Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10

Sáng hôm sau anh vừa tỉnh dậy vì chiếc bụng đói của anh  thì thấy bên cạnh mình có tiếng thở của ai đó. Anh quay lại thì thấy hắn đang nằm cạnh mình ngủ ngon lành. Anh hoảng quá mà đạp một phát hắn xuống giường luôn

" Sao anh đẩy em? "

" Ai cho cậu ngủ cùng tôi hả? "

" Em chỉ ngủ thôi mà có làm gì đâu "

" Cậu vừa nói gì cơ? Cậu muốn chết à? Tôi đánh chết cậu!! "

" Dừng lại "

" Aiyaa..dừng lại đi mà "

Anh liên tục lấy gối đánh vào người hắn, hắn vẫn ngái ngủ nên phản ứng chậm hơn bình thường nhưng vẫn kịp giơ tay lên đỡ. Hắn cố mặc kệ chiếc gối đang đập thẳng vào mặc mình mà bắt lấy tay anh

" Dừng lại!! Em bảo là dừng lại mà!! Tại sao anh không nghe lời em? "

" Cậu nói gì là tôi phải nghe à? Nhăn nhó cái gì hả?? Suốt ngày nhăn nhó như ông cụ non ý!! Cậu trẻ hơn tôi nh... ưm.. "

Bùi Anh Tú chính thức đứng hình luôn, cái gì vậy trời?! Tại sao hắn lại hôn anh?? Đến khi anh phản ứng lại thì cũng là lúc bờ môi hắn cũng đã rời khỏi bờ môi anh

" E..em..em.. "

" Anh nói nhiều quá "

Hắn xoa đầu anh một cái rồi cũng nhanh chóng chạy ra ngoài. Vừa ra đến nơi hắn đã tựa vào cửa phòng mà ôm lấy tim mình

" Bình tĩnh, Trần Minh Hiếu bình tĩnh "

" Aaaaaaaa "

Cả 2 người không hẹn mà hét lên cùng một lúc. Người thì vì sung sướng, người thì vì ngại ngùng, cả 2 cũng chẳng nhận ra tiếng hét của đối phương. Họ đều chìm trong thế giới riêng của mình nhưng vẫn còn một người nữa trong nhà

Đăng Dương đang ngủ ngon giấc thì bị tiếng hét của 2 con người bí ẩn nào đó đánh thức. Cậu liền ngồi bật dậy, ngơ ngác không hiểu chuyện gì nữa xảy ra

" Mơ...uhm... "

Thấy mọi thứ vẫn bình thường nên cậu cho rằng cậu ngủ mơ nên nằm xuống ngủ tiếp. Nằm chưa được bao lâu thì cậu lên nghe thấy tiếng lạch cạch, cậu bực mình bực dậy khỏi giường. Vừa ra đã thấy hắn đang làm gì ở bếp thì phải ý

" Anh làm gì mà ồn vậy? "

" Hello Dương, em dậy rồi à? Em ăn cơm trong tủ nha, anh đang đặt phở cho anh và anh Tú "

Nói đi thì phải nói lại, dù gì hắn cũng phải cảm ơn cậu, vì nhờ có cậu hắn vừa được ôm anh ngủ rồi lại còn được hôn nữa chữ. Hắn chỉ có lãi chữ không có thiệt là mấy

" Anh ồn quá, cho em ngủ thêm một tí nữa đi, anh nhẹ nhàng thôi "

Dương Domic cũng chẳng quan tâm đến hắn mấy thứ cậu cần bây giờ là ngủ và ngủ. Cậu đang tuổi ăn tuổi ngủ mà

" Dương cũng dậy rồi à em? "

" Không, em đi ngủ tiếp đây, 2 người nhẹ nhàng thôi "

Nói rồi cậu mặc kệ 2 người mà đi ngủ, anh thấy vậy thì nhìn cậu lắc đầu mỉm cười. Anh đang cười thì quay đầu sang một phát là va ngay gương mặt lại nhăn nhó của ai đó làm nụ cười trên môi anh cũng tắt luôn

" Tại sao anh lại nhìn Dương rồi cười "

" Giờ em cấm tôi cười luôn hả? "

" Không nhưng anh phải nhìn em rồi cười chữ. Sao lại nhìn Dương rồi cười là sao? "

Nghe hắn nói có thấy ngang ngược không? Anh mặc kệ hắn rồi đi vào bếp tìm đồ ăn, anh lười đôi co với tên ngang ngược này lắm

