Chương 45
Joshua không kịp phản ứng khi cánh cửa gỗ đột ngột mở ra và tiếng gọi tên cậu bắt đầu tràn vào, những tiếng thở đầy hoang mang, những câu hỏi xen lẫn tiếng la hét mà cậu không có thời gian để trả lời.
Joshua chỉ có thể nhận ra giọng nói của một người.
"Joshua! Chuyện gì đã xảy ra—" Cậu không kịp nhận ra vẻ mặt hoảng hốt của Jeonghan khi nhìn thấy cậu nằm trên sàn. "Joshua!"
Jeonghan quỳ xuống trước mặt Joshua, anh không biết phải đặt tay mình ở đâu, không biết phải nói gì hay làm gì.
"Jeonghan! Em đang chảy máu—Con của chúng ta!" Joshua khóc nức nở, nắm chặt áo khoác của Jeonghan, nước mắt lăn dài trên má trong nỗi sợ hãi tột cùng. "Con của chúng ta, làm ơn, Jeonghan!"
Tầm nhìn của cậu mờ đi vì nước mắt nên không thể nhận ra sắc mặt Jeonghan lúc này đã trở nên xanh xao.
"Chuẩn bị xe đi, ngay lập tức!" Lúc này cậu đã nhận ra giọng ba mình, người cũng đang quỳ bên cạnh cậu. "Jisoo... bình tĩnh lại nào, con trai. Ta sẽ đưa con đến bệnh viện. Bình tĩnh lại và nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra."
"Moyeon... cô ấy—đẩy con," Joshua vừa khóc vừa nói, cố gắng kìm nén cơn đau đang dâng lên, nỗ lực để hít thở đều đặn để giải thích về chuyện đã ảy ra. Ánh mắt tất cả ngay lập tức chuyển hướng sang người đang hoảng sợ ở góc phòng. "Con bị ngã. Con—con đập vào bàn."
"Được rồi, được rồi," giọng của ông gần như lạc đi, cơn đau vang lên trong tai Joshua.
Cậu sợ. Cậu rất sợ.
"Ba," Joshua kêu lên. "Con của con. Làm ơn, hãy cứu con của con, ba."
"Con sẽ ổn thôi, Jisoo," ông Joohwan vỗ nhẹ lên tay Joshua để an ủi. Joshua chưa bao giờ nghe thấy giọng ba mình run rẩy như lúc này. "Jeonghan, đưa Jisoo ra xe thôi."
Joshua cảm nhận được hai cánh tay ôm chặt lấy chân và lưng mình trước khi cậu được nâng lên khỏi mặt đất.
Cậu không biết cơn đau đang nuốt chửng lấy mình là từ đâu, rốt cuộc là do cơn co thắt chặt ở bụng dưới hay là cơn đau âm ỉ lan ra ở lưng dưới, hay áp lực ở vùng xương chậu. Joshua chỉ biết rằng cơ thể mình đang có điều gì đó không ổn.
"Jeonghan," Joshua không thể ngừng khóc nghĩ về đứa con của mình. "Jeonghan, con của chúng ta... hãy cứu con của chúng ta."
Jeonghan lao qua đám đông, cánh phóng viên cũng lập tức chạy theo và liên tục chụp ảnh từ phía lối ra, nơi mà chiếc xe của Jeonghan đang chờ sẵn. Anh liên tục hét lên yêu cầu mọi người tránh đường với tông giọng đầy khẩn trương và lo lắng. Ông Joohwan cũng bận rộn gọi điện đến bệnh viện.
Jeonghan ôm Joshua vào chiếc xe đang chờ sẵn. "Không sao rồi, chúng ta đang trên đường đến bệnh viện," Anh cố gắng giấu đi sự hoảng loạn và nỗi sợ hãi của chính mình để trấn an người đang khóc liên tục trong vòng tay mình. "Bé con của chúng ta sẽ ổn thôi. Bé cũng sẽ ổn thôi. Cả hai ba con em đều sẽ không sao cả. Nhất định."
Đó cũng là lời cầu nguyện mà cả hai cùng cố gắng bám víu.
-
Khi chiếc xe đến trước cửa bệnh viện, phòng cấp cứu đã được chuẩn bị sẵn sàng, giáo sư Nam cùng một vài bác sĩ và y tá khác cũng lập tức chạy đến cùng với chiếc băng ca. Khi Jeonghan bế Joshua ra khỏi xe và đặt cậu lên băng ca, ông Joohwan đã nói sơ qua tình hình cho giáo sư Nam và các bác sĩ khác cùng với những yêu cầu kiểm tra và xét nghiệm trong khi băng ca lăn bánh vào trong.
