Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

19


Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, kéo anh ra khỏi cơn mơ.

Quang Anh choàng tỉnh, hơi thở có chút gấp gáp. Anh ngồi dậy, đưa tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán, đôi mắt vẫn còn mờ mịt giữa thực và mơ.

"Ai vậy?" Anh khàn giọng hỏi, cố định thần.

" Cậu chủ, dậy ăn sáng đi ạ. "

" Biết rồi. " Anh đáp gọn, ánh mắt liếc qua chiếc đồng hồ cạnh giường. Đã hơn 7 giờ.

* Hôm nay anh ngủ say thật nha!* Chip Chip nhấp nháy, lượn lờ như muốn trêu chọc anh.

"Yên coi." Quang Anh khẽ nhíu mày, đưa tay gạt cục bông nhỏ sang một bên, nhức hết cả đầu.

Cơn đau đầu như búa bổ kéo đến, khiến anh bất giác nhắm mắt lại. Cảm giác mệt mỏi như bao trùm cả cơ thể.

Hôm nay ở một nơi xa lạ, anh vậy mà không cảnh giác, ngủ say đến thế. Còn nữa...

Giấc mơ kỳ lạ đó?

Quang Anh đưa tay xoa trán, cố gắng nhớ lại. Những mảnh ký ức mơ hồ chồng chéo lên nhau.

Đứa trẻ ấy xa lạ ấy là ai? Liệu có phải là ký ức của nguyên chủ? Hay chỉ là một giấc mơ vu vơ?

---

Quang Anh thong thả bước xuống cầu thang, từng bước chân đều đặn, ánh mắt lướt qua khung cảnh gia đình ấm áp đến giả tạo. Bên bàn ăn, ông Nguyễn ngồi thẳng lưng với vẻ uy nghiêm cố hữu, còn người phụ nữ bên cạnh dịu dàng gắp thức ăn, diễn tròn vai “người mẹ” hoàn hảo.

“ Quang Anh, dậy rồi hả con? Lại đây ăn sáng đi ” bà ta cất giọng nhẹ nhàng, ánh mắt mời gọi đầy vẻ toan tính.

Quang Anh không trả lời, chỉ lướt mắt nhìn một cái.

Diễn trò giỏi đấy.

Không dừng bước, anh sải dài, định đi lướt qua bàn ăn.

“ Đứng lại! ” Giọng ông Nguyễn trầm thấp vang lên, mạnh mẽ và ra lệnh.

“ Nghe dì mày nói gì không? ”

Quang Anh khựng lại, quay đầu, nhướng mày đáp bằng giọng hờ hững

“Không có thói quen ăn sáng.”

“Thế mày định đi đâu?”

“Về nhà tôi...Dọn đồ” Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối, giọng nói lạnh như gió thoảng qua.

“ Anh…về nhà ư? ” Quang Huy ngẩng lên ngạc nhiên.

“Sao vậy, không chào đón à?” Quang Anh cười nhạt, ánh mắt thoáng vẻ trêu tức.

“Con chịu về nhà thì tốt quá còn gì. Một mình bên ngoài nguy hiểm lắm” người phụ nữ nhanh chóng chen vào.

“Hay là thế này đi, để mẹ bảo người làm qua chuyển đồ giúp con nhé.”

“ Cũng được..” Anh nhún vai đồng tình, nhưng trong đôi mắt vẫn ẩn ý lạnh lẽo.

Đến cửa, Quang Anh bất ngờ quay đầu lại, cười nhạt, giọng điệu pha chút mỉa mai

“ À này, đừng có xưng mẹ con với tôi. Nghe nổi hết da gà rồi. ”

Dứt lời, anh bước đi, để lại một bầu không khí ngột ngạt, một nỗi khó chịu khó tả.

---

Sau khi mọi thứ đã được thu dọn gọn gàng, đồ đạc của Quang Anh nằm ngăn nắp trên xe tải. Công việc hoàn tất nhanh chóng nhờ sự hỗ trợ của người làm.

Khi trở về biệt thự, Quang Anh thả người ngồi xuống giường, ánh mắt vô tình dừng lại trên một vật nhỏ trên bàn. Là một bức ảnh cũ mà anh vừa tìm thấy khi thu dọn. Chiếc khung ảnh đơn giản nhưng được giữ gìn cẩn thận, không hề có dấu vết của thời gian.

Trong ảnh, ông Nguyễn cõng cậu bé Quang Anh trên vai, ánh mắt ông tràn ngập tự hào. Bên cạnh họ là một người phụ nữ tóc dài buông xõa, gương mặt phúc hậu nở nụ cười dịu dàng, như ánh nắng sớm mai len lỏi qua tán lá.

Đó chắc hẳn là mẹ ruột của nguyên chủ

Anh cầm khung ảnh, đưa tay vuốt nhẹ mép bức ảnh, cảm giác lành lạnh của mặt kính làm lòng anh như nghẹn lại.

“ Bà ấy qua đời lúc cậu nhóc bao tuổi? ” Anh hỏi, giọng khẽ như tự nói với chính mình.

“ Bốn năm trước. Bị ung thư não.” Chip chip trả lời, âm thanh nhỏ nhẹ như ngại quấy rầy tâm trạng anh.

