all my love is gone
1.
Tôi và em đã chia tay.
Cuộc chia tay êm đềm và nhẹ nhàng hơn tôi nghĩ. Tôi vốn nghĩ rằng chúng tôi sẽ không bao giờ chia tay, hoặc là một cái chia tay thật đáng nhớ và day dứt để xứng đáng với mối tình của chúng tôi, nhưng không phải.
Chúng tôi lướt qua đời nhau thật chậm rãi, là một cuộc tình với từng chút bồi hồi xao xuyến của mối tình đầu và cả những nồng nhiệt đắm say. Tôi không biết điều gì đã đẩy em và tôi xa nhau đến thế, nhưng chúng tôi dễ dàng nhận ra sự vắng bóng xa cách của đối phương, và tệ hơn nữa, tôi đã quen với sự cô đơn trống trải ấy, và em cũng vậy.
Thế là chúng tôi kết thúc.
Không phải tôi hết yêu em. Tôi còn yêu em nhiều, tôi vẫn muốn được nhấm nháp những cánh môi hồng và cùng em hoà quyện làm một. Tôi vẫn thấy ánh mắt đong đầy vương vấn của tôi phản chiếu trong ánh mắt buồn của em. Tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm tình yêu trên bàn tay em, chỉ là sự ấm áp ấy không đủ mất rồi.
Tôi không khóc, cũng không uống rượu. Về cơ bản thì tôi chẳng làm gì khác cả. Tôi trở về căn hộ, quăng bừa cặp sách vào một góc và tìm một bộ đồ để đi tắm. Tôi cần đủ sự tỉnh táo cho buổi họp sáng mai, nên chẳng chần chừ, tôi nằm lên giường và cố tìm giấc ngủ.
Tôi mơ thấy em.
Người ta vẫn nói mơ thấy ai tức là nhớ đến người ấy rất nhiều. Tôi nhớ em thật. Tôi quen với việc em vốn dĩ là người yêu của mình, nên khi thấy em cùng đối tác trò chuyện thân mật, lòng tôi khẽ chùng xuống.
Ly rượu trắng trên tay tôi như đong đầy hình ảnh em vậy, lung linh như thứ ảo ảnh không thể chạm tới.
Vậy là tôi và em đã chia tay.
2.
Ngày thứ năm sau chia tay.
Chúng tôi vô tình đụng mặt ở quán cafe đối diện công ty tôi. Trên tay em là một ly Americano, thứ mà suốt mười năm yêu nhau tôi chưa bao giờ thấy em đụng tới. Em nói nó đắng ngắt, cái lưỡi xinh của em chỉ thích nếm những thứ khác chứ chắc chắn không phải một ly Americano.
Em nhoẻn cười chào tôi. Nụ cười trong trẻo xinh đẹp, nhưng xa lạ. Tôi cũng cười, gật đầu chào em. Chúng tôi lại lướt qua nhau.
Chúng tôi thật kì lạ. Những bộ phim ảnh hay truyện sách tôi đọc qua, không có nhân vật nào chào người yêu cũ của mình bằng một cái mỉm cười với ánh cười đong đầy trong ánh mắt. Em vẫn cười như thể chúng tôi vẫn yêu nhau vậy.
Nhưng không, chúng tôi đã chia tay.
3.
Ánh mắt tôi rơi trên tấm thiệp cưới đặt trên bàn.
Em đính hôn sau một năm chia tay.
Không phải tôi tiếc. Chỉ là một cảm giác quyến luyến đến kì lạ, biết bao kỉ niệm dâng lên như đợt sóng cuộn trào trong tâm trí tôi. Không biết bao nhiêu lần tôi đã tưởng tượng ra đám cưới của tôi với em, một đám cưới cổ tích với những đoá lavender. Tôi sẽ là người nắm tay em, chứ không phải cô gái kia.
Tôi mỉm cười nhìn em. Đám cưới của em không hề giống như những gì em từng thủ thỉ với tôi. Một đám cưới phô trương quá mức, người ra kẻ vào cứ nườm nượp, đeo trên mặt những nụ cười giả tạo.
Em nói em thích mặc vest trắng chứ không phải vest đen. Em muốn là người được cầu hôn chứ không phải người cầu hôn. Em thích được hôn chứ không phải hôn. Em thích được ôm eo chứ không phải đi ôm eo người khác. Em thích tôi làm những việc đó cho em, tôi biết.
Nhưng, tôi chúc phúc cho em, từ tận đáy lòng.
4.
Năm năm sau chia tay, tôi kết hôn.
