61: Wen with love
00.
Khó khăn lắm mới đạp vỡ được vỏ trứng
Lại chỉ nhìn thấy một kẻ xấu xa hơn...
Trên con đường dài đông người qua lại, dường như chỉ có em đang lạc lối, phải chi có ai...
Có ai đó nắm tay em, dìu dắt em qua nỗi đau này...
Em sẽ bị bỏ rơi, mãi mãi bị bỏ rơi, sẽ không ai chịu đứng lại chờ em cả...
Thật nghi ngờ...
Phải chăng thế giới này không chào đón em...
01.
Diệu Văn đã luôn là tâm điểm bắt nạt lúc còn học cấp 3.
Một cậu học sinh luôn đeo kính, mái tóc lòa xòa trước trán. Tính tình nhút nhát và không thích thân cận với mọi người xung quanh trông chả ăn nhập gì với người khác.
Một ngôi trường quý tộc đầy rẫy những đứa con của trời, không những phải bước vào trường thông qua cánh cửa thi thố với những con điểm cao ngất thì gia cảnh cũng thuộc tầm khá giả trong khá giả. Thế nên khi xuất hiện một thằng nhóc học vượt tuổi, thành tích luôn đứng đầu trường nhưng chỉ là một đứa xuất thân từ cô nhi viện khiến học sinh trong trường cảm thấy không thoải mái.
Đúng vậy, Diệu Văn một thiên tài của trường quý tộc Ba Thục là một thằng nhóc mồ côi.
Cũng không chắc là mồ côi vì sơ trưởng nói rằng họ tìm thấy em trong một thùng rác hoặc một thứ gì đó đại loại vậy.
Diệu Văn 13 tuổi đã tự mình bước đến cánh cổng trường cấp ba, nơi đã thay đổi cuộc đời cậu. Để không gây sự chú ý tháng đầu tiên khi chuyển đến trường mới, Diệu Văn không hề tỏ vẻ gì về những thứ mình biết, cứ như một học sinh lớp 10 bình thường đến lớp nghe giảng rồi đi về.
Cho đến khi một bước ngoặc xảy ra.
02.
" Ê tụi bây"
" Dụ gì hot??"
Đám con trai luôn rì rầm về những tin đồn thực hư rằng thằng Diệu Văn vừa chuyển vào lớp mình, lúc nào ngồi một mình ở cuối lớp chả nói năng gì với ai thật ra đã tấn công bạn học ở trường cũ mới bị chuyển đến đây.
" Nghe nói nó học lớp thiếu niên gì bên A4 á"
" Lớp đó của mấy đứa giỏi á, em tao cũng học trong đó nhưng mà mấy đứa nó toàn học vượt lớp không hà"
" Thế thằng đó nó cũng học vượt à"
Tin đồn Diệu Văn lớp 10-6 là thiên tài học vượt được một truyền mười, mười truyền trăm. Rất nhanh có rất nhiều người chú ý đến em.
" Ê thằng nhóc"
" Cậu nói tôi sao?"
Người đối diện cười khẩy một tiếng rồi lại thẳng chân đạp lên vùng bụng của em, cơn đau buốt truyền đi khắp cả người, Diệu Văn run rẩy co người chịu đựng những cơn đòn đến từ những học sinh mà mình chưa từng gặp mặt.
Diệu Văn đến lớp với bộ dạng nhem nhuốc, vì chưa có bạn bè nên không một lời hỏi thăm, cậu nhóc lặng lẽ đi về phía bàn học của chính mình, may mắn là chẳng ai làm gì với cái bộ bàn ghế đó cả, vì đó là tài sản của nhà họ Đinh chăng?
Tiết học bắt đầu, giáo viên chủ nhiệm vừa đi ngang ngó xem đám học trò của mình có nghiêm túc ngồi học hay không, lúc nhìn thấy Diệu Văn, trái tim thầy như bị ai bắt lấy không thể tiếp tục đập một cách bình thường.
Thầy giáo xin giáo viên sinh học cho Diệu Văn xuống y tế, trên đường đi thấy cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cậu học trò nhỏ tuổi, trên lưng áo là dấu giày kèm theo đó là một vài vết máu kéo dài trông khá đáng sợ.
Trong lúc bác sĩ của trường đang chăm sóc vết thương cho Diệu Văn, thầy giáo ngồi bên cạnh nhịn không nổi phải lên tiếng.
" Diệu Văn, em ổn không?"
" Dạ em ổn thưa thầy"
Bác sĩ nhìn chằm chằm vào vết bầm tím to đùng vùng bụng của em, lần đầu tiên trong làm bác sĩ khó tính trong cái trường này, Cố Ngụy không hề lên tiếng nói nặng với cậu học trò cứng miệng này một lời, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở em nên làm gì trong thời gian tới nếu không muốn cơn đau dai dẳng kéo dài.
" Giờ thầy làm đơn cho em nhé"
" Dạ"
Diệu Văn thích bác sĩ Cố Ngụy, không vì cái gì cả cũng có thể do thầy ấy tử tế giống sơ trưởng, em cũng thích thầy Cố Dã vì thầy luôn quan tâm đến em, em sẽ cảm ơn vì điều đó. Có lẽ em có duyên với những người họ Cố nhỉ??
" Họ tên"
"..."
" Em có thể nói cái tên mà em nghĩ đó là tên em", Cố Dã thấy được sự do dự từ Diệu Văn, và nhanh chóng đưa ra hướng giải quyết cho cậu học sinh đang rối rắm.
" Diệu Văn ạ"
" OK, thế còn tuổi của em thì sao?"
" Em 13 tuổi thưa thầy"
Cố Ngụy hơi nhíu mày, ban đầu anh đã nghĩ rằng Diệu Văn bị suy dinh dưỡng, hóa ra cậu nhóc nhỏ hơn các bạn học tận 2,3 tuổi, cũng mừng vì nhóc không bị suy nhược gì cả, có vẻ em đã sống rất tốt.
" Vậy Diệu Văn có học kịp các bạn không nhỉ?"
" Các bạn không học kịp Văn ạ, những thứ các bạn đang học Văn đã học qua rất lâu rồi"
" Thành tích của Diệu Văn rất tốt, em ấy đang dẫn đầu lớp của tôi"
Cố Ngụy kéo Cố Dã sang một bên, cả hai người lớn già cái đầu lại chụm vào to nhỏ với nhau.
" Thằng nhỏ mới tí tuổi học gì dữ vậy trời?"
" Bác sĩ mà nói chuyện không có nghiêm túc miếng nào luôn vậy ba"
" Giờ sao?"
" Cái gì sao?"
" Bạo lực học đường đó đại ca, có thể bây giờ thằng nhỏ thấy ổn, nhưng ngày mai thì sao, tuần sau hay tháng sau, hay cái ngày thành tích được công bố, Diệu Văn sẽ như thế nào? Ổn hay ổn't"
" Tao sẽ không đứng nhìn, và tao mong mày cũng như thế"
Diệu Văn lại tiếp tục học tập tại lớp học ấy.
Thầy giáo Cố Dã là một thầy giáo tốt hay có thể nói là một thầy giáo tuyệt vời, thầy đã răn đe các bạn học trong lớp phải biết yêu thương và nhường nhịn lẫn nhau, cuộc sống Diệu Văn lại yên bình...
03.
Mới là lạ!!
Giang Thất là tên đầu sỏ cho những vụ trùm bao bố đánh Diệu Văn đến mức má nhìn không ra, đương nhiên Cố Dã và các thầy cô sẽ không thể tìm thấy bất cứ manh mối nào cho thấy Giang Thất là hung thủ.
Vì cậu ta là con của một trong các nhà đầu tư của trường, vậy thôi!
Ghét nhở? Người ta có quyền lấy đi sinh mạng của mình chỉ vì họ giàu, xem nực cười chưa nào!?
Cứ như trò đùa của nhân loại, đám học sinh trường cũ của Diệu Văn xuất hiện rồi ấy chứ. Như một kẻ phản diện ngang nhiên hiện hình kết liễu đi một ngọn cỏ bé nhỏ cản chân của mình.
'Ngọn cỏ' Diệu Văn đến trường học vào buổi sớm mai ửng đỏ, em vẫn đang ở nhờ tại chỗ làm thêm vì sự thật là trại mồ côi quá đông trẻ em, họ không thể tiếp tục cứu mang đứa bé bị từ chối nhận nuôi nhiều lần như Diệu Văn.
Và đây cũng là một phần nhỏ lý do Diệu Văn chuyển trường.
Cha mẹ nuôi có được đứa con ruột đầu tiên sau 1 năm nhận nuôi Diệu Văn và vì thầy bói bảo rằng Diệu Văn sẽ ngăn cản con đường tài lộc của đứa trẻ của họ, thì em đã bị trả về.
Lúc đầu cha mẹ nuôi không tin đâu, những thành tích xuất sắc của Diệu Văn lần lượt đập vào mắt họ như một bằng chứng rằng con trai thân yêu của họ sẽ bị thằng nhóc được nhận nuôi này nhấn sâu và không ngóc đầu lên được mãi mãi.
Còn lý do còn lại đương nhiên là bất lực với bạo lực.
Diệu Văn là một cậu nhóc xinh xắn, với đôi mắt sáng và nụ cười ngọt ngào, thu hút sự chú ý của mọi người ngay từ lần gặp đầu tiên. Không chỉ có ngoại hình dễ thương, em còn nổi bật bởi thành tích học tập xuất sắc. Tại lớp thiếu niên, Diệu Văn luôn là một trong những học sinh đứng đầu, không chỉ vì em chăm chỉ mà còn nhờ khả năng tiếp thu nhanh và tinh thần ham học hỏi.
Chính vì vậy, các bạn trong lớp luôn muốn kết bạn với em. Không ít người tiếp cận Văn để xin bí kíp học tập, mong rằng mình cũng có thể giỏi như em. Dù vậy, cậu nhóc xinh xắn này không bao giờ tỏ ra kiêu ngạo. Thay vào đó, em luôn sẵn sàng giúp đỡ bạn bè, giảng giải tận tình những điều mọi người không hiểu, khiến ai nấy đều quý mến.
Diệu Văn không chỉ là hình mẫu học giỏi mà còn là người bạn tốt bụng và hòa đồng, được mọi người trong lớp yêu mến và ngưỡng mộ.
Có người thích thì cũng sẽ có người ghét, và Thương Nhạc là người ghét Diệu Văn cay đắng.
Cậu ta có thể sử dụng ngôn từ để ghê tởm Diệu Văn, tung tin đồn rằng cậu nhóc thiên tài mới tí tuổi đã biết quyến rũ bạn học xung quanh cung phụng cho mình, hoặc đơn giản hơn là đánh Diệu Văn một trận thật đã tay rồi nói rằng nhóc nhỏ không học cái tốt học đòi người ta ăn chơi, đánh nhau...v.v..
04.
Lý Hướng Không là một bác sĩ thú y ở gần trường học mới, nhưng em và Lý Hướng Không đã gặp nhau rồi.
Ngày hôm ấy, mưa xối xả như trút nước. Một cậu nhóc nhỏ bé, toàn thân ướt sũng, ôm chặt một chú cún nhỏ trong vòng tay, vội vã lao vào phòng khám của bác sĩ Hướng Không. Bước chân em vội vã, gấp gáp, đôi mắt ngấn nước, không phân biệt được là do mưa hay do nước mắt.
Cậu bé ngước lên nhìn Hướng Không bằng ánh mắt đầy sự cầu cứu, như thể đây là hy vọng cuối cùng của mình. Chú cún nhỏ trong tay em, hơi thở yếu ớt, như đang chực chờ giây phút trở về với thiên nhiên. Mỗi nhịp thở của nó ngắn ngủi và mong manh, khiến cả căn phòng ngập tràn cảm giác nặng nề của sự chia ly.
Hướng Không lặng người. Cậu không chỉ nhìn thấy một chú cún tội nghiệp, mà còn thấy cậu nhóc trước mặt cũng đang mang những vết thương lòng khó lành. Em không chỉ bị thương về thể xác, mà tinh thần còn đầy những vết sẹo của sự đau đớn, bị bỏ rơi và bị đánh đập bởi cuộc đời. Có lẽ, khi cứu chú cún nhỏ, cậu bé đã thấy chính bản thân mình trong đó, một sinh vật nhỏ bé, yếu ớt, bị bỏ rơi trong sự tàn nhẫn của cuộc sống.
Cậu không thể cầm lòng trước hình ảnh này. Hướng Không nhanh chóng đến gần, sẵn sàng giúp đỡ không chỉ chú cún, mà còn cả cậu bé với đôi mắt đầy bi thương ấy.
Mỗi ngày Diệu Văn đều đến thăm chú cún Coca, cái tên mà Lý Hướng Không đặt cho khi chú cún đã dần bình phục. Cậu nhận ra Diệu Văn luôn khó chịu khi đến gần Coca, sau nhiều lần tra hỏi thì mới hay Diệu Văn dị ứng lông chó, và cậu nhóc luôn phải thuốc trước khi đến chỗ anh. Lý Hướng Không đã quyết định không cho Diệu Văn đến thường xuyên nữa, điều đó gây hại cho em và Diệu Văn cũng đồng ý dù rất tiếc nuối, biết làm sao được bây giờ khi cha mẹ nuôi không thích động vật và họ ghét những sợi lông bám trên đồng phục của em mỗi ngày.
