Chương 38
"Moyeon thật sự thấp kém khi lợi dụng vết thương lòng của cậu để khống chế cậu, Jeonghan," Seungcheol nghiến răng. "Trước đây cô ấy cũng từng làm như vậy để đạt được điều mình muốn và bây giờ cô ấy lại làm như vậy một lần nữa."
"Tớ biết, Cheol," Jeonghan ngả lưng ra sau ghế, những hồi tưởng về chuyện đã xảy ra ở Hong Kong khiến anh cảm thấy kiệt sức
"Nó thực sự khó khăn cho tớ, Cheol. Giống như cô ấy đang cố nói rằng tất cả những gì xảy ra với cô ấy đều là lỗi của tớ. Cô ấy... đang đặt mạng sống của mình vào tay tớ."
Seungcheol thở dài. "Nói thẳng ra thì, Han... Tớ sẽ không tin bất cứ điều gì phát ra từ miệng cô ấy nữa đâu."
Jeonghan gật đầu, lồng ngực anh như có một tảng đá đè nặng vào khiến anh khó thở. Anh nhấp một ngụm whisky với hy vọng bằng cách nào đó rượu sẽ lấy đi sự ngổn ngang lúc này trong anh.
"Shua thế nào rồi?" Seungcheol hỏi. "Xin lỗi vì đã không đến thăm cậu ấy, chỉ là... tớ không còn đủ sức để gặp lại Jihoon sau ngày hôm đó."
"Cậu ấy ổn hơn rồi, cậu không cần lo lắng quá đâu," Jeonghan nhẹ nhàng trả lời.
Jeonghan có thể nhìn ra sự nhẹ nhõm thể hiện rõ trên mặt Seungcheol thế nào sau khi nghe anh nói, anh biết tên họ Choi này đang cảm thấy tội lỗi sau khi Joshua phát hiện ra cậu ta giúp anh giấu chuyện mình đã trở lại Hàn.
"Thật tốt vì cuối cùng cậu cũng đã về nhà,"
Jeonghan xoay xoay chiếc ly trên tay, vô thức nhìn thứ chất lỏng màu nâu đang sóng sánh cùng viên đá trong ly. Anh đột nhiên đặt chiếc ly xuống khi nghĩ đến chàng trai đang đợi mình ở nhà. Anh chỉ là không muốn uống quá nhiều, sợ rằng sẽ khiến cho chàng trai nhỏ kia khó chịu vì mùi rượu ám vào cơ thể của mình mất.
Seungcheol nhìn từng cử chỉ của Jeonghan, thầm nghĩ dám chắc tên này cũng không tự nhận ra rằng nụ cười thoáng chốc đã nở rộ trên môi mình khi nghĩ đến việc có một Joshua đang đợi mình ở nhà như thế nào.
"Cậu yêu cậu ấy," Seungcheol nói một cách chắc nịch, không còn là một câu hỏi nữa.
"Ừ, đúng vậy." Jeonghan thừa nhận không chút chần chừ.
Một nụ cười tự mãn từ từ xuất hiện trên khuôn mặt của chàng cầu thủ bóng rổ như thể cậu ta đã mong đợi câu trả lời này từ lâu. "Tớ thậm chí còn không ngạc nhiên."
Jeonghan cười khúc khích. "Rõ ràng thế à?"
Đúng là Jeonghan không thể qua mặt Seungcheol bất kể là chuyện gì. Tên bạn thân này hiểu anh còn hơn bản thân cậu ta.
"Cậu ấy là tình đầu của cậu phải không?" Seungcheol trêu chọc với một nụ cười nhếch mép hiện lên trên khuôn mặt một cách thật chướng mắt, khiến Jeonghan chỉ muốn cho tên bạn này đăng xuất ngay lập tức. "Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ..."
Đã từ rất lâu rồi kể từ lần đầu Jeonghan gặp Joshua.
"Định mệnh hài hước thật... Cuối cùng lại thành thế này," Jeonghan trầm ngâm trong suy nghĩ của bản thân, ngón tay gõ nhẹ lên ly whisky.
"Lúc đó cậu đã không tỏ tình với cậu ấy," Seungcheol nhấp một ngụm whisky. "Cậu luôn bảo vệ và quan tâm đến cậu ấy hơn bất cứ ai. Vậy tại sao lúc đó cậu không thử tiến thêm một bước với Joshua?"