Họ đưa Joshua vào một trong những giường bệnh, kéo rèm lại và yêu cầu Jeonghan đứng chờ ở ngoài để các y bác sĩ tập trung làm công việc của mình.
Đây là một cảnh tượng không mấy xa lạ với Jeonghan, bởi anh đã từng đứng ở nơi này trước đó. Nhưng đây mãi là điều mà anh không bao giờ có thể quen được, và anh cũng không muốn phải làm quen với nó. Lồng ngực anh thắt lại khi nhìn ông Joohwan nói chuyện với các bác sĩ, rồi anh nhìn vào giường bệnh trước mặt, nước mắt lăn dài trên má, đầu gối anh bắt đầu yếu đi.
Đúng lúc đó, Jeonghan cảm nhận được một cánh tay từ phía sau đang ôm mình, khi anh quay lại thì thấy Seungcheol đang đỡ lấy bả vai anh bởi vì anh dường như đã sắp không trụ được mà gục ngã nhưng chính bản thân anh không hề nhận ra. Jeonghan bắt đầu bật khóc ngay khi được Seungcheol ghì chặt lấy.
"Sẽ ổn thôi, Han à," Seungcheol an ủi.
Vài phút sau đó, giáo sư Nam và ông Joohwan tiến đến gần Jeonghan. "Bọn ta cần phẫu thuật cho Joshua ngay lập tức."
Jeonghan run rẩy đứng dậy từ chỗ ngồi. "Shua và con của bọn con sẽ ổn chứ?"
"Thai nhi mới chỉ ở tuần thứ 34... Nhưng hiện tại Shua đã có dấu hiệu chuyển dạ sinh non. Vậy nên chúng ta phải làm phẫu thuật ngay bây giờ, nếu không... chúng ta có thể sẽ mất cả hai."
Những lời vừa rồi của giáo sư Nam giống như một tảng đá nặng đè lên lồng ngực Jeonghan khiến sắc mặt anh trở nên tái nhợt khi.
"Được, được, nếu đó là điều cần làm để cứu hai người họ," giọng anh run rẩy. "Làm ơn, hãy làm mọi thứ để cứu chồng và con của con."
Tuy nhiên, vẻ mặt của giáo sư Nam lại ánh lên một vẻ phức tạp khó nói thành lời.
"Có vấn đề gì nữa sao ạ? Có chuyện gì đã xảy ra sao?" anh ngập ngừng nhìn qua ông Joohwan, hỏi. "Ba?"
"Jeonghan, vì cú ngã vừa rồi khá mạnh, cộng thêm việc đứa bé được sinh ra trước tuần thứ 37 của thai kì nên... có khả năng cao là chúng ta sẽ gặp phải biến chứng trong khi đang phẫu thuật," ông cúi thấp đầu. "Có thể... chúng ta sẽ phải lựa chọn ưu tiên cứu một trong hai."
"Ba..."
"Ta xin lỗi... Ta biết điều này rất khó..."
"Con–con không thể— Ba... làm sao con có thể chọn được?" Jeonghan gào lên. "Đó là chồng và con của con mà!"
Ông Joohwan cắn môi, cố gắng kìm nén nước mắt của chính mình.
"Jeonghan, ta biết điều này sẽ rất khó khăn..." giáo sư Nam tiếp lời. "Nhưng chúng ta cần đưa Joshua vào phòng phẫu thuật ngay lập tức. Cháu là chồng của Shua nên bọn ta cần quyết định của cháu."
Jeonghan ôm lấy ngực mình, dường như nó đang thắt lại. Anh không thể tưởng tượng nổi việc sẽ mất đi Shua hay bé con của họ. Làm sao anh có thể tưởng tượng được? Anh đã mất quá nhiều người thân trong đời rồi và bây giờ còn muốn anh phải quyết định lựa chọn ai và từ bỏ ai ư? Làm sao có thể?
"Jeonghan—"
"Con không thể—"
"Chúng ta không thể trì hoãn thêm nữa, nếu không chúng ta sẽ mất cả hai—"
Anh nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng lăn dài trên đôi gò má. Trái tim của anh lúc này đang bị đè nén và dằn xé bởi gánh nặng của quyết định mà anh sắp phải đưa ra.
"Joshua."