Hôm nay là ngày hẹn cuối tuần của Diệu Văn và Lý Hướng Không, em háo hức muốn nhìn thấy người bạn không cùng giống loài của mình.
Diệu Văn nhận được tin là một người bạn tên Thương Nhạc đã đón chú cún đi.
Em đang sợ hãi, minh chứng cho điều đó là đôi chân run rẩy đứng không vững đã khiến em té rất nhiều lần khi chạy đến nơi quen thuộc, nơi mà 10 lần đi qua Diệu Văn sẽ bị túm lại hết 9 lần và ăn đập không trượt phát nào.
Diệu Văn chôn cún nhỏ ở một nơi chỉ có em biết, vì thế em đã khóc rất lớn tiếng, khóc thật to tiễn người bạn của mình trở thành thiên thần và bỏ rơi em ở lại một mình.
Sau đó cha mẹ nuôi trả Diệu Văn về trại mồ côi với lý do tâm lý của em không bình thường, Diệu Văn cũng xin sơ trưởng chuyển trường cho mình với điều kiện em sẽ tự lo được cho bản thân mình.
Diệu Văn không tìm đến Lý Hướng Không một lần nào nữa, vị bác sĩ thú ý vừa đi công tác về nghe nhân viên nói lại đầu đuôi cũng cảm thấy có lỗi với em và Coca, nhưng cậu không thể tìm thấy cậu nhóc đâu cả, cứ như một trò chơi trốn tìm, cậu tìm em chạy.
Em không trách Lý Hướng Không vì đó vốn không phải lỗi của cậu, em chỉ nghĩ rằng Hướng Không sẽ thoải mái hơn nếu không phải giúp đỡ em, một đứa nhóc phiền phức.
Vì vậy Diệu Văn ghét Thương Nhạc, người đầu tiên xuất hiện trong danh sách đen của cuộc đời em.
05.
Cậu ta tìm đến trường học mới của em, vẫn chiêu trò cũ, như một kẻ điên mà bám víu lấy bất cứ học sinh nào và nói rằng Diệu Văn là một thằng nhóc bệnh hoạn và điên khùng.
Có người phiền thì sẽ có người thích nghe và tin điều đó, Giang Thất là người như thế.
Diệu Văn lại bị chặn đường, lần này thì không biết một thế lực nào khiến em bị đánh đến mức khi được cứu Diệu Văn đã không thể mở mắt được nữa.
Cũng hơi ghê rợn và khiến người khác ớn lạnh, hai tên nhóc đó cởi chiếc áo cũ của cậu nhóc gầy gò, chúng muốn làm chuyện đồi bại vì nhóc rất xinh đẹp, như những tên súc sinh không có tính người, tác động vật lý lên vùng bụng yếu ớt, cánh tay muốn phản kháng bị bẻ ngược ra phía sau. Diệu Văn đang sợ hãi, em muốn kêu cứu nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào từ cổ họng in hằn những dấu ngón tay bầm đỏ.
Đôi bàn tay dường như trở nên buông xuôi, phần xương bị gãy hiện lên trên phần da trông thật đáng sợ. Gương mặt in hằn những dấu bàn tay, bé nhỏ trở nên thoi thóp dần. Sức sống của Diệu Văn đang bị rút cạn vì em bị suyễn, và chẳng thể tự cứu mình ngay lúc này.
Diệu Văn đang khó thở, em muốn chết đi ngay lập tức nhưng không thể. Em bật khóc, trước ánh mắt thèm thuồng của đám con trai mới lớn, cơ thể run rẩy của đứa nhỏ như có gì đó tạo ra lí do đổ mọi lỗi lầm của chúng lên cậu bé ấy, 'ngọn cỏ' đang dần héo úa và tuyệt vọng.
Khó khăn lắm mới đạp vỡ được vỏ trứng
Lại chỉ nhìn thấy một kẻ xấu xa hơn...
Nỗi tuyệt vọng như một cơn sóng dữ, cuốn trôi đi mọi hy vọng le lói. Cảm giác trống rỗng bao trùm, tâm trí như bị đóng băng, không thể suy nghĩ tích cực. Mỗi nhịp thở như một sự dày vò, mỗi khoảnh khắc trôi qua đều kéo dài vô tận. Thế giới xung quanh trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại bóng tối bao phủ. Cơn đau đớn không chỉ ở thể xác mà còn lan tỏa sâu thẳm trong tâm hồn, như một vết thương hở không lành.
" Tụi bây đang làm con mẹ gì vậy?"
" ...Tao..Tụi tao"
Giang Thất đang sợ hãi, vì cái gì nhỉ?
Vì trước mắt cậu ta là Đinh Trình Hâm và Nghiêm Hạo Tường, hội quyền lực của trường quý tộc Ba Thục, những đứa trẻ hoàn hảo trên cả hoàn hảo, và hơn hết họ đều thuộc những gia tộc lớn nhất nhì xứ này.
" Mày lại đang ăn hiếp người khác đấy à? Không phải tao đã nói mày nên cút ra khỏi trường mà đi làm xã hội đen đi hả?"
Nghiêm Hạo Tường cười cợt vào mặt Giang Thất đang run lẫy bẫy trước mặt, hèn hạ thiệt, mỗi lần đứng trước mặt hai anh em họ là cái tên hóng hách ấy lại làm như mình hiền lành, khiến cho nó cũng nghĩ rằng anh em họ rất đáng sợ.
06.
Thầy giáo Cố Dã hớt hải tìm đến khi nghe tin từ một bạn học sinh tốt bụng, cụ thể là Hạ Tuấn Lâm, thầy nhìn thấy Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm đứng cạnh cảnh sát thì thở phào một hơi, thầy còn nghĩ rằng khi thầy đến bọn nhóc còn đang đánh nhau cơ đấy.
" Thầy!!!"
" Cẩu Kỳ nín liền, la gì mà lớn thế?"
" Xin lỗi anh bồ, tại lâu ngày mới gặp thầy Cố thân yêu nên hơi kích động"
" Mấy đứa có sao không?"
" Bọn em thì có sao gì được thầy, đám Giang Thất bị cảnh sát mang đi rồi"
" Chắc ba mẹ chúng sẽ đón chúng ra sớm thôi"
" Không đâu thầy, cả Giang Thất và thằng Thương Nhạc gì đó đã đủ 18 tuổi rồi, tụi nó đã tấn công và tí nữa đã xâm hại thành công một thằng nhóc vị thành niên đấy"
Đinh Trình Hâm khó chịu khi nhớ đến khung ảnh lúc ấy, đứa nhỏ thân trên không có mảnh vải nào, em nằm trong vũng máu với các vết thương lớn nhỏ, ánh mắt tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào hắn như mong muốn sự giải cứu, ánh mắt quen thuộc hắn không thể nào nhớ ra được.
Nhưng trước khi Đinh Trình Hâm nhấc bước thì Mã Gia Kỳ, tên bạn trai rảnh rỗi đã lao vào đấm chúng liên tục cùng Nghiêm Hạo Tường, thằng em cùng cha khác mẹ của hắn. Mã Gia Kỳ ghét những kẻ như Giang Thất luôn đem đến phiền phức cho người khác và cả Thương Nhạc, thằng chó luôn tung tin đồn tào lao vào ngôi trường do cha anh, ông Mã làm hiệu trưởng.
Hạ Tuấn Lâm, người bạn trai điềm tĩnh và luôn biết cách xử lý mọi tình huống một cách lý trí, luôn là chỗ dựa vững chắc cho Nghiêm Hạo Tường. Tuy nhiên, có những lúc Hạ Tuấn Lâm nhận ra rằng dù có bình tĩnh và lý trí đến đâu, cậu cũng không thể ngăn cản được những hành động bốc đồng của bạn trai và người bạn thân của mình. Khi đối diện với tình huống bất ngờ, Hạ Tuấn Lâm hiểu rõ rằng mình cần phải hành động một cách quyết đoán.
Nhận thấy tình hình vượt quá tầm kiểm soát, Tuấn Lâm không mất nhiều thời gian suy nghĩ. Cậu nhanh chóng báo cảnh sát để đảm bảo an toàn cho cả nhóm, và sau đó không chần chừ, cậu chạy thật nhanh về tìm thầy giáo. Tuấn Lâm biết rõ thầy là người có thể giúp cậu giải quyết vấn đề, và đặc biệt là thầy Cố Dã, anh họ của Mã Gia Kỳ, người mà họ luôn tin tưởng tuyệt đối trong những tình huống khẩn cấp.
Quả thật, không lâu sau khi Tuấn Lâm liên lạc, thầy Cố Dã đã nhanh chóng xuất hiện để giải quyết mọi rắc rối và giúp đỡ cho những cậu học trò của mình.
" Vị thành niên..?? Một cậu nhóc với một gương mặt xinh xắn và hàm răng thỏ..?"
" Thầy biết cậu nhóc ấy sao?"
" Là Diệu Văn! Thằng bé sao rồi?"
Cố Dã trở nên lo lắng, cậu học trò cưng của anh đã phải trải qua những gì thế này.
" Hạo Tường đã đưa nhóc ấy đến bệnh viện, vết thương quá nặng, còn bọn em thì phải ở lại hỗ trợ điều tra"
Khi nghe tin Diệu Văn được đưa vào bệnh viện, Cố Dã như trút được gánh nặng trong lòng, thở hắt ra sau những giờ phút căng thẳng. Tuy nhiên, anh hiểu rằng tình hình vẫn còn phức tạp và chưa thể an tâm hoàn toàn. Vì vậy, ngay lập tức anh gọi cho Cố Ngụy, người bạn thân mà anh có thể tin tưởng trong mọi tình huống. Cố Dã biết rằng nếu có Cố Ngụy và Mã Gia Kỳ cùng xuất hiện, họ có thể hỗ trợ tốt hơn trong việc đối phó với tình hình. Không chỉ là thầy giáo của các cậu bé, mà còn là người anh cả, Cố Dã cảm thấy mình có trách nhiệm phải bảo vệ học trò của mình, đặc biệt là những đứa trẻ ngoan như Đinh Trình Hâm và Hạ Tuấn Lâm.
Anh không thể để mặc các cậu nhóc phải đối mặt với mọi thứ ở đồn cảnh sát một mình, đặc biệt là khi chúng chỉ là những đứa trẻ, dù có mạnh mẽ đến đâu. Cố Dã hiểu rằng, trong tình huống này, thầy giáo không chỉ là người dạy dỗ kiến thức mà còn phải đứng ra làm điểm tựa, giúp học trò đương đầu với những thử thách khó khăn.
Anh thầm nghĩ, nếu có thể, anh sẽ giúp những đứa trẻ ngoan này vượt qua tất cả, đối đầu với "phản diện nhí" và thậm chí cả bố mẹ của cậu ta, những người có thể khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.
07.
Khi Cố Ngụy đến bệnh viện, anh không ngờ mình lại gặp Lý Hướng Không tại phòng cấp cứu. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cậu ta, Cố Ngụy nhanh chóng nhận ra Lý Hướng Không chính là người đã chở Nghiêm Hạo Tường và Diệu Văn đến bệnh viện.
Cảm kích trước hành động kịp thời và sự giúp đỡ của Lý Hướng Không, Cố Ngụy không ngừng cảm ơn cậu. Nhưng điều bất ngờ hơn nữa là khi họ bắt đầu trò chuyện, Cố Ngụy phát hiện ra Lý Hướng Không đây không chỉ là người cứu hai cậu nhóc mà còn là người quen của Diệu Văn.
Điều này tạo nên một sự kết nối giữa hai người, và không lâu sau đó, cả Cố Ngụy và Lý Hướng Không bắt đầu trao đổi những câu chuyện, những chi tiết mà mỗi người biết về Diệu Văn. Những câu chuyện nhỏ nhặt, từ thành tích học tập xuất sắc của cậu nhóc cho đến sự dễ thương và ngoan ngoãn, đã khiến họ nhận ra rằng Diệu Văn thực sự là một cậu bé đặc biệt.
Trong khoảnh khắc đó, hai người đàn ông lớn, mỗi người một vai trò, nhưng đều có cùng mục tiêu chung: chăm sóc và bảo vệ những cậu nhóc tài năng và đáng yêu như Diệu Văn.
Nghiêm Hạo Tường ngồi khoanh tay, cảm thấy tẻ nhạt khi nghe hai ông bác sĩ, Cố Ngụy và Lý Hướng Không trò chuyện sôi nổi về chuyện gì đó. Thỉnh thoảng nó liếc nhìn họ, cố gắng hiểu được cuộc nói chuyện nhưng chẳng buồn bận tâm nhiều.
Rồi Cố Ngụy nhắc đến một cậu nhóc, bảo rằng cậu ta mới 13 tuổi và chỉ vừa chuyển vào trường được ba tháng. Nghe đến đây, Hạo Tường bỗng dừng lại. Hóa ra, đây chính là cậu nhóc mà Hạ Tuấn Lâm ngày nào cũng nhắc đến, làm nó thoáng bất ngờ.
Cạch
" Ai là người thân của bệnh nhân?"
" Là chúng tôi!"