Tại sao lúc đó anh lại không làm vậy nhỉ?
Những hồi ức về những tháng ngày ở đại học ùa về trong tâm trí Jeonghan giống như đã xảy ra từ cả thiên niên kỷ trước.
Một nụ cười thoáng nét buồn hiện lên trên đôi môi mỏng của anh.
Jeonghan nhớ lại việc mình đã chuẩn bị tỏ tình với Joshua như thế nào. Đó là vào tuần cuối cùng của năm thứ hai đại học, anh thậm chí còn dậy sớm để mua những bông hoa cúc họa mi tươi nhất từ một cửa hàng hoa yêu thích của Joshua. Anh đã gửi cho Joshua một tin nhắn để hỏi cậu đang ở đâu, khi biết được cậu đang trong khuôn viên trường đại học thì anh đã bảo Joshua đợi mình ở đó vì anh có chuyện muốn nói.
Khi đến nơi, anh nhìn thấy một chàng trai cao lớn đang nói chuyện với Joshua nên anh chỉ có thể nép sau cánh cửa lớn gần đó. Jeonghan không biết chàng trai kia là ai, nhưng anh ta khá vạm vỡ. Sau khi Joshua nói điều gì đó thì chàng trai đó đã rời đi với vẻ thất vọng trên khuôn mặt.
Lúc đó đột nhiên Soonyoung bước ra từ góc tường gần đó, tiến đến chỗ Joshua, và Jeonghan vẫn nhớ như in về cuộc trò chuyện đó–
- Chín năm trước -
"Em không nghĩ anh sẽ thẳng thừng từ chối anh ấy đó hyung," Soonyoung ngồi xuống bên cạnh Joshua trên băng ghế, bên cạnh cậu là một cuốn sách đang mở đặt trên đùi và một ly cà phê vẫn chưa uống.
Lúc này đang là tuần cuối cùng của học kỳ, nhiều sinh viên đã về nhau sau khi hoàn thành bài kiểm tra nên không còn nhiều người trong khuôn viên trường nữa. Sân trường vắng vẻ với vài sinh viên đang ngủ trưa trên bãi cỏ hoặc ngồi trên những chiếc ghế dài ở xa.
"Sao anh không thử hẹn hò với họ trước rồi hẵng quyết định?" Câu hỏi của Soonyoung không khỏi khiến Jeonghan cảm thấy khó chịu, nhưng anh vẫn đứng sau bức tường lắng nghe.
Joshua cười khúc khích, Một nụ cười khá đáng yêu đối với Jeonghan.
"Em biết anh chưa muốn hẹn hò vào lúc này mà, Soons."
Soonyoung cau mày. "Hyung.... Đừng nói với em là anh vẫn còn nhớ người yêu cũ–"
"Người yêu cũ? Joshua có người yêu cũ từ khi nào? Và tại sao Joshua không nói với mọi người về điều đó."
"Soonyoung!"
"Thôi nào, hyung," Soonyoung càu nhàu. "Anh không thể để những gì cậu ta từng làm với anh giữ chân anh lại như vậy. Em biết chuyện đã xảy ra khiến anh tổn thương nhưng trong khi cậu ta đang cố gắng sống một cuộc sống mới thật tốt đẹp thì tại sao anh vẫn bị mắc kẹt ở đây vậy, hyung? Điều đó thật không công bằng."
Từng câu nói của Soonyoung không khỏi khiến Jeonghan siết chặt nắm tay, lớp giấy gói bó hoa anh đang cầm cũng bị anh siết đến nhàu.
Joshua là người có tâm hồn lương thiện, tốt bụng và thuần khiết nhất mà anh từng gặp. Rốt cuộc là ai đã làm tổn thương Joshua đến như thế?
"Không phải vậy đâu, Soons." Joshua nhẹ giọng, giọng cậu nhỏ đến mức nếu Jeonghan không tập trung lắng nghe thì sẽ không thể nghe thấy mất.
"Anh không nghĩ mình vẫn còn tình cảm với cậu ấy, nhưng... sau những gì đã xảy ra, anh chỉ không nghĩ rằng mình có thể sẵn sàng để bắt đầu một mối quan hệ mới."