-
Jeonghan không ngừng đi qua lại trong khu vực chờ, anh thể bình tĩnh lại được, tâm trí anh lúc này đầy rẫy những suy nghĩ ngổn ngang xuất hiện cùng lúc, kết quả tốt, kết quả xấu, hay thậm chí là kết quả tồi tệ nhất có thể xảy ra, chúng cứ liên tục lướt qua trong đầu anh, khiến anh gần như phát điên. Lúc này những giọt nước mắt của anh đã khô, chỉ còn vài vệt nước đọng lại trên má, mái tóc trước đó được chải chuốt cẩn thận giờ đây đã xõa tung rối bời, chiếc cà vạt do chính Joshua giúp anh thắt cũng đã bị kéo đến lỏng lẻo, chiếc áo khoác dài đã bị vứt sang một bên ghế. Chẳng lâu sau khi Joshua được đẩy vào phòng phẫu thuật, bạn bè và người thân trong nhà cũng đã có mặt, họ thay phiên nhau cố gắng an ủi Jeonghan, người đang đứng trên bờ vực của sự sụp đổ.
Bà ngoại và bà Youngae đang đứng ở hành lang cùng Jeonghan, còn có Seungcheol, Jihoon, Soonyoung và Minghao, ai nấy đều cúi gằm mặt, cầu nguyện cho sự an toàn của Joshua và đứa bé. Vernon và Johnny cũng nhanh chóng đến sau khi nghe tin. Dì Suryeon và Chan đang giải quyết với cánh báo chí ở khu vực khách sạn phía sau.
Mỗi giây trôi qua trên chiếc đồng hồ điện tử phía trên cửa phòng phẫu thuật đều trở nên dài đằng đẵng và nặng nề như thể thời gian đã ngừng trôi trong khoảnh khắc khủng hoảng này.
"J-Jeonghan," một giọng nói run rẩy cắt ngang sự im lặng, khiến tất cả mọi người trong phòng đều ngẩng lên nhìn và lộ vẻ bất ngờ trước sự xuất hiện của người phụ nữ là nguyên nhân khiến tất cả mọi người phải có mặt tại bệnh viện này lúc này.
"Cô!" Jeonghan gầm lên khi nhìn thấy cô ta, anh tức giận lao tới khiến sắc mặt cô ta trở nên tái mét, khiến những người xung quanh cũng phải hoảng hốt. Jeonghan nắm lấy cánh tay Moyeon, lắc mạnh cô ta trong cơn giận dữ tột độ. "Cô! Sao cô có thể làm vậy? Tại sao? Tại sao cô lại làm như vậy với Joshua? Với con của chúng tôi? Tại sao?!"
"J-Jeonghan, xin anh... hãy nghe em giải thích—"
Moyeon run rẩy, không thể nhận ra cô ta đang sợ hãi vì chính việc mình đã làm hay vì cơn thịnh nộ của Jeonghan. Nhưng đối với Jeonghan lúc này, tất cả những gì anh nhìn thấy chỉ toàn là màu đỏ của máu.
"Joshua và đứa con chưa chào đời của chúng tôi đã làm gì sai với cô sao?!"
Nhận thấy tình hình không ổn, Seungcheol và Minghao lập tức tiến tới, cố gắng kéo Jeonghan ra khỏi Moyeon vì sợ anh sẽ mất kiểm soát mà làm gì đó với Moyeon. Dù đã quen biết bao năm nhưng quả thật là họ chưa từng nhìn thấy Jeonghan tức giận đến mức này, cơn thịnh nộ của người đàn ông này thực sự đáng sợ.
"Jeonghan—"
"Hyung, bình tĩnh lại—"
"Em xin lỗi, em... em không có ý làm hại ai cả— em thề, em không có ý làm tổn thương Joshua hay đứa bé. Đó chỉ là một tai nạn—"
Ngay sau đó một tiếng tát vang lên, âm thanh của da chạm da vang vọng lên khắp hành lang. "Cô dám đẩy con trai tôi! Cô đúng là một kẻ điên!"
Bà Youngae chen vào giữa khiến Jeonghan phải buông tay Moyeon sau khi tát cô ta một cái váng trời và để lại một dấu tay đỏ lừ trên má cô ta. Vernon vội vàng lao đến, cố kéo mẹ mình lại.
"Mẹ!"
"Nếu có chuyện gì xảy ra với con trai và cháu của tôi, tôi thề—"
"Tôi không— tôi không hiểu sao lại thành ra như vậy. Lúc đó chỉ vì Joshua làm tôi quá tức giận—"
"Kang Moyeon!" Jeonghan gầm lên, giọng anh tràn ngập căm phẫn.
"Jeonghan, làm ơn... hãy tin em. Em không có ý làm thế," nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cô ta nhưng Jeonghan không cảm thấy chút thương hại nào.