Là một cô gái mẹ tôi chọn. Tôi cũng không ý kiến nhiều. Đó là một cô gái tốt, với cả, tôi cũng đến tuổi để xây dựng gia đình rồi. Tôi cũng không muốn nhìn ánh mắt xót xa của mẹ tôi khi tôi trở về căn hộ vắng tanh lạnh lẽo vào mười giờ tối và chỉ kịp úp một bát mì.
Em xuất hiện ở đám cưới của tôi cùng với vợ. Chỉ có vợ em là không biết, chứ những người xung quanh đều biết chúng tôi là quá khứ của nhau. Tôi và em cười, bắt tay nhau như những người bạn.
"Chúc anh hạnh phúc nhé." Em cong mắt cười, bàn tay đang nắm lấy tay tôi khẽ siết nhẹ. "Nhưng đám cưới của anh không giống như những gì anh mong muốn, nhỉ?"
"Có lẽ nó sẽ giống như những gì anh muốn nếu chú rể nhỏ là em." Tôi khẽ đáp, nhỏ giọng nhưng đủ để em nghe. Em lặng thinh, khẽ buông tay khỏi tôi. Em nhìn tôi như thể em là đứa trẻ, còn tôi là món đồ chơi cũ mà nó từng rất yêu thương.
"Đã năm năm rồi nhỉ? Anh phải hạnh phúc đấy nhé." Em đáp một câu vô thưởng vô phạt, nhìn tôi với ánh mắt xa xăm.
5.
Mười năm sau chia tay.
Một người bạn chung kể với tôi rằng em đã ly hôn, và sau đó em đã liên lạc với tôi. Tôi lại thấy chàng trai Jeon Jungkook mười tám tuổi cùng tôi uống soju dưới ánh trăng, đôi mắt của em sáng hơn bất cứ vì sao nào trên trời.
Không giống điệu bộ của một người đàn ông vừa ly hôn, trông em vẫn chỉn chu và bảnh bao lạ thường, chỉ có đôi mắt là không biết nói dối. Suốt cả buổi tối chỉ có mình em vừa độc thoại vừa uống, còn tôi chỉ ngắm nhìn một hình ảnh quen thuộc đến nhói lòng, một hình ảnh mà tôi khao khát được ngắm nhìn cả trong những giấc mơ.
"Ước gì em lấy anh nhỉ? Anh đã cầu hôn em cơ mà? Sao em lại từ chối nhỉ? Anh còn giữ cặp nhẫn đó không anh? Anh có còn yêu em không? Mình còn cơ hội nào không?"
Tôi lắc đầu, không trả lời. Em cứ nhìn đăm đăm vào tôi. Em cứ hỏi, cứ nói mãi. Em cũng không say. Dường như mọi xúc cảm vụn vặt từ tận đáy lòng em đang dâng lên. Có vẻ em cũng không quan tâm rằng tôi có nghe hay không, em chỉ cần nói ra cho hết.
Tôi và em đã làm tình.
Một cảm giác tội lỗi đến cùng cực ập đến. Tôi cảm thấy tồi tệ, với vợ tôi và cả em. Nhưng tôi đã chìm sâu trong ánh mắt long lanh của em, trên cơ thể tuyệt diệu của em, trên bờ môi ngọt ngào của em.
Không, tôi không còn yêu em nữa, chắc chắn là vậy. Thứ cảm xúc tồn tại trong chúng tôi bây giờ không phải là yêu, mà là nhung nhớ. Chúng tôi nuối tiếc về một quá khứ vàng son không thể trở lại, một thời gian đẹp đẽ đã in hằn sâu trong trái tim.
Tưởng tượng như bạn có một cây bút độc nhất vô nhị, cây bút rất đẹp, màu mực cũng rất đúng ý bạn. Nhưng một ngày bạn đánh mất nó. Bạn sẽ không bao giờ tìm lại được chiếc bút ấy, cũng không bao giờ có được một cây bút tương tự. Bạn nhớ cái cảm giác thoải mái quen thuộc khi viết cây bút ấy, có cầm bao nhiêu cây bút khác cũng chỉ nhớ về cây bút đó.
Tôi đã đánh mất Jeon Jungkook. Jeon Jungkook không còn là cây bút ngày xưa của tôi nữa. Em trở thành một cây bút khác với vẻ ngoài sáng trưng và bóng lộn, tuyệt đối không còn phù hợp với tôi.
6.
Mười lăm năm sau chia tay.
Tôi và vợ cũ bước khỏi toà án. Cô ấy không nhìn tôi, chân bước đi thẳng. Tôi thấy tồi tệ và lạc lối. Tôi đã lãng phí mười năm cuộc đời của một cô gái trẻ, chẳng nhưng không trao cho cô ấy được một mụn con hay hạnh phúc mà còn làm hao mòn cô gái xinh đẹp ngày ấy.