Soonyoung dường như vẫn không bỏ cuộc. "Nhưng hyung, không phải ai cũng giống cậu ta. Ngoài kia còn có những người tốt hơn như Seungcheol-hyung hoặc... hoặc... Jeonghan-hyung! Anh ấy là một người rất tốt, anh ấy cũng chu đáo và quan tâm đến anh rất nhiều. Anh ấy luôn dịu dàng mỗi khi nhắc đến anh–"
Jeonghan không thể ngăn mình nở một nụ cười tự hào sau khi nghe điều đó. Anh đột nhiên cảm kích Soonyoung vô cùng.
"Không," Joshua bật cười khúc khích. "Em biết là anh không thể hẹn hò với họ mà."
Và tâm trạng Jeonghan lúc này như vừa bị đạp rơi xuống từ trên cao.
"Tại sao chứ?" Soonyoung khó hiểu. "Họ đều là người tốt–"
"Và họ là bạn của anh. Những người bạn tốt! Cả hai đều là những chàng trai tuyệt vời, thông minh, khỏe mạnh và là những ngôi sao của trường chúng ta. Mọi người đều muốn trở thành bạn của họ. Anh đã may mắn khi có thể trở thành một người bạn thân của họ," Joshua mỉm cười với một chút buồn bã. "Làm sao họ có thể muốn hẹn hò với một người nhạt nhẽo và vô dụng như anh chứ."
Miệng Soonyoung há hốc. "Hyung, sao anh có thể nói như vậy về bản thân mình vậy?"
Soonyoung nói đúng, bởi vì đối với Jeonghan, Joshua là người tuyệt vời nhất mà anh từng gặp.
"Và em cũng biết bố anh đã phản ứng như thế nào khi ông ấy phát hiện ra mối quan hệ trước của anh mà," giọng Joshua đột nhiên thay đổi, gần như nghẹn lại. "Bây giờ anh cần tập trung vào việc học của mình. Anh không muốn làm ông ấy thất vọng thêm lần nữa, Soons. Anh không thể. Anh cần phải tập trung, lần này anh cần phải làm mọi thứ đúng đắn."
"Hyung..."
Lúc đó, Jeonghan đã nhận ra rằng mình sẽ không có cơ hội với Joshua. Không phải bây giờ. Và nếu khi ấy anh vẫn kiên quyết thổ lộ tình cảm của mình, thì tình bạn của họ có thể thay đổi, anh sẽ khiến mọi việc trở nên khó khăn hơn với Joshua. Và anh không muốn điều đó xảy ra.
Vì vậy, Jeonghan đành quay lưng rời đi, đặt bó hoa trên tay ở trước cửa, lê đôi chân nặng nề qua dãy hành lang của tòa nhà.
Anh ấy nhận được một tin nhắn từ cậu bạn thân sinh viên năm hai tóc nâu mà anh định tỏ tình vào hôm nay, cậu hỏi anh đang ở đâu nhưng anh chỉ có thể xin lỗi và viện một lý do khập khiễng rằng mình không thể đến được.
- Hiện tại -
"Khi ấy, tớ không phải là người mà cậu ấy cần," Jeonghan lơ đãng nói, giọng anh chứa đầy nỗi buồn xa xăm nào đó mà Seungcheol không thể hiểu được. Và có lẽ điều đó cũng không có gì to tát cả, bởi vì một năm sau đó là khoảng thời gian thảm hại nhất trong cuộc đời anh.
"Còn bây giờ thì sao?"
Jeonghan đột nhiên tươi tỉnh hơn, tự tin trả lời: "Tớ muốn yêu cậu ấy nhiều hơn. Tớ muốn cho cậu ấy tình yêu mà cậu ấy xứng đáng nhận được. Tớ sẽ đền bù cho cậu ấy, Cheol."
Seungcheol cố nén lại nụ cười trước hình ảnh ngốc nghếch của Jeonghan lúc này.
"Cậu nhận ra từ khi nào vậy?"