" Hiện tại, bệnh nhân đang mất máu rất nhiều và cần truyền máu gấp để bù lại lượng máu đã mất. Tình hình khá nghiêm trọng và chúng tôi cần sự giúp đỡ của quý vị. Chúng tôi đang rất cần những người có nhóm máu phù hợp để hiến máu cho bệnh nhân. Bệnh nhân cần nhóm máu A. Nếu quý vị có nhóm máu này, việc hiến máu của quý vị sẽ giúp cứu sống bệnh nhân."
Cố Ngụy và Lý Hướng Không không phải nhóm máu A, nên không thể hiến máu cho Diệu Văn. Mã Gia Kỳ có thể hiến, nhưng anh vừa mới tham gia hiến máu từ thiện cách đây không lâu, nên chỉ có thể hiến một lượng nhỏ cho Diệu Văn. Khi đó, Nghiêm Hạo Tường, chưa từng làm xét nghiệm máu, không biết rõ nhóm máu của mình. Thế nhưng, như có một sự thôi thúc nào đó, nó lập tức đứng dậy và vội vàng chạy đi xét nghiệm máu, tuân thủ chính xác những gì bác sĩ hướng dẫn, hy vọng rằng mình có thể giúp đỡ.
May mắn đã mỉm cười với cậu nhóc Diệu Văn, Nghiêm Hạo Tường nhóm máu A, và cậu sẵn sàng hiến máu của mình cho em. Mã Gia Kỳ lo lắng nhìn nó, trong khi Nghiêm Hạo Tường đang cố gắng giảm bớt sự bất an không biết tên trong lòng mình.
" Anh cảm ơn em", Lý Hướng Không lên tiếng.
" Không có gì đâu anh, ai trong trường hợp này cũng sẽ giúp thôi"
Lý Hướng Không từ lúc gặp Cố Ngụy đã không còn căng thẳng như trước, ai có thể nói cho cậu biết vì sao lần gặp lại này của cậu và Diệu Văn thì cậu bé lại thành ra như thế này.
Lúc nhìn thân thể đầy máu của Diệu Văn, cậu rất muốn khóc, nhưng nhìn sang cậu nhóc bên cạnh, Nghiêm Hạo Tường quá nhỏ để chịu đựng, cậu nhóc không thể vừa an ủi cậu, vừa phải đỡ Diệu Văn. Thế nên cậu cố gắng nén cảm xúc của mình, bế Diệu Văn vào bên trong bệnh viện, cậu bé trở nên gầy gò và nhiều vết bầm hơn trước, đến các cô chú y tá khi đẩy băng ca cho em cũng không nhịn nổi mà đau lòng, ai lại để thiên thần bị nhuốm màu đỏ rực như thế?
08.
" Sao rồi? Sao rồi Cố Ngụy?", Cố Dã cũng đã đến bệnh viện cùng hai cái đuôi nhỏ sau lưng, tụi nó cứ đòi theo không chịu về nên anh đành phải đưa cả hai đi theo vậy.
" Diệu Văn mất máu quá nhiều, Gia Kỳ và Nghiêm Hạo Tường đều hiến máu rồi nhưng không đủ. Y tá vẫn đang chạy máu đấy"
" Nhóm máu gì?"
" A"
" Em nhóm máu A và Hạ Tuấn Lâm là AB, tụi em đều có thể hiến"
Thế là hai đứa nhỏ lại chạy theo Mã Gia Kỳ đi hiến máu, đến lượt Đinh Trình Hâm thì y tá hơi khựng một tí nhưng vẫn tiếp tục nhiệm vụ của mình.
Trong lúc nhàm chán, hai cô y tá cũng bắt đầu buôn chuyện đỡ buồn.
" Anh em nhà cậu thân thiết nhỉ, ba người đều nhóm máu A"
" Không, cậu ta là bạn trai của tôi"
Đinh Trình Hâm chỉ vào Mã Gia Kỳ không do dự, vì cậu ta cũng là nhóm máu A.
Chị y tá cười rồi lắc đầu.
" Cậu nhóc đang phẫu thuật trong kia kìa, bác sĩ nói rằng mẫu xét nghiệm cho ra kết quả máu của các cậu trực hệ đấy"
Trực hệ... Anh em trực hệ...
Như một tiếng sét đánh ngang tai, đáng lý Đinh Trình phải nhận ra khuôn mặt ấy sớm hơn, gương mặt giống y hệt người phụ nữ đã chết trong trận hỏa hoạn xảy ra năm hắn 7 tuổi, bà ấy là người tình thứ bao nhiêu của ba, hắn cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ bà ấy họ Lưu.
" Em có thể xin xét nghiệm huyết thống không ạ?"
" Chắc được nhỉ?"
" Cậu bé kia là IVF, xét nghiệm sẽ hơi lâu"
" Dạ thôi không cần nữa đâu"
Vừa nghe đến IVF, Đinh Trình Hâm đã xác định 100%, Diệu Văn là con bà Lưu, em bé thụ tinh trong ống nghiệm mà người phụ nữ kia chờ đợi rất lâu, khó lắm mới có được lại bị người ta hãm hại bắt đi. Không lâu sau đó người phụ nữ ấy cũng chết vì bị ngọn lửa đời thêu rụi.
" Anh ổn không Đinh ca?"
" Nó là em trai anh, Hạ nhi. Nếu lúc đó chúng ta không đến thì thằng bé sẽ như thế nào hả?"
" Nó sẽ chết"
" Chết sao...?"
" Đúng vậy! Đinh Trình Hâm và Nghiêm Hạo Tường đã đúng khi ngăn cản đám ác ma đó, cứu được em trai của mình"
" Vậy sao?"
09.
Ca phẫu thuật rất thành công.
Đinh Trình Hâm nói ra những gì mình biết cho mọi người nghe, đương nhiên xét nghiệm lại thì vẫn làm, nhưng kết quả y như dự đoán, Diệu Văn là em cùng cha khác mẹ với Đinh Trình Hâm và Nghiêm Hạo Tường.
Cố Dã còn đùa rằng bây giờ Diệu Văn là em trai của bốn đứa luôn rồi.
Hạ Tuấn Lâm và Mã Gia Kỳ cũng cảm thấy kỳ diệu, vì trong người của Diệu Văn đang chảy dòng máu của bốn người bọn họ.
Hạ Tuấn Lâm là con một trong nhà nên rất mừng vì sự có mặt của Diệu Văn, tuy trước kia cũng có nhỏ Nghiêm Hạo Tường là bé nhất nhóm nhưng mà mặt nó quạu quá hà, hong dám nựng vì sợ nó cắn.
Còn Mã Gia Kỳ thì có em trai, Tống Á Hiên, cũng hong ruột lắm, em họ thôi. Nhưng thằng bé đáng yêu lắm, lớn rồi mà cứ như em bé hay làm nũng với anh nữa cơ, mà thôi kệ ai bảo thằng bé dễ thương làm chi??
Mã Gia Kỳ chợt nhận ra rằng em trai Tống Á Hiên chỉ hơn Lưu Diệu Văn một tuổi. Cứ nghĩ đến việc Á Hiên có thể rơi vào hoàn cảnh giống Diệu Văn, trái tim anh lại thắt lại vì sợ hãi. Ở độ tuổi này, lẽ ra Diệu Văn phải vô ưu vô lo, hạnh phúc và tràn đầy năng lượng như Tống Á Hiên, được quây quần bên gia đình và không phải lo lắng về những tổn thương hay bất công của cuộc sống.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Mã Gia Kỳ. Anh nói với Đinh Trình Hâm rằng mình muốn Diệu Văn và Tống Á Hiên trở thành bạn bè. Mã Gia Kỳ hy vọng rằng việc kết bạn với Á Hiên sẽ giúp Diệu Văn tìm lại được niềm vui và hạnh phúc, và biết đâu một ngày nào đó, cậu bé sẽ trở thành một Diệu Văn hoàn toàn mới, đầy sức sống và hy vọng.
10.
Mọi chuyện diễn ra hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người. Diệu Văn không tỉnh lại như họ mong đợi, mà ngược lại, cậu bé rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Từng tia hy vọng mờ dần theo thời gian, khiến mọi người đều lo lắng và đau lòng.
Trong lúc tình trạng của Diệu Văn trở nên nghiêm trọng, chỉ có Tống Á Hiên được phép gặp em. Á Hiên bước vào phòng bệnh, đối diện với hình ảnh em nhỏ đang nằm yên lặng trên giường, xung quanh là các thiết bị y tế. Sự sống của Diệu Văn mong manh, nhưng Tống Á Hiên vẫn giữ vững niềm tin rằng mình sẽ giúp em vượt qua thời khắc khó khăn này.
Có lẽ, giữa Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn đã hình thành một mối liên kết đặc biệt, dù trong hoàn cảnh khó khăn này. Tống Á Hiên rất thích em trai Diệu Văn, mặc dù em không nói gì với cậu, nhưng sự im lặng ấy lại khiến Á Hiên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều so với những đứa bạn ồn ào khác trong lớp.
Mỗi khi rảnh rỗi, Tống Á Hiên lại ngồi bên giường bệnh, đọc sách cho Diệu Văn nghe. Cậu bé nhẹ nhàng cất tiếng hát ru, như muốn truyền tải yêu thương và hy vọng đến em đang chìm trong giấc ngủ. Tiểu Mã ca từng nói với Á Hiên rằng Diệu Văn sẽ trở thành người bạn tốt nhất của cậu, và Tống Á Hiên chắc chắn đồng ý với điều này.
Mỗi âm thanh trong trẻo vang lên, đều ẩn chứa nỗi mong mỏi cho một tương lai tươi sáng, khi Diệu Văn mở mắt và họ có thể cùng nhau tạo nên những kỷ niệm đẹp đẽ.
Tống gia quyết định đưa Tống Á Hiên sang Anh để hội ngộ với Lôi Vũ, một người anh mà cậu thường nhắc đến như một người đáng yêu và thú vị. Ngày lên đường, Tống Á Hiên không quên ghé qua bệnh viện để tạm biệt Lưu Diệu Văn. Cậu đứng bên giường bệnh, nhìn gương mặt thanh tú của Diệu Văn đang say giấc, lòng tràn ngập cảm xúc.
Á Hiên nhẹ nhàng nắm lấy tay Diệu Văn, thì thầm: "Anh sẽ trở lại, nhé! Anh sẽ không quên em đâu. Khi anh trở về, em sẽ là Lưu Diệu Văn và chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau."
Cậu hy vọng rằng, một ngày không xa, khi cậu trở về, Diệu Văn sẽ tỉnh dậy và sẵn sàng kết bạn, để cả hai có thể cùng nhau khám phá thế giới, chia sẻ những niềm vui và nỗi buồn trong cuộc sống.
Nỗi nhớ về Diệu Văn đã trở thành một phần trong hành trình của Tống Á Hiên, khiến cậu luôn cảm thấy rằng mối liên kết giữa họ không chỉ là tình bạn mà còn là những kỷ niệm đẹp trong tương lai.
Khi Tống Á Hiên rời đi, những giọt nước mắt từ khóe mắt của Lưu Diệu Văn, vốn đã lâu không nhúc nhích, lại lăn dài xuống gò má một cách thầm lặng. Cậu bé đang nằm đó, trong cơn hôn mê, nhưng dường như có một mối liên kết vô hình giữa hai tâm hồn.
Có lẽ, khi Diệu Văn đang cảm thấy tuyệt vọng và chán ghét thế giới này, Tống Á Hiên chính là tia sáng le lói, như một nguồn an ủi dành cho tâm hồn của em. Dù chưa bao giờ nói thành lời, nhưng sự hiện diện của Tống Á Hiên mang đến cho Diệu Văn cảm giác rằng không phải em đơn độc trong cuộc chiến này. Trong khoảnh khắc yếu đuối nhất, có thể nói rằng ngoài các anh của mình, Tống Á Hiên chính là người bạn chân thành duy nhất mà Diệu Văn cảm nhận được, một người có thể hiểu được em, một người không cần phải nói nhiều vẫn khiến em cảm thấy được chở che.
Những giọt nước mắt ấy không chỉ là biểu hiện của nỗi buồn mà còn là sự hy vọng. Hy vọng rằng một ngày nào đó, khi ánh sáng trở lại trong cuộc đời mình, em sẽ tìm thấy Tống Á Hiên bên cạnh, cùng nhau bước tiếp trên con đường phía trước.
11.
Cũng không lâu lắm, khi Nghiêm Hạo Tường bước vào năm lớp 11, Lưu Diệu Văn cuối cùng cũng tỉnh lại sau những ngày tháng hôn mê. Đó là một ngày đặc biệt, khi ánh sáng mặt trời chiếu rọi qua cửa sổ, tạo nên một không gian ấm áp và tươi sáng.
Tỉnh dậy, Diệu Văn mơ màng nhìn xung quanh, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra. Cảm giác mệt mỏi và đau đớn xâm chiếm cơ thể, nhưng trong lòng em lại dâng lên một cảm xúc khó tả. Cảm giác như có một cái gì đó đang thay đổi, và cuộc sống của em lại có cơ hội bắt đầu lại.
Khi Diệu Văn nhận ra rằng mình vẫn còn sống, một niềm hy vọng nhỏ nhoi bắt đầu len lỏi trong lòng. Em mang máng nhớ lại Tống Á Hiên, anh bạn đã từng mang đến cho em niềm vui và sự ấm áp trong những khoảnh khắc khó khăn. Diệu Văn ước ao rằng một ngày nào đó, em sẽ gặp lại Á Hiên và cùng nhau xây dựng một tình bạn chân thành.