Tôi bật cười, trống rỗng.
Tôi tìm đến em, như một bản năng.
Kim Taehyung mười lăm tuổi hay Kim Taehyung bốn mươi tuổi vẫn luôn tìm đến Jeon Jungkook mỗi khi yếu đuối.
Tôi không biết gọi tên mối quan hệ này như thế nào. Người yêu cũ nhưng tìm đến nhau khi ly hôn? Nghe thật kì cục.
"Tụi mình thảm nhỉ, haha." Em bâng quơ, cầm chai bia lên uống. Gió sông Hàn thổi lộng, lùa vào mái tóc đã lốm đốm bạc của chúng tôi. Tôi im lặng, nhấp một ngụm bia nhỏ. Vị lạnh đắng của bia trộn cùng cơn lổn nhổn len lỏi trong cổ họng tôi.
"Sao hồi đấy em lại chia tay với anh vậy?" Tôi hỏi. Một câu hỏi vô thưởng vô phạt, chẳng có giá trị gì với mối quan hệ của chúng tôi. Tôi cảm thấy ngu ngốc ngay sau khi nói câu đó.
"Huh? Ừm, vì em thấy cô đơn chăng? Em không còn cảm nhận được tình cảm đến từ phía anh, và sự tiêu cực của em lúc đó nữa. Anh và em xoay vòng trong guồng quay của công việc sau khi ra trường, không còn ngọt ngào lãng mạn nữa. Em đã hụt hẵng và thất vọng. Anh biết mà, em là đứa có tự trọng cao nhưng lại mơ mộng rất nhiều. Em đã nghĩ khi em đá anh đi thì em sẽ sớm tìm được hạnh phúc của mình cơ đấy, nhưng không phải. Anh không thể hình dung được sự hối hận và thất vọng của em đâu. Mà cảm xúc tồi tệ nhất của con người là hối hận. Mười lăm năm qua em chưa bao giờ ngừng hối hận cả. Nhưng em không có ý định níu kéo anh, nó làm em thấy thảm hại."
"Anh cũng không có hy vọng gì. Không bao giờ tồn tại chữ "giá như", đúng không? Nhưng em biết không, anh cũng nhung nhớ cái quá khứ của chúng mình đến phát điên."
Em bật cười. Tôi không biết phải diễn tả nụ cười ấy thế nào. Hơi xót xa nhưng cũng nhẹ nhõm? Đó là tất cả những gì mà trái tim sứt sẹo của tôi cảm nhận được.
"Nhẫn của em, em có muốn giữ không? Dù sao nếu không phải em đeo nó, thì cũng không ai được đeo cả."
"Em còn chưa chấp nhận lời cầu hôn của anh." Em bĩu môi.
"Nếu em chấp nhận thì chúng ta đâu có ở đây." Tôi cười mà như mếu.
7.
Hai mươi lăm năm sau chia tay.
Chúng tôi gặp nhau ở buổi họp lớp cấp 3. Hồi đó cả lớp biết chúng tôi yêu nhau, bây giờ lại thấy chúng tôi đeo nhẫn đôi nên cứ tưởng tôi và em vẫn là một đôi, cứ thế khen bền chặt.
Tình yêu của chúng tôi đã mãi mãi dừng lại vào hai mươi lăm năm trước rồi.
Tôi ghét cái tính hay hoài niệm của tôi. Ngồi ở góc lớp và nhìn lại khung cảnh quen thuộc, tôi lại nhớ về Kim Taehyung mười lăm và Jeon Jungkook mười lăm vụng về trao môi cạnh ô cửa sổ. Nhói.
Tôi và em quay về nơi mọi thứ bắt đầu, để giấu mãi một mối tình đầy vương vấn.
8.
Ba mươi năm sau chia tay.
9.
Bốn mươi năm sau chia tay.
10.
Năm mươi lăm năm sau chia tay.
Thật kì cục khi một lão già cô đơn sắp chết tiếp tục nhớ nhung rồi viết về người yêu cũ. Và kì cục hơn nữa, lão già ấy vừa từ đám tang của người yêu cũ đi về. Và lão già ấy là tôi.
Em mất rồi. Cây bút đều mực xinh đẹp của tôi cuối cùng cũng hết mực. Em chưa đi hẳn mà tôi đã nhớ.
Tôi thấy em vẫn đeo nhẫn của tôi. Em mang xuống đó một mảnh hồn của tôi mất rồi.
Tạm biệt, người yêu cũ của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com