Jeonghan hít một hơi trước khi trả lời, "Tớ nghĩ rằng, có lẽ nó chưa bao giờ hoàn toàn biến mất? Tớ cũng không biết phải giải thích thế nào," anh ngả người vào chiếc ghế dài bọc da, đầu ngả ra sau. "Tớ đã cố gắng vượt qua tình cảm mà mình dành cho cậu ấy vào lúc ấy, thoát khỏi những điều tồi tệ đang xảy ra trong cuộc đời tớ vào thời điểm tớ gặp Moyeon. Nhưng sau khi trở lại, tớ cứ tự nhiên mà quan tâm đến cậu ấy, kiểm tra xem cậu ấy đã về nhà an toàn hay chưa, đảm bảo rằng trong thức ăn của cậu ấy không có đậu, để ý cậu ấy đã ăn uống đầy đủ hay chưa, không để cậu ấy bị bắt nạt bởi những kẻ hèn hạ. Tớ vẫn quan tâm đến cậu ấy rất nhiều. Nhưng có lẽ.... từ lâu... Tớ vẫn còn tình cảm với cậu ấy và tớ chỉ không nhận ra điều đó cho đến khi... mọi chuyện xảy ra như vậy."
Seungcheol đảo mắt, nhếch mép. "Đó là rõ ràng. Cậu chưa bao giờ là loại người ngủ với ai đó chỉ để cho vui."
Như thể phớt lờ lời nói của Seungcheol, Jeonghan tiếp tục. "Hôm sinh nhật Minghao, tớ đã nhận ra rằng mình đã 'lại' yêu cậu ấy một lần nữa. Bọn tớ đã cùng nhau nói chuyện trên ban công... Không... Có lẽ tớ đã yêu cậu ấy từ trước đó rồi... Tớ thậm chí còn không nhận ra điều đó," anh bật cười khi thừa nhận.
"Cậu lún sâu quá rồi, anh bạn à"
Jeonghan mỉm cười, "Đúng vậy nhỉ. Tớ đúng là hết thuốc chữa rồi."
Seungcheol không khỏi kinh ngạc và gần như bật cười trước lời thú nhận của Jeonghan. "Còn Joshua? Cảm xúc của cậu ấy như thế nào?"
"Tớ không biết," Jeonghan thành thật trả lời. "Nhưng tớ sẽ yêu và chăm sóc cậu ấy cho đến khi cậu ấy còn cho phép tớ làm điều đó."
----------------------------
Joshua đã xuất viện được một tuần và cậu nhận ra mình sẽ có rất nhiều thời gian rảnh bởi vì cậu không cần phải đến bệnh viện trong vài tháng tới.
Cậu đã học nấu những món ăn mới để làm cho mọi người trong gia đình ăn thử. Nhưng dù vậy, cũng không có nhiều việc để làm ngoài việc nấu nướng. Nhưng may mắn là cậu không bị ép nằm một chỗ trên giường mà có thể thoải mái hoạt động, miễn là tránh những điều có thể khiến cậu gặp phải căng thẳng.
Hôm nay, Mingyu và Minghao cùng nhau đến thăm Joshua. Mingyu đang bước vào hoàn thiện phần sơn cho các bức tường trong phòng trẻ em, còn Minghao chỉ là muốn làm gì đó thôi.
Mingyu phủ lớp sơn cuối cùng lên tường. Căn phòng lúc này trông giống như một khu rừng nhiệt đới thu nhỏ, tràn ngập những màu sắc dịu êm của màu xanh lá cây và nâu, những vệt màu vàng và cam cùng những gam màu xanh lam và trắng ẩn hiện. Cây cối và gốc cây được vẽ vô cùng phong phú và sống động, các con vật trông vui tươi và dễ thương một cách sinh động, và nếu nhìn kỹ sẽ thấy những con bọ nhỏ được Minghao vẽ thêm lên giống như những quả trứng Phục sinh nhỏ để bức tường thêm phần đáng yêu hơn. Căn phòng đã dần trở nên sống động.
"Chà," Mingyu đặt cây cọ xuống và chống tay lên hông khi Joshua bước vào phòng trẻ em sau khi chuẩn bị cho bữa tối. "Hoàn thành."
Joshua nhìn quanh phòng, đắm mình vào tác phẩm đã hoàn thành và há hốc mồm kinh ngạc. Căn phòng trông hoàn toàn khác so với những bức tường trống rỗng và thiếu sức sống lúc trước, cậu thậm chí còn không tin được đây là cùng một căn phòng.