Cậu nhóc vừa mếu vừa nói với Lý Hướng Không rằng mình đã quên đường đến phòng khám thế nên Coca mới bỏ em lại. Anh bác sĩ thú y luôn miệng an ủi Diệu Văn, bạn Coca chưa bao giờ bỏ rơi em cả, chú cún đang ở một nơi rất hạnh phúc và bình yên.
Khi Lưu Diệu Văn tỉnh dậy, em cảm thấy như mình đang ở trong một giấc mơ. Những ký ức về những tháng ngày hôn mê mơ hồ và lộn xộn, như thể có một lớp sương mù bao phủ mọi thứ. Em nói với mọi người rằng mình đã quên một vài thứ, nhưng có lẽ cũng không hẳn là quên; có thể em không muốn đối mặt với những ký ức đau thương đó.
Nhưng hiện tại, điều quan trọng nhất là cậu đang sống, đang có cơ hội để bắt đầu lại, và đó là một điều đáng trân trọng.
Sự xuất hiện của những con người xinh đẹp nhưng xa lạ luôn cùng với thầy Cố Dã thân yêu thăm em đã thu hút sự chú ý của đứa nhóc tò mò.
" Anh là ai ạ?"
" Anh là Mã Gia Kỳ, em họ thầy Cố"
" Dạ, chào anh ạ! Em tên Diệu Văn"
Sau khi Tống Á Hiên xuất ngoại, Mã Gia Kỳ tập trung hoàn toàn vào anh em Đinh Trình Hâm, mỗi ngày tan học đều chạy như bay vào bệnh viện làm bạn với nhóc con.
" Anh ơi, bạn gì đó không đến nữa ạ..?"
Bầu không khí trở nên yên ắng, không ngờ lúc hôn mê Diệu Văn vẫn cảm nhận được mọi thứ, cậu nhóc biết mình có một người bạn tốt, luôn kể những câu chuyện trên trời dưới đất cho mình nghe. Nhưng anh ấy đi đâu mất rồi, không đến thăm Diệu Văn nữa rồi.
" Tống Á Hiên nói rằng khi Diệu Văn lớn lên, cậu ấy sẽ trở lại"
" Thế ạ? Á Hiên hứa với em như thế sao?"
Diệu Văn lại trở nên vui vẻ, thản nhiên chấp nhận việc ông trời đột ngột quăng cho mình bốn ông anh đẹp trai.
Rồi ngày xuất viện, một chiếc siêu xe đậu ở cổng bệnh viện, Hạ gia đang thay thế Nghiêm Hạo Tường chào đón tiểu thiếu gia trở lại một cách hoành tráng, như một đòn phủ đầu trong trận chiến dành lại sự công bằng cho Diệu Văn.
Em cũng trở lại trường học, lần này cậu nhóc gặp được các bạn học cùng lứa tuổi, em rất vui, em nghĩ như vậy.
12.
Đối mặt đơn cầu hòa giải đến từ bố mẹ Giang Thất và Thương Nhạc, mọi thứ trở nên khó khăn khi hẻm nhỏ không có camera và chiều của mũi nhọn lại chĩa vào Diệu Văn.
Đinh Trình Hâm không muốn em trai mình tiếp tục nhìn thấy gương mặt của những con người lòng lang dạ sói nên hắn không để em đến, hắn nói rằng bản thân không chấp nhận hòa giải, mãi mãi không.
" Cậu có quyền gì mà đồng ý hay không? Kêu thằng nhỏ đó đến, nó là một thằng mồ côi luôn bịa đặt, coi chừng các cậu bị nó lừa..."
" Im đi, mụ già! Đây là giấy chứng nhận thương tích từ bệnh viện thưa quý tòa"
" Cậu có thể làm giả để hãm hại thân chủ của tôi"
Nghiêm Hạo Tường đang tức giận, Hạ Tuấn Lâm cảm nhận được điều này, nó không phải Đinh Trình Hâm, nó không lý trí được như hắn. Nghĩ đến những gì em trai mình phải chịu đựng là nó hận không thể phanh thây mấy tên khốn đó thành trăm mảnh. Nghiêm Hạo Tường muốn lao lên, túm lấy cổ con mẹ luật sư đang dùng lời lẽ chó má gì đó của mình bẻ cong sự thật, Đinh Trình Hâm lại không muốn dùng quyền lực, hắn nghĩ điều đó là sai trái.
Giang Thất và Thương Nhạc sau đó cũng được thả tự do cho đến khi phiên tòa tiếp theo diễn ra.
Và Đinh Trình Hâm đang gặp chuyện khó khăn khi phải suy nghĩ làm sao nói với mẹ Đinh về chuyện sự có mặt bất ngờ của Diệu Văn.
Ba hắn không phải người đàn ông chung tình, sự chấp nhận của mẹ dành cho Nghiêm Hạo Tường là giới hạn cuối cùng, là lòng tự tôn của một người phụ nữ.
Mẹ hắn thương Nghiêm Hạo Tường không có nghĩa bà ấy sẽ chấp nhận Diệu Văn, hai đứa nhóc khác nhau, Nghiêm Hạo Tường là con trai của đại tiểu thư Nghiêm gia, còn Diệu Văn chỉ là một đứa nhóc mồ côi mà đến mẹ của nó là ai, thằng bé cũng chẳng biết.
Bà Đinh nhìn thằng con trai lớn đang ngồi cắn móng tay thì bật cười, con mình đẻ mà sao nhìn nó không có tí gì thanh lịch giống mình hết vậy ta?
" Cậu Đinh Trình Hâm!!"
" Dạ??"
" Con đang suy nghĩ cái gì thế?"
Đinh Trình Hâm rối rắm đôi chút, cuối cùng vẫn nói ra với mẹ. Đúng như dự đoán người phụ nữ thanh lịch trở nên cau có và khó chịu với quyết định đưa Diệu Văn về sống chung nhà của hắn.
" Con nghĩ rằng ta sẽ chấp nhận cho đứa con riêng của chồng mình và người đàn bà tên Lưu Giai Thi bước chân vào căn nhà này?"
" Diệu Văn luôn ở trại mồ côi, em ấy thậm chí còn không có cái họ nữa mẹ à"
" Thì sao? Con muốn mẹ thương hại gì ở nó"
" Không mẹ ơi, em ấy đáng thương nhưng đừng vì thế mà đánh đồng thằng bé với đám con riêng loi choi bên ngoài kia của ba. Diệu Văn xứng đáng có được tình yêu thương mà mẹ"
Ba hắn trầm mặc lắng nghe, nhưng ông đồng ý với cách làm của Đinh Nhã Hi, một đứa con nít không biết từ đâu chui ra, nó sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc hiện tại của gia tộc này.
Ông không hề yêu Giai Thi, lúc biết tin đứa nhỏ tên Diệu Văn biến mất ông đã vui đến mức nào, giờ thì nó quay trở lại, rồi cũng y như mẹ của nó muốn phá hoại gia đình ông, điều này là không thể được.
" Ta không chào đón nó có mặt trong căn nhà này và ta không cho phép anh em con giao tiếp với nó, ta sẽ nói với nhà họ Nghiêm để họ trông chừng Hạo Tường"
" Văn nhi là em trai con mà mẹ..."
" Nhưng nó không phải con mẹ, mẹ chỉ có con và Nghiêm Hạo Tường là con trai, đừng hi vọng bất cứ thứ gì từ mẹ"
Bà Đinh cất bước lên lầu bỏ mặc Đinh Trình Hâm đang tức giận nhìn ba của mình, à không hắn cảm thấy mình đang nhìn một người đàn ông tàn nhẫn nhất trên cuộc đời này, người đàn ông từ bỏ con ruột của chính mình, người đàn ông ngoại tình và có lỗi với vợ con.
13.
Hạ Tuấn Lâm và Mã Gia Kỳ lặng lẽ đứng nhìn theo bóng lưng của Lưu Diệu Văn, ánh mắt đầy sự lo lắng và cảm thông. Diệu Văn đang cố gắng bước đi trên đôi chân đã bị tổn thương nặng nề, và sau hai năm nằm bất động, cơ thể cậu gặp di chứng khiến việc đi lại trở thành một thử thách lớn. Những bước chân của cậu nhóc dường như trở nên khó khăn, chậm chạp và đầy nỗ lực.
Dù trái tim của cả Hạ Tuấn Lâm và Mã Gia Kỳ đều nhói đau khi nhìn thấy em phải chiến đấu với nỗi đau về thể xác, nhưng họ biết rằng Diệu Văn không muốn nhận bất kỳ sự giúp đỡ nào từ họ. Cậu bé không quen với việc được người khác chăm sóc hay phụ thuộc vào ai đó. Em luôn muốn tự mình đứng lên, tự mình đối mặt với khó khăn.
Tuấn Lâm và Gia Kỳ hiểu điều đó, nhưng cũng không thể tránh khỏi cảm giác bất lực khi chỉ có thể đứng nhìn mà không thể làm gì hơn.
Mỗi lần nhìn Diệu Văn cố gắng bước đi, đôi chân loạng choạng nhưng vẫn kiên cường tiến về phía trước, lòng họ vừa tự hào vừa đau xót. Cậu nhóc đã trải qua quá nhiều điều khủng khiếp, và giờ đây, cậu đang dần tìm lại chính mình trong từng bước chân, dù đầy gian nan.
" Em ấy mạnh mẽ hơn bất kỳ ai", Mã Gia Kỳ khẽ nói với Tuấn Lâm, mắt không rời khỏi bóng lưng Diệu Văn.
" Nhưng mạnh mẽ không có nghĩa là không cần sự giúp đỡ", cậu đáp, giọng khàn khàn vì cảm xúc dâng trào.
Lẽ ra họ không nên mang Diệu Văn đến gặp Đinh Trình Hâm, nếu không có lẽ cậu bé đã không phải chịu đựng nỗi đau sâu thẳm như thế.
Họ đã hy vọng rằng cuộc gặp này sẽ mang lại niềm vui cho Diệu Văn, rằng việc được đoàn tụ với người thân sẽ giúp em cảm thấy an ủi sau những tháng ngày cô độc.
Nhưng trái ngược với những gì mong đợi, niềm vui mà Diệu Văn chờ đợi đã vụt tắt nhanh như một ngôi sao băng trên bầu trời đêm.
Diệu Văn dù còn nhỏ đã phải gồng mình kiềm chế cảm xúc. Cậu nhóc cố gắng hết sức để những giọt nước mắt không tràn xuống, nhưng nỗi thất vọng, đau đớn đã quá lớn, khiến đôi mắt ngấn lệ. Đôi gò má của em vốn đã bắt đầu có chút thịt phúng phính sau thời gian dài hôn mê, giờ đây như căng lên, nhưng cảm xúc không giấu nổi trong đôi mắt buồn bã.
Người thân mà Diệu Văn từng mong đợi, từng ấp ủ trong trái tim nhỏ bé suốt bao nhiêu thời gian, đã không mang lại cho em sự an ủi như em từng nghĩ.
Có lẽ, trong lòng Diệu Văn đã nuôi dưỡng một hình ảnh lý tưởng về cuộc đoàn tụ ấy, rằng nó sẽ tràn đầy yêu thương và sự quan tâm. Nhưng thực tế lại quá lạnh lùng, không như em từng mơ tưởng.
Mã Gia Kỳ và Hạ Tuấn Lâm đứng bên cạnh nhìn em nhỏ của mình, họ không biết nên làm gì hay nói gì để an ủi Diệu Văn. Họ chỉ có thể lặng lẽ đưa tay ra nhưng không dám chạm vào cậu bé, sợ rằng bất kỳ sự quan tâm nào vào lúc này cũng chỉ khiến vết thương lòng của Diệu Văn trở nên sâu hơn.
Cả hai đều hiểu rằng cậu nhóc cần thời gian để hàn gắn nỗi đau, nhưng điều ấy không làm họ bớt cảm thấy có lỗi.
Diệu Văn đã cố gắng, em đã kìm nén những giọt nước mắt để không khóc trước mặt người khác.
Nhưng sâu trong đôi mắt em là cả một bầu trời vỡ vụn, nơi niềm vui ngắn ngủi như sao băng đã tan biến vào đêm đen.
Trên con đường dài đông người qua lại, dường như chỉ có em đang lạc lối, phải chi có ai...
Có ai đó nắm tay em, dìu dắt em qua nỗi đau này...
14.
Mã Gia Kỳ ở lại với Đinh Trình Hâm vì anh sợ hắn sẽ tiếp tục cãi nhau với người cha tồi tệ ấy. Hạ Tuấn Lâm thì cố gắng gọi cho Nghiêm Hạo Tường nhưng không được, có lẽ nó đang ở đâu đó cùng đám bạn của mình, hoặc tệ hơn là như mẹ Đinh nói, bà thật sự đã nhờ Nghiêm gia trông chừng NghiêmHạoTường.
" Anh dẫn bé Văn đi ăn kem nhé?"
" ..."
