Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Gấp sao

Fang x Blaze : "Những ngôi sao em gấp mãi mãi sáng, vì có những điều ước được viết bằng trái tim – dẫu đã ngừng đập, vẫn tiếp tục rực rỡ trong cuộc đời người ở lại

_________________________________________________________________

Đôi mắt Blaze mơ màng nhìn lên bầu trời đêm qua khung cửa sổ, nơi những vì sao xa xăm lấp lánh trong khoảng cách mà em chẳng bao giờ với tới. Khung cảnh đó đẹp đẽ, tự do và đầy sức sống, tất cả những gì em hằng mong ước mà chưa bao giờ có được. Blaze từ lâu đã mắc bệnh tim bẩm sinh, và từ khi chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, em đã phải sống tách biệt với thế giới bên ngoài trong những bức tường trắng toát, lạnh lẽo của bệnh viện. Đáng buồn hơn, cha mẹ em cũng đã rời bỏ, để lại em một mình đối mặt với căn bệnh không ai muốn có.

Ngày qua ngày, mùi thuốc khử trùng xộc vào khứu giác, không khí tù túng trong không gian chật hẹp làm em dần trở nên uể oải, thèm khát được chạy nhảy, vui đùa như bao đứa trẻ khác. Nhưng em biết, cuộc sống ấy đối với em xa vời tựa ánh sao. Không một ai ngoài bác sĩ Fang và viện trưởng Kaizo thực sự quan tâm em, và Blaze cảm thấy như chỉ có mình em bị mắc kẹt trong một thế giới u tối, không lối thoát.

Không kiềm chế nổi, Blaze vô thức bước xuống khỏi giường bệnh. Em đi đến bên cửa sổ, nơi khoảng cách gần mà xa cách kia khiến em không thể cưỡng lại. Đôi tay gầy gò, xanh xao vì bệnh tật của em vươn ra ngoài cửa sổ, giơ cao lên, như muốn chạm vào ánh sao, như muốn nắm lấy cả bầu trời rộng lớn mà em chỉ có thể nhìn thấy từ xa. Một nụ cười buồn thoáng hiện trên đôi môi nhợt nhạt của em khi thì thầm:

"Thật sự muốn chạm vào một lần, dù có phải chết..."

Vừa lúc em định bước thêm một bước nguy hiểm, một đôi tay mạnh mẽ ôm vòng quanh eo kéo em lại. Hơi ấm của người đó, mùi hương quen thuộc cùng với giọng nói trầm đầy trách mắng nhưng chất chứa sự lo lắng vang lên bên tai:

"Em lại như thế nữa rồi; anh đã dặn bao nhiêu lần không được làm điều nguy hiểm. Đây là lần cuối anh nhắc nhở, đừng để anh phải dùng biện pháp mạnh."

Blaze quay lại, nhận ra đó là Fang, vị bác sĩ trẻ vừa mới hoàn thành ca làm đêm của mình. Em ngượng ngùng cúi đầu xin lỗi:

"Em xin lỗi... Em hứa đây là lần cuối, tha cho em lần này nhé, bác sĩ Fang."

Người vừa rồi là Fang hiện tại đã hơn 25 cái nồi bánh chưng ; hơn em năm cái nồi ; là một bác sĩ tài năng, từng tốt nghiệp từ một trường đại học y danh tiếng. Fang đã gắn bó với bệnh viện này từ khi còn là thực tập sinh, phần vì viện trưởng Kaizo cũng là anh trai của Fang, nhưng hơn cả là vì Fang yêu công việc của mình và thực sự muốn chữa lành cho các bệnh nhân, đặc biệt là Blaze.

Lần đầu gặp, Blaze bị ấn tượng bởi vẻ ngoài lạnh lùng, ít nói của Fang. Nhưng theo thời gian, em nhận ra dưới lớp vỏ bọc ấy là một người nhây và tự luyến, luôn làm những trò lạ lùng để khiến bệnh nhân vui lên. Fang có lẽ là người đầu tiên thực sự quan tâm Blaze, và chính điều đó đã khiến trái tim em – dù yếu ớt – cũng dần dần xao động.

Mỗi ngày trôi qua, Fang đều dành chút thời gian trò chuyện với Blaze, giúp em thấy bớt cô đơn. Một ngày, Fang vô tình nhìn thấy em thẫn thờ nhìn lên bầu trời đầy sao và hỏi:

"Em có vẻ rất thích ngắm sao nhỉ? Sao ngày nào cũng muốn với tới chúng thế?"