"Đẹp quá," Joshua cắn môi như để ngăn mình cười quá nhiều. "Cảm ơn hai đứa rất nhiều."
Nụ cười toe toét với chiếc răng nanh nhỏ của Mingyu lộ ra. "Tất nhiên rồi, hyung. Em rất vinh dự khi được tư tay sơn lại phòng cho con nuôi tương lai của mình."
Minghao chế giễu, "À... Ra là cậu muốn giành chức cha nuôi hả?"
"Còn gì phải bàn cãi khi tớ là sự lựa chọn tốt nhất cơ chứ?"
"Tốt nhất ở chỗ nào?"
"Mọi thứ! Tớ giỏi nghệ thuật nè, giỏi cả thể thao nữa nè, tớ có thể chiều đứa bé lên tận trời—"
"Tớ cũng có thể nhé-"
Joshua quyết định ngắt lời trước khi cặp bạn cùng tuổi kia biến chuyện cỏn con này thành một cuộc tranh cãi. "Hai đứa à," Joshua gọi lớn. "Đừng cãi nhau như trẻ con như thế."
"Hyung..."
Joshua bật cười. Cậu biết cả hai đều không thích bị gọi là trẻ con, nhưng cậu không thể làm gì khác nếu hai đứa em cao lớn này lại đáng yêu theo cách khó bảo như thế.
"Một lần nữa, anh cảm ơn hai đứa rất nhiều," Joshua mỉm cười. "Anh thực sự rất thích bức tường mà hai đứa đã trang trí."
"Hầu hết là em vẽ mà sao cũng được," Mingyu lầm bầm trong miệng. Joshua tất nhiên nghe thấy và chỉ cười thích thú trước sự đáng yêu của Mingyu.
"Gyu, em có thể tắm rửa trước khi ăn tối nếu em muốn. Người em cứ như vừa tắm trong sơn ấy."
Khung cảnh khác trong căn phòng khá bừa bộn, sàn nhà và những chiếc kệ vẫn còn nằm trong bọc, các cửa sổ xung quanh vẫn được đóng kín và phủ giấy, không có đồ nội thất nào ngoại trừ một chiếc ghế sofa và vài chiếc ghế đẩu để họ ngồi trong phòng cùng chiếc ghế bập bênh hình con hươu mà Joshua đã tự mình lắp trước đó.
"Được rồi, hyung," Mingyu nhặt chiếc túi thể thao ở bên cạnh cửa phòng và đi vào phòng tắm.
Sau khi không gian yên tĩnh trở lại, Joshua ngồi xuống chiếc ghế đẩu màu trắng để nghỉ ngơi. Minghao bước đến cạnh cậu, hỏi, "Cơ thể anh thế nào rồi, hyung? Bây giờ anh có ổn không?"
Joshua biết Minghao đang ám chỉ sức khỏe của cậu, cậu em hẳn đã lo lắng rất nhiều khi Joshua được đưa đến bệnh viện. "Ừm," Joshua mỉm cười. "Anh đã nghỉ ngơi rất nhiều và cũng khỏe hơn rồi."
"Dạo này anh ở nhà chắc chán lắm phải không? Anh có thể cùng em tới lớp học làm đồ gốm mà em đang theo học. Em đang thử sức ở các bộ môn nghệ thuật khác nhau," Minghao nhún vai.
"Ồ vậy ư?"
Cậu em người Trung Quốc gật đầu rồi nói tiếp. "Gần đây em có chút... mệt mỏi. Dường như em không thể tìm được cảm hứng mới. Nên em đã nghĩ có lẽ nếu thử làm điều gì đó mới mẻ thì có thể em sẽ lấy lại được chút hứng khởi."
Joshua ậm ừ nhìn Minghao đầy tò mò.
"Đừng nhìn em như vậy, hyung," Minghao bĩu môi càu nhàu rồi ngồi xuống sàn mà không quan tâm đến bụi và sơn sẽ bám vào mình. "Không phải do chuyện với anh ấy đâu."
Joshua nhún vai, nhếch mép cười. "Anh chưa nói gì cả mà."
"Anh đang nghĩ như vậy đấy. Em có thể thấy các bánh răng trên cái đầu nhỏ xinh của anh đang hoạt động như thế nào đấy nhé."