Diệu Văn cố gắng bước đi nhanh hơn, nhưng nỗi đau ở đôi chân không ngừng nhắc nhở rằng em không còn khả năng chạy thoát như trước. Mỗi bước chân đều nặng nề như thể cơn đau đang bóp nghẹt cả ý chí và sức lực. Em muốn bỏ lại tất cả phía sau, muốn thoát khỏi sự theo dõi của Hạ Tuấn Lâm, nhưng dù có cố gắng đến mấy, em vẫn không thể trốn khỏi thực tại và cảm giác bị bỏ rơi một lần nữa.
Hạ Tuấn Lâm không hề có ý định buông tay. Cậu đã nhìn thấy sự yếu đuối trong từng bước đi của Diệu Văn, nhận ra nỗi đau cậu nhóc đang phải chịu đựng. Dù Diệu Văn không muốn nhận bất kỳ sự giúp đỡ nào, Tuấn Lâm vẫn kiên trì đi theo. Cậu hiểu rằng em nhỏ cần có ai đó ở bên, ngay cả khi Diệu Văn không thừa nhận điều đó.
Diệu Văn càng đi, càng thấy đôi chân dường như không còn chịu đựng được nữa. Những vết thương cũ cộng thêm di chứng sau hai năm hôn mê khiến việc di chuyển trở thành một thử thách đầy đau đớn. Em cảm nhận được cơ thể mình đang phản bội lại ý chí, mỗi bước như đang đẩy em về bờ vực của sự gục ngã. Em muốn tiếp tục, muốn chứng minh rằng mình mạnh mẽ và không cần ai cả, nhưng sự thật là cậu đang sắp không còn sức để bước thêm nữa.
" Không, không phải lần này...", Diệu Văn thầm nghĩ, nhưng trong lòng lại dâng lên nỗi sợ hãi rằng em sẽ lại bị bỏ rơi, một lần nữa đối mặt với sự cô đơn mà em đã phải chịu đựng suốt thời gian qua. Thân thể em nhỏ bé, yếu ớt, nhưng nỗi sợ trong lòng thì lớn dần theo mỗi nhịp đập yếu ớt của trái tim.
Khi đôi chân không thể gượng dậy thêm, Diệu Văn đành dừng lại, không phải vì em muốn, mà vì cơ thể em không còn lựa chọn nào khác. Em chấp nhận rằng mình sẽ không thể thoát khỏi nỗi sợ hãi bị bỏ rơi nữa. Đứng lặng lẽ giữa con đường dài vắng lặng với đôi chân đau nhức và trái tim chồng chất nỗi buồn, Diệu Văn cảm nhận được rằng, có lẽ em đã thực sự đơn độc.
Tệ thật nhỉ?
" Bé Văn có thích kẹo không? Hạ ca đẹp trai sẽ mua kẹo cho em nhé"
" Anh cũng sẽ bỏ rơi bé Văn ạ?"
Không biết từ lúc nào, Diệu Văn bắt đầu thích các anh gọi mình là "bé Văn" thay vì cái tên "Diệu Văn" thường ngày. Có lẽ, trong lòng em, cái tên "Diệu Văn" chẳng mang ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ là một cái tên bình thường như bao người khác.
Nhưng "bé Văn" thì khác, nghe thật ngọt ngào, dễ thương và gần gũi. Khi các anh gọi em như vậy, dường như trong giây lát, mọi gánh nặng, đau đớn và nỗi cô đơn dần tan biến.
" Bé Văn~~"
" Bé~~"
Âm thanh ấy vang lên khiến trái tim em mềm nhũn. Từng từ, từng âm tiết chứa đựng biết bao yêu thương và sự quan tâm mà các anh dành cho em. Nghe thật ấm áp, như một vòng tay vô hình ôm trọn lấy tâm hồn nhỏ bé và tổn thương của em.
Đáng yêu làm sao ấy!!
Diệu Văn không khỏi mỉm cười trong lòng mỗi lần được nghe câu gọi đó.
Em tự hỏi liệu mình có thực sự đáng yêu như thế không. Có thể, trong khoảnh khắc ấy, em cũng muốn tin rằng mình đáng yêu, rằng có thể vẫn còn một chút gì đó ngây thơ và dễ thương ẩn sâu trong con người em.
Nhưng rồi, sự thực lại kéo em trở về với những suy nghĩ tiêu cực. Em biết, thực ra mình chẳng đáng yêu như những gì các anh nói. Em cảm thấy bản thân chỉ là một đứa bé đáng ghét, phiền phức và xấu xí. Bệnh tật và nỗi đau luôn ám ảnh em, khiến em thấy mình kém cỏi hơn người khác.
" Mình chẳng xứng đáng với tình yêu và sự quan tâm này", em thầm nghĩ, cố gắng lẩn tránh những cảm xúc tốt đẹp mà các anh mang lại.
Diệu Văn luôn tự dằn vặt, tự phủ nhận giá trị của bản thân, dù sâu thẳm trong lòng em vẫn mong muốn được yêu thương, được công nhận. Cái tên "bé Văn" đôi khi là một tia sáng nhỏ bé trong bóng tối, khiến em tạm quên đi những điều tiêu cực về bản thân.
" Không ai bỏ rơi bé Văn cả, Hạ ca nè, Đinh ca nè, Mã ca và cả Tường nữa, bọn anh đều yêu bé Văn nhất trên cuộc đời"
" Thật ạ? Kể cả khi mọi người đều ghét bé, anh cũng sẽ không ghét Văn ạ?"
" Là bọn anh"
Diệu Văn lắc đầu, cậu nhóc biết nhiều chuyện lắm đấy, biết cả khi ba mẹ Đinh Trình Hâm nói như thế là có thể cả đời này Diệu Văn cũng không gặp lại được Nghiêm Hạo Tường và Đinh Trình Hâm nữa, cả Mã Gia Kỳ và Hạ Tuấn Lâm cũng sẽ như thế thôi.
Em sẽ bị bỏ rơi, mãi mãi bị bỏ rơi, sẽ không ai chịu đứng lại chờ em cả...
" Em muốn đi thật xa.."
" Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi"
" Không cần đâu ạ, em muốn đi một mình"
Hạ Tuấn Lâm nhìn thằng nhóc kiên quyết không cho mình theo thì hơi bất ngờ, đây là lần đầu em từ chối sự đồng hành từ cậu, đột nhiên cậu lại thấy lo lắng khi Diệu Văn bắt đầu thu dọn đồ đạc.
15.
Diệu Văn đã đến nơi đó, nơi bạn Coca đang yên nghỉ, một đồi núi nằm gần trại mồ côi.
Cậu nhóc mang theo rất nhiều đồ ăn cho bạn Coca, em xin lỗi vì đã không trở lại thăm bạn như đã hứa, mong chú cún đừng giận mình, rồi ngồi đó nhìn lên bầu trời đang dần chuyển sang xám xịt.
" Coca à, bạn có nhớ mình không nhỉ?"
" Mỗi tối mình cứ mơ thấy bạn thôi, có phải bạn cũng nhớ mình hay không?"
" Mình có anh trai đấy, mình có gia đình nữa..."
" Hạ nhi tốt bụng lắm, ảnh hong nói mình phiền nhưng mà..."
" Sao hong ai thương mình hết vậy?"
" Mình mệt quá..."
Thật nghi ngờ...
Phải chăng thế giới này không chào đón em...
16.
Trần Vũ không biết rõ tại sao mình lại làm vậy. Cậu cứ thế mang một cậu bé về nhà mà chẳng hề có kế hoạch hay suy nghĩ gì kỹ lưỡng. Có lẽ, đó là vì những lời nói non nớt của cậu nhóc đã khiến trái tim cậu dao động. Hay cũng có thể là do tính tình quái đản của cậu, vốn thích những đứa trẻ trắng trẻo, dễ thương.
Cậu bé ấy, với đôi mắt trong veo và vẻ ngoài ngây thơ, đã vô tình khiến Trần Vũ cảm thấy một sự thôi thúc không thể lý giải. Cậu thường không phải người dễ mềm lòng, nhưng ánh mắt của cậu nhóc đã làm cậu bối rối. Trần Vũ không thể phủ nhận rằng mình bị cuốn hút bởi sự yếu đuối, nhỏ bé đó. Một thứ gì đó khiến cậu muốn che chở, bảo vệ.
Dù chính bản thân Trần Vũ cũng chẳng hiểu nổi vì sao lại đưa đứa bé này về, nhưng cảm giác khi có cậu nhóc ở cạnh lại mang đến cho cậu một sự an tâm kỳ lạ.
" Có lẽ mình điên thật rồi", Trần Vũ thầm nghĩ, nhưng rồi lại khẽ mỉm cười khi nhìn thấy cậu bé đang ngồi trên sofa, đôi mắt to tròn nhìn xung quanh với vẻ tò mò.
Cậu không phải người tốt, nhưng sự đáng yêu của đứa trẻ này đã làm mềm trái tim vốn lạnh lẽo và cứng cỏi của cậu.
Bây giờ việc quan trọng nhất là phải lập tức hạ nhiệt độ cho "quả cầu lửa" đang sốt hừng hực kia, sau khi ngồi suốt đêm ngoài trời lạnh trên ngọn đồi. Trần Vũ thở dài, không hiểu sao cậu nhóc lại liều lĩnh đến mức như thế. Đáng lẽ phải biết chăm sóc bản thân, vậy mà lại đi ngồi tâm sự cả đêm với đống đồ ăn vặt cơ chứ.
" Thật là... ai đời lại dại dột như thế chứ", Trần Vũ lẩm bẩm. Cậu nhanh chóng lấy khăn ướt, nhẹ nhàng lau trán em để hạ sốt, lòng không khỏi lo lắng. Nếu vị bác sĩ kia trở về mà thấy tình trạng này, cậu chắc chắn sẽ bị trách móc nặng nề.
Vừa chăm sóc, Trần Vũ vừa nghĩ lại về những gì đã xảy ra. Cậu vẫn không thể hiểu nổi tại sao mình lại dễ mềm lòng đến vậy. Chăm sóc một đứa trẻ là chuyện cậu chưa từng nghĩ tới, huống hồ đứa trẻ ấy lại cố chấp và bướng bỉnh đến mức này.
Nhưng dù vậy, khi thấy cậu nhóc đang mê man trên giường, gương mặt đỏ bừng vì sốt, Trần Vũ lại không thể giận lâu. Cậu biết, cậu nhóc kia cũng chỉ là một đứa trẻ cần sự quan tâm, và đôi khi những đứa trẻ không biết cách thể hiện bản thân sẽ làm ra những việc kỳ quặc như ngồi tâm sự với đồ ăn vặt giữa đêm lạnh giá.
" Mi lắm chuyện thật đấy bé con! Mới tí tuổi mà đã bỏ nhà đi bụi"
" Em không có..."
Diệu Văn nhăn mặt, vẻ mặt vừa mệt mỏi vừa ủy khuất, không chỉ vì cơn sốt đang làm em khó chịu, mà còn vì anh trai trước mặt đang nói những điều sai sự thật.
" Em đâu có đi bụi, chỉ đi dạo... một lúc thôi mà", giọng cậu bé yếu ớt nhưng vẫn cố gắng biện minh, ánh mắt lấp lánh sự bất mãn khi thấy Trần Vũ không tin mình.
Trần Vũ khẽ cười, vuốt nhẹ mái tóc rối bù của cậu nhóc, " Một lúc? Nếu đó gọi là đi dạo một lúc thì chắc cả đêm chỉ là vài phút thôi nhỉ?"
Diệu Văn mím môi, định cãi lại nhưng cơn mệt mỏi khiến em chỉ có thể lẩm bẩm vài tiếng không rõ ràng rồi lại thả mình xuống giường. Mặc dù biết rằng Trần Vũ đang lo lắng cho mình, nhưng em vẫn không thể kiềm được cảm giác bực bội khi bị hiểu lầm.
Trần Vũ nhìn cậu bé đang cố gắng giấu đi sự ủy khuất của mình mà không khỏi mủi lòng.
" Rồi biết bé không có rồi, ngồi yên anh đo nhiệt độ xem nào"
Diệu Văn lặng lẽ nhìn Trần Vũ, cảm thấy hơi nguôi ngoai, nhưng vẫn cố tỏ ra không thèm quan tâm. "Không cần anh lo đâu, em ổn mà."
"Ừ, ổn lắm đấy, ổn đến mức nóng như lửa đây này." Trần Vũ trêu nhẹ, rồi đắp lại chăn cho em, trong lòng thầm thở phào khi thấy Diệu Văn bớt khó chịu hơn.
" Mau đưa số người nhà đây, anh gọi cho"
"..."
Cậu nhóc chỉ yên lặng nhìn Trần Vũ, phải chi có người để gọi thật là tốt biết mấy.
17.
TING
Tiếng mở khóa vân tay cho thấy anh bác sĩ mắc bệnh sạch sẽ kia đã về, điều này đồng nghĩa Trần Vũ phải giấu cậu nhóc một chỗ khác để anh không phát hiện.
" Vũ, em đang làm gì vậy?"
Khi Trần Vũ đang ôm Diệu Văn lên thì Cố Ngụy đã đứng trước mặt cậu, anh bất ngờ vì sự xuất hiện của Diệu Văn trong nhà mình và hành động như đang vụng trộm của Trần Vũ.
