4
Qua kỳ sau, Choi Hyunjoon vẫn tiếp tục chăm chỉ học để duy trì thành tích. Anh không còn mong muốn chuyện Jeong Jihoon có biết đến mình hay không, anh chỉ hy vọng mình cũng giỏi giống hắn mà thôi.
Mẹ Choi thấy con trai học hành siêng năng vừa mừng vừa lo. Bà và chồng chưa bao giờ đòi hỏi anh và anh trai anh phải học giỏi thật giỏi hay đạt danh hiệu cao, miễn là ở mức tốt là được. Vậy mà giờ con trai út nhà họ Choi đứng top mười khối luôn rồi.
Nhưng Choi Hyunjoon càng ngày càng ốm.
"Ăn nhiều vào." Mẹ Choi không ngừng gắp thức ăn cho anh.
Choi Hyunjoon hơi hoảng: "Từ từ thôi mẹ."
Ba Choi cũng góp vô: "Chủ nhật thì ra ngoài tụ tập bạn bè hay đi dạo cho khuây khoả, ở lì trong nhà ôm tập ôm sách hoài."
Choi Hyunjoon không phải không có bạn, nhưng hai thằng thân nhất với anh một thằng thích vận động, thằng kia thích nằm lì trên giường chơi game. Không có rủ được đứa nào hết.
Hầu như mùa hè của anh đều trải qua ở nhà, trừ những lúc anh muốn ra ngoài.
Vào năm học mới, mọi thứ không có gì thay đổi, Choi Hyunjoon vẫn thích Jeong Jihoon, như cái bóng mờ theo đuổi ánh sáng rực rỡ.
Jeong Jihoon niềng răng rồi.
Choi Hyunjoon hơi tiếc hai chiếc răng nanh của hắn, chỉ có thể lục lại mấy tấm ảnh hồi trước xem lại.
Hình như hắn cũng nở nang ra, không còn gầy trơ xương như năm rồi, vai rộng hơn cũng đô con hơn, nhìn rất vững chắc.
Hắn thì càng lúc càng đẹp, Choi Hyunjoon thì vẫn vậy, cao nghêu nhưng ốm nhom. Hwang Sunghoon thấy thế cứ dụ anh đi nâng tạ chung nhưng đều bị từ chối.
Bây giờ Choi Hyunjoon bắt đầu suy nghĩ đến việc sẽ học ngành gì khi lên đại học. Đừng bảo anh lo xa, tính từ bây giờ là đẹp, tới lúc gần sát nút mới quyết định cỡ nào cũng bộp chộp.
Tính anh hướng nội, hẳn là nên học những ngành không cần tiếp xúc con người quá nhiều...
Đang nghĩ nghĩ, tiếng động xô mở cửa làm anh giật mình buông sách.
Đây là sân thượng của trường, thứ bảy học hết buổi sáng, ăn trưa xong anh sẽ lên đọc sách hoặc ngủ trưa. Không ngờ hôm nay lại có người khác lên.
Điều ngạc nhiên hơn còn ở phía sau, Choi Hyunjoon ngẩng đầu xem là ai, anh bất ngờ sững người.
Jeong Jihoon khoác balo một bên vai, tay đút túi tiến lại gần anh.
Hắn cúi người nhìn: "Sao hôm nay có cậu ở đây nữa?"
Hắn lúc này cứ như mấy thằng đầu gấu vậy.
Choi Hyunjoon nuốt nước bọt: "Trưa thứ bảy nào tôi cũng ở đây." Anh né ánh mắt hắn trong vô thức. Ngón tay cầm sách khẽ run rẩy.
"À." Jeong Jihoon thẳng người lại, tìm một chỗ mát mẻ thảy balo lên sàn: "Tôi hỏi vậy thôi, không có ý gì đâu."
Hắn lấy tai nghe đeo vào, trước khi nằm xuống còn nói: "Tôi ngủ nên cậu làm gì làm đi, cứ mặc kệ tôi."
Thế rồi hắn gối đầu lên balo, đặt tay lên mắt che sáng ngủ trưa.
Quá trình này diễn ra nhanh tới độ Choi Hyunjoon không kịp phản ứng, anh e dè quan sát Jeong Jihoon đằng kia.
Tim anh đập thình thịch, anh âm thầm đem máy chụp ảnh trong balo ra, chụp trộm hắn một tấm. Kiểm tra tấm ảnh thôi cũng khiến anh lo lắng bị phát hiện. Sau khi hoàn thành hành động lén lút của mình, e dè ngắm Jeong Jihoon một lúc anh mới dời mắt đi.
Lại đến thứ bảy, Choi Hyunjoon theo thói quen lên sân thượng, vừa mở cửa đã thấy Jeong Jihoon.
Hắn ngồi đúng chỗ anh ngồi hồi tuần trước, một tay cầm kem ăn, tay còn lại lướt điện thoại. Nghe tiếng động hắn liền ngẩng đầu.