"Ít nhất thì đầu anh đẹp đúng không?"
Sau khi trêu chọc để làm dịu đi bầu không khí, Joshua lại trầm ngâm. "Em không muốn nói về chuyện đó?"
Minh Hạo lắc đầu.
Joshua thở dài, mủi lòng.
"Kể cho em nghe gần đây anh đã làm gì đi, hyung! Anh đã xuất viện được một tuần rồi. Anh biết đấy, lúc nghe tin em sợ chết khiếp luôn,"
Joshua lẩm bẩm xin lỗi khi nghe Minghao kể rằng mình đã sợ hãi như thế nào khi biết cậu nhập viện.
"Nhưng em mừng vì anh và con của anh đều bình an. Nếu anh mà xảy ra chuyện gì thì chắc em sẽ lao đến giật trụi đầu con ả Moyeon kia mất ".
Joshua cau mày trước sự bạo lực trong lời nói của Minghao nhưng rồi lại mỉm cười, cậu thầm biết ơn vì mình đã có những người bạn tốt như vậy.
"Hmm..." Joshua ngâm nga, gõ gõ ngón tay lên thành ghế và kể lại một tuần của mình đã trôi qua như thế nào, cậu một tay đặt lên cái bụng đang lớn dần của mình, xoa nhẹ. Bây giờ bé con đã được khoảng năm tháng và bụng của cậu cũng đã lộ rõ ràng.
Dì Suryeon gần đây bận việc quản lý quỹ từ thiện của bà Yoon và có lần dì đã mời Joshua đi cùng mình đến một trường mầm non do quỹ tài trợ. Joshua đã rất nhiệt tình tham gia. Cậu đã đến thăm trường mầm non đó hai lần trong tuần này như một phần trong lịch trình của dì Suryeon và cậu đã chơi đùa với bọn trẻ một cách rất vui vẻ.
"Ngoài việc học nấu nhiều món ăn hơn, gần đây anh đã cùng dì Suryeon đến thăm một trường mầm non." Joshua kể lại, "Anh cũng đã phân loại lại những cuốn sách do tổ chức của bà quyên góp. Thực sự là một hoạt động thú vị."
"Có vẻ như anh đã rất vui."
Joshua gật đầu.
"Cũng phải, anh luôn thích trẻ con mà," Minghao mỉm cười, dịu dàng nhìn Joshua. "Có lẽ anh còn thích hơn bình thường vì anh cũng đang mong đợi một đứa trẻ ra đời. Nói một cách chính xác thì là tình phụ tử trong anh đang dạt dào chăng?."
Ngay sau đó, Mingyu trở lại vơi dáng vẻ tươi tắn và sạch sẽ. Hôm nay Joshua đã mời cả hai ở lại ăn tối cùng mình.
"Hyung, vài ngày nữa là sinh nhật hyung rồi," Mingyu nói. "Anh có kế hoạch gì chưa?"
Ngày 30 tháng 12 đã đến gần, đồng nghĩa với việc sinh nhật của Joshua cũng sắp đến. Thực tế thì Joshua đã gần như đã quên mất chuyện đó nếu không có mẹ cậu và dì Suryeon nói rằng sẽ chuẩn bị gì đó để chúc mừng sinh nhật cậu. Việc tổ chức sinh nhật trong một gia đình toàn người bận rộn và bản thân cậu cũng luôn bận rộn là điều bình thường với cậu, nhưng sinh nhật lần này dường như có chút khác biệt.
"Cũng không có gì đặc biệt," Joshua trả lời. "Anh sẽ cùng Jeonghan ăn trưa cùng gia đình anh và ăn tối tại nhà với Jeonghan."
"Và chúng ta sẽ làm tiệc cùng nhau nữa, phải không?" Minghao hào hứng khi tìm cớ tụ tập uống rượu.
Joshua thở dài, chỉ có thể chiều theo ý đứa em. "Tất nhiên rồi. Dì Suryeon cũng nhắc anh mời mấy đứa đến để cùng nhau ăn uống. Chỉ là một cuộc tụ họp nhỏ thôi."
"Yay!" Minghao kêu lên như thể vừa mới trúng số. "Đừng lo lắng, hyung. Bọn em sẽ uống thay anh."