Blaze cười nhẹ, đôi mắt đượm buồn nhìn Fang: "Vì em nghe nói nếu với được đến chúng sẽ được một điều ước."

-Nha đầu ngốc! Người ta nói "gấp sao", chứ không phải "chạm tới sao" ở trên trời đâu.

-Gấp sao?

-Đúng vậy, nếu gấp đủ một ngàn ngôi sao giấy, em sẽ có một điều ước.

-Thật sao? Nếu vậy, em muốn gấp!

-Được rồi, anh sẽ chỉ em, dễ thôi mà.

Vậy là Blaze bắt đầu cuộc hành trình gấp sao, mỗi ngôi sao nhỏ bé như một tia hy vọng em gửi gắm vào từng ngón tay run rẩy vì yếu ớt. Những ngày đầu, sao giấy của Blaze có cái bị nhăn nhúm, có cái rách và hỏng. Fang kiên nhẫn chỉ lại cho em từng bước, không hề bực bội. Dần dần, em cũng trở nên thành thạo hơn, đến mức làm nhanh hơn cả Fang. Những khoảnh khắc ấy, Blaze cười rạng rỡ, và điều đó làm Fang cũng thấy ấm áp, hạnh phúc. Anh thầm ước rằng có thể ở bên em mãi mãi, để bảo vệ, để che chở.

Đã một tuần trôi qua, Blaze đã gấp được hơn 300 ngôi sao. Mỗi ngày nhìn thấy niềm vui trên gương mặt em, Fang cảm thấy như mình đang làm được điều gì đó thực sự ý nghĩa. Nhưng trong lòng Fang cũng đau đớn vì sự thật phũ phàng – dù em có gấp 10,000 ngôi sao, điều ước của em vẫn không thể thành hiện thực. Dù vậy, Fang vẫn muốn giữ ngọn lửa hy vọng của em cháy sáng, và anh âm thầm quyết tâm sẽ làm mọi cách để điều ước của em không chỉ là một lời hứa vô nghĩa.

Khi ánh hoàng hôn nhạt nhòa phủ lên hành lang bệnh viện, Fang vẫn đang đứng bên giường bệnh của Blaze, nhìn em chìm vào giấc ngủ. Fang cảm thấy như trái tim mình đang lạc vào một khoảng không tối tăm, bởi mỗi ngày trôi qua, sự sống của Blaze càng trở nên mong manh. Trái tim Blaze dần cạn kiệt sức lực, từng nhịp đập yếu ớt như cố gắng chiến đấu trong tuyệt vọng, và mỗi lần nhìn em đau đớn, Fang chỉ biết lặng yên bên cạnh, trái tim anh dường như bị bóp nghẹt.

Dù trong lòng ngập tràn lo âu, Fang vẫn cố gắng giữ niềm vui cho Blaze. Mỗi lần đến bên giường bệnh của em, anh đều mang theo một xấp giấy màu, cùng những ngôi sao giấy được gấp sẵn. Họ đã cùng nhau gấp hơn 900 ngôi sao, và trong mỗi ngôi sao đó đều chứa đựng lời cầu nguyện thầm lặng của Fang, rằng em sẽ khỏe lại, sẽ được sống trọn vẹn một cuộc đời tươi đẹp. Nhưng trái ngược với những gì Blaze hy vọng, Fang lại không có niềm tin vào phép màu.

Một buổi tối định mệnh, khi Fang đang trên đường đến bệnh viện sau một ca làm muộn, chiếc xe của anh bị cuốn vào một tai nạn liên hoàn. Fang bị thương nghiêm trọng, tình trạng nguy kịch đến mức các bác sĩ thông báo cho viện trưởng Kaizo rằng anh không thể qua khỏi nếu không có phép màu nào đó.

Trong cơn mê man giữa lằn ranh sinh tử, hình ảnh Blaze hiện lên trong tâm trí Fang. Anh thấy em, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng ánh mắt lấp lánh niềm tin khi từng ngôi sao giấy được xếp lại. Fang biết, với Blaze, điều ước đó không phải cho riêng mình mà là dành cho người mà em yêu thương. Và giờ đây, trái tim Fang đã tìm được lời đáp cho tất cả những mong muốn ấy – anh muốn Blaze được sống, được cười, được trải nghiệm thế giới mà em luôn khao khát. Một quyết định cuối cùng lóe lên, mang theo niềm hy vọng rằng Blaze sẽ có một tương lai.