“ Ít ra... nhóc ấy còn được bên mẹ đến năm 14 tuổi ” Quang Anh thì thầm, đôi mắt cụp xuống, mang theo một chút ghen tị khó nhận ra

Anh đặt bức ảnh úp mặt xuống bàn, như không muốn tiếp tục nhìn thêm nữa.

Chip chip im lặng, cảm nhận được bầu không khí nặng nề đang bao trùm căn phòng.

“Haizz...” Quang Anh ngả người xuống chiếc giường êm ái, nhắm mắt lại. Có lẽ là vì mệt mỏi, hoặc vì những cảm xúc không tên đang bủa vây anh.

“ Anh... lại ngủ nữa à? ” Chip chip hỏi nhỏ. Gần chiều rồi, sáng giờ anh bận rộn dọn dẹp nhưng chẳng ăn uống gì.

Quang Anh vẫn im lặng, không đáp lại. Lần này, chip chip không tiếp tục làm phiền. Nó chỉ lặng lẽ bay quanh, canh giấc ngủ cho anh.

Dù là một robot, nó vẫn có thể cảm nhận được sự nặng nề trong lòng Quang Anh lúc này. Cô đơn, mất mát, và cả những nỗi niềm khó nói thành lời.

---
---

Chiều muộn, ánh nắng cuối ngày nhuộm vàng khung cửa sổ. Quang Anh tỉnh dậy, tâm trạng dường như đã thoải mái hơn. Anh thở dài, cảm thấy một ngày chủ nhật trôi qua thật nhàm chán.

Ngồi trên giường, tay cầm điện thoại lướt qua vài tin tức vô nghĩa, bỗng một suy nghĩ lóe lên trong đầu anh.

“Lâu rồi không đi giải trí nhỉ?”

“Hả? Anh nói gì cơ?” Chip chip lập tức hỏi, giọng hoang mang.

Quang Anh bật dậy, mở tủ quần áo, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy bộ sơ mi lụa đen cùng chiếc quần da ôm sát. Anh nhanh chóng thay đồ, vuốt lại tóc một cách tỉ mỉ.

Đứng trước gương, anh nhìn mình từ đầu đến chân, ánh mắt lấp lánh sự hài lòng.

“Cmn, bảnh vãi!” Anh cười, vẻ mặt tự mãn.

“A... ờ... Đi bar đúng không?” Chip chip bắt đầu hiểu ra vấn đề.

“ Mấy ngày nay lo học hành nhập vai sâu quá, ông đây quên mất mình là ai luôn rồi. ” Quang Anh vừa nói, vừa khoác thêm áo khoác, phong thái lạnh lùng nhưng đầy cuốn hút.

Bước xuống nhà, từng bước chân của anh như hút mọi ánh nhìn của những người hầu đang làm việc. Họ chỉ biết ngoái đầu dõi theo, ánh mắt tràn ngập vẻ ngưỡng mộ.

Mà... gia đình họ đâu rồi nhỉ?

Quang Anh lướt mắt một vòng, nhưng rồi lập tức gạt đi suy nghĩ đó.

Mặc kệ họ.

Anh bước ra sân, nơi người tài xế đang cúi đầu chào. Không nói một lời, Quang Anh giật chìa khóa xe từ tay ông ta, nhanh chóng khởi động động cơ.

“Cậu chủ!” Người tài xế hốt hoảng kêu lên, nhưng Quang Anh chỉ nhếch môi, đạp ga phóng đi trong tiếng gió gào rú.

Chiếc xe lướt qua con đường vắng, để lại phía sau ánh chiều tàn và những vệt bánh xe in hằn trên mặt đất.

---

" Đứng lại, nơi này không dành cho trẻ con " một cánh tay rắn chắc đưa ra, chắn ngang đường Quang Anh. Giọng nói trầm của người vệ sĩ khiến anh khựng lại, ánh mắt thoáng lóe lên sự ngạc nhiên.

* Trẻ con không được vào nha!*  Chip chip nhại lại, giọng điệu đầy trêu ghẹo vang lên trong đầu anh.

Quang Anh chỉ biết cười trừ, lần đầu tiên bị chặn lại kiểu này. Thật khó phân định cảm xúc, không rõ nên thấy buồn cười hay có chút tự ái.

Không vội tranh cãi, anh rút từ trong túi ra chiếc căn cước, nhẹ nhàng giơ trước mặt người đàn ông cao lớn.

“ Vừa tròn 18, không thiếu một ngày ” Quang Anh nói, nụ cười nhàn nhạt điểm thêm nét tự tin.

Người vệ sĩ cúi xuống xem xét chiếc thẻ, ánh mắt thoáng nghi ngờ khi đối chiếu bức ảnh trong căn cước với gương mặt điển trai, sắc nét trước mặt. Nhưng cuối cùng, có lẽ không tìm ra lý do để từ chối, hắn gật đầu và nhường đường.

Quang Anh khẽ nhếch môi, sải bước vào bên trong. Vừa đi, anh vừa cất căn cước lại vào túi, miệng lẩm bẩm như nói với chính mình

“ Đừng để tôi gặp người chụp căn cước cho nhóc này "

* Haha, chờ 2 năm nữa chụp được bức khác rồi *

__________________________________
     ____________________________
          _______________________

Thank you for reading it all ❤

Cho tớ cảm nghĩ nhoaa ♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com