" Thằng bé bị sốt nên em đưa nó về đây"
" Không sao đừng lo lắng, Diệu Văn là học sinh trường của anh"
Cậu thở phào nhẹ nhỏm, việc nghĩ đến phải để Diệu Văn rời đi lúc này khiến cậu đau đầu, nhưng cũng khá may mắn vì Cố Ngụy chưa bao giờ nỗi giận với Trần Vũ, dù chỉ một lần.
Sau khi chăm sóc Diệu Văn hạ sốt, Cố Ngụy muốn gọi điện cho Cố Dã nhưng cậu nhóc không đồng ý.
" Em không muốn trở về"
" Thích nhà anh rồi chứ gì? Muốn ở đây cũng được, nhưng nhóc phải chấp nhận làm con trai của anh cơ!"
Diệu Văn chấp nhận yêu cầu của Trần Vũ, Cố Ngụy thì vẫn âm thầm liên lạc với Cố Dã vì đứa con trai mới bé bổng này muốn chuyển trường, bây giờ cậu nhóc không dám đối mặt với mọi người.
Và tin vui là cậu nhóc chẳng cần chuyển trường làm chi cả.
Với mối quan hệ thân thiết và gần gũi của bốn gia tộc, bà Đinh Nhã Hi đã thành công đưa bốn người anh thân yêu của Diệu Văn chuyển trường đến Bắc Kinh.
Coi tức hong? Tức nha!
Cố Ngụy bảo với Diệu Văn rằng em vẫn phải đến trường, vì thầy Cố Dã là người giám hộ của em trên giấy tờ, thầy sẽ không chịu chuyển trường cho em.
Anh trai mới Trần Vũ sau khi nghe những gì con trai 'ruột' của mình đã phải trãi qua, lập tức như bị tiêm thuốc kích thích, hung hăng nói rằng sẽ đứng ra làm luật sư hợp pháp cho Diệu Văn trong phiên tòa sắp tới.
Chắc ông trời không triệt đường sống của ai bao giờ, một thằng nhóc trong nhóm Giang Thất luôn quay lại toàn bộ những gì xảy ra trong những lần trùm bao bố Diệu Văn, đương nhiên lần đó nó cũng quay phim lại. Nó mang điện thoại đi sửa ở một tiệm gần trường, đó là tiệm của bạn Lý Hướng Không, cậu bạn cũng biết qua mặt Diệu Văn, thế nên khi khôi phục dữ liệu trong máy, cậu ta phát hiện những chiếc clip quan trọng đó và gửi cho Lý Hướng Không.
Anh chàng bác sĩ thú y mừng rỡ đem đến kịp thời khi phiên tòa diễn ra, dưới tài biện luận của Trần Vũ và bằng chứng đến từ Lý Hướng Không, kết quả toàn thắng thuộc về Diệu Văn, hai ông chồng thì vô cùng hãnh diện về hai em ghệ của mình.
18.
Những năm tháng cấp ba của Diệu Văn trải qua một cách êm đẹp, em sống trong tình yêu thương của bốn người cha, lúc đầu em cũng không chịu đâu nhưng bị bác sĩ Cố Ngụy dí vài lần đành phải nghe theo. Bốn người cha chăm Diệu Văn rất kỹ, việc em giấu mình bị dị ứng và hen suyễn cũng không qua mắt được mấy ổng, hơn nữa còn luyện cho bé cưng những kỹ năng cực đỉnh khiến mọi người ai cũng trầm trồ vì độ giỏi và tài năng của bé.
Khi lên 12 bắt đầu phân lại lớp, Diệu Văn làm quen được với Trác Chí Vị, một cậu bạn đẹp trai biết sử dụng guitar điện trong rất ngầu. Cậu đưa em vào câu lạc bộ âm nhạc của trường để làm hát chính, tại đây có tay trống Phương Thiên Trạch dí dỏm, tay guitar già cõi Thời Ảnh, chính quyền thuộc hội học sinh Tạ Doãn và vị tiền bối Trương Chân Nguyên nhà ba đời làm MC đám cưới.
Họ cùng nhau vui đùa và giúp nhau tiến bộ hơn mỗi ngày. Mỗi người với mỗi chuyên môn khác nhau đã dạy Diệu Văn một chút, khiến cậu nhóc trở thành một thiên tài âm nhạc vừa biết chơi nhiều nhạc cụ lại hát hay.
" Bé Văn muốn học trường nào?"
" Hồi nhỏ bé muốn làm bác sĩ cơ"
Lý Hướng Không và Cố Ngụy nhìn nhau cười cười, Diệu Văn của chúng ta nay đã lớn rồi ha, cũng đã 18 tuổi rồi. Cậu nhóc trở nên khác xưa nhiều lắm, hoạt bát hơn, ham chơi hơn, thời gian học y có lẽ quá dài đối với em.
" Còn bây giờ?"
" Bé muốn học trường Bắc Kinh"
" Học cái chi ở trỏng?"
Trần Vũ chẹp miệng bắt đầu nhai miếng táo do ông anh Cố Dã vừa gọt, cái trường gì mà nghe tên vui tai phết nhở.
" Bé đậu tận 4 ngành, nhưng bé muốn học BAScii"
" Thế bé có đậu ngành đó không?"
" Đậu, nhưng mà bé sợ..."
" Sợ gì?", Cố Dã tập trung gọt táo nhưng vẫn hỏi lại.
" Sợ mấy ba nghèo, hong có tiền cho bé đi học"
Cú sốc đầu đời của bốn người đàn ông thành đạt, giàu nứt vách đổ tường, lần đầu tiên bị chê nghèo hơi bỡ ngỡ nên ngơ ngác hết cả bốn.
" Bé học đi, học bảy tám chục ngành thì ba Vũ cũng nuôi được"
" Thôi ạ, thế thì chết Văn"
Cả nhà bật cười, thế là bé Văn tiến vào trường đại học Bắc Kinh với thành tích thủ khoa ngành BAScii.
Diệu Văn muốn vào trường này cũng một phần là vì ban nhạc TFZW, các anh đều học tại đây, nên Chu Chí Hâm và Diệu Văn muốn lên học chung, tiếp tục hành trình rực rỡ của TFZW.
Ngày đầu nhập học, Trác Chí Vị và Diệu Văn bị quay như chong chóng tre của Doraemon. Nào là đồng phục, nào là bị rù quến đăng ký câu lạc bộ, tự nhiên muốn khờ ngang luôn vậy á.
" Ê mại, đằng kia phải thằng Trác với bé Văn hong?"
" Ờ, hình như tụi nó á, mà sao hai đứa nhỏ nhìn tàn tạ vậy bây?"
Phương Thiên Trạch lườm hai đứa ngốc bên cạnh rồi nói," Thì hồi năm đầu tụi mình ra sao, thì tụi nó bây giờ y chang vậy á"
Cứ nhớ tới cái viễn cảnh bị chèo kéo như ngoài chợ Tạ Doãn lại rùng mình, bước nhanh tới một tay ôm eo Diệu Văn, một tay túm cổ áo Trác Chí Vị lôi đi.
" Quỷ Doãn ác vãi, coi nó siết cổ nhỏ A Vị điếc hong dám la tiếng nào luôn"
" Dạ ông cố, câm mới không nói được nha"
Thời Ảnh tức tối đạp vào mông Phương Thiên Trạch một cái đau điếng, bộ mày mắc bắt bẻ hay gì á.
Cái nết nhỏ Tạ Doãn học từ cha Thời Ảnh chứ hong đâu hết, hai ông cố hung dữ thấy ớn.
Lôi hai đứa nhỏ vào phòng nghỉ của câu lạc bộ âm nhạc, Tạ Doãn thả Trác Chí Vị rơi tự do nhưng vẫn ôm Diệu Văn khư khư trong tay.
" Doãn ca thả em xuống với"
" Hong"
" Ủa mắc gì mày ôm nó mà hong cho tao ôm chung?"
" Kệ tui, ai mượn ông chậm tay chi"
Diệu Văn bất lực, sao cứ phải ôm ấp nhỉ, người ta ngại muốn kiếm cái lỗ chui xuống luôn rồi mà cứ ôm mãi thôi.
19.
" Bé.."
Cái âm thanh quen thuộc đã 2 năm hơn không nghe thấy, Diệu Văn khựng người, ngước đầu lên nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm và Mã Gia Kỳ đứng trước mặt mình, em bối rối không biết phải làm gì cho đúng.
" Nhân tiện đây tao giới thiệu cho Hạ nhi với Mã ca biết luôn, hai cái thằng ôn con này là đàn em ở trường cũ của bọn tao, thằng cao cao vác hai cái balo là thằng Trác Chí Vị, còn cái cục loi nhoi trên người thằng Doãn là bé Văn, Diệu Văn"
" Rồi mắc gì nhỏ Văn thì anh kêu bé còn tui thì anh kêu thằng hả cái ông Thời Ẻn kia?"
" Tại bé Văn dễ thương còn mày cũng giống đẹp lắm á"
Trác Chí Vị cay cú, ý là hong khen bình thường được luôn á trời.
" Bé Văn đây là Mã Gia Kỳ, đây là Hạ Tuấn Lâm, câu lạc bộ mình còn một người nữa tên Nghiêm Hạo Tường"
Diệu Văn khẽ run, nghe lại cái tên này vẫn cảm thấy nhói lòng, không biết mấy anh có nhớ bé Văn không nhỉ?
" Khỏi giới thiệu mày, bé Văn là em trai tụi tao!!!"
Hạ Tuấn Lâm không chấp nhận chuyện em trai yêu thích của mình bị cướp đi lập tức lao vô combat với Phương Thiên Trạch và Trác Chí Vị, bé nhỏ thấy mấy anh đánh nhau lại hoảng, vội vàng can ngăn, không biết bị ai vô ý hất văng tông vào cửa, bầm đỏ cả tay chân.
" Ui, Diệu Văn có sao hong? Mấy cha làm gì mà khó coi vậy, trúng nhỏ rồi kìa"
Ngày đầu tiên đi học, Diệu Văn vinh hạnh được nguyên dàn trai đẹp hộ tống xuống y tế, và chuyện này truyền đến hội học sinh hay nói đúng hơn là đến tai anh Đinh khu chợ cá và anh Tường khu chợ gà.
" Tụi bây lại đánh nhau đấy à?"
Nghiêm Hạo Tường và Đinh Trình Hâm bất lực, sao cứ phải đi dọn hậu quả của mấy đứa chúa ôn chúa ngục này tạo ra mãi thế không biết.
" Đinh ca..."
Diệu Văn mếu máo nhìn Đinh Trình Hâm, nhỏ không có muốn khóc đâu, nhưng mà nhỏ bị Thời Ảnh và Hạ Tuấn Lâm xúi, nếu không cả đám lại phải ăn chửi cho xem.
" Bé Văn!"
Đinh Trình Hâm nhìn thấy Diệu Văn hơi sửng sốt, Diệu Văn lớn nhanh không tưởng, cũng ra dáng thiếu niên mười tám đôi mươi, em nhỏ sở hữu một vẻ đẹp hoàn hảo, từ khuôn mặt góc cạnh đến vóc dáng cao ráo. Đôi mắt sâu thẳm như chứa cả bầu trời, lông mày sắc nét, sống mũi cao thẳng và đôi môi hồng hào tạo nên một khuôn mặt vô cùng điển trai, nhưng vẫn không hề mai một đi nét đáng yêu và ngây ngô.
Diệu Văn không nghĩ đến mình sẽ đoàn tụ với các anh tại đây, cậu nhóc tuy đã lớn nhưng vẫn chưa sẵn sàng đối mặt với quá khứ, vẫn yếu đuối cần sự chở che như xưa.
Việc học tại trường mà không bị giám sát là sự đấu tranh của bốn ông anh vĩ đại, tuy vẫn nhận được tin bình an từ thầy giáo quốc dân Cố Dã, nhưng họ vẫn không cam tâm, dựa vào cái gì mà lỗi lầm của người lớn lại bắt những đứa trẻ phải trả giá chứ?
Khi đã tự mình đứng được trên đôi chân của mình, bốn người nhờ sự giúp đỡ của bạn bè thân thiết Trương Chân Nguyên và Lôi gia ở nước ngoài, thành công thoát khỏi gọng kìm gia tộc yên ổn ở Bắc Kinh.
Họ nhiều lần muốn tìm Diệu Văn, nhưng lại bị Cố Dã và Cố Ngụy ngăn cản, vì cậu nhóc đang sống rất tốt, nếu như có duyên ắc sẽ gặp, đừng vội vàng khiến cậu nhóc hoảng sợ.
Có lẽ hôm nay là ngày duyên lành đã đến, anh em Diệu Văn đoàn tụ, như một cánh cửa mới được mở ra, hạnh phúc và tốt đẹp.
" Mấy đứa bây đánh em nó hả?"
" Hong hề có chuyện đó trên đời nha, ông biết ba của nó là ai hong? Luật sư Trần, Trần Vũ đó chời, đụng vô nó là ổng liệm tụi này luôn á"
" Chứ sao tay chân nó bầm hết vậy?"
Phương Thiên Trạch gãi đầu, cười hì hì giảng hòa," Tại nó mắc can tụi tao đánh nhau, nên lỡ tay hất nó một cái, ai biết nhỏ yếu dữ vậy đâu"
Đinh Trình Hâm lườm anh một cái rõ khét, tay vẫn cứ nằm tay Diệu Văn không chịu buông, mặc dù thằng nhỏ rất ngại, muốn rút tay lại nhưng không được.