" Cái đấy cơm từ hôm qua để đấy cho Dương nó ăn, em đặt phở cho anh và em rồi "

" Phở em với Dương ăn đi, cơm để đấy anh ăn cho chữ anh đói lắm rồi. Không chờ được phở của em đâu "

Vừa nói anh vừa bỏ hợp cơm hôm qua ra quay nóng, từ trưa hôm qua đến giờ anh chưa ăn gì rồi

" Nhạc của anh xong chưa? "

" Cả 2 bài đều gần xong rồi chỉ cần thu và tập vũ đạo nữa là xong "

" Thế hôm nay anh có làm gì không? "

" Có tí anh đi gặp nhà thiết kế rồi đi tập nhảy cho 10/10. Mà em hỏi gì mà nhiều thế hả? Em là gián điệp bên đấy à hả? "

" Thế anh có thích em cho anh nghe luôn bài Nỗi Đau Ngây Dại không? "

" Thôi, tôi đẹp nên tôi chơi cũng đẹp nên là không cần, dù như nào liên quân 2 cũng thắng cho mà coi "

" Vậy chúc liên quân 2 thắng nha!! "

Hắn chúc thật lòng đấy thế mà vào tai người đối diện lại thành lời nói mỉa mai. Anh tức giận bê cơm vào phòng ăn luôn không thèm nhìn hắn nữa làm hắn chẳng hiểu chuyện gì. Hắn định mở cửa đi vào thì thấy anh đã chốt cửa phòng rồi

" Tú ơi, em có làm gì đâu? Sao anh lại tức giận với em "

" Tú ơi!! "

" Anh Tú xinh của em ơiiii "

" Em xin lỗi mà, anh đừng giận nữa, được không? "

Hắn có đập cửa hay gào thét tên anh, anh cũng mặc kệ. Bỗng Dương Domic xuất hiện với gương mặt không mấy vui vẻ nhét vào tay hắn chìa khóa dự phòng rồi vào phòng ngủ tiếp. Cậu chỉ cần một giấc ngủ yên thôi mà, sao 2 con người này ồn vậy hả??

Hắn nhanh chóng mở cửa đi vào thì thấy anh đang đeo tai nghe xem phim thảo nào không nghe thấy hắn nói là đúng. Anh thấy hắn thì trợn tròn mắt lên, sao hắn vào được đây? Anh nhớ là anh khóa cửa rồi mà

" Sao anh giận em? Em xin lỗi mà "

" Ai nói tôi giận em? Tôi cần gì phải giận em? "

" Vậy sao anh bỏ vào phòng, chúng ta đang nói chuyện mà "

" Tôi không thích nói chuyện với em nữa đấy rồi sao? "

" Sao anh vô lý thế? "

" Uhm, rồi sao? "

" Em xin lỗi anh, dù là lý do gì thì cũng là em sai, em xin lỗi anh! "

Hắn không hiểu lý do nhưng mà anh dỗi thì sẽ là lỗi của hắn còn việc anh ngang ngược như vậy thì từ từ hắn sẽ chỉnh lại

Anh thấy hắn chân thành vậy thì cũng hơi ngại, sao tự nhiên giống đang dỗ người yêu vậy? Nghĩ đến đây anh lại tủm tỉm cười, hắn thấy anh cười thì biết anh hết giận rồi nên cũng không lo nữa

" Anh ơi, nhà em đang sửa, có được em sang nhà anh ở không? "

" Sao không sang nhà Khang hoặc Negav vậy? "

" Kew sang ở với Manbo rồi, Khang thì ở với mẹ nên em cũng ngại còn nhà Negav rộng lắm, ở không quen là lạc mất "

" Uhm "

Anh phải cảm thấy nể phục 2 ngày 1 đêm vì đã đào tạo ra một người nói dối không chớp mắt luôn nhưng anh lại không muốn vạch trần hắn. 2 người ở thì vẫn sẽ vui hơn một người ở mà

" Vậy thì hôm nay em chuyển vào nhà anh luôn "

" Uhm, mật khẩu nhà là 0310 "

" Ngày sinh nhật anh sao ? "

" Anh thiên bình tháng 10 à? Em  cũng thiên bình nhưng mà tháng 9 "

" Sinh nhật em vào mùng mấy tháng 9 vậy? "

" 28 tháng 9 ạ "

Anh gật gù như đã hiểu, trong đầu thầm ghi nhớ ngày cái ngày này vào đầu. Anh không biết để làm gì nữa nhưng anh không muốn quên ngày này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com