Hắn huơ huơ que kem: "Chào."
Choi Hyunjoon bối rối chào lại.
Jeong Jihoon xích qua một bên, chỉ chỉ: "Cậu ngồi đi."
Choi Hyunjoon lắc đầu: "Tôi ngồi bên đó được rồi." Anh đi đến chỗ đối diện hắn ngồi xuống.
Jeong Jihoon tắt điện thoại, nhướng mày: "Cậu chỉ lên đây mỗi thứ bảy thôi nhỉ?"
Anh gật đầu.
"Tôi phát hiện." Hắn cười: "Cậu sợ tôi lắm thì phải."
Choi Hyunjoon tròn mắt nhìn hắn, một lúc sau mới đáp nhỏ: "Không có."
"Cậu luôn giữ khoảng cách với tôi, như lúc nãy, cũng không nhìn thẳng tôi nói chuyện. Bộ tôi đáng sợ vậy à."
"Không phải." Choi Hyunjoon nhanh nhẹn phản bác: "Đã nói không phải."
"Chỉ là tôi hướng nội, ngại người lạ."
Jeong Jihoon tỏ vẻ đã hiểu tiếp tục lướt điện thoại.
Những thứ bảy tiếp theo, cả hai vẫn chạm mặt nhau trên sân thượng trường, cũng có giao tiếp vài câu, đa số đều Jeong Jihoon mở lời trước.
Lâu lâu Jeong Jihoon sẽ than vãn về đề kiểm tra của lớp hắn, tham khảo một số cách học văn của anh, dù sao điểm xã hội của anh luôn cao hơn hắn.
"Sao cậu học xã hội tốt thế?" Jeong Jihoon gác tay lên đầu.
Choi Hyunjoon suy nghĩ một chút: "Trí nhớ tôi tốt."
"Phải không, trí nhớ tôi cũng tốt mà."
"Tôi đọc sách nhiều." Choi Hyunjoon lầm bầm: "Điểm khoa học của cậu cũng cao vậy, như quái vật ý."
Jeong Jihoon hứng thú: "Hờ, lần đầu nghe cậu nói nhiều vậy nha, ghen tị với điểm tôi không?"
Có ghen tị cũng làm gì được, anh thật sự không thể ngấm nổi mấy môn có số, nhất là khoa học. Anh thù môn khoa học, trong tất cả các môn, nó luôn có điểm thấp nhất, kéo toàn bộ điểm trung bình của anh.
Nhìn Choi Hyunjoon phụng phịu, Jeong Jihoon mỉm cười: "Cậu có thể hỏi bài tôi như tôi hỏi cậu ấy, có qua có lại."
Vậy bây giờ hai người họ có tính là bạn chưa nhỉ? Cách đây vào một tháng trước, họ vẫn còn là những kẻ xa lạ, hiện tại, anh đã đến gần hắn hơn một tí rồi, khoảng cách chạm vào ánh sáng được rút ngắn lại.
Jeong Jihoon thấy Choi Hyunjoon không tập trung, hắn búng nhẹ lên trán anh: "Cậu đang thả hồn đi đâu vậy?"
Anh lấy tay xoa trán, Jeong Jihoon tưởng mình mạnh tay liền hoảng nhẹ: "Tôi búng đau hả, xin lỗi."
"Không, không." Anh thấp thỏm nhìn hắn: "Vậy cậu giúp tôi sửa lỗi bài kiểm tra khoa học của tôi đi."
Jeong Jihoon rất nghiêm túc xem bài kiểm tra của anh, hắn nhận xét: "Cậu học rất tốt, thật sự không có vấn đề gì. Chỉ là phần vật lý, cậu ghét vật lý lắm sao?"
Choi Hyunjoon ghét vật lý thật.
"Thật ra vật lý cũng không khó đến mức đấy." Hắn lấy giấy viết trong balo, bắt đầu giảng cho anh: "Để tôi chỉ cách cho cậu."
Jeong Jihoon tập trung nói, Choi Hyunjoon lơ đãng nhìn hắn. Khi một người tập trung làm gì là lúc họ quyến rũ nhất. Jeong Jihoon như vầy khiến tim anh đập nhanh liên hồi.
Không được không được, bình tĩnh lại nào, anh vuốt vuốt ngực mình.
Jeong Jihoon nhìn anh: "Tôi nói nhanh quá hả?"
Anh bối rối gật gật đầu. Hắn nhướng mày: "Được rồi, tôi sẽ nói từ từ lại."
Choi Hyunjoon khẽ liếc sườn mặt hắn, nếu có thể ngắm hắn ở khoảng cách này mãi thì tốt quá, tiếc là không thể đem máy ảnh ra chụp, anh muốn lưu trữ lại bộ dạng này của hắn.
Choi Hyunjoon đã thích Jeong Jihoon giờ còn thích hơn cả thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com