăm. Thậm chí tiền đút lót vào trong trung tâm học thêm này còn không ít.

Không chỉ hiệu trưởng mà cán bộ giáo viên còn phải nhún nhường sáu bảy phần, nói chi tới đám học viên thấp cổ bé họng như bọn chúng chứ.

Đăng duy nhất tại quát pát Tsuchimikado_285.

Cho nên hoàn cảnh ở canteen liền rơi vào một tình huống vừa khó xử vừa ngột ngạt.

Thuận lợi cho Sanzu tiếp cận đám người kia mà không bị một ai ngăn cản, vì đâu có kẻ nào suy nghĩ tới việc phản kháng tên nhóc có chống lưng khủng kia chứ.

"Mày là ai?"

Tên nhóc mập khẽ nheo mày, tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã có bóng dáng của bất lương rồi này.

Haha, thú vị phết đấy chứ.

Sanzu nghe thấy thằng nhóc hỏi tên mình thì cười lớn thích thú, hắn vừa vỗ tay bôm bốp vừa từng bước thu hẹp lại khoảng cách của bọn họ.  

Cả bọn đàn em đang bao xung quanh tên mập cũng nhanh chóng thủ thế như mấy con sói nhỏ chuẩn bị tấn công.

"Tao là ai sao?...Tao là ông nội mày đấy?"

Sanzu vừa nói xong liền dứt người xoay một vòng đá cho nhóc mập một cú ngã chổng choài ra đất.

Mấy tên đàn em khác thấy vậy liền hùng hổ xông lên phía trước muốn trả thù cho đại ca nhà mình, nhưng mấy tên nhóc nhỏ này đối với hắn chỉ cần một cú là xong.

Thậm chí nhắm một mắt Sanzu còn dư sức xử lý hết được.

"Giọng mày chướng quá đấy, điếc cả tai tao." gương mặt sưng lên một cục của nhóc mập bị Sanzu thô bạo bóp chặt lấy, nên chỉ có thể ú ớ vài câu như bị kẹt trong cổ họng. "Đừng có để tao nhìn thấy mặt mày nữa, nếu không thì...gặp ở đâu tao sẽ đánh ở đó đấy?"

Nụ cười dịu dàng như gió xuân trên gương mặt Sanzu thật sự xinh đẹp không sao tả xiết, nếu như quay về năm phút trước thì có lẽ nhóc mập còn nghĩ là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành nào đó.

Nhưng giờ đây nụ cười đó lại khiến nó run cầm cập đến mềm nhũn cả người, nó vốn dĩ chỉ là con ngoài giá thú của lão đại giang hồ kia thôi.

Mẹ nó chẳng qua cũng chỉ là gái làng chơi trong một nhà thổ nhỏ xíu.

Nó chỉ là muốn mượn cái vai hùm này để huênh hoang một hồi, dù sao nhà nó đúng là có đút tiền vào đây thật.

Nhưng nếu gây ra chuyện gì lớn thì nhất định sẽ bị ăn no đòn, mà đó giờ làm gì có ai dám làm phật lòng nó đâu.

Thậm chí hiệu trưởng của nơi này còn vì danh tiếng của lão cha nó mà mắt nhắm mắt mở với mấy hành vi ăn hiếp học đường này.

Ai ngờ hôm nay lại nhảy ra một tên khủng bố như vậy.

"Nghe tao nói gì không đấy? Hay muốn tao đấm thêm vài cái nữa."

Sanzu nhíu mày nhìn xuống tên nhóc đang thất thần nhìn chằm chằm vào hắn, liền cuộn lại nắm tay như sắp bổ vào gương mặt núc ních thịt nào đó thêm mấy cú đấm thật.

Làm cho tên nhóc mập kia sợ hãi đến cúi đầu liên tục, sau đó liền không chừng chờ đem mấy tên đàn em bị đập đến thương tích đầy mình của nó chạy té khói.

Mấy học sinh xung quanh nhìn thấy màn lật kèo ngoạn mục này liền kinh ngạc tới há hốc mồm.

Không ngờ trong trường bọn họ còn có một tiểu bá vương khủng bố như vậy, chỉ vừa xuất hiện lần đầu mà đã khiến cho tên nhóc thối kia xách chân lên cổ chạy không kịp.

"A, cậu bạn kia oai quá đi."

"Đúng vậy, đúng vậy, sao trước giờ lại chưa từng nhìn thấy cậu ấy?"

"Cậu ấy là Sanzu Haruchiyo lớp D1, nghe nói sau hai tuần khai giảng thì cậu ấy mới tới trường!"

Âm thanh bàn luận trong phút chốc đã lan rộng khắp canteen, cả những ánh mắt thích thú và tò mò đang nhìn về hướng hắn.

Nhưng Sanzu chẳng chút quan tâm, hắn cúi đầu phủi đi bụi bẩn dính trên lòng bàn tay, từng chút đi lại vị trí của Kisaki.

May mà không có thương tích gì, chỉ là phần cổ áo hơi nhăn nhúm.

"Đứng lên được không?"

Tuy mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ ảo thì Kisaki vẫn có thể nhận ra giọng nói vừa vang lên này.

Chính là của Haruchiyo, cả mái tóc ngắn đen tuyền và đôi con ngươi xanh ngọc đang nhìn thẳng về hướng cậu kia.

Đúng là xinh đẹp thật đấy, màu sắc như ẩn chứa cả bầu trời trong đó.

Kisaki khẽ hít sâu một hơi, kìm lại gương mặt đang dần ửng đỏ, rụt rè đặt tay mình lên lòng bàn tay được quấn đầy bằng băng gạc nọ.

"Cảm ơn cậu."

Sanzu khẽ gật đầu, nhìn Kisaki đứng lên ổn định rồi mới cầm lấy chiếc mắt kính bản thân đã lụm được đưa tới trước mặt cậu.

"Cái này tao đã lụm lên hồi nãy rồi, không bể gì đâu, mày chỉ cần lau vài cái là có thể đeo được rồi."

Kisaki gật nhẹ đầu rồi cầm lấy mắt kính hí hoáy lau qua lau lại một hồi, đúng là có mắt kính thì nhìn mọi thứ cũng dễ dàng hơn nhiều.

Chẳng có cảm giác mờ mờ ảo ảo như hồi nãy nữa, nhìn cái gì cũng đều không thoải mái.

Ọt ọt ọt.

Giữa canteen tấp nập ồn ào thì âm thanh bụng reo đúng là chẳng có gì nổi bật, thậm chí phải nói là chìm lỉm.

Nhưng Sanzu thì lại có thể nghe thấy cực kỳ rõ ràng, cả lỗ tai ẩn sau mái tóc ngắn đen tuyền đang dần ửng đỏ kia nữa.

À, khay cơm cũng đã bị đám người của tên nhóc mập đó hất đổ mất rồi.

Mà đồ ăn bên trong canteen bây giờ cũng đã bị mua sạch, căn bản chẳng còn lại thứ gì ngoài đống đồ ăn vặt.

Sanzu cảm thấy việc hắn có thể tìm ra hộp sữa và bịch bánh bên trong cặp đều vì lý do sâu xa nào đó.

"Nếu mày không ngại thì ăn cái bánh bông lan này đi, dù nó là đồ để qua ngày. Ờ,...tao chỉ còn mỗi cái này thôi."








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com