Sau đó, Nghiêm Hạo Tường đã có quyết định táo bạo, đó chính là đến tận nhà bốn ông bố xin cho Diệu Văn về ở chung ở anh em mình, đương nhiên thì bốn ông bố không chịu, cục kim cương người ta nuôi mấy năm trời, xinh xẻo muốn chết. Đâu phải muốn bắt là bắt trời.
Nhưng mà nước chảy thì đá phải cũng mòn, với ánh mắt cún con đáng yêu của bốn thằng nhóc, Trần Vũ và Lý Hướng Không cũng chấp nhận cho bốn ông anh đón bé Văn về nhà.
Diệu Văn vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện xuất thân của mình nên vẫn hơi ngai ngùng, nhưng ai mà bình thường được khi chơi chung với cái phường ồn ào như vậy chứ, Văn không hòa nhập, ẻm hòa tan con mẹ nó rồi.
Được cái là mỗi lần em nó giận là xách quần xách áo về nhà bố liền, bốn ông bố luôn giang rộng vòng tay chào đón bé cưng trở về nhà, thiếu điều cấm cửa bốn ông anh không cho vào, sợ bị cướp con.
20.
Mã Gia Kỳ rất mệt mỏi...
Đây là lần thứ ba trong tháng Mã Gia Kỳ phải đi ra sân bay đón thằng em đáng yêu của mình, Tống Á Hiên.
Tống Á Hiên vừa học ngành luật tại trường vừa là người nổi tiếng, cậu phải bay liên tục tại hai nước vì vừa phải nhập học vừa thu dọn trở lại Trung Quốc định cư, à cả mấy ông trời con bên ấy cũng về theo nữa.
" Nhỏ Thước đi thi hoa hậu hả gì mà một mình mày kéo 4 cái vali dữ vậy??"
" Ui anh này ngộ, người ta mua quà về cho bạn chứ bộ"
" Ý mày là tao hong có bạn á hả??"
Lôi Vũ túm cổ Trần Thước giữa sân bay làm mọi người xung quanh tưởng khủng bố vội vàng né xa.
" Hai đứa bây gọn gọn vô coi, một hồi an ninh sân bay lại bắt tụi bây là tao hong đi chuộc về đâu nha"
" Mấy cha có lên xe không thì bảo, trưa nắng muốn bệnh luôn mà đứng đó cãi nhau quài"
Người quạu Thịnh Dương đã quạu hơn lúc đầu.
21.
Hôm nay là ngày có tiết học về môn chuyên ngành bắt đầu lúc 9h và Diệu Văn đã quên mất điều đó, em ở thư viện từ sớm để tìm một vài quyển sách yêu thích cho đến khi nhận được tin nhắn nhắc nhở từ Trác Chí Vị, em vội vàng chạy trên hành lang mong rằng sẽ kịp giờ học.
Không may cho Diệu Văn, em va vào một người đang đi chiều ngược lại, tài liệu trên tay em và người kia bay tứ tung. Diệu Văn đỏ mặt ngại ngùng, luống cuống xin lỗi. Chàng trai mỉm cười khi nhìn thấy chỏm tóc đang lắc lư theo từng chuyển động của em, xoa tay lên mái tóc mượt mà và khẽ nói không sao, cậu cúi người cùng em nhặt lại tài liệu đang rơi trên nền đất, bỗng dưng cả hai ngẩng đầu, chiếc cằm nhỏ của Diệu Văn va vào phần vai rắn chắc của cậu chàng đau điếng.
Tống Á Hiên lo lắng muốn nhìn xem em có bị thương nặng hay không khi em vẫn ôm chặt lấy phần cằm của mình, cuối cùng lại ngơ ngác nhìn phần cằm đỏ au của em khi em dùng bàn tay trắng trẻo mang theo hơi ấm xoa lên vai của cậu.
" Xin lỗi bạn nha, bạn có đau không ạ?"
Ui, đã xưng bạn rồi mà còn ạ nữa cơ~~~
Đáng yêu quá điiiiiiiiiiii
Tống Á Hiên đỏ mặt như gái mới lớn, lần đầu tiên biết yêu vội vàng ôm tài liệu chạy đi, bỏ lại thỏ Văn ngồi ngơ ngác dưới sàn với gương mặt ửng hồng, đôi mắt long lanh nhìn theo hướng người kia khuất sau hành lang.
" Hù! Bé Văn! Sao đấy, ủa sao tự nhiên khóc?", Trương Chân Nguyên đang định chọc Diệu Văn bằng cách hù nhỏ em đáng yêu của mình từ đằng sau thì thấy bé quay ra với cái mặt ủy khuất dữ lắm.
" Em hong có khóc mà!"
" Đâu, bé Văn lại đây anh xem nào"
Hạ Tuấn Lâm túm lấy tay Diệu Văn nhìn thật kỹ, thấy vệt đỏ trên cằm em, trong giọng nói lộ rõ bảy phần bất lực," Em lại té đấy à?"
" Dạ..."
Nghe cái tiếng dạ ỉu xìu của tên em bé này là biết rồi, một ngày không té hai ba lần là ăn cơm hong ngon mà nhỏ này.
" Hoi hong khóc, anh dẫn Văn đi về lớp học ha, có anh đi theo là cô hong la bé vào trễ đâu"
" Dạ, cảm ơn Trương ca"
Chội ôi, em tui nó dễ thương quá các bác ạ!!
Hai thằng anh ôm mặt gào thét trong lòng.
Thật ra hong phải do đau quá nên em bé khóc đâu, mà tại cái anh hồi nãy là crush của bé á, cậu là idol của Diệu Văn, em biết cậu thông qua mạng xã hội, cậu giỏi lắm lại đẹp trai nữa, biết cậu là người nổi tiếng, học chung trường mình tưởng hong gặp được ai dè bữa nay tông vào nhau luôn. Mà hình như cậu hong thích bé, cậu chạy nhanh quá cơ, thấy ghét!!!
Huhu buồn quá cơ~~
22.
Tống Á Hiên nhà ta ngoài việc là một luật sư tương lai thì còn là một người nổi tiếng khắp các trang mạng xã hội, vì cái gì? Vì ẻm đẹp!!
Anh trai Mã Gia Kỳ không thích ở cạnh Tống Á Hiên vì xung quanh cậu có quá nhiều người, còn anh thì chỉ muốn tĩnh tâm chuẩn bị cho bài thuyết trình về sản phẩm mới của mình, nên anh luôn giao nhỏ em của mình cho Trần Thước hay Lôi Vũ, hai đứa ồn ào khác chăm để bản thân được yên thân.
" Mã ca đi chơi đi mà"
" Cút ra chỗ khác cho tao học bài"
" Sao Đinh ca rủ thì anh đi, mà em rủ thì anh hỏng đi?"
Hỏi gì ngoo vậy chời?
Mày phải tự lượng sức mình chứ em!
" Tính ra Đinh Trình Hâm là bồ anh á em"
Tống Á Hiên đau trong lòng nhiều chút, anh em từ thời quấn tã với nhau, mà anh nỡ lòng nào thấy sắc bỏ em, có trăng quên đèn, có ghệ cái vậy á!!!!!
" Hong mấy giờ chú mày đi kiếm Vanq Văn của chú chơi đi, nhỏ cũng học trường mình mà"
" Ui vậy hả? Em ấy học lớp nào?"
" Nhanh lắm! Nghe đi chơi với bé Văn là mày nhanh lắm! Chắc nó đang ở thư viện ấy, mày vô kiếm đứa nào đẹp nhất cái thư viên là nhỏ Vănp á"
Thịnh Dương ngáp một tiếng rồi nói, xong thì quay đầu sang bên khác ngủ tiếp. Ông này bộ thiếu ngủ 7 ngày 7 đêm hay sao ấy!
Tống Á Hiên xuống thư viện, không cần phải tìm người đẹp nhất, vì nguyên cái thư viện hiện tại chỉ có một người mà thôi, à trừ mấy cô giáo trực thư viện ra nha.
" Bé Văn!"
Diệu Văn giật mình nhìn người trước mặt, lại cúi đầu chắc nghe nhầm chứ sao crush gọi mình là bé Văn được.
" Bé tên Văn đúng hong?"
Ok, lần này là đúng crush kêu mình nha mấy bạn.
" Em tên Diệu Văn"
Tống Á Hiên đương nhiên biết tên Diệu Văn, í là sợ nhầm người thôi, lâu quá rồi hai đứa không có gặp mặt mà.
" Anh tên Tống Á Hiên á, em trai Mã ca"
Cái này bé hổng có biết thật, thế nên cái mặt nhỏ nghệch ra trông dễ thương lắm, Tống Á Hiên thì cứ cười em thôi, hong biết học đâu ra cái thói cười vô mặt em nữa, thấy ghét!!!
Sau đó thì thư viện trở thành địa điểm gặp mặt quen thuộc của hai bạn nhỏ, đứa ngồi đọc sách, đứa ngồi ngắm đứa đang đọc sách. Tính ra đơn phương nhau cũng nhàn nhỉ?
23.
Diệu Văn thích Hiên ca ca tại anh í đẹp lạ tử tế hay mua trà sữa cho em, tuy cậu không hiểu tại sao bé không ăn rau nhưng cậu sẽ không ép em ăn rau, cậu sẽ nhắc bé mỗi khi em quên cái này quên cái kia. Nói chung trong muôn vàn cái tốt, Tống Á Hiên chiếm hơn 90%.
10% còn lại là tại Hiên ca hong thích bé nên Diệu Văn trừ trước, nào cậu thích em thì em cộng vào lại sau.
Thế nên Diệu Văn quyết định mặc kệ sự ngăn cản của anh em, bé sẽ tỏ tình với Tống Á Hiên!!!
" Rồi mày định tỏ tình với ai? Ba má nó là ai? Nhà nó giàu hong? Nó có đẹp trai hong?"
" Là đi tỏ tình hay đi hỏi cưới?"
" Im đi Trương ChânNguyên, ông mà biết cái nỗi gì? Đó giờ có yêu ai chưa?"
Trương Chân Nguyên đau lòng ôm tim khóc thầm, em tôi nó lại đá xéo cái sự ế nhệ của tui, quý vị có hiểu cho tôi không?
" Mấy anh đừng có cản bé, anh ấy là của em chắc 100% rồi!!!"
Diệu Văn nói xong chạy vèo sang bên tòa C2, khu vực của sinh viên khoa luật, Tạ Doãn và Trác Chí Vị lo lắng cũng chạy theo, mà chưa kịp nhìn nên mất dấu thằng nhỏ. Hai người đành quay đầu, ngồi bên cạnh mấy người còn lại tiếp tục đợi chờ.
" Hiên nhi!"
" Chào bé Văn, sao nay chủ động đi kiếm anh vậy? Nhớ anh hả?"
" Mơ đi Hiên"
Tống Á Hiên vẫn cười dù bị crushxinhiu phũ, cậu quen rồi, ngày nào cũng chọc ghẹo cho bé Văn dựng lông cào cấu lên người cậu vài cái, cậu mới yên lòng. Cái kiểu yêu gì mà lạ lùng..
Diệu Văn thuộc tuýt người chủ động nhưng ghét người khác chủ động, minh chứng là khi mà Tống Á Hiên tích cực tấn công thì nhỏ cũng tích cực mà né. Đám anh em còn lại đương nhiên cũng biết điều này, nên luôn đợi em chủ động thân mật với mình mới làm ra động tác thân mật đáp trả. Con người nó là vậy, cái gì hong đúng ý nó là nó né liền.
" Em thích Hiên nhi... anh có thic.."
" Đừng có đùa Diệu Văn! Anh không thích đùa giỡn kiểu này"
Hiếm khi thấy được bộ mặt nghiêm túc ngoài đời thực chứ không phải trên tivi của Tống Á Hiên, Diệu Văn không cảm thấy vui miếng nào, chỉ cảm ngột ngạt và sợ hãi. Đôi bàn tay run rẩy của em nhỏ muốn bắt lấy vạt áo của người đang quay lưng trở vào lớp nhưng không còn đủ sức, Diệu Văn lững thững trở về với khuôn mặt ủ rủ như mèo con vừa bị nhúng nước.
24.
" Sao rồi? Bị từ chối rồi hả?"
" Ừm..."
Đinh Trình Hâm cũng buồn theo bé con, vội ôm thằng em ngốc của mình vào lòng, tại sao có người từ chối một đứa trẻ đáng yêu như vậy chứ.
" Mình đi bar đi anh"
" HẢ???"
Cả đám đồng thanh khi nghe Diệu Văn nói, lần đầu tiên trong lịch sử nhân loại, nhỏ Diệu Văn đòi đi bar, hong lẽ nó bị đả kích nặng tới vậy sao???