Joshua chỉ mỉm cười rồi cả ba lại tiếp tục bữa tối mà Joshua đã chuẩn bị, trò chuyện về những mẩu chuyện nhỏ hằng ngày, những chuyện về bạn bè của họ. Joshua cảm thấy có chút lạ lẫm khi chỉ vài tháng trước, cậu gần như không có thời gian để gặp gỡ bạn bè vì cậu thường xuyên phải trực ở bệnh viện và chuẩn bị cho các ca mổ hoặc rằng quá mệt mỏi sau khi hết ca nên chỉ có một chút thời gian ít ỏi để nghỉ ngơi. Nhưng kể từ chuyến đi Jeju ấy, có lẽ vì nhiều sự cố xảy ra trong chuyến đi mà cậu có cảm giác như tình bạn của mình vừa được gắn kết lại. Cậu đã đi chơi với bạn bè nhiều hơn, bạn bè của cậu cũng thường xuyên đến thăm cậu và chăm sóc cậu rất nhiều.
"Anh và Jeonghan-hyung thế nào rồi?" Mingyu hỏi ngay sau khi vừa kết thúc câu chuyện một gã nào đó vừa cố bán cho phòng trưng bày của họ một chiếc Polke giả. Thật là nực cười.
"Bọn anh vẫn ổn," Joshua trả lời ngắn gọn.
Cậu thực sự không biết phải giải thích thế nào. Từ khi xuất viện về, cậu có thể cảm nhận được sự chân thành của Jeonghan trong việc cố gắng làm lành với cậu. Jeonghan đã chu đáo và quan tâm cậu hơn rất nhiều, anh thậm chí còn hứa rằng sẽ cùng cậu lắp ráp nôi cho bé con. Thỉnh thoảng cậu vô tình nhìn thấy tên Moyeon hiển thị trên điện thoại của Jeonghan, nhưng Jeonghan luôn dứt khoát từ chối trả lời.
Tuy nhiên, đôi lúc, cảm giác tội lỗi vì đã phá hỏng cơ hội quay lại của Moyeon và Jeonghan dấy lên trong lòng cậu, và thậm chí có lúc cậu còn thấy tội lỗi hơn nữa vì đã hạnh phúc khi có Jeonghan ở nhà cùng mình.
"Vậy thì tốt rồi," Minghao gật gù. "Lạy trời, em gần như bàng hoàng khi nghe tin Moyeon đã quay trở lại. Em đã phải cố ngăn Soonyoung đến tìm ả Moyeon kia nữa đấy."
Joshua nhăn mặt khi nghĩ đến điều đó, dù sao thì cậu cũng biết Soonyoung có thể làm ra những chuyện gì nếu tìm tới đó thật.
"Hy vọng cô ta sẽ không làm điều gì điên rồ nữa," Mingyu thở dài và Joshua chỉ đáp lại với một cười nhẹ. Nhờ có bạn bè ở bên cạnh mà cậu đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Người giúp việc mang món tráng miệng ra ngay khi Jeonghan đi làm về. Anh ngồi xuống chỗ bên cạnh Joshua. Minghao và Mingyu cũng vui vẻ bắt chuyện với anh.
"Hyung, em nghe nói việc ra mắt sản phẩm mới của Henggarae đã bị lùi lại," Mingyu nói.
Jeonghan thở dài, vì chuyện này mà gần đây anh bận không thấy ánh mặt trời. "Ừ. Hội đồng quản trị không hài lòng, nhưng cũng không làm gì được. Nhưng cũng may là bọn anh đã ra mắt ứng dụng mà Chan đề xuất và nó khá thành công, nhờ nó mà doanh số bán hàng của Henggarae cải thiện hơn rất nhiều, cũng giúp anh có thêm chút thời gian."
"Chan có thể không biểu hiện ra, nhưng em ấy rất quan tâm đến cậu," Joshua mỉm cười khi nhớ lại khoảng thời gian mà Chan đã thức thâu đêm cho dự án này.
Jeonghan ậm ừ. Rõ ràng. Chan học cái tính cách ấy từ Yoon nào đó đang có mặt ở đây này.
Họ nhâm nhi món tráng miệng cùng vài lon bia theo gợi ý của Jeonghan, riêng Joshua chỉ uống một chút trà ấm.