Viện trưởng Kaizo – người không chỉ là anh trai mà còn là người chứng kiến mối tình thầm lặng của Fang dành cho Blaze – đã lặng đi khi nhận được thông tin Fang muốn hiến trái tim của mình cho em. Đó là một quyết định đau đớn và không dễ dàng, nhưng Kaizo biết rằng Fang sẽ không bao giờ hạnh phúc khi để Blaze chịu đựng thêm những ngày tháng đau khổ. Việc hoàn thành ca ghép tim ngay trong đêm là điều duy nhất họ có thể làm cho Blaze – điều duy nhất để gìn giữ một mảnh ký ức của Fang trong thế giới này.

Ca phẫu thuật kéo dài suốt đêm, và khi ánh sáng bình minh len lỏi qua cửa sổ, Blaze tỉnh dậy với một cảm giác kỳ lạ. Em cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ và vững chãi trong lồng ngực, khác biệt hoàn toàn với sự yếu ớt mà em từng chịu đựng. Em nhìn quanh, nhưng chỉ thấy Kaizo đứng bên cạnh, nét mặt trầm buồn.

Blaze yếu ớt hỏi, "Bác sĩ Fang đâu rồi?"

Kaizo cố giấu đi sự đau lòng, nhưng giọng nói nghẹn lại khi kể về tai nạn của Fang. Câu chuyện anh đã hiến trái tim của mình để em được sống tiếp đã đánh vào trái tim Blaze tựa một vết thương không bao giờ lành. Blaze bàng hoàng, từng lời nói của Kaizo vang vọng trong đầu em như một cơn bão giận dữ và đau đớn. Blaze ngồi bật dậy, nhưng sức lực chưa kịp hồi phục khiến em lảo đảo. Kaizo vội đỡ em, và Blaze chỉ biết nắm chặt bàn tay ấy, nỗi đau xé lòng nhưng không rơi nổi một giọt nước mắt.

Mọi thứ dần lắng đọng, và Blaze nhìn quanh phòng, đôi mắt rơi vào chiếc hũ thủy tinh đầy sao giấy mà Fang đã gấp cho em. Cầm chiếc hũ trong tay, Blaze mở nắp và đổ từng ngôi sao ra giường, mỗi ngôi sao nhỏ bé như lưu giữ từng nhịp đập, từng lời nguyện cầu của Fang cho em. Blaze không thể tin rằng người luôn ở bên cạnh mình, người đã dành cả cuộc đời để mang đến niềm vui cho em, giờ đây chỉ còn lại những ngôi sao giấy như một lời hứa còn dang dở.

Cầm một ngôi sao trong tay, Blaze thầm nhắm mắt, khẽ thì thầm: "Nếu có thể ước một điều, em chỉ muốn anh ở lại bên cạnh em." Nhưng Blaze hiểu rằng điều ước của em sẽ không thể thành hiện thực, rằng Fang đã rời xa mãi mãi.

Kể từ đó, Blaze sống tiếp cuộc đời, mang theo trái tim của Fang và tình yêu của anh, như một lời hứa sẽ không bao giờ phai nhòa. Những ngày tháng sau này, Blaze vẫn tiếp tục gấp sao giấy, từng ngôi sao đều dành cho Fang – một lời cảm ơn không bao giờ có thể diễn tả hết. Những ngôi sao nhỏ ấy giờ đã chạm đến hàng nghìn, và mỗi khi ngắm nhìn chúng, Blaze thấy mình như cảm nhận được nhịp đập của Fang trong lồng ngực, như một lời thì thầm nhẹ nhàng từ nơi xa xôi:

"Anh sẽ mãi ở đây, mãi mãi bên em, Blaze."

Và trong ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm, Blaze mỉm cười. Em biết, tình yêu và hy vọng của Fang sẽ mãi mãi là ánh sáng dẫn đường cho em trong cuộc đời còn lại.

Lung linh ánh sao hằn trong đáy mắt,
Trái tim người lặng thầm trao nguyện ước.
Ngàn cánh sao gấp nửa đời,
Sáng trong giấc mộng một thời yêu thương.

Dẫu xa khuất vẫn tỏa ngàn tia sáng,
Trái tim ấy còn vang trong ngực trẻ.
Dệt sao ngời phía trời xa,
Người đi để lại thiết tha vẹn lòng

Hết

Dạo này mình cứ bị đam mê mấy câu chuyện ngược luyến kiểu này ý . Các bạn có đoán được cái chết của Fang không hay là nghĩ rằng Blaze sẽ chết nè

cảm ơn các bạn đã đọc hẹn lại mọi người vào các chương tới .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com