" Hong có dại dột nè, có gì về nhà anh mua sữa cho bé uống nha"
" Em muốn đi bar chữa lành"
" Tao lạy mày, em ơi!!! Cái mặt mày non chẹt, vào đó người ta tưởng chưa đủ 18 đuổi về lại khổ bọn tao"
" Nguyên nói nữa là bé block Nguyên đó"
" Ok, anh im"
Tống Á Hiên đứng phía xa, bắt đầu ngờ ngợ về mối quan hệ giữa Diệu Văn và anh em Đinh Trình Hâm. Lúc nãy thấy bé khóc, cậu cảm thấy đau lắm, vội chạy theo để xin lỗi bé, nhưng chân bé dài chạy nhanh lắm, đến nơi thì thấy xung quanh bé toàn dân máu mặt, còn có cả ông anh simp bồ lỏd Mã Gia Kỳ ở đây nữa, Tống Á Hiên sợ bị hội đồng quản trị của Diệu Văn dí, nên phải co chân ngồi trong góc niệm phật, nghe lén coi mấy ông này nói gì.
Diệu Văn có bằng lái xe, nhưng là một em bé hậu đậu số 1 của Đinh Trình Hâm luôn luôn quên mang theo bằng, hắn cũng phải rén khi ngồi xe em nhỏ.
Trương Chân Nguyên sau khi nghịch dại mà chọc ghẹo vào thánh quạu Nghiêm HạoTường, đã bị em Tường ban lệnh cấm hong cho đi chơi chung.
Sau khi Tống Á Hiên tìm hiểu thì biết được bé iu của mình là em trai của mấy ông anh, Tống Á Hiên bắt đầu lợi dụng sự đẹp trai và sự dễ thương của mình lân la, làm hòa với Diệu Văn.
Cuối cùng hai nhỏ cũng đến được với nhau và đương nhiên Tống Á Hiên vẫn bị bồ block một cách thường xuyên và đều đặn.
25.
" Bé!"
Vâng lại là Diệu Văn, em nó té lần thứ n trong ngày nha.
"..."
Diệu Văn quê muốn chết mà Tống Á Hiên còn mắng người ta, mặt mếu như mèo con nhìn Tống Á Hiên còn đang thẫn thờ bên cạnh.
Tống Á Hiên bị dính chiêu hai điêu thuyền mất rồi, bé con xinh quá cơ.
Với đôi mắt tròn xoe như hai hòn bi ve, long lanh và sáng ngời. Đôi má bầu bĩnh của em lại ửng hồng lên, trông thật đáng yêu. Tóc em xoăn tít, đen nhánh, như một con búp bê sinh động và khiến cậu không thể ngừng việc delulu nếu hôn lên đôi môi hồng hào, mềm mại đang chu lên bất mãn của bé thì sẽ có cảm giác ngọt ngào như thế nào.
" Ca ca hong có thương em nữa"
Diệu Văn khó chịu đẩy đẩy cái con người đang sáp lại gần mình, té đau muốn chết hong lo mà cứ sáp sáp lại người ta, thấy ghét!!!!
" Ủa bé? Ca ca không thương bé bao giờ?"
" Té đau..."
Tống Á Hiên nhịn cười, rồi biết bé đau rồi, cậu nắm tay em dắt đi xuống căn tin trường mua cho ly trà sữa, tự dưng cái bé hết đau hì hì.
" Nhỏ Hiên cưng bồ ghê dữ"
" Lụy người yêu cũ đừng có nói chiện mày"
Thời Ảnh ôm tim, ôi những con người tàn nhẫn này. Chúng bây nên xuống địa ngục đi.
" Ê bữa live ig nhỏ nào mỏ hỗn ngu chọc cha Nguyên chi tới giờ ổng còn dí con nhỏ luôn á"
" Cừ ỉa"
" Thịnh Dương dơ quá!!!"
Trần Thước né xa anh bồ 8m, nói chiện dơ quá trời rồi đi.
" Gặp tao là tao cạp cái đầu nó rồi"
" Í là.. cái kiểu phải vậy á hả?"
Đinh Trình Hâm lườm Hạ Tuấn Lâm một cái rõ khét, bộ mắc nói chuyện dữ lắm.
" Mấy anh này, người ta nói gì cũng phải nói lại mới chịu được ha gì!!"
Rồi rồi, bé nó giận rồi!!
" Còn Trương ca nữa, Hiên nhi sắp có concert rồi, anh up hình anh ấy với em mỗi ngày như thế kiểu gì cũng ảnh hưởng"
" Hoi mà, thương hai đứa lắm mới đăng tweet chứ bộ"
Nghe là biết bé nó giận lẫy rồi, em thấy thương Tống Á Hiên ngày nào cũng phải tập luyện vất vả, còn phải lo học hành, em định cắt vai diễn kịch của cậu mà Tống Á Hiên phải năn nỉ ỉ ôi mỗi ngày mới níu được vai hoàng tử không bị rơi vào tay Lôi Vũ.
" Mà mày định diễn cảnh hun thiệt hả Hiên?"
Mã Gia Kỳ hỏi nhỏ khi Trần Thước và Đinh Trình Hâm kéo Diệu Văn đi mua bánh, anh sống lowkey nhưng cái gì anh cũng biết nha.
" Ừ"
" Mày hỏi ý của nhỏ Văn chưa? Coi chừng nó giận mày đó con"
" Trước khi bé giận thì em cũng hôn bé được một cái hề hề"
" Hèn hạ quá nha em"
Nghiêm Hạo Tường bĩu môi khinh bỉ," Làm như hôn Diệu Văn khó lắm! Ngày nào tao cũng hôn"
" Tui khó chịu với bạn rồi nha!!! Bạn có thấy lần nào tui đến gần bé thì bé cũng ngại mà né không? Hôn cái éo gì được"
" Tại mày dở em ơi, sức mày mạnh hơn nó mà mày kèo dưới, sợ bồ còn hơn sợ ma"
" Kệ tui nha, mấy người không có bồ như Trương Chân Nguyên thì biết cái gì mà nói"
Trương Chân Nguyên và Thời Ảnh ôm nhau khóc tập hai.
26.
Bé của Tống Á Hiên xinh lắm nhưng lúc nào cũng ngại ngùng hết, do năm nay câu lạc bộ kịch thật sự thiếu người mới lôi được em lên giúp đỡ, chứ đời nào bé mới chịu ló mặt ra cho người ta nhìn.
Đinh Trình Hâm cũng khổ tâm, đi chơi với em trai mà nó bịt mặt như ăn trộm làm người ta tưởng hắn đi ngoại tình không ấy chứ, bị người ta tung tin đồn mà hong biết cãi sao luôn á.
" Bé ăn thịt bò được thì ăn hết dĩa này cho tớ, còn cái này bé không ăn được thì để Mã ca ăn giúp nhé, không được bướng đâu đấy"
Tống Á Hiên một bên gắp thịt vào chén người yêu, một bên phải gắp mấy thứ bé không ăn được nhưng cứ thích gắp bừa hết vào chén của mình, nào là ớt, nào là thịt heo, nào là hải sản, tất cả đều quăng vào chén Mã Gia Kỳ bên cạnh và anh cũng vui vẻ ăn hết, em nó hong ăn được thì anh xin, Kỳ xin rồi Kỳ chia cho Đinh Trình Hâm, nên Đinh Trình Hâm cũng vui nốt.
Đôi khi nuôi bồ cũng nhàn mấy chị nhở?
" Hiên~~"
" Sao đấy? Bé buồn ngủ hả?"
Mã Gia Kỳ ngồi cạnh cũng quay đầu nhìn nhỏ em ruột của bồ mình, sao cái mặt em nó bí xị vậy, hong lẽ nãy giờ mình ăn nhanh quá nó ăn hong lại nên nó quạu??
" Hong có, em muốn đi về"
" Ụa mắc gì đang ăn mà đòi đi về?"
Cả đám đang tụ tập đi ăn lẩu sau buổi tập thì Diệu Văn đột nhiên đòi về, anh em ngơ ngác nhìn nhau, vẫn không hiểu tại sao em nó đòi về.
" Bé nói ca ca nghe, sao lại muốn về?"
" Em khó chịu"
Mặt Diệu Văn nhíu hết cả lại, vừa cảm thấy chóng mặt lại mắc ói, em ngọ nguậy muốn thoát khỏi vòng tay của Tống Á Hiên, mùi đồ ăn từ quán toát ra khiến Diệu Văn càng cảm thấy không khỏe.
" Nãy giờ mày ăn cái gì vậy em?"
Nghiêm Hạo Tường túm lấy mặt của Diệu Văn dò hỏi, tay cứ bóp lấy miệng em muốn xem em nó vừa ăn cái gì, thì bị Hạ Tuấn Lâm tóm về chỗ ngồi.
Hóa ra là lúc nãy, trong khi Tống Á Hiên đang bận thả thịt vào nồi và tìm rau làm salad thì em nó rảnh rỗi ngồi ngó nghiêng và chơi đùa với con vịt đồ chơi mà Đinh Trình Hâm đi New York mua cho, ừ cái con vịt xấu quắc mà em nó cưng như vàng ấy, cầm chơi từ lúc anh trai mua cho tới giờ, con vịt 30 tệ chớ đùa.
Đột nhiên va vào mắt em là một ly nước có màu sắc bắt mắt, nhìn sơ cũng biết là một ly cocktail trái cây, và anh em thì không ai gọi rượu để uống với lẩu cả. Hơn hết họ là người nổi tiếng, cũng không thể để người khác nhìn thấy một đám nghệ sĩ của ZW say xỉn hôn nhau tán loạn chỗ công cộng đấy chứ.
Thấy ánh mắt hiếu kỳ của bạn nhỏ, anh trai bàn bên cũng với tay cho em uống thử ly cocktail của mình, mà được cái là nhỏ Văn chỉ sau một ngụm đã say.
Lôi Vũ, chúa tể của những cuộc chơi, người đã ra lệnh cho Tống Á Hiên mang Diệu Văn về nhà cậu, mặc dù mọi chuyện đã êm đẹp nhưng Diệu Văn vẫn không muốn trở về tiếp tục sống chung với hai anh trai của mình, ai biết được mấy vị quý phu nhân có đến thăm một lần nào nữa không chứ.
Vì Diệu Văn rất khó chịu, và Tống Á Hiên phải bế bổng em ra xe về nhà, như một con mèo nhỏ không xương, bé bám sát vào cậu không rời, còn Tống Á Hiên thì đương nhiên cậu rất yêu thích việc bé dính lấy cậu.
Tống Á Hiên vốn định đặt em người yêu của mình lên giường, muốn đi nấu cho em một chén canh giải rượu. Không ngờ Diệu Văn lại không cho cậu một cơ hội nào để rời đi mà vùi đầu vào cổ Tống Á Hiên, cọ sát vào người cậu. Không biết em đang mơ màng muốn làm gì, em cắn mạnh vào xương quai xanh của Tống Á Hiên, sau đó liếm nhẹ lên đó để tỏ ra an ủi.
"...", Tống Á Hiên cúi đầu, không cảm thấy đau hay khó chịu với hành động đột ngột này của em, cậu chỉ nghĩ em giống một chú cún con, một chú cún con dễ thương đang làm nũng với chủ nhân của mình.
" Ca ca lấy thuốc cho bé nhé?"
Diệu Văn không thích uống thuốc nhưng Tống Á Hiên lại luôn đặt sức khỏe của em lên hàng đầu, cơ thể bé rất yếu, nếu không phòng chống kịp thời, cậu dám chắc với kinh nghiệm trông bé con trong suốt khoảng thời gian yêu nhau của mình, ngày mai bé sẽ nằm bẹp dí trên giường và bệnh cả tuần cho mà xem.
" Ca ca đừng có giận mà"
" Không giận bé, nhưng ca ca lo cho bé có biết không?"
" Hứa mai mốt không như vậy nữa"
Nhìn cái mặt hối lỗi của em, Tống Á Hiên bật cười, bóng đèn đêm thấp thoáng nhưng em vẫn nhìn thấy rõ gương mặt điển trai của cậu, từng đường nét tinh xảo cùng nụ cười dịu dàng, em dường đang sa vào một lưới tình yêu màu hường phấn do chính cậu giăng ra.
Tống Á Hiên nhìn bé con đang đơ ra thì nhân lấy cơ hội này hôn liên tục lên môi em, Diệu Văn còn chần chừ chưa load kịp vài cái đầu, khúc sau đã ngại đẩy cậu ra né tránh.
" Bé tránh nữa là ca ca giận đấy nhé"
Vâng bé nó hết né quý dị ạ, ta nói simp bồ hết sức, bồ nói gì là nghe nấy, bồ nói giận là bé nó cho hôn liền.
Mấy ông anh của Diệu Văn chắc sẽ đau đớn khi nhìn thấy cảnh này, ôi em trai đáng yêu của tuiiiii
Mã Gia Kỳ rất tự hào, Lôi Vũ rất vui, Trương Chân Nguyên cười không ngớt miệng, Trần Thước hay Thịnh Dương đều có vẻ mặt rất hạnh phúc.
Còn lại đều quằn quại vì em trai cưng bị bắt mất.
Gia đình bên ngoại đau đớn là niềm vui của gia đình bên nội.
____________________
Tip: Au đu zsww nha quý dị👉👈🥰
Lý Hướng Không; Trần Vũ; Trác Chí Vị; Tạ Doãn; Trần Thước; Lôi Vũ -- Vai diễn của Vương Nhất Bác trong phim.
Cố Ngụy; Cố Dã; Phương Thiên Trạch; Thời Ảnh; Thịnh Dương -- Vai diễn của Tiêu Chiến trong phim.
²³⁰⁵⁰⁵⁻ᴰᵃʳˡᵉⁿᵉ ^•^
。。。。。。
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com