Đột nhiên Mingyu trở nên nghiêm túc, muốn tận dụng cơ hội này để nói ra điều mình muốn nói từ lâu.
"Hyung, em hy vọng anh không phiền khi em hỏi.... Tất nhiên anh có thể từ chối," Mingyu bắt đầu có chút lo lắng. "Anh có ổn không nếu.... Nếu em đưa Wonwoo đến dự sinh nhật của anh?"
Mọi người đều đổ dồn sự chú ý về Mingyu khi nghe đến tên Wonwoo.
Mingyu tiếp tục nói. "Em biết rằng anh vẫn còn khó chịu với anh ấy và em cũng hiểu nếu anh không muốn anh ấy ở đó. Chỉ là... ừm, nói thế nào nhỉ... Em đoán là em chỉ muốn mọi người có thể hiểu anh ấy hơn và ngược lại."
Joshua có thể nhận ra sự căng thẳng của Jeonghan. Mặc dù cậu và Wonwoo không hẳn là bạn bè nhưng cũng có thể nói rằng cậu đã không còn cảm thấy lo lắng và khó xử với sự hiện diện của Wonwoo nữa sau khi cả hai gặp mặt và kết thúc mối quan hệ một cách rõ ràng.
Cậu nhìn sang Jeonghan, mỉm cười trấn an.
Sự thoải mái của Joshua đã khiến Jeonghan thả lỏng hơn thấy rõ. "Đó là sinh nhật của cậu, Shua. Nếu cậu thấy ổn với điều đó thì tớ cũng không sao."
Joshua mỉm cười cảm kích Jeonghan vì đã luôn thấu hiểu mình. Cậu biết rằng việc để Wonwoo gần gũi với họ hơn sẽ khiến Mingyu thoải mái phần nào. Mặc dù cậu không biết rõ về mối quan hệ của hai người nhưng cậu biết rằng Mingyu muốn được trao đi hết lòng mình mà không hề hối tiếc. Và nếu việc để Wonwoo đến buổi họp mặt của họ sẽ giúp ích cho Mingyu thì cậu hoàn toàn ổn thôi.
"Chắc chắn rồi, Gyu. Anh không phiền đâu," Joshua mỉm cười.
Mingyu cười rạng rỡ, vào lúc đang định nói lời cảm ơn với hai người anh lớn thì điện thoại Minghao đổ chuông, cậu em đành xin lỗi vì đã cắt ngang và ra ngoài để bắt máy.
"Anh có muốn gì cho ngày sinh nhật không, hyung? Có lẽ là thứ gì đó cho em bé?" Mingyu hào hứng hỏi. Mỗi khi nhắc đến em bé là Mingyu lại phấn khích một cách lạ thường
Joshua cười khúc khích, lắc đầu. "Anh không cần gì đâu, Gyu. Nói đúng ra thì em đã vẽ tường miễn phí cho anh, thế là đủ rồi. Anh thích căn phòng chết đi được!"
"Em rất vui vì anh thích nó" Mingyu cười tươi.
"Cảm ơn, Mingyu," Jeonghan nói thêm. "Mọi người trong nhà đều khen nhiều lắm đó."
Thật kỳ lạ là một chàng trai to lớn như Mingyu lúc này lại nhăn nhó và ngượng ngùng trước những lời khen ngợi như vậy
Vài phút sau đó, Minghao quay lại với vẻ hốt hoảng. "Xin lỗi mọi người nhưng em có chuyện gấp phải đi ngay."
Cả ba ngước nhìn Minghao đang vội vàng thu dọn đồ đạc để rời đi.
"Có chuyện gì vậy? Cậu có cần tớ đưa cậu đi không?" Mingyu lo lắng hỏi.
"Không sao đâu, Gyu. Không có gì nguy hiểm đâu, nhưng tớ cần đến một nơi khác," Minghao vội vàng giải thích.
"Được rồi, Hạo," Jeonghan nói. "Vậy thì hãy nhớ lái xe thật bình tĩnh nhé?"
"Em biết rồi, hyung" Minghao mỉm cười lịch sự. "Một lần nữa, em xin lỗi vì đã rời đi quá đột ngột."
"Đừng lo lắng về điều đó, Hạo. Đi cẩn thận nhé," Joshua chào tạm biệt.
Minghao lập tức rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com