"Tôi—tôi đã cho cô quá nhiều cơ hội, Kang Moyeon," Jeonghan nghiến chặt răng gằn từng chữ một, đôi mắt anh đỏ ngầu, ánh mắt không rời khỏi ánh nhìn hoảng sợ của Moyeon. Việc anh gọi tên đầy đủ của cô khiến Moyeon lùi lại, sợ hãi. "Tôi đưa cô về nước, giúp cô vục dậy sự nghiệp, tìm cho một cô công việc tốt—nhưng nhìn xem cô đã làm gì? Cô dám làm như vậy với tôi và những người tôi yêu thương sao?"
"Jeonghan—"
Giọng Jeonghan bỗng chốc trầm lại và đầy đe dọa. "Ngay cả khi sự trở về của cô đã gây bao hiểu lầm giữa tôi và Joshua thì tôi cũng không oán trách cô, vì suy cho cùng, đó cũng là lỗi của tôi. Nhưng cô không thấy xấu hổ sao?"
"Jeonghan, anh đang nói gì vậy?" Moyeon run rẩy.
Ánh mắt của Jeonghan trở nên sắc lạnh, đôi mắt anh như đang thiêu đốt Moyeon, cơn giận dâng trào trong từng lời anh nói. "Cô nghĩ tôi không biết cô là người đứng sau những bài báo lá cải kia sao? Cô nghĩ tôi không biết cô đã thuê người chụp ảnh tôi và cô ở Hong Kong, rồi lan truyền những bài viết vô căn cứ về chuyện ly hôn sao?" Những người đang đứng xung quanh trong hành lang đều nhìn nhau với ánh mắt đầy sự ngạc nhiên, ngay cả Moyeon giờ đây cũng phải bám vào tường để giữ thăng bằng. "Vậy mà tôi lại để yên cho cô chỉ vì nghĩ có lẽ cô chỉ đang tổn thương và khao khát sự chú ý. Là tôi quá tử tế với cô rồi đúng không, Kang Moyeon?"
"Em—Em—Không, Jeonghan... Không phải vậy..."
Jeonghan bước thêm một bước, bàn tay anh cuộn lại, siết chặt đến mức móng tay anh cắm vào da thịt nhưng anh lại không hề cảm nhận được sự đau đơn. "Cô nghĩ tôi không biết tại sao khi xưa cô lại hủy hôn với tôi ư? Cô nghĩ tôi không biết về người đàn ông đã có vợ mà cô cặp kè sau lưng tôi sao?"
Đôi mắt của Moyeon mở to đầy vẻ hoảng hốt. "J-Jeonghan—"
"Cô nghĩ rằng tôi không biết lý do cô bị đóng băng không chỉ vì chấn thương mà còn vì vợ của người kia, cũng là nhà tài trợ cho các sân khấu lớn đã phát hiện ra mối quan hệ kia sao?" Jeonghan cố gắng nhả từng chữ từ từ như những nhát dao đâm thẳng vào trái tim cô ta.
Moyeon lắc đầu, nước mắt rơi lã chã trong khi mọi người xung quanh đều há hốc miệng. Duy chỉ có Seungcheol, người với vẻ mặt bình thản như thể đã biết về chuyện này từ trước rồi.
"Không phải vậy—em yêu anh, Jeonghan. Em—Em—lúc đó chỉ là một sai lầm—"
Seungcheol thở dài. "Cô vẫn không hiểu sao? Jeonghan sẽ không bao giờ định quay lại với cô!"
"Tôi đã kiên nhẫn như thế nào khi không tiết lộ tất cả những chuyện ghê tởm đó của cô hả Kang Moyeon?" Jeonghan bước thêm một bước gần Moyeon, ánh mắt anh như muốn xé toạc cô ta ra. "Vậy mà cô lại dám làm tổn thương Joshua?! Cô dám làm tổn thương đứa con của chúng tôi—con của tôi?!"
Cơn gào thét của Jeonghan khiến Moyeon khuỵu xuống, quỳ gối trong nước mắt, lắp bắp xin lỗi liên tục và biện minh Nhưng thực lòng, Jeonghan không còn chút quan tâm nào nữa.
"Cô—cô! Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra với chồng và con tôi. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô dâu, Kang Moyeon. Cô tốt nhất hãy cầu nguyện với tất cả những vị thần mà cô tin đi. Tôi thề đấy—" Jeonghan gầm lên trong cơn giận dữ, quay lưng đi và đá mạnh vào chiếc ghế trống gần đó, tiếng kim loại va đập vang vọng khắp